Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 6:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Khi Dung Thư tỉnh dậy, trời đã chạng vạng tối. Cơn mưa buổi sáng khiến không khí càng tăng thêm cảm giác lành lạnh của mùa thu.
Doanh Tước bưng cho Dung Thư một chén hương ẩm tử (1), hỏi: “Cô nương đã ngủ hơn bốn canh giờ, chắc chắn là đói bụng lắm rồi. Dưới phòng bếp đang hầm canh, còn có một nồi thịt vịt hấp, một bát canh dạ dày dê và vài món xào chay nữa, cô nương có muốn nô tỳ lên cơm không ạ?”
Sau khi ngủ một giấc, Dung Thư cảm thấy vô cùng thoải mái, đầu không đau, tâm trạng rất khoan khoái. Nàng nghe Dung Tước báo tên món ăn thì càng cảm thấy đói hơn, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mang cho Trương ma ma một chén canh trong bếp. Trương ma ma rất thích ăn ngó sen thái lát, cũng xào cho ma ma thêm một phần ngó sen thái lát nữa đi."
Doanh Tước thấy Dung Thư muốn ăn trở lại, nàng ấy vui vẻ vâng lời, nhanh nhẹn rời khỏi phòng.
Doanh Nguyệt ở bên cạnh đẩy cửa sổ ra, liếc nhìn bầu trời rồi ngập ngừng nói: “Nô tỳ vừa nghe Thường Cát nói rằng cô gia đã xử lý các vụ án ở Hình Bộ cả ngày trời, vẫn chưa dùng bữa tối. Cô nương có muốn cho người gọi cô gia về dùng cơm không ạ?"
Nửa canh giờ trước Thường Cát vừa quay lại thư phòng, chính vào lúc đó Doanh Nguyệt đã nghe được tin tức về Cố Trường Tấn.
Sau khi biết Cố Trường Tấn xử lý án sự cả ngày, Doanh Tước tức giận giậm chân, phẫn nộ nói: "Có người nào vừa mới thành thân được hai ngày đã đến nha môn làm việc rồi bỏ thê tử ở lại phòng một mình không? Cô gia cũng thật quá đáng! Nếu để việc này truyền ra ngoài, cô nương nhất định sẽ bị người ta coi thường cho xem!”
Doanh Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, rõ ràng hoàng thượng đã cho cô gia nghỉ phép ba ngày, hôm qua lại là Trung thu, còn được nghỉ thêm một ngày nữa thế nên đáng lẽ ngày mười chín tháng tám cô gia mới phải quay trở lại Hình Bộ.
Hôm qua cô gia không viên phòng (2) với tiểu thư, rạng sáng hôm nay lại vội vàng đến Hình Bộ tựa như không hề coi trọng tiểu thư.
Doanh Tước tức giận, chẳng lẽ Doanh Nguyệt không tức giận hay sao? Nhưng suy cho cùng nàng ấy cũng hiểu, nàng ấy biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm xúc nên mới hỏi Dung Thư có cần cho người đến Hình Bộ mời cô gia trở về không.
Nhưng khi nói ra, nàng ấy lại cảm thấy khá lo, sợ cô nương nhà mình buồn.
Doanh Nguyệt lén liếc nhìn Dung Thư lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy của nàng, ánh mắt đó khiến nàng ấy thoáng sửng sốt.
Dung Thư mỉm cười kìa.
Hai nha hoàn bên cạnh nàng là do Thẩm thị đích thân lựa chọn, một người xinh xắn hoạt bát, một người chín chắn cẩn thận, cả hai đã ở bên cạnh Dung Thư cũng được mười ba năm rồi.
Doanh Nguyệt hơn Dung Thư bốn tuổi, từ khi còn nhỏ đã luôn chín chắn như vậy. Ngày thường nàng ấy nhất định sẽ không để lộ tâm trạng ra bên ngoài. Thế nhưng lúc này, nàng ấy cảm thấy oan ức thay cho Dung Thư nên mới không thể nhịn được.
Thật ra Dung Thư không hề cảm thấy buồn bã, cho dù là kiếp trước, nàng biết Cố Trường Tấn vừa thành thân được một ngày đã quay lại nha môn làm việc, khi ấy nàng cũng không buồn lòng, bây giờ càng không buồn lòng.
"Không cần mời chàng ấy trở về đâu, Nhị gia đang giải quyết một vụ án nan giải, hôm nay đến khi trăng treo lên đỉnh đầu mới có thể quay về Tùng Tư Viện.”
