Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 5:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Trái tim của chàng, ngay cả Văn Khê cũng ôm không ấm, càng đừng nói đến người bên cạnh.
Dung Thư trở về Tùng Tư viện ngay lập tức đi tới gian phòng phía đông thăm Trương ma ma.
Cố gia nghèo khó, căn nhà ở hẻm Ngô Đồng này chỉ có hai phòng, ngoại trừ Lục Mạc Đường cùng Tùng Tư viện, cùng với căn phòng ngược với cửa chính phía trước, cũng chỉ còn lại một căn phòng phía sau cực kỳ tối tăm bức bách dành cho người hầu phía dưới ở.
Căn phòng đối diện là nơi ở của Thường Cát cùng Hoành Bình, Dung Thư không nỡ để ba người Trương ma ma cùng người hầu Cố phủ chen chúc ở phòng phía sau, dứt khoát đem gian phòng phía đông của Tùng Tư viện dọn dẹp sạch sẽ, để cho ba người bọn họ ở.
Trương ma ma là vú nuôi của Dung Thư, Dung Thư xuất giá, tất nhiên bà ấy cũng đi theo. Chỉ là hôm trước nhiễm phong hàn, sợ người bên ngoài nói qua nói lại cũng sợ lây bệnh qua cho Dung Thư, vì thế trốn đến gian phòng nhỏ phía đông dưỡng bệnh.
Dung Thư vừa đi vào phòng phía đông liền nói: “Trương ma ma, ta đến thăm ma ma.”
Trương ma ma vừa uống xong một thang thuốc, đang nhắm mắt nằm trên giường, nghe thấy giọng nói của Dung Thư, vội vàng giãy giụa bước xuống giường, một bên nói: “Sao cô nương lại tới đây?
Dung Thư đỡ bà ấy trở về, cười nói: “Ma ma nằm là được, cần gì phải làm mấy thứ lễ nghi xã giao này với ta?”
Trương ma ma lấy khăn tay che miệng ho một tiếng: “Cô nương vẫn nên cách xa lão nô một chút, bệnh phong hàn này của lão nô rất nặng, không muốn lây sang cho người.”
“Ma ma yên tâm, ta sẽ không sinh bệnh, ma ma cũng sẽ sớm ổn thôi.”
Kiếp trước khi nàng từ Lục Mạc Đường trở về Tùng Tư viện, cũng đến thăm Trương ma ma. Cô nhớ rõ, trận phong hàn này của Trương ma ma tuy nặng, nhưng đi cũng nhanh, chăm sóc mấy ngày là tốt lên.
Trương ma ma nghiêng đầu nhìn Dung Thư, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cho rằng hôm qua nàng viên phòng rất mệt mỏi, thương tiếc nói: “Nữ nhi nhà nào cũng đều sẽ phải trải qua chuyện này, sau này cô nương quen là tốt rồi. Để Doanh Nguyệt, Doanh Tước hầm cho người một ít canh bổ huyết, trở về lại nghỉ ngơi một chút, không đến hai ngày tinh thần sẽ tốt trở lại thôi.”
Dung Thư biết Trương ma ma hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích nhiều, mặt không đổi sắc đáp ứng.
Trở lại chính phòng, Doanh Tước nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương, Trương ma ma dặn nô tỳ hầm canh cho người, người có muốn nô tỳ đi vào bếp nhỏ chuẩn bị ngay bây giờ luôn không?”
“Không cần.”
Dung Thư ngồi trước đài gương, chậm rãi tháo tóc.
Nàng và Cố Trường Tấn không chỉ có đêm tân hôn không có viên phòng, ba năm sau, chàng cũng chưa từng chạm qua nàng.
Ba năm không có con, mẹ chồng Từ thị lại chưa từng thúc giục nàng, ắt hẳn trong lòng Từ thị đã sớm biết Cố Trường Tấn không có chút tình cảm gì với nàng.
Nhìn gương mặt trước đây tươi sáng giờ lại tái nhợt trong gương đồng, nàng phân phó nói: “Chuyện ta và Nhị gia chưa viên phòng, các ngươi chớ nói với Trương ma ma, ngày về nhà mẹ cũng không được nói với mẹ ta.”
Đang nói, ánh mắt nàng bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một điểm trên gương đồng trong giây lát.
“Đi lấy ngọn đèn kia tới.” Dung Thư thả mái tóc vấn nửa vời của mình xuống, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào thứ nằm phía trên chiếc trường kỷ ở phía xa.
Doanh Nguyệt nhìn theo hướng nàng chỉ, lại thấy phía trên chiếc trường kỷ ấy trống không, chỉ có một chiếc đèn được treo lủng lẳng. Chiếc đèn kia đối với Doanh Nguyệt không hề xa lạ, đó là đèn Trích Tinh - ngọn đèn đạt được hạng nhất ở Trích Tinh lâu trong đợt trung thu năm ngoái.
