Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 7:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Trong lòng Thường Cát cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới hôm nay trời còn chưa sáng mà đã tìm chủ tử nói chuyện rồi. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng vẫn giữ sự tôn trọng với vị trước mặt này, nói cho cùng nàng cũng là thê tử của chủ tử.

Cậu ta nhanh chóng kéo khóe miệng lên, cười tủm tỉm nói:

“Dạ được, mời thiếu phu nhân đi theo tiểu nhân.”

Một góc nhỏ này của Cố phủ quả thật không thể tính là lớn, dù là Lục Mạc Đường hay Tùng Tư Viện đều chiếm diện tích cực nhỏ.

Thư phòng nằm giữa hai tiểu viện cách Tùng Tư Viện không xa, hành lang hướng về phía đông, đi qua cửa tròn, chỉ cần rẽ hai ngã rẽ là đến. Tính ra, thời gian đi đường cũng chỉ mất một, hai chén trà.

Khi mấy người đứng trước cửa thư phòng thì Cố Trường Tấn đã mặc áo quan đi ra.

Chàng lớn lên còn cao hơn nam tử đất Bắc, khi mặc quan phục màu xanh lam kia lên, càng tôn lên vẻ xuất chúng hơn người, thanh quý nghiêm nghị. Đến cả hình thêu cò trắng trên quan phục dường như còn sinh động hơn so với người bên cạnh.

Hẳn là Cố Trường Tấn cũng không ngờ tới Dung Thư sẽ đến, thấy nàng giữa hành lang thì nói:

“Phu nhân tìm ta có chuyện gì ?”

Dung Thư vén cổ áo choàng lên, nhỏ giọng trả lời:

“Ngày mai là ngày về thăm cha mẹ, liệu lang quân có muốn cùng thiếp thân về Hầu phủ một chuyến?”

Cố Trường Tấn rũ mắt nhìn nàng.

So với hôm qua, hiển nhiên sắc mặt nàng đã tốt lên rất nhiều.

Đôi má đào phiếm hồng, môi anh đào tô điểm thêm chút son càng làm nổi bật lên làn da trắng muốt như tuyết. Nàng xinh đẹp duyên dáng, cặp mắt đào hoa khi không cười cũng chứa đựng xuân sắc. Chỉ là khí chất nàng dịu dàng hào phóng nên làm cho ý xuân xốc nổi trong mắt trở nên nhu tình không khiếm nhã, ngược lại nhiều thêm vài nét thanh lệ sắc sảo.

Trời còn chưa sáng, giờ đang là thời điểm lạnh nhất trong ngày, tóc mai trước trán nàng bị làn gió nhẹ thổi tung bay để lộ ra vầng trán trơn bóng. Dưới vầng trán ấy là một đôi mắt trong veo yên tĩnh đang nhìn chàng.

Cố Trường Tấn nói:

"Ngày mai phu nhân muốn xuất phát vào lúc nào?”

“Giờ Thìn thì xuất phát, nếu lang quân bộn bề công vụ, ăn trưa ở Hầu phủ xong thì có thể tự rời đi."

"Nghe theo nàng an bài." Cố Trường Tấn gật đầu, dừng một chút, rồi nói:

"Hôm nay chắc ta sẽ bận đến đêm, xử lý công vụ xong ta sẽ đến thư phòng nghỉ ngơi nên nàng không cần chờ ta."

Dung Thư dịu dàng "Vâng" một tiếng, trong giọng nói nghe không ra nửa tia buồn bực. Nói xong, nàng rũ mắt nghiêng người sang, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi dày buông thõng xuống giống như cây quạt không hề cử động.

Cố Trường Tấn lại tiếp tục nhìn vào mắt nàng, chàng gật đầu sau đó bước nhanh qua trước người nàng, đi qua hành lang hướng ra về phía cửa chính.

Ba người sống sờ sờ vừa đi là cả hành lang dài phút chốc yên tĩnh xuống.

Doanh Tước tiến lên khoác lại áo choàng cho Dung Thư, nàng nói:

"Tính tình cô nương tốt thật, nếu là nô tỳ, cô nương cũng nên nói cô gia một chút chứ."

Doanh Tước và Doanh Nghiệp vẫn luôn rõ cô nương nhà bọn mình thích cô gia biết bao nhiêu.