Những gì nàng nói là thật, đầu năm nay có một vụ án ở Xương Bình Châu dưới thẩm quyền của phủ Thuận Thiên.
Một cô nương nhà lành tên là Hứa Li Nhi hát rong ở Khúc Uyển bị tường sinh (3) Xương Bình Châu Dương Vinh nhìn trúng, cưỡng bức mang về phủ làm tiểu thiếp. Mẫu thân của Hứa Li Nhi là Kim thị đã đến phủ của Dương Vinh để xin lại con gái nhưng lại bị người của Dương Vinh đuổi ra ngoài, thậm chí còn bị đánh đập.
Kim thị nghe nói rằng phủ doãn Chu Ngạc của phủ Thuận Thiên là người phân biệt phải trái rõ ràng, không cúi đầu trước quyền lực, vì vậy bà ta đã cố gắng dùng cơ thể ốm yếu đến phủ Thuận Thiên cáo trạng Dương Vinh bắt cóc dân nữ, cưỡng ép con gái nhà lành làm thiếp.
Chu phủ doãn đã xử lý vụ việc một cách công bằng, giải cứu Hứa Li Nhi và tống Dương Vinh vào đại lao.
Dương Vinh lại có một vị thúc thúc nhậm chức bỉnh bút thái giám (4) ở Ty Lễ Giám, còn là đề đốc Đông Xưởng tên là Dương Húc. Dương Vinh vừa vào đại lao thì có một vị nhạc công bất ngờ xuất hiện, nói rằng Hứa Li Nhi không phải con nhà lành, năm ngoái nàng ấy đã bị mẫu thân bán cho y, y đã bán Hứa Li Nhi lại cho Dương Vinh, trong giấy bán thân viết rất rõ ràng rành mạch.
Khi giấy bán thân của Hứa Li Nhi bị lộ ra, vụ án đã rơi vào tay Bắc Trấn Phủ Tư. Dương Vinh, Kim thị và Hứa Li Nhi bị giam trong nhà lao của Bắc Trấn Phủ Tư để thẩm vấn.
Những người vào đại lao của Bắc Trấn Phủ Tư không chết thì cũng phải bị lột một lớp da, Kim thị bị tra tấn đến mức hấp hối, cuối cùng bà ta bị đánh đến nỗi phải nhận tội, Kim thị lập tức bị kết án treo cổ.
Sau khi án tử hình được ban ra, Dương Vinh vênh váo rời khỏi Bắc Trấn Phủ Tư, trong khi bản án của Kim thị được giao cho Hình Bộ để xét duyệt.
Dương Vinh lại không ngờ được rằng sau khi vụ án được chuyển giao, một viên ngoại lang của Hình Bộ đã đưa vụ án này đến trước mắt hoàng thượng.
Cố Trường Tấn chính là viên ngoại lang Hình Bộ đó.
Dung Thư nhớ rõ là vụ án này vốn đã được giải quyết, cuối cùng lại bị lật ngược lại dưới sự nỗ lực của Cố Trường Tấn.
Chàng vốn có tiếng tăm ở Thượng Kinh, việc chàng và thám hoa Quản Thiếu Duy dâng tấu cáo trạng với hoàng thượng vào năm Gia Hữu thứ mười tám vẫn còn được bá tánh bàn tán.
Hiện tại vụ án của Hứa Li Nhi cũng đang ở giai đoạn gay cấn, vào ngày mười chín tháng tám, hoàng thượng đã lâu không lên triều sẽ xuất hiện. Nếu Cố Trường Tấn không thể truyền lại vụ án này cho hoàng thượng nghe thì vụ án Hứa Li Nhi có thể sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được oan ức.
Dù là việc mạng người bị đe dọa hay là vụ việc đáng thương của hai mẫu nữ thì Dung Thư đương nhiên hy vọng Cố Trường Tấn có thể đòi lại công bằng cho mẫu nữ Hứa Li Nhi như kiếp trước.
Quan nha của Hình Bộ nằm trên đường chính của Tuyên Võ Môn, khi Cố Trường Tấn ra khỏi nha môn thì đã quá giờ Tuất.
Mọi người trong Tùng Tư Viện đã nghỉ ngơi từ sớm, ngoại trừ một vài chiếc đèn lồng có chữ "Hỷ" trên mái hiên vẫn còn sáng thì xung quanh đều tối om, ngay cả cửa sổ trong phòng chính cũng đóng chặt.