Ngọn đèn đó là bảo bối của nàng, trước lúc gả đi nàng thường cầm nó trên tay thưởng thức, giữ gìn nó như trân bảo, đến giờ xuất giá cũng không quên mang theo.
Doanh Nguyệt lấy đèn, đang tính mồi lửa lại nghe Dung Thư nói: “Không cần thắp lửa.”
Ngọn đèn Trích Tinh này được Trích Tinh lâu chế tạo vô cùng tinh xảo, là đèn trong đèn.
Bên trong chiếc đèn được tráng men tỉ mỉ là một ngọn đèn khác ở trung tâm, ở tám mặt bên ngoài trang trí hình sao sáng, mang theo chiếc đèn như vậy mà đi vào buổi tối thì cứ như là có hàng vạn vì sao đang nằm trong tay vậy.
Trời bây giờ vẫn còn sáng, quả thật không cần thắp đèn. Doanh Nguyệt đang nghĩ vậy thì chợt nghe “Ầm” một tiếng nổ lớn, đèn Trích Tinh đã bị Dung Thư ném xuống đất.
Mắt nàng choáng váng: “Cô… cô nương?”
Dung Thư chậm rãi nâng mắt lên nhìn, thấy Doanh Tước và Doanh Nguyệt đang trợn mắt há mồm, “Phụt” cô liền cười mà nói: “ Đừng hoảng hốt, ta chỉ là không thích ngọn đèn này mới quăng nó thế thôi, gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ đi.”
Hai nha hoàn ấp úng dạ vâng, đối với chuyện Dung Thư ném đèn nghĩ kiểu gì cũng không giải thích được, luôn cảm thấy cô nương nhà mình có chút không giống trước kia, nhưng lại nói không nói lên được chỗ nào không giống nhau.
Tùng Tư viện quăng đổ một ngọn đèn, chuyện này cũng chỉ chốc lát đã truyền đến Lục Mạc Đường.
“Nghe nói là nha hoàn phía dưới thu dọn phòng, không cẩn thận đụng vào bộ trường kỷ, lúc này đèn mới đổ.”
Một ngọn đèn bị hỏng, cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, Từ Phức không chút để ý gật gật đầu, hỏi chuyện kế tiếp.
“Sau khi Nghiên Nhi rời khỏi Lục Mạc Đường, thì trực tiếp rời khỏi phủ? Không quay lại Tùng Tư viện nữa à?”
“Vâng, lão nô tự mình đưa thiếu chủ ra khỏi phủ, ắt hẳn là đến Hình bộ. Thường Cát cùng Hoành Bình nói, thời gian này thiếu chủ vẫn luôn bận rộn vụ án của hai mẹ con ở Xương Bình Châu, cho dù là bận việc thành thân cũng chưa từng lơi lỏng.”
An ma ma bưng chén thuốc nấu thành màu mực đậm, từng muỗng từng muỗng đút cho Từ thị, tiếp tục nói: “Tam tiểu thư, lão nô cứ thấy trong lòng bất an. Đứa nhỏ Dung gia kia sinh ra đã có khuôn mặt quyến rũ, ngài để thiếu chủ cưới nàng, không sợ ngày sau trái tim thiếu chủ bị nàng ngậm đi mất sao.”
Nước thuốc vào miệng vừa chát vừa đắng, Từ Phức chậm rãi nhíu mày, đợi đến khi một chén thuốc đầy dần thấy đáy, lại ăn mứt An ma ma đưa tới, lúc này mới chậm rãi nói: “Nghiên nhi là ta tự mình dạy dỗ lớn lên, tính nết của nó thế nào, ta rõ ràng nhất. Trái tim của nó, ngay cả Văn Khê cũng ôm không ấm, càng đừng nói đến người bên cạnh. Huống hồ, Dung thị đẹp thì đẹp thật, nhưng tính tình lại quá mức đoan cẩn, Nghiên nhi trước sau như một chắc chắn không thích cô nương như vậy.”
Lại nói tiếp, Từ Phức cũng không phải là lần đầu tiên gặp Dung Thư.
Năm Dung Thư mười một tuổi, hai người người từng có duyên gặp mặt ở Dương Châu. Chỉ là khi đó bà ấy đội mũ, nàng hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy.
Lúc đó nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy được sự duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, ngọc nhuyễn hoa nhu. Bảy năm qua, Dung Thư quả thật giống như bà ấy nghĩ, trở thành một cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Đều nói Thượng Kinh có tam đại mỹ nhân, một là tam tiểu thư công phủ Anh quốc hiện giờ là đại hoàng tử phi Tống Ánh Chân, hai là đại cô nương phủ hộ quốc tướng quân Mục Nghê Nguyệt, ba là Nhị tiểu thư Thừa An hầu cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Dung Thư, Dung Nhi.
Ba người này đích thật là có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nhưng nếu chỉ nói về mặt mũi, Dung Thư kỳ thực so với các nàng còn cao hơn một bậc.