Lúc trước Hầu gia vốn không đồng ý để cô nương gả đến Cố gia, là phu nhân một mực khuyên nhủ nói nhất định phải để cô nương gả cho người mình thích. Hầu gia không thể lay chuyển được phu nhân nên mới thuận lợi định ra hôn sự này.

Trước kia Doanh Tước còn nghĩ, cô nương nhà mình xinh đẹp, tính tình cũng tốt, lại là cành vàng lá ngọc của Hầu phủ. Người tự hạ thấp địa vị gả đến Cố gia thì vị quan trạng nguyên Cố Trường Tấn này nhìn thấy cô nương tất nhiên sẽ cảm động sẽ thích nàng.

Nhưng sau hai ngày từ lúc cô nương gả đến, các nàng như đã thấy rõ ràng, cô gia căn bản không hề để cô nương nhà bọn họ vào trong lòng. Đến chuyện về nhà thăm bố mẹ cũng do đích thân cô nương đi qua bên này thông báo.

Sau khi Dung Thư nhận được câu nói khẳng định Cố Trường Tấn, trong lòng cũng coi như buông xuống một tảng đá lớn.

Trong tương lai, Cố Trường Tấn sẽ trở thành thái tử điện hạ nên nàng không thể đắc tội chàng, nhưng cũng không muốn dây dưa tiếp với chàng nên sớm hay muộn cũng đều sẽ rời khỏi nơi này.

Nhưng trước mắt vẫn chưa phải là một cơ hội tốt để hòa ly với chàng.

Là trưởng nữ của Hầu phủ mà vừa mới thành thân đã hòa ly, sợ là toàn bộ Hầu phủ ở Thừa An đều sẽ trở thành trò cười của cả Thượng Kinh mất.

Xuân năm sau Dung Ô sẽ gả vào Tưởng gia nên hiện giờ Dung gia vẫn đang ngóng trông nhờ mối hôn sự của Dung Ô có thể tạo thêm mối quan hệ với Tưởng gia. Nếu bởi vì chuyện hòa ly của nàng làm cho mối hôn sự của Dung Ô xảy ra bất trắc, dựa vào tính tình của tổ mẫu chắc chắn sẽ làm loạn gia đình không yên.

Tới khi đó, nhất định a nương của nàng ở Hầu phủ sẽ càng không dễ sống.

Còn nữa, lần này không biết người trong lòng của Cố Trường Tấn có bị đưa đến Túc Châu hay không nữa.

Đợi đến ngày mai khi nhìn thấy a nương, sau đó nghe ngóng tung tích người trong lòng của chàng, nàng sẽ dốc hết toàn lực đón cô nương đó về bên cạnh Cố Trường Tấn.

Sau đó đích thân thỉnh tội xin hòa ly với Cố Trường Tấn sau, nàng làm vậy cũng tính là việc hỏng mới cứu chữa nhưng ngày sau Cố Trường Tấn cũng sẽ không ghi hận nàng và Dung gia.

Chuyện này chỉ nói thôi muốn làm ít nhất cũng phải tốn mất nửa năm thời gian nên tạm thời cứ đợi trước vậy, dù sao Cố Trường Tấn cũng sẽ không đến ở trong Tùng Tư viện đâu.

“Cô nương, người không giận ư?” Doanh Tước thấy Dung Thư mãi vẫn không nói mới lấy hết dũng khí hỏi.

Dung Thư cười đáp:

“Có gì đáng tức giận cơ chứ? Muội mau đi đến trù phòng xem bánh hoa quế của ta hấp xong chưa đi.”



Doanh Tước nghe vậy nhanh chóng dời lực chú ý, “A” một tiếng: “Hẳn là hấp chín rồi, để nô tỳ xuống xem sao. Cô nương trở về phòng đợi một chút kẻo đứng ngoài này trúng gió.” Nói xong nàng ấy lập tức nhanh chân chạy về phía trù phòng, thoáng chốc đã không còn bóng người.

Doanh Nguyệt lắc đầu thở dài:

"Cô nương cứ yêu quý nuông chiều Doanh Tước như vậy làm cho nha đầu này càng ngày càng dễ nôn nóng."

Dung Thư cười không đáp.