Cố Trường Tấn đi dọc theo hành lang, nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ tươi kia mới nhớ tới trong nhà này có một vị tiểu nương tử đang ở, chàng lập tức dừng bước, xoa giữa lông mày để ép sự bực dọc trong lòng xuống rồi đi đến thư phòng phía bên kia.
Thường Cát dõi theo bóng lưng của chàng, cầm đèn đi theo vào thư phòng.
Thư phòng không lớn, một chiếc bàn gỗ màu vàng cũ kỹ, một kệ đầy sách cổ cùng với một chiếc giường la hán đã đủ chật kín căn phòng.
Cố Trường Tấn cởi áo ngoài, uống vài ngụm trà lạnh, mở miệng căn dặn: "Đi lấy nước tới đây, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng."
Hoành Bình mặt không cảm xúc gật đầu, ra khỏi phòng lấy nước.
Thường Cát đặt chiếc đèn lồng trong tay xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng khuyên nhủ: "Sao chủ tử không về phòng chính ngủ? Thư phòng lạnh giá, giường vừa cứng lại chật, sao có thể thoải mái bằng phòng chính? Giường bạt bộ trong nhà chính được Dung gia mang đến, vừa tinh xảo vừa rộng lớn, cơ thể ngài vốn mang bệnh nhẹ, ngủ lại đây một đêm chỉ sợ ngày mai lại phải gọi Vương đại phu tới đó ạ.”
Không phải là cậu ta đang lải nhải, khi chủ tử ra khỏi Lục Mạc Đường sáng nay, cậu ta và Hoành Bình đã phát hiện sắc mặt chủ tử rất không ổn.
Chủ tử là người giỏi chịu đựng, dù bị thương nặng đến đâu cũng luôn mang vẻ mặt không cảm xúc gì. Nhưng Thường Cát và Hoành Bình đã hầu hạ chàng từ khi còn nhỏ, cùng nhau vào sinh ra tử, vì vậy nhìn thoáng qua là có thể phát hiện sắc mặt chàng tốt hay xấu.
Những lời nói lải nhải Thường Cát khiến Cố Trường Tấn nhớ đến nỗi đau thấu tim trong giấc mơ ngày hôm qua.
Đã lâu rồi chàng không nằm mơ nhưng đêm qua có lẽ do uống nhiều rượu nên mới nằm mơ.
Cảnh tượng trong mộng vô cùng mơ hồ, chàng không nhìn rõ và cũng không nhớ được thứ gì ngoài cơn đau đớn thấu tim kia. Chàng cứ bị giam trong giấc mơ như thế, dù làm cách nào cũng không thể tỉnh lại, mãi đến khi Dung Thư đưa tay chạm vào chàng, lúc ấy chàng mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng.
Khi đó, tay của tiểu cô nương bị chàng nắm chặt nhưng nàng không hề kêu đau, chỉ mở to đôi mắt mơ màng nhìn chàng chằm chằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay bị che dưới mái tóc đen nhánh, giống như miếng ngọc bội tỏa ánh sáng lờ mờ trong đêm tối.
Cố Trường Tấn khẽ nhíu mày, xóa đi gương mặt xinh đẹp vừa mới hình dung ra, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã trả lời thư của Chuy Vân chưa?”
“Dạ bẩm, buổi chiều thuộc hạ đã trở lại Tùng Tư Viện để lấy thư, phong thư đó thuộc hạ vẫn luôn mang bên người.” Thường Cát nói rồi lấy ra một phong thư từ trong tay áo, sau đó nói tiếp: “Chuy Vân nói rằng thiếu phu nhân bốn tuổi đã rời Thượng Kinh, ở nhà ngoại bên Dương Châu chín năm cho đến khi mười ba tuổi mới trở về phủ Thừa An Hầu.”
Cố Trường Tấn mở thư ra, chỉ loáng cái đã đọc xong.
Bức thư nêu chi tiết mọi chuyện lớn nhỏ trong chín năm Dung Thư ở Dương Châu, từ bức thư có thể thấy, nàng chỉ là một thiên kim khuê các bình thường, không có gì đặc biệt.
Nếu là như vậy, tại sao Từ Phức lại để chàng cưới nàng? Vì Dung gia hay vì Thẩm gia?
Từ Phức không bao giờ làm những việc vô ích, cũng không bao giờ sử dụng những người vô dụng.