Người bình thường cưới được thê tử xinh đẹp như thế, ắt hẳn sẽ không màng ngày đêm mà mê đắm trong sắc dục. Nhưng Cố Trường Tấn sinh ra đã mang một trái tim thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.
Đêm qua, chàng thà rằng ở bên ngoài bồi đám người thô bạo của Hình bộ kia uống rượu, cũng không chịu vào động phòng, thiết nghĩ chắc là trong lòng còn đang mâu thuẫn về mối hôn sự này.
An ma ma nghe Từ Phức nói như vậy, tinh thần cũng ổn định hơn, nói: “Vậy có còn cần lão nô an bài cho Dung thị uống thuốc kia không?”
Từ Phức híp mắt, nhớ tới khuôn mặt không có chút huyết sắc vừa rồi của Dung Thư, lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, qua hai ngày nữa nàng sẽ trở về Hầu phủ, nếu uống thuốc kia, không thể không có mấy ngày bị bệnh. Chờ ngày nàng cùng Nghiên nhi viên phòng rồi nói sau, nếu nàng cùng chàng không viên phòng thì không cần cho uống, kẻo lại khiến người khác nghi ngờ.” Nói xong liền dựa vào gối nghiêng nhắm mắt lại.
An ma ma vẫn còn có chút chuyện muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy, hai gò má gầy gò vàng nhợt, không còn bộ dáng đoan trang tú mỹ trước kia, ngực liền thấy co rút đau đớn, dứt khoát im miệng, lặng lẽ buông màn giường xuống, bưng chén rỗng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa mấy gốc cây ngô đồng bị gió thổi ào ào, mây mù càng ngày càng dày đặc, còn có tiếng sấm, đúng là sắp mưa to.
Doanh Nguyệt đóng hết mấy cái cửa sổ đang khép hờ trong phòng, miễn cho tiếng mưa dồn dập bên ngoài quấy nhiễu giấc ngủ ngon của cô nương.
Mới vừa rồi cô nương chỉ dùng một chén cháo thịt nhỏ liền nghỉ ngơi, mặt mày khó nén mệt mỏi, ắt hẳn đã cô nương đã rất mệt rồi.
Hôm qua không có viên phòng, hôm nay lại mang vẻ mặt bệnh tật. Doanh Nguyệt trong lòng hỗn loạn, vừa đau lòng vừa luống cuống. Nhưng nàng ấy cùng lắm chỉ là một nha hoàn, có sốt ruột cũng vô dụng.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Nguyệt nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cánh cửa “két” một tiếng liền khép lại.
Dung Thư nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn che thêu hoa lựu trên nóc giường đến xuất thần.
Chiếc giường này là Dung gia đưa tới nhân ngày thành hôn của nàng. Nó được làm từ gỗ lê hoa vàng bốn mươi năm ở Giang Nam vận chuyển tới, lại mời thợ mộc có tay nghề tốt nhất thượng kinh, hao phí hơn nửa năm công phu, điêu khắc ra mười hai thụy thú thượng cổ cùng ba mươi sáu loại mây cát tường, mới tạo ra một chiếc giường như vậy.
Hoa lựu nở trên màn trướng này cũng là do nàng thêu từng đường kim, mấy cô nương khác đa phần là thêu uyên ương hí thủy cùng đế liên đồ, nhưng nàng biết Cố Trường Tấn tính tình đoan chính, sợ chàng chê nàng thêu hoa văn quá mức phù phiếm, vậy nên đã vụng trộm đổi thành hoa lựu nở rộ.
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại đều trở thành chuyện cười.
Trong lòng chàng cho tới bây giờ chưa từng có nàng, sao có thể để ý chuyện nàng thêu là uyên ương hí thủy hay là hoa lựu nở chứ?
Sáng nay khi vừa tỉnh lại trên chiếc giường này, Dung Thư còn không phân biệt được những ký ức trong đầu, rốt cuộc là che tiêu tìm hươu, hay là giấc mộng Hoàng Lương(1).
Thẳng đến khi bước chân lần nữa vào Lục Mạc Đường, nhìn thấy Từ thị, nhìn thấy An ma ma, lại nghe được những lời nói giống kiếp trước như đúc, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Nàng thật sự trở về ba năm trước, ngày nàng vừa gả cho Cố Trường Tấn.
Ký ức ba năm đó không phải là một giấc mơ, mà là quá khứ nàng đã thực sự trải qua. Nàng ở Tứ Thời Uyển đã sớm buông Cố Trường Tấn xuống, cho nên hôm nay nhìn chàng, tâm tự nhiên cũng nhẹ tựa chỉ thúy.
Dung Thư nhắm mắt lại, tinh thần buông lỏng, cảm giác mệt mỏi như nước biển tràn tới.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa róc rách, mưa qua thật rơi rồi. Cùng với tiếng mưa tí tách, nàng mơ màng trở lại một đêm mưa khác.