Kiếp trước, thật ra Cố Trường Tấn có về thăm cha nương cùng nàng, chỉ là lúc đó giờ đi do chàng ấy định đoạt đến cả ngồi xe ngựa cũng là chàng sắp xếp. Lần này, Dung Thư nghĩ để bản thân tự chủ một lần nên mới qua bên này hỏi một câu.

Chỉ cần nàng mở miệng, nhất định Cố Trường Tấn sẽ tùy ý để nàng an bài.

Trước giờ, chàng cũng không quen sắp xếp mấy chuyện vụn vặt như vậy.

Sau khi Dung Thư ăn sáng xong thì đến Lục Mạc Đường thỉnh an Từ thị, sau khi ngồi cùng bà ấy một hồi mới cáo từ. Trước khi ra cửa, Từ thị lại tiếp tục nhắc Dung Thư lần sau không cần đến thỉnh an sáng sớm nữa.

"Trong phòng này của ta mùi thuốc hun người, bản thân ta lại thích yên tĩnh. Về sau sáng sớm con không cần đến thỉnh an đâu, hầu hết ta cũng chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng mà thôi.”

Từ thị quả thật là người yêu thích yên tĩnh, thân thể cũng không khỏe.

Dung Thư gả cho Cố Trường Tấn ba năm cũng chưa từng thấy di nương ra khỏi Lục Mạc Đường lần nào cả, một ngày thì nửa ngày nằm trên giường. Thỉnh thoảng mới có thể chọn ra được ngày nắng ngồi dưới cây ngô đồng trong viện đôi chút.

Đời trước Từ thị cũng có đề cập qua mấy lần, muốn miễn cho Dung Thư chuyện thỉnh an sáng sớm. Ban đầu vì lòng kính trọng với bà ấy nên mỗi ngày sớm tối, nàng vẫn cung kính đến Lục Mạc Đường thỉnh an.

Mãi đến về sau Từ thị bệnh nặng một trận, nằm trên giường lạnh lùng nói nàng lần sau không cần đến nữa thì Dung Thư mới biết được Từ thị thật sự không thích nàng đến.

Mẫu thân ruột của Cố Trường Tấn là Thích hoàng hậu ở trong cung, đến nay Dung Thư vẫn không hiểu được rốt cuộc Từ thị là nghĩa mẫu của Cố Trường Tấn hay chỉ là thân gia bên người. Sau khi Hầu phủ ở Thừa An xảy ra chuyện, nàng không còn gặp Từ thị nữa, cũng không biết sau này bà ấy đi đâu.

Trong ba năm đó Cố Trường Tấn vẫn luôn đối xử với Từ thị hết mức cung kính quan tâm. Có thể đoán, sau khi Cố Trường Tấn trở thành Thái tử nhất định sẽ sắp xếp nơi ở thích đáng cho Từ thị mà thôi.

Với lại mấy chuyện có liên quan đến Cố Trường Tấn thì Dung Thư cũng không quá quan tâm, đợi đến ngày sau khi hai người hòa ly thì cát bụi cũng trở về với cát bụi, đường ai nấy đi mà thôi.

Tới khi đó, dù là Cố Trường Tấn hay Từ thị đi chăng nữa đều chỉ là người xa lạ thôi.

Trong mắt nàng, nàng đã hoàn thành cấp bậc lễ nghĩa rồi. Nếu Từ thị đã nhắc đến thì nàng tự nhiên cũng thuận theo, chỉ cung cung kính kính trả lời một tiếng.

An ma ma đích thân đưa Dung Thư ra khỏi Lục Mạc Đường, vừa đi vừa hiền lành cười nói:

"Phu nhân miệng nói thích yên tĩnh để ngài không cần đến thỉnh an, kỳ thực chỉ là không muốn thấy Thiếu phu nhân còn trẻ như vậy phải ở lại Lục Mạc Đường chăm sóc ngài ấy, làm uổng thời gian mà thôi. Ngày mai là ngày thiếu phu nhân về thăm cha nương, phu nhân đã sai lão nô chuẩn bị tốt từ lâu rồi, dặn dò không dưới bốn năm lần. Lát nữa lão nô sẽ cho người đem danh mục quà tặng đưa đến Tùng Tư Viện cho thiếu phu nhân xem qua."

Nói một hồi toàn là lời hay ý đẹp, trong mỗi câu chữ đều sự quan tâm cảm mến mà Từ thị dành cho Dung Thư.