Để chàng thành thân với Dung Thư, bà ấy nhất định là phải có dụng ý gì đó.
Cố Trường Tấn mím môi suy nghĩ, ngón trỏ thon dài gõ nhịp vào lá thư, chàng hơi nghiêng người, cầm lấy giá nến đốt thư rồi ném vào chiếc lư đồng ba chân dưới chân.
Bây giờ không phải là lúc để rút dây động rừng, cứ đợi đã rồi tính.
Về việc Cố Trường Tấn nghỉ ngơi trong thư phòng ngày hôm qua, sáng sớm đã có người đến Tùng Tư Viện báo lại, người đến đương nhiên là Thường Cát, cậu ta là người có tài ăn nói, am hiểu việc nhìn mặt đoán ý.
"Từ trước đến giờ lúc chủ tử phá án đều mất ăn mất ngủ như vậy. Ngày hôm qua ngài ấy bận rộn ở Hình Bộ cả ngày, lúc trở về thấy thiếu phu nhân đã ngủ rồi, ngài ấy sợ khiến người tỉnh giấc nên mới qua đêm ở thư phòng."
Thường Cát nói đến đây, vừa chắp tay hành lễ, vừa gãi đầu, câu nói “tỷ tỷ tốt” cũng treo bên miệng. Ban đầu vẻ mặt Doanh Tước không được vui vẻ lắm nhưng nhìn thấy thái độ chân thành của cậu ta, nàng ấy mới dịu đi một ít.
"Cô nương nhà chúng ta cũng biết cô gia bận rộn, cho nên hôm qua lúc ăn cơm một mình người cũng không tức giận. Nhưng các ngươi đừng vì cô nương tốt tính mà bắt nạt hay biến mất cả ngày rồi không nói một lời. Tốt xấu gì cũng nên bảo người báo tin chứ, đỡ khiến cô nương nhà chúng ta phải trông mong chờ đợi.”
Doanh Nguyệt ở bên trong cau mày khi nghe những lời của Doanh Tước, định ra ngoài nhưng Dung Thư ngăn nàng ấy lại và cười nói: "Không sao, Thường Cát sẽ không khó chịu đâu, cậu ta cũng sẽ không nói những lời ấy cho người khác."
Cố Trường Tấn có hai người hầu theo bên người, một người đối nhân xử thế khéo léo, miệng còn ngọt, một người ít lời võ công cao cường. Hai người đều trung thành với Cố Trường Tấn, họ sẽ không nói lời nào không nên nói, cũng sẽ không gây rắc rối cho Cố Trường Tấn.
Quả nhiên, lời nói của Dung Thư vừa dứt, Thường Cát đã đáp lại ngay: "Trách ta trách ta, đều là lỗi của ta. Vốn dĩ chủ tử đã dặn dò ta truyền tin trở về nhưng ta bận việc nên quên mất, lần sau nhất định sẽ truyền lời nhắn về phủ.”
Từ trước đến nay Doanh Tước vốn là người không để bụng, thấy Thường Cát nhận lỗi, tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mắng chửi nhưng thật ra trong lòng cũng nguôi giận rồi. Nàng ấy đang định đáp lời thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói ấm áp xen vào.
“Lang quân vẫn đang ở thư phòng sao?”
Thường Cát đang khom người chờ Doanh Tước trả lời, đột nhiên một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên như vậy khiến cậu ta không khỏi sửng sốt.
Vừa ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy Dung Thư đi ra khỏi phòng, nàng khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng màu trắng ngà, tay cầm một lò sưởi bằng đồng mạ vàng.
Thường Cát nghiêm mặt, cụp mắt xuống rồi cung kính nói: “Bẩm thiếu phu nhân, chủ tử vừa mới ăn sáng, ngài ấy đang chuẩn bị đến nha môn của Hình Bộ.”
“Vậy làm phiền ngươi dẫn đường, ta có chuyện muốn nói với chàng." Dung Thư nói.
Chú thích:
(1) Hương ẩm tử: một loại đồ uống thời nhà Tống, có mùi rất thơm bằng việc đun sôi hoa hoặc lá có mùi thơm như hoa quế, tía tô,...
(2) Viên phòng: nghĩa là thê tử và trượng phu chung sống cùng nhau, thông thường là xảy ra vào đêm tân hôn.
(3) Tường sinh: người tham gia kỳ thi Hương.