Đó là mùng bảy tháng bảy năm Gia Hữu thứ hai mươi ba, chính là ngày Ngưu Lang Chức nữ gặp lại nhau trên nhân duyên.
Ngày đó Cố Trường Tấn được đưa vào hoàng cung.
Lúc đó Thừa An Hầu phủ gặp nạn, cả nhà bị nhốt trong đại lao của Đại Lý tự. Dung Thư đang vì chuyện Dung gia mà chạy vạy khắp nơi, không biết Cố Trường Tấn từ Thanh Châu trở về Thượng Kinh, còn lắc mình biến thành con trai của Thích hoàng hậu, trở thành thái tử của Đại Dận.
Đêm đó Dung Thư liền trở về Cố phủ gặp chàng.
Thái tử điện hạ trẻ tuổi đứng ở hành lang, dường như biết nàng là vì chuyện gì mà đến, thản nhiên nói với nàng: “Dung Thư, Dung gia, Thẩm gia thông địch chứng cứ xác thực, bị phán lưu đày đã là phụ hoàng nhân từ lắm rồi.”
Dung Thư tiến lên một bước, lắc đầu sốt ruột nói: “Thẩm gia không có khả năng thông địch, mẫu thân ta nói, chỉ cần có thể tìm được cữu cữu ta, là có thể rửa sạch tội danh của Thẩm gia cùng Dung gia. Cố Trường Tấn, nể tình ta và chàng thành thân ba năm, chàng có thể phái người đi Dương Châu tìm cữu cữu ta hay không?”
Dung Thư vốn không muốn cầu xin chàng.
Nhưng bây giờ Dung gia tan đàn xẻ nghé, đã là trống rách vạn người đấm.
Ngắn ngủi một tháng, Thừa An Hầu phủ bị khép tội, nàng cầu cứu nhưng không ai giúp đỡ, đã thấy hết thế nào là nhân tình thế thái. Đến cầu Cố Trường Tấn, cũng là vì nàng thật sự đã cùng đường.
Mặc dù nàng biết chàng là người mặt sắt vô tư, chưa bao giờ bởi vì tư tình mà tốn tâm tư.
Quả nhiên, Cố Trường Tấn chỉ nhìn nàng trong giây lát, dường như không muốn cùng nàng nói thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ phân phó nói: “Hoành Bình, Thường Cát, đưa phu nhân đến biệt viện, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể thả nàng ra.”
Cố gia xưa nay nghèo khó, Cố Trường Tấn lại là một người suốt ngày quanh quẩn trong nhà, sao bây giờ lại có thể đến một biệt viện khác được?
Dung Thư đột nhiên hiểu rõ, biệt viện này cùng lắm chỉ là lồng giam mà quý nhân trong cung an bài cho nàng mà thôi. Thừa An Hầu phủ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sao có thể để cho nữ nhi tội thần như nàng chiếm được vị trí Thái tử phi chứ?
Huống hồ, Cố Trường Tấn vốn không thích nàng.
Nàng khiến cho chàng cùng người chàng yêu phải cách xa nhau ba năm, ắt hẳn trong lòng chàng hơn phân nửa là hận nàng. Nhốt nàng ở biệt viện, cũng coi như khiến nàng khuất mắt.
Dung Thư cười cười, lúc Cố Trường Tấn rũ mắt đi ngang qua bên cạnh nàng, nàng giơ tay túm lấy ống tay áo chàng, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Tấn, chàng không có lời nào khác nói với ta sao?”
Cố Trường Tấn dừng chân, khẽ nhìn đầu ngón tay vì siết chặt tay áo mình mà trở nên trắng bệch, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Chuyện đi Dương Châu tìm cữu cữu, nàng chớ nhắc lại. Chứng cứ phạm tội chỉ ra Dung gia thông địch chính là nhờ cữu cữu Thẩm Trị của nàng tự mình nhờ người đưa tới Thượng Kinh, mà phụ thân nàng hôm qua cũng đã nhận tội rồi.”
Là cữu cữu của nàng tự mình đưa ra chứng cứ phạm tội thật sao?
Dung Thư chỉ cảm thấy sợi dây trong đầu “phanh” một tiếng, cứ vậy mà đứt làm đôi.
Đúng lúc này, trên trời, một đạo sấm sét chợt vang lên, cuồng phong nổi lên bốn phía, không bao lâu liền có mưa rơi từ giữa không trung xuống, tí tách khiến nàng cảm thấy cả người lạnh dần như một tảng băng.
Cố Trường Tấn lạnh nhạt nhìn nàng một cái liền xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa lớn, lập tức có ma ma trong cung tới che ô cho chàng.
Chàng được người người vây quanh, đưa lên xe ngựa, chưa từng quay đầu lại.