Chỉ là Dung Thư nàng sẽ tin sao?

"Làm phiền ma ma rồi." Nàng cười nói cảm ơn sau đó nhắc An ma ma dừng bước:

"Một mình ta tự về là được rồi, mẫu thân bên kia ít người nên phiền ma ma sớm về để chăm sóc người giúp ta.”

An ma ma "vâng" một tiếng rồi đi lên trước thêm hai bước mới dừng chân, bà ta đưa mắt nhìn mấy người Dung Thư đi xa, nụ cười ân cần hiền hòa dần dần lạnh xuống.

Vì ngày mai là ngày về thăm cha nương, Dung Thư có thể sớm về gặp a nương nên tâm trạng cả ngày cực kỳ tốt, buổi tối sai Doanh Nguyệt tắt đèn đi ngủ sớm.

Doanh Nguyệt đã thổi tắt gần hết đèn trong phòng chỉ còn sót lại hai ngọn nến bên giường chậm chạp không tắt.

“Cô nương, người không giữ đèn cho cô gia ạ? Tối qua cô gia quay về nhưng thấy phòng đã tắt hết đèn nên mới qua thư phòng nghỉ ngơi.”

Dung Thư đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nàng ôm lấy một cái gối hình trăng khuyết nhỏ nằm xuống. Sau khi nghe thấy lời này của Doanh Nguyệt biết nàng ấy có ý gì mới nhanh chóng mở mắt nói:

“Không cần để đèn đâu, các muội cũng không cần đứng canh trước cửa tròn làm gì, Cố Trường Tấn sẽ không qua bên này ngủ đâu. Muội và Doanh Tước đi nghỉ sớm đi, không cần gác đêm ở đây.”

Doanh Nguyệt bất lực chỉ đành đáp ứng, sau khi thổi tắt ngọn nến cuối cùng rồi đi về phía giường.

Chỉ thấy cô nương nhà mình mặc một bộ y phục màu trắng ánh trăng, bởi vì buồn ngủ nên trong mắt phủ lên một tầng nước ẩm ướt, nhìn gương mặt nhỏ như như đóa sen ngọc ngà dưới ánh nến hiu hắt hiện lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Thấy vậy nàng càng thấy trái tim lại thấy tan vỡ: Cô nương nhà mình đẹp như vậy, vị quan trạng nguyên đó quả thực mắt mù mà.

Sáng sớm hôm sau Dung Thư đã nhanh dùng bữa sáng từ sớm, sau khi mặc xong kiện áo choàng màu xanh nhạt liền ra khỏi Tùng Tư Viện đi về phía cửa lớn.

Chuyến đi lần này nàng đã nghĩ kỹ phải ở lại Hầu phủ bốn năm ngày, do sức khỏe của Trương ma ma vẫn chưa khỏe hẳn nên Dung Thư đành để Doanh Nguyệt ở lại chăm sóc lo liệu. nàng chỉ đưa một mình Doanh Tước hồi phủ.

Ngoài cửa có một cái xe ngựa nạm vàng khảm ngọc dừng lại, Doanh Tước đang chuẩn bị lễ vật cho ngày lại mặt hôm nay. Thấy Dung Thư đi đến thì nàng bận bịu chạy đến nói nhỏ:

“Vừa mới nãy khi nô tỳ kiểm kê lễ vật thì Thường Cát đến, đưa cho nô tỳ một bức vẽ xuân sơn và một chuỗi phật châu ở chùa Đại Từ Ân. Nói là lễ vật do cô gia tặng cho Hầu gia và lão phu nhân.”

Thừa An Hầu thích phong nhã, vô cùng yêu thích bức tranh vẽ non sông của tài tử Xuân Sơn năm xưa bên trong chùa Đại Từ Ân. Tiên sinh Xuân Sơn hành tung bí ẩn, hai mươi mấy năm nay đã không còn xuất hiện tranh của ông trên trần thế nữa rồi. Cố Trường Tấn có thể tìm được bức họa này quả thật không dễ dàng gì, có thể nói cũng phí chút tâm tư.

Gương mặt xinh đẹp của Doanh Tước khó giấu sự mừng rỡ, nàng mím môi cười:

“Theo nô tỳ thấy thì trong tim cô gia vẫn coi trọng cô nương lắm.”