(4) Bỉnh bút thái giám: thái giám có quyền hành cực lớn, là người thay hoàng đế viết tấu sớ.
Doanh Tước bưng cho Dung Thư một chén hương ẩm tử (1), hỏi: “Cô nương đã ngủ hơn bốn canh giờ, chắc chắn là đói bụng lắm rồi. Dưới phòng bếp đang hầm canh, còn có một nồi thịt vịt hấp, một bát canh dạ dày dê và vài món xào chay nữa, cô nương có muốn nô tỳ lên cơm không ạ?”
Sau khi ngủ một giấc, Dung Thư cảm thấy vô cùng thoải mái, đầu không đau, tâm trạng rất khoan khoái. Nàng nghe Dung Tước báo tên món ăn thì càng cảm thấy đói hơn, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mang cho Trương ma ma một chén canh trong bếp. Trương ma ma rất thích ăn ngó sen thái lát, cũng xào cho ma ma thêm một phần ngó sen thái lát nữa đi."
Doanh Tước thấy Dung Thư muốn ăn trở lại, nàng ấy vui vẻ vâng lời, nhanh nhẹn rời khỏi phòng.
Doanh Nguyệt ở bên cạnh đẩy cửa sổ ra, liếc nhìn bầu trời rồi ngập ngừng nói: “Nô tỳ vừa nghe Thường Cát nói rằng cô gia đã xử lý các vụ án ở Hình Bộ cả ngày trời, vẫn chưa dùng bữa tối. Cô nương có muốn cho người gọi cô gia về dùng cơm không ạ?"
Nửa canh giờ trước Thường Cát vừa quay lại thư phòng, chính vào lúc đó Doanh Nguyệt đã nghe được tin tức về Cố Trường Tấn.
Sau khi biết Cố Trường Tấn xử lý án sự cả ngày, Doanh Tước tức giận giậm chân, phẫn nộ nói: "Có người nào vừa mới thành thân được hai ngày đã đến nha môn làm việc rồi bỏ thê tử ở lại phòng một mình không? Cô gia cũng thật quá đáng! Nếu để việc này truyền ra ngoài, cô nương nhất định sẽ bị người ta coi thường cho xem!”
Doanh Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, rõ ràng hoàng thượng đã cho cô gia nghỉ phép ba ngày, hôm qua lại là Trung thu, còn được nghỉ thêm một ngày nữa thế nên đáng lẽ ngày mười chín tháng tám cô gia mới phải quay trở lại Hình Bộ.
Hôm qua cô gia không viên phòng (2) với tiểu thư, rạng sáng hôm nay lại vội vàng đến Hình Bộ tựa như không hề coi trọng tiểu thư.
Doanh Tước tức giận, chẳng lẽ Doanh Nguyệt không tức giận hay sao? Nhưng suy cho cùng nàng ấy cũng hiểu, nàng ấy biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm xúc nên mới hỏi Dung Thư có cần cho người đến Hình Bộ mời cô gia trở về không.
Nhưng khi nói ra, nàng ấy lại cảm thấy khá lo, sợ cô nương nhà mình buồn.
Doanh Nguyệt lén liếc nhìn Dung Thư lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy của nàng, ánh mắt đó khiến nàng ấy thoáng sửng sốt.
Dung Thư mỉm cười kìa.
Hai nha hoàn bên cạnh nàng là do Thẩm thị đích thân lựa chọn, một người xinh xắn hoạt bát, một người chín chắn cẩn thận, cả hai đã ở bên cạnh Dung Thư cũng được mười ba năm rồi.
Doanh Nguyệt hơn Dung Thư bốn tuổi, từ khi còn nhỏ đã luôn chín chắn như vậy. Ngày thường nàng ấy nhất định sẽ không để lộ tâm trạng ra bên ngoài. Thế nhưng lúc này, nàng ấy cảm thấy oan ức thay cho Dung Thư nên mới không thể nhịn được.
Thật ra Dung Thư không hề cảm thấy buồn bã, cho dù là kiếp trước, nàng biết Cố Trường Tấn vừa thành thân được một ngày đã quay lại nha môn làm việc, khi ấy nàng cũng không buồn lòng, bây giờ càng không buồn lòng.
"Không cần mời chàng ấy trở về đâu, Nhị gia đang giải quyết một vụ án nan giải, hôm nay đến khi trăng treo lên đỉnh đầu mới có thể quay về Tùng Tư Viện.”