(1) giấc mộng Hoàng Lương: chỉ giấc mơ đẹp nhưng lại trôi qua rất nhanh.
Dung Thư trở về Tùng Tư viện ngay lập tức đi tới gian phòng phía đông thăm Trương ma ma.
Cố gia nghèo khó, căn nhà ở hẻm Ngô Đồng này chỉ có hai phòng, ngoại trừ Lục Mạc Đường cùng Tùng Tư viện, cùng với căn phòng ngược với cửa chính phía trước, cũng chỉ còn lại một căn phòng phía sau cực kỳ tối tăm bức bách dành cho người hầu phía dưới ở.
Căn phòng đối diện là nơi ở của Thường Cát cùng Hoành Bình, Dung Thư không nỡ để ba người Trương ma ma cùng người hầu Cố phủ chen chúc ở phòng phía sau, dứt khoát đem gian phòng phía đông của Tùng Tư viện dọn dẹp sạch sẽ, để cho ba người bọn họ ở.
Trương ma ma là vú nuôi của Dung Thư, Dung Thư xuất giá, tất nhiên bà ấy cũng đi theo. Chỉ là hôm trước nhiễm phong hàn, sợ người bên ngoài nói qua nói lại cũng sợ lây bệnh qua cho Dung Thư, vì thế trốn đến gian phòng nhỏ phía đông dưỡng bệnh.
Dung Thư vừa đi vào phòng phía đông liền nói: “Trương ma ma, ta đến thăm ma ma.”
Trương ma ma vừa uống xong một thang thuốc, đang nhắm mắt nằm trên giường, nghe thấy giọng nói của Dung Thư, vội vàng giãy giụa bước xuống giường, một bên nói: “Sao cô nương lại tới đây?
Dung Thư đỡ bà ấy trở về, cười nói: “Ma ma nằm là được, cần gì phải làm mấy thứ lễ nghi xã giao này với ta?”
Trương ma ma lấy khăn tay che miệng ho một tiếng: “Cô nương vẫn nên cách xa lão nô một chút, bệnh phong hàn này của lão nô rất nặng, không muốn lây sang cho người.”
“Ma ma yên tâm, ta sẽ không sinh bệnh, ma ma cũng sẽ sớm ổn thôi.”
Kiếp trước khi nàng từ Lục Mạc Đường trở về Tùng Tư viện, cũng đến thăm Trương ma ma. Cô nhớ rõ, trận phong hàn này của Trương ma ma tuy nặng, nhưng đi cũng nhanh, chăm sóc mấy ngày là tốt lên.
Trương ma ma nghiêng đầu nhìn Dung Thư, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cho rằng hôm qua nàng viên phòng rất mệt mỏi, thương tiếc nói: “Nữ nhi nhà nào cũng đều sẽ phải trải qua chuyện này, sau này cô nương quen là tốt rồi. Để Doanh Nguyệt, Doanh Tước hầm cho người một ít canh bổ huyết, trở về lại nghỉ ngơi một chút, không đến hai ngày tinh thần sẽ tốt trở lại thôi.”
Dung Thư biết Trương ma ma hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích nhiều, mặt không đổi sắc đáp ứng.
Trở lại chính phòng, Doanh Tước nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương, Trương ma ma dặn nô tỳ hầm canh cho người, người có muốn nô tỳ đi vào bếp nhỏ chuẩn bị ngay bây giờ luôn không?”
“Không cần.”
Dung Thư ngồi trước đài gương, chậm rãi tháo tóc.
Nàng và Cố Trường Tấn không chỉ có đêm tân hôn không có viên phòng, ba năm sau, chàng cũng chưa từng chạm qua nàng.
Ba năm không có con, mẹ chồng Từ thị lại chưa từng thúc giục nàng, ắt hẳn trong lòng Từ thị đã sớm biết Cố Trường Tấn không có chút tình cảm gì với nàng.
Nhìn gương mặt trước đây tươi sáng giờ lại tái nhợt trong gương đồng, nàng phân phó nói: “Chuyện ta và Nhị gia chưa viên phòng, các ngươi chớ nói với Trương ma ma, ngày về nhà mẹ cũng không được nói với mẹ ta.”
Đang nói, ánh mắt nàng bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một điểm trên gương đồng trong giây lát.
“Đi lấy ngọn đèn kia tới.” Dung Thư thả mái tóc vấn nửa vời của mình xuống, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào thứ nằm phía trên chiếc trường kỷ ở phía xa.
Doanh Nguyệt nhìn theo hướng nàng chỉ, lại thấy phía trên chiếc trường kỷ ấy trống không, chỉ có một chiếc đèn được treo lủng lẳng. Chiếc đèn kia đối với Doanh Nguyệt không hề xa lạ, đó là đèn Trích Tinh - ngọn đèn đạt được hạng nhất ở Trích Tinh lâu trong đợt trung thu năm ngoái.
Ngọn đèn đó là bảo bối của nàng, trước lúc gả đi nàng thường cầm nó trên tay thưởng thức, giữ gìn nó như trân bảo, đến giờ xuất giá cũng không quên mang theo.
Doanh Nguyệt lấy đèn, đang tính mồi lửa lại nghe Dung Thư nói: “Không cần thắp lửa.”
Ngọn đèn Trích Tinh này được Trích Tinh lâu chế tạo vô cùng tinh xảo, là đèn trong đèn.
Bên trong chiếc đèn được tráng men tỉ mỉ là một ngọn đèn khác ở trung tâm, ở tám mặt bên ngoài trang trí hình sao sáng, mang theo chiếc đèn như vậy mà đi vào buổi tối thì cứ như là có hàng vạn vì sao đang nằm trong tay vậy.
Trời bây giờ vẫn còn sáng, quả thật không cần thắp đèn. Doanh Nguyệt đang nghĩ vậy thì chợt nghe “Ầm” một tiếng nổ lớn, đèn Trích Tinh đã bị Dung Thư ném xuống đất.
Mắt nàng choáng váng: “Cô… cô nương?”
Dung Thư chậm rãi nâng mắt lên nhìn, thấy Doanh Tước và Doanh Nguyệt đang trợn mắt há mồm, “Phụt” cô liền cười mà nói: “ Đừng hoảng hốt, ta chỉ là không thích ngọn đèn này mới quăng nó thế thôi, gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ đi.”
Hai nha hoàn ấp úng dạ vâng, đối với chuyện Dung Thư ném đèn nghĩ kiểu gì cũng không giải thích được, luôn cảm thấy cô nương nhà mình có chút không giống trước kia, nhưng lại nói không nói lên được chỗ nào không giống nhau.
Tùng Tư viện quăng đổ một ngọn đèn, chuyện này cũng chỉ chốc lát đã truyền đến Lục Mạc Đường.
“Nghe nói là nha hoàn phía dưới thu dọn phòng, không cẩn thận đụng vào bộ trường kỷ, lúc này đèn mới đổ.”
Một ngọn đèn bị hỏng, cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, Từ Phức không chút để ý gật gật đầu, hỏi chuyện kế tiếp.
“Sau khi Nghiên Nhi rời khỏi Lục Mạc Đường, thì trực tiếp rời khỏi phủ? Không quay lại Tùng Tư viện nữa à?”
“Vâng, lão nô tự mình đưa thiếu chủ ra khỏi phủ, ắt hẳn là đến Hình bộ. Thường Cát cùng Hoành Bình nói, thời gian này thiếu chủ vẫn luôn bận rộn vụ án của hai mẹ con ở Xương Bình Châu, cho dù là bận việc thành thân cũng chưa từng lơi lỏng.”
An ma ma bưng chén thuốc nấu thành màu mực đậm, từng muỗng từng muỗng đút cho Từ thị, tiếp tục nói: “Tam tiểu thư, lão nô cứ thấy trong lòng bất an. Đứa nhỏ Dung gia kia sinh ra đã có khuôn mặt quyến rũ, ngài để thiếu chủ cưới nàng, không sợ ngày sau trái tim thiếu chủ bị nàng ngậm đi mất sao.”
Nước thuốc vào miệng vừa chát vừa đắng, Từ Phức chậm rãi nhíu mày, đợi đến khi một chén thuốc đầy dần thấy đáy, lại ăn mứt An ma ma đưa tới, lúc này mới chậm rãi nói: “Nghiên nhi là ta tự mình dạy dỗ lớn lên, tính nết của nó thế nào, ta rõ ràng nhất. Trái tim của nó, ngay cả Văn Khê cũng ôm không ấm, càng đừng nói đến người bên cạnh. Huống hồ, Dung thị đẹp thì đẹp thật, nhưng tính tình lại quá mức đoan cẩn, Nghiên nhi trước sau như một chắc chắn không thích cô nương như vậy.”
Lại nói tiếp, Từ Phức cũng không phải là lần đầu tiên gặp Dung Thư.
Năm Dung Thư mười một tuổi, hai người người từng có duyên gặp mặt ở Dương Châu. Chỉ là khi đó bà ấy đội mũ, nàng hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy.
Lúc đó nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy được sự duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, ngọc nhuyễn hoa nhu. Bảy năm qua, Dung Thư quả thật giống như bà ấy nghĩ, trở thành một cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Đều nói Thượng Kinh có tam đại mỹ nhân, một là tam tiểu thư công phủ Anh quốc hiện giờ là đại hoàng tử phi Tống Ánh Chân, hai là đại cô nương phủ hộ quốc tướng quân Mục Nghê Nguyệt, ba là Nhị tiểu thư Thừa An hầu cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Dung Thư, Dung Nhi.
Ba người này đích thật là có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nhưng nếu chỉ nói về mặt mũi, Dung Thư kỳ thực so với các nàng còn cao hơn một bậc.