Dung Thư sửng sốt, nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước cũng có một màn như vậy.

Lúc đó nàng cũng giống như Doanh Tước, nàng không kiềm chế được vui vẻ, cứ nghĩ Cố Trường Tấn cũng lo lắng quan tâm tới nàng.

“Bức họa và phật châu ở đâu rồi?”



Doanh Tước chỉ vào trong xe nói:

“Nô tỳ sợ hai thứ này để trong xe lễ vật sẽ rơi mất nên cất vào một hộp nhỏ sau đó bỏ vào trong xe rồi ạ. Nô tỳ nghĩ đợi khi đến hầu phủ lại dọn hết xe lễ đưa đến Hà An Đường.” Hà An Đường là nơi ở tổ mẫu Dung lão phu nhân của Dung Thư.

Dung Thư gật đầu nói:

“Lát nữa không cần đưa vào trong Hầu phủ, cứ để trong xe là được rồi. Đợi vài ngày nữa về rồi đưa về thư phòng trả cho nhị gia.”

Doanh Tước mở to mắt nhìn, nàng mở miệng muốn hỏi một tiếng vì sao nhưng khóe mắt nhìn thấy Cố Trường Tấn tiến vào cửa lớn liền lập tức im lặng.

Dung Thư tự nhiên cũng nhìn thấy Cố Trường Tấn liền hướng về phía chàng hành lễ, nàng nói:

“Lang quân.”

“Hôm nay ngồi xe ngựa về Hầu phủ đúng chứ?”

Ánh nắng sớm mai rơi xuống búi tóc cao của thiếu nữ, nàng mặc một kiện váy dài thêu cành bích đào rủ xuống một cách tinh xảo, trên đó điểm thêm vài cánh hoa rơi lả tả. Áo ngắn màu hồng cánh sen thắt lại bằng thắt lưng màu xanh nhạt làm tôn lên vòng eo thon thả, giống như một đóa hoa xinh đẹp còn vương sương sớm đang đợi người đến hái.

Trong lòng của Thường Cát cảm thán một câu: Trưởng nữ của Dung gia là người xinh đẹp nhất mà cậu ta gặp từ trước đến nay. Chỉ tiếc đóa hoa đẹp thì phải tìm được người yêu hoa, còn chủ tử nhà mình với trái tim sắt đá ngâm trong tuyết mấy ngàn năm thì quả thực không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.

Cậu ta cẩn thận nhìn về phía Cố Trường Tấn, quả nhiên thấy ánh mắt chàng bất động như núi. Cuối cùng chỉ gật đầu sau đó nhấc chân đi về phía xe ngựa với vẻ mặt lạnh nhạt vô tình.

Có vẻ cảm nhận được ánh nhìn của Thường Cát, Cố Trường Tấn nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta.

Trong tim của Thường Cát “lộp bộp” một tiếng, cậu ta nhanh chóng tiến lên mở cửa xe ngựa, ân cần để thang xuống sau đó nói với hai người:

“Chủ tử, thiếu phu nhân mau lên xe ngựa.”

Dung Thư đi theo sau Cố Trường Tấn lên xe ngựa ngồi đối diện với chàng.

Cỗ xe ngựa này là cỗ Dung Thư sử dụng khi còn ở Hầu phủ, đích thân Thẩm thị tìm người chế tạo riêng cho nàng. Không gian bên trong xe cực kỳ lớn, ngồi bảy tám người vẫn còn dư chỗ. Bên dưới sàn xe lót thêm một lớp thảm lụa màu vàng, ở giữa đặt một bàn gỗ đàn hương, bên trên bàn là một lư hương hình thụy thú ngoài ra còn một bộ trà cụ, hai đầu bàn có hai ngăn đựng đồ nhỏ.

Doanh Tước nói hộp lễ vật đặt dưới một trong hai ngăn này.

Ánh mắt Dung Thư nhìn về phía đó trong phút chốc lại thu hồi ánh mắt, nàng quay đầu kéo rèm cửa sổ ở một bên ra.

Bên ngoài hẻm Ngô Đồng đã mở cửa bán hàng với nhiều tiếng rao bán bánh rán, bán tương nóng, bán bánh trôi rượu ngọt. Quả là một cảnh náo nhiệt đầy đủ sắc màu nhân gian.