Những gì nàng nói là thật, đầu năm nay có một vụ án ở Xương Bình Châu dưới thẩm quyền của phủ Thuận Thiên.
Một cô nương nhà lành tên là Hứa Li Nhi hát rong ở Khúc Uyển bị tường sinh (3) Xương Bình Châu Dương Vinh nhìn trúng, cưỡng bức mang về phủ làm tiểu thiếp. Mẫu thân của Hứa Li Nhi là Kim thị đã đến phủ của Dương Vinh để xin lại con gái nhưng lại bị người của Dương Vinh đuổi ra ngoài, thậm chí còn bị đánh đập.
Kim thị nghe nói rằng phủ doãn Chu Ngạc của phủ Thuận Thiên là người phân biệt phải trái rõ ràng, không cúi đầu trước quyền lực, vì vậy bà ta đã cố gắng dùng cơ thể ốm yếu đến phủ Thuận Thiên cáo trạng Dương Vinh bắt cóc dân nữ, cưỡng ép con gái nhà lành làm thiếp.
Chu phủ doãn đã xử lý vụ việc một cách công bằng, giải cứu Hứa Li Nhi và tống Dương Vinh vào đại lao.
Dương Vinh lại có một vị thúc thúc nhậm chức bỉnh bút thái giám (4) ở Ty Lễ Giám, còn là đề đốc Đông Xưởng tên là Dương Húc. Dương Vinh vừa vào đại lao thì có một vị nhạc công bất ngờ xuất hiện, nói rằng Hứa Li Nhi không phải con nhà lành, năm ngoái nàng ấy đã bị mẫu thân bán cho y, y đã bán Hứa Li Nhi lại cho Dương Vinh, trong giấy bán thân viết rất rõ ràng rành mạch.
Khi giấy bán thân của Hứa Li Nhi bị lộ ra, vụ án đã rơi vào tay Bắc Trấn Phủ Tư. Dương Vinh, Kim thị và Hứa Li Nhi bị giam trong nhà lao của Bắc Trấn Phủ Tư để thẩm vấn.
Những người vào đại lao của Bắc Trấn Phủ Tư không chết thì cũng phải bị lột một lớp da, Kim thị bị tra tấn đến mức hấp hối, cuối cùng bà ta bị đánh đến nỗi phải nhận tội, Kim thị lập tức bị kết án treo cổ.
Sau khi án tử hình được ban ra, Dương Vinh vênh váo rời khỏi Bắc Trấn Phủ Tư, trong khi bản án của Kim thị được giao cho Hình Bộ để xét duyệt.
Dương Vinh lại không ngờ được rằng sau khi vụ án được chuyển giao, một viên ngoại lang của Hình Bộ đã đưa vụ án này đến trước mắt hoàng thượng.
Cố Trường Tấn chính là viên ngoại lang Hình Bộ đó.
Dung Thư nhớ rõ là vụ án này vốn đã được giải quyết, cuối cùng lại bị lật ngược lại dưới sự nỗ lực của Cố Trường Tấn.
Chàng vốn có tiếng tăm ở Thượng Kinh, việc chàng và thám hoa Quản Thiếu Duy dâng tấu cáo trạng với hoàng thượng vào năm Gia Hữu thứ mười tám vẫn còn được bá tánh bàn tán.
Hiện tại vụ án của Hứa Li Nhi cũng đang ở giai đoạn gay cấn, vào ngày mười chín tháng tám, hoàng thượng đã lâu không lên triều sẽ xuất hiện. Nếu Cố Trường Tấn không thể truyền lại vụ án này cho hoàng thượng nghe thì vụ án Hứa Li Nhi có thể sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được oan ức.
Dù là việc mạng người bị đe dọa hay là vụ việc đáng thương của hai mẫu nữ thì Dung Thư đương nhiên hy vọng Cố Trường Tấn có thể đòi lại công bằng cho mẫu nữ Hứa Li Nhi như kiếp trước.
Quan nha của Hình Bộ nằm trên đường chính của Tuyên Võ Môn, khi Cố Trường Tấn ra khỏi nha môn thì đã quá giờ Tuất.
Mọi người trong Tùng Tư Viện đã nghỉ ngơi từ sớm, ngoại trừ một vài chiếc đèn lồng có chữ "Hỷ" trên mái hiên vẫn còn sáng thì xung quanh đều tối om, ngay cả cửa sổ trong phòng chính cũng đóng chặt.
Cố Trường Tấn đi dọc theo hành lang, nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ tươi kia mới nhớ tới trong nhà này có một vị tiểu nương tử đang ở, chàng lập tức dừng bước, xoa giữa lông mày để ép sự bực dọc trong lòng xuống rồi đi đến thư phòng phía bên kia.
Thường Cát dõi theo bóng lưng của chàng, cầm đèn đi theo vào thư phòng.
Thư phòng không lớn, một chiếc bàn gỗ màu vàng cũ kỹ, một kệ đầy sách cổ cùng với một chiếc giường la hán đã đủ chật kín căn phòng.
Cố Trường Tấn cởi áo ngoài, uống vài ngụm trà lạnh, mở miệng căn dặn: "Đi lấy nước tới đây, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng."
Hoành Bình mặt không cảm xúc gật đầu, ra khỏi phòng lấy nước.
Thường Cát đặt chiếc đèn lồng trong tay xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng khuyên nhủ: "Sao chủ tử không về phòng chính ngủ? Thư phòng lạnh giá, giường vừa cứng lại chật, sao có thể thoải mái bằng phòng chính? Giường bạt bộ trong nhà chính được Dung gia mang đến, vừa tinh xảo vừa rộng lớn, cơ thể ngài vốn mang bệnh nhẹ, ngủ lại đây một đêm chỉ sợ ngày mai lại phải gọi Vương đại phu tới đó ạ.”
Không phải là cậu ta đang lải nhải, khi chủ tử ra khỏi Lục Mạc Đường sáng nay, cậu ta và Hoành Bình đã phát hiện sắc mặt chủ tử rất không ổn.
Chủ tử là người giỏi chịu đựng, dù bị thương nặng đến đâu cũng luôn mang vẻ mặt không cảm xúc gì. Nhưng Thường Cát và Hoành Bình đã hầu hạ chàng từ khi còn nhỏ, cùng nhau vào sinh ra tử, vì vậy nhìn thoáng qua là có thể phát hiện sắc mặt chàng tốt hay xấu.
Những lời nói lải nhải Thường Cát khiến Cố Trường Tấn nhớ đến nỗi đau thấu tim trong giấc mơ ngày hôm qua.
Đã lâu rồi chàng không nằm mơ nhưng đêm qua có lẽ do uống nhiều rượu nên mới nằm mơ.
Cảnh tượng trong mộng vô cùng mơ hồ, chàng không nhìn rõ và cũng không nhớ được thứ gì ngoài cơn đau đớn thấu tim kia. Chàng cứ bị giam trong giấc mơ như thế, dù làm cách nào cũng không thể tỉnh lại, mãi đến khi Dung Thư đưa tay chạm vào chàng, lúc ấy chàng mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng.
Khi đó, tay của tiểu cô nương bị chàng nắm chặt nhưng nàng không hề kêu đau, chỉ mở to đôi mắt mơ màng nhìn chàng chằm chằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay bị che dưới mái tóc đen nhánh, giống như miếng ngọc bội tỏa ánh sáng lờ mờ trong đêm tối.
Cố Trường Tấn khẽ nhíu mày, xóa đi gương mặt xinh đẹp vừa mới hình dung ra, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã trả lời thư của Chuy Vân chưa?”
“Dạ bẩm, buổi chiều thuộc hạ đã trở lại Tùng Tư Viện để lấy thư, phong thư đó thuộc hạ vẫn luôn mang bên người.” Thường Cát nói rồi lấy ra một phong thư từ trong tay áo, sau đó nói tiếp: “Chuy Vân nói rằng thiếu phu nhân bốn tuổi đã rời Thượng Kinh, ở nhà ngoại bên Dương Châu chín năm cho đến khi mười ba tuổi mới trở về phủ Thừa An Hầu.”
Cố Trường Tấn mở thư ra, chỉ loáng cái đã đọc xong.
Bức thư nêu chi tiết mọi chuyện lớn nhỏ trong chín năm Dung Thư ở Dương Châu, từ bức thư có thể thấy, nàng chỉ là một thiên kim khuê các bình thường, không có gì đặc biệt.
Nếu là như vậy, tại sao Từ Phức lại để chàng cưới nàng? Vì Dung gia hay vì Thẩm gia?
Từ Phức không bao giờ làm những việc vô ích, cũng không bao giờ sử dụng những người vô dụng.
Để chàng thành thân với Dung Thư, bà ấy nhất định là phải có dụng ý gì đó.
Cố Trường Tấn mím môi suy nghĩ, ngón trỏ thon dài gõ nhịp vào lá thư, chàng hơi nghiêng người, cầm lấy giá nến đốt thư rồi ném vào chiếc lư đồng ba chân dưới chân.
Bây giờ không phải là lúc để rút dây động rừng, cứ đợi đã rồi tính.
Về việc Cố Trường Tấn nghỉ ngơi trong thư phòng ngày hôm qua, sáng sớm đã có người đến Tùng Tư Viện báo lại, người đến đương nhiên là Thường Cát, cậu ta là người có tài ăn nói, am hiểu việc nhìn mặt đoán ý.
"Từ trước đến giờ lúc chủ tử phá án đều mất ăn mất ngủ như vậy. Ngày hôm qua ngài ấy bận rộn ở Hình Bộ cả ngày, lúc trở về thấy thiếu phu nhân đã ngủ rồi, ngài ấy sợ khiến người tỉnh giấc nên mới qua đêm ở thư phòng."
Thường Cát nói đến đây, vừa chắp tay hành lễ, vừa gãi đầu, câu nói “tỷ tỷ tốt” cũng treo bên miệng. Ban đầu vẻ mặt Doanh Tước không được vui vẻ lắm nhưng nhìn thấy thái độ chân thành của cậu ta, nàng ấy mới dịu đi một ít.
"Cô nương nhà chúng ta cũng biết cô gia bận rộn, cho nên hôm qua lúc ăn cơm một mình người cũng không tức giận. Nhưng các ngươi đừng vì cô nương tốt tính mà bắt nạt hay biến mất cả ngày rồi không nói một lời. Tốt xấu gì cũng nên bảo người báo tin chứ, đỡ khiến cô nương nhà chúng ta phải trông mong chờ đợi.”
Doanh Nguyệt ở bên trong cau mày khi nghe những lời của Doanh Tước, định ra ngoài nhưng Dung Thư ngăn nàng ấy lại và cười nói: "Không sao, Thường Cát sẽ không khó chịu đâu, cậu ta cũng sẽ không nói những lời ấy cho người khác."
Cố Trường Tấn có hai người hầu theo bên người, một người đối nhân xử thế khéo léo, miệng còn ngọt, một người ít lời võ công cao cường. Hai người đều trung thành với Cố Trường Tấn, họ sẽ không nói lời nào không nên nói, cũng sẽ không gây rắc rối cho Cố Trường Tấn.
Quả nhiên, lời nói của Dung Thư vừa dứt, Thường Cát đã đáp lại ngay: "Trách ta trách ta, đều là lỗi của ta. Vốn dĩ chủ tử đã dặn dò ta truyền tin trở về nhưng ta bận việc nên quên mất, lần sau nhất định sẽ truyền lời nhắn về phủ.”
Từ trước đến nay Doanh Tước vốn là người không để bụng, thấy Thường Cát nhận lỗi, tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mắng chửi nhưng thật ra trong lòng cũng nguôi giận rồi. Nàng ấy đang định đáp lời thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói ấm áp xen vào.
“Lang quân vẫn đang ở thư phòng sao?”
Thường Cát đang khom người chờ Doanh Tước trả lời, đột nhiên một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên như vậy khiến cậu ta không khỏi sửng sốt.
Vừa ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy Dung Thư đi ra khỏi phòng, nàng khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng màu trắng ngà, tay cầm một lò sưởi bằng đồng mạ vàng.
Thường Cát nghiêm mặt, cụp mắt xuống rồi cung kính nói: “Bẩm thiếu phu nhân, chủ tử vừa mới ăn sáng, ngài ấy đang chuẩn bị đến nha môn của Hình Bộ.”
“Vậy làm phiền ngươi dẫn đường, ta có chuyện muốn nói với chàng." Dung Thư nói.
Chú thích:
(1) Hương ẩm tử: một loại đồ uống thời nhà Tống, có mùi rất thơm bằng việc đun sôi hoa hoặc lá có mùi thơm như hoa quế, tía tô,...
(2) Viên phòng: nghĩa là thê tử và trượng phu chung sống cùng nhau, thông thường là xảy ra vào đêm tân hôn.
(3) Tường sinh: người tham gia kỳ thi Hương.
(4) Bỉnh bút thái giám: thái giám có quyền hành cực lớn, là người thay hoàng đế viết tấu sớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.