Người bình thường cưới được thê tử xinh đẹp như thế, ắt hẳn sẽ không màng ngày đêm mà mê đắm trong sắc dục. Nhưng Cố Trường Tấn sinh ra đã mang một trái tim thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.
Đêm qua, chàng thà rằng ở bên ngoài bồi đám người thô bạo của Hình bộ kia uống rượu, cũng không chịu vào động phòng, thiết nghĩ chắc là trong lòng còn đang mâu thuẫn về mối hôn sự này.
An ma ma nghe Từ Phức nói như vậy, tinh thần cũng ổn định hơn, nói: “Vậy có còn cần lão nô an bài cho Dung thị uống thuốc kia không?”
Từ Phức híp mắt, nhớ tới khuôn mặt không có chút huyết sắc vừa rồi của Dung Thư, lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, qua hai ngày nữa nàng sẽ trở về Hầu phủ, nếu uống thuốc kia, không thể không có mấy ngày bị bệnh. Chờ ngày nàng cùng Nghiên nhi viên phòng rồi nói sau, nếu nàng cùng chàng không viên phòng thì không cần cho uống, kẻo lại khiến người khác nghi ngờ.” Nói xong liền dựa vào gối nghiêng nhắm mắt lại.
An ma ma vẫn còn có chút chuyện muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy, hai gò má gầy gò vàng nhợt, không còn bộ dáng đoan trang tú mỹ trước kia, ngực liền thấy co rút đau đớn, dứt khoát im miệng, lặng lẽ buông màn giường xuống, bưng chén rỗng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa mấy gốc cây ngô đồng bị gió thổi ào ào, mây mù càng ngày càng dày đặc, còn có tiếng sấm, đúng là sắp mưa to.
Doanh Nguyệt đóng hết mấy cái cửa sổ đang khép hờ trong phòng, miễn cho tiếng mưa dồn dập bên ngoài quấy nhiễu giấc ngủ ngon của cô nương.
Mới vừa rồi cô nương chỉ dùng một chén cháo thịt nhỏ liền nghỉ ngơi, mặt mày khó nén mệt mỏi, ắt hẳn đã cô nương đã rất mệt rồi.
Hôm qua không có viên phòng, hôm nay lại mang vẻ mặt bệnh tật. Doanh Nguyệt trong lòng hỗn loạn, vừa đau lòng vừa luống cuống. Nhưng nàng ấy cùng lắm chỉ là một nha hoàn, có sốt ruột cũng vô dụng.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Nguyệt nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cánh cửa “két” một tiếng liền khép lại.
Dung Thư nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn che thêu hoa lựu trên nóc giường đến xuất thần.
Chiếc giường này là Dung gia đưa tới nhân ngày thành hôn của nàng. Nó được làm từ gỗ lê hoa vàng bốn mươi năm ở Giang Nam vận chuyển tới, lại mời thợ mộc có tay nghề tốt nhất thượng kinh, hao phí hơn nửa năm công phu, điêu khắc ra mười hai thụy thú thượng cổ cùng ba mươi sáu loại mây cát tường, mới tạo ra một chiếc giường như vậy.
Hoa lựu nở trên màn trướng này cũng là do nàng thêu từng đường kim, mấy cô nương khác đa phần là thêu uyên ương hí thủy cùng đế liên đồ, nhưng nàng biết Cố Trường Tấn tính tình đoan chính, sợ chàng chê nàng thêu hoa văn quá mức phù phiếm, vậy nên đã vụng trộm đổi thành hoa lựu nở rộ.
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại đều trở thành chuyện cười.
Trong lòng chàng cho tới bây giờ chưa từng có nàng, sao có thể để ý chuyện nàng thêu là uyên ương hí thủy hay là hoa lựu nở chứ?
Sáng nay khi vừa tỉnh lại trên chiếc giường này, Dung Thư còn không phân biệt được những ký ức trong đầu, rốt cuộc là che tiêu tìm hươu, hay là giấc mộng Hoàng Lương(1).
Thẳng đến khi bước chân lần nữa vào Lục Mạc Đường, nhìn thấy Từ thị, nhìn thấy An ma ma, lại nghe được những lời nói giống kiếp trước như đúc, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Nàng thật sự trở về ba năm trước, ngày nàng vừa gả cho Cố Trường Tấn.
Ký ức ba năm đó không phải là một giấc mơ, mà là quá khứ nàng đã thực sự trải qua. Nàng ở Tứ Thời Uyển đã sớm buông Cố Trường Tấn xuống, cho nên hôm nay nhìn chàng, tâm tự nhiên cũng nhẹ tựa chỉ thúy.
Dung Thư nhắm mắt lại, tinh thần buông lỏng, cảm giác mệt mỏi như nước biển tràn tới.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa róc rách, mưa qua thật rơi rồi. Cùng với tiếng mưa tí tách, nàng mơ màng trở lại một đêm mưa khác.
Đó là mùng bảy tháng bảy năm Gia Hữu thứ hai mươi ba, chính là ngày Ngưu Lang Chức nữ gặp lại nhau trên nhân duyên.
Ngày đó Cố Trường Tấn được đưa vào hoàng cung.
Lúc đó Thừa An Hầu phủ gặp nạn, cả nhà bị nhốt trong đại lao của Đại Lý tự. Dung Thư đang vì chuyện Dung gia mà chạy vạy khắp nơi, không biết Cố Trường Tấn từ Thanh Châu trở về Thượng Kinh, còn lắc mình biến thành con trai của Thích hoàng hậu, trở thành thái tử của Đại Dận.
Đêm đó Dung Thư liền trở về Cố phủ gặp chàng.
Thái tử điện hạ trẻ tuổi đứng ở hành lang, dường như biết nàng là vì chuyện gì mà đến, thản nhiên nói với nàng: “Dung Thư, Dung gia, Thẩm gia thông địch chứng cứ xác thực, bị phán lưu đày đã là phụ hoàng nhân từ lắm rồi.”
Dung Thư tiến lên một bước, lắc đầu sốt ruột nói: “Thẩm gia không có khả năng thông địch, mẫu thân ta nói, chỉ cần có thể tìm được cữu cữu ta, là có thể rửa sạch tội danh của Thẩm gia cùng Dung gia. Cố Trường Tấn, nể tình ta và chàng thành thân ba năm, chàng có thể phái người đi Dương Châu tìm cữu cữu ta hay không?”
Dung Thư vốn không muốn cầu xin chàng.
Nhưng bây giờ Dung gia tan đàn xẻ nghé, đã là trống rách vạn người đấm.
Ngắn ngủi một tháng, Thừa An Hầu phủ bị khép tội, nàng cầu cứu nhưng không ai giúp đỡ, đã thấy hết thế nào là nhân tình thế thái. Đến cầu Cố Trường Tấn, cũng là vì nàng thật sự đã cùng đường.
Mặc dù nàng biết chàng là người mặt sắt vô tư, chưa bao giờ bởi vì tư tình mà tốn tâm tư.
Quả nhiên, Cố Trường Tấn chỉ nhìn nàng trong giây lát, dường như không muốn cùng nàng nói thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ phân phó nói: “Hoành Bình, Thường Cát, đưa phu nhân đến biệt viện, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể thả nàng ra.”
Cố gia xưa nay nghèo khó, Cố Trường Tấn lại là một người suốt ngày quanh quẩn trong nhà, sao bây giờ lại có thể đến một biệt viện khác được?
Dung Thư đột nhiên hiểu rõ, biệt viện này cùng lắm chỉ là lồng giam mà quý nhân trong cung an bài cho nàng mà thôi. Thừa An Hầu phủ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sao có thể để cho nữ nhi tội thần như nàng chiếm được vị trí Thái tử phi chứ?
Huống hồ, Cố Trường Tấn vốn không thích nàng.
Nàng khiến cho chàng cùng người chàng yêu phải cách xa nhau ba năm, ắt hẳn trong lòng chàng hơn phân nửa là hận nàng. Nhốt nàng ở biệt viện, cũng coi như khiến nàng khuất mắt.
Dung Thư cười cười, lúc Cố Trường Tấn rũ mắt đi ngang qua bên cạnh nàng, nàng giơ tay túm lấy ống tay áo chàng, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Tấn, chàng không có lời nào khác nói với ta sao?”
Cố Trường Tấn dừng chân, khẽ nhìn đầu ngón tay vì siết chặt tay áo mình mà trở nên trắng bệch, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Chuyện đi Dương Châu tìm cữu cữu, nàng chớ nhắc lại. Chứng cứ phạm tội chỉ ra Dung gia thông địch chính là nhờ cữu cữu Thẩm Trị của nàng tự mình nhờ người đưa tới Thượng Kinh, mà phụ thân nàng hôm qua cũng đã nhận tội rồi.”
Là cữu cữu của nàng tự mình đưa ra chứng cứ phạm tội thật sao?
Dung Thư chỉ cảm thấy sợi dây trong đầu “phanh” một tiếng, cứ vậy mà đứt làm đôi.
Đúng lúc này, trên trời, một đạo sấm sét chợt vang lên, cuồng phong nổi lên bốn phía, không bao lâu liền có mưa rơi từ giữa không trung xuống, tí tách khiến nàng cảm thấy cả người lạnh dần như một tảng băng.
Cố Trường Tấn lạnh nhạt nhìn nàng một cái liền xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa lớn, lập tức có ma ma trong cung tới che ô cho chàng.
Chàng được người người vây quanh, đưa lên xe ngựa, chưa từng quay đầu lại.
(1) giấc mộng Hoàng Lương: chỉ giấc mơ đẹp nhưng lại trôi qua rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.