Làn gió mát theo tiếng huyên náo của dòng người thổi đến, nửa gương mặt của Dung Thư va vào ánh sáng. Nàng nhìn ra cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ khóe môi khẽ giương lên, một loại cảm giác sung sướng ập đến trái tim của nàng.

Tùng Tư Viện không phải nhà của nàng, Cố gia cũng không phải là chốn về cuối của nàng. Nàng chỉ coi bản thân mình là một người ở nhờ mà thôi nên làm việc phải tính toán cẩn thận, thời gian lâu dần sẽ khó tránh khó chịu trong lòng.

Sau khi ra khỏi Cố phủ và hòa vào không khí náo nhiệt của hẻm Ngô Đồng, nàng mới cảm nhận được rõ ràng bản thân đã sống lại rồi.

Còn sống, thật tốt.

Nàng đứng dưới mái hiên say mê ngắm nhìn cảnh sắc, chẳng hề chú ý đến ánh mắt hiếu kỳ tìm tòi của Cố Trường Tấn.

Thành thân được ba ngày, ngày nào chàng cũng đi sớm về muộn nên hai người rất ít chạm mặt cũng như nói chuyện. Cố Trường Tấn cứ nghĩ với kiểu người yểu điệu, xuất thân quý tộc như Dung Thư nhất định sẽ phải náo loạn một trận.

Hơn nữa, thực lực Cố gia của chàng kém hơn Hầu phủ ở Thừa An bao nhiêu chàng tự biết rõ. Nếu Dung Thư có làm loạn thì cũng có chỗ chống lưng.

Ấy vậy mà nàng lại là người vô cùng quy tắc, chẳng hề cãi cọ làm loạn mà còn cung kính xa cách.

Đúng, là xa lánh.

Cố Trường Tấn có thể cảm giác được nàng có ý xa lánh chàng.

Bởi vì những chuyện chàng trải qua hồi còn nhỏ cộng thêm rèn luyện trong hình bộ hai năm nên cũng tính là người hiểu rõ nhân tình thế thái. Chàng có thể thấy rõ được tâm tư của người trước mặt mình ra sao.

Đối với Dung Thư cũng vậy, lúc chàng vén khăn trùm đầu của nàng vào ngày đại hôn đó, đôi mắt sáng trong của nàng nhìn chàng chất chứa đầy ái mộ. Nhưng đến lúc gặp lại vào ngày thứ hai, chàng không còn thấy ánh sáng triền miên dưới đáy mắt nàng nữa mà chỉ còn sót lại quy củ và xa cách.

Có lẽ bởi vì không động phòng cũng bị chàng lạnh nhạt hai ngày nên mới hết hy vọng chăng?

Cố Trường Tấn cụp mắt xuống, chàng vô cùng hài lòng đối với kết quả này.

Đầu tiên chàng nghĩ, bản thân đã mệt mỏi trên chốn quan trường, đến lúc về còn phải đối mặt với một người chỉ biết khóc cũng như làm ầm ĩ lên đã thấy phiền lòng.

Phu thê bất hòa chính là kết quả dễ tạo thành từ việc thành hôn một cách mù quáng, do đó từ trước đến nay chàng chưa hề có ý định thành thân.

Ban đầu, Từ Phức không hề cho chàng biết bà ấy đã định hôn sự cho chàng với hầu phủ, chàng cũng không có quyền lợi để từ chối nên chỉ có thể nhận mệnh thành hôn.

Đến nay thấy thái độ tiến lùi của nàng, lại hiểu quy tắc nên cũng chẳng còn thấy phiền hà.

Cô nương này gả vào Cố gia cũng không phải là chuyện xấu.

Nếu ngày sau chàng có gặp chuyện không may, nếu nàng cũng bằng lòng, chàng sẽ cho nàng quyền lợi tìm một lang quân mới như ý. Cũng coi như bồi thường những ngày tháng phải chịu đựng sự cô quạnh trong đây.

Nhìn thời gian, xe ngựa đã rời khỏi hẻm Ngô Đồng từ lâu, sau đó rẽ trái đi vào đường Ngân Hòe.

Xe ngựa rung lắc một hồi, Cố Trường Tấn mở mắt sau đó dùng ánh mắt u ám nhìn thẳng vào Dung Thư nói:

“Đường, đi sai rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook