Chương 41: Bẫy Rập (3)
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
27/10/2023
Chu Tự Cẩm vừa đi vào nhị môn, liền nghe được phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng đàn, lập tức dừng chân lắng nghe, nghe ra là .
Chu Thiến Hề đàn xong một khúc, trong phòng yên tĩnh, dư âm dường như vẫn còn lưu luyến, thậm chí Chu phu nhân vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên giường la hán, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong tiếng đàn.
Lúc này, dưới hiên bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy, tiếp theo là giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Phía trước xa xa là tiếng đàn phiêu dật, làm nổi bật lên khí phách của hoa mai ngạo tuyết; phía sau tiết tấu dồn dập, biểu hiện sự bất khuất của hoa mai trong gió lạnh thấu xương. Chợt tĩnh chợt động, vừa nhu vừa cương, quả nhiên là có được của Tam Vị.
Chu phu nhân nghe xong, không khỏi mỉm cười: "Con làm tỷ tỷ, cũng quá bao che khuyết điểm rồi -- Thiến Hề khảy đàn, nào có tốt được như con nói chứ."
Làn váy Chu Tự Cẩm khẽ di chuyển, đi vào nhà chính, trong miệng vẫn nói: "Con còn chưa thấy qua khuê tú nhà ai, khảy khúc tốt hơn Thiến Hề đâu."
Hứa Phượng Minh vô cùng thích nghe người khác khen ngợi, Chu Tự Cẩm từ nhỏ khoa trương khen ngợi Hứa Phượng Minh đã quen, tự nhiên trở thành thói quen, bởi vậy khi nghe được tiếng đàn của Chu Thiến Hề, cứ tự nhiên mà khen ngợi như vậy.
Trương Cầm Đài được đặt tạm ở phía tây chính phòng, Chu Thiến Hề đang ngồi trước bàn để cầm, bị tỷ tỷ khen ngợi khoa trương đến đỏ cả mặt.
Chu phu nhân khó có được vẻ mặt ôn hòa nói: "Tự Cẩm, con cũng hiểu cầm sao?"
Chu Tự Cẩm chỉ đợi những lời này, mỉm cười, nói: "Thưa mẫu thân, không dám nói hiểu; chỉ là biết sơ qua một chút mà thôi."
Lúc còn ở phủ Quốc Công ở Trạch Châu, nàng làm thư đồng của Hứa Phương Minh, cầm kỳ thư họa cái gì Hứa Phượng Minh cũng phải học, tiên sinh dạy dỗ cho Hứa Phượng Minh đều là những tiên sinh bậc nhất triều Đại Chu, Chu Tự Cẩm đi theo Hứa Phượng Minh, cầm kỳ thư họa đều không thấp.
Có đôi khi nàng lười biếng không muốn học, Hứa Phượng Minh liền lừa nàng, nói tương lai nàng có thể dựa vào những kỹ năng này, đi làm nữ tiên sinh trong nội trạch của những gia đình quyền quý.
Hứa Phượng Minh còn dạy nàng: "Đừng nói cho người ta biết em biết những thứ này, sau đó làm như vô ý mà thể hiện ra, chắc chắn sẽ khiến người ta lau mắt mà nhìn."
Về sau Chu Tự Cẩm gả vào Uy Viễn Hầu phủ, mới đầu đi theo bà bà Uy Viễn Hầu phu nhân ra ngoài giao tiếp, lúc bị người ta xem nhẹ, nàng tiện tay đàn một khúc, hoặc là vung bút vẽ một chút, thường có thể làm cho người ta chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Những bản lĩnh cầm kỳ thư họa này, mặc dù không đủ để nàng đi làm nữ tiên sinh, lại trở thành lợi thế cho nàng ngụy trang thanh cao, quả thực vô cùng thuận lợi.
Chu phu nhân nhìn thứ nữ của mình một cái, nói: "Con đến đàn một lần thử xem."
Chu Tự Cẩm dịu dàng đáp một tiếng "Vâng", trong lòng lại nóng lòng muốn thử.
Bởi vì có Trung Thuận bá phu nhân làm nền, nàng vẫn cảm thấy với tư cách là đích mẫu, Chu phu nhân đã rất tốt.
Đối với thứ nữ Chu phu nhân không nói những lời cay nghiệt, trong sinh hoạt hằng ngày cũng không khắt khe với thứ nữ, lại không như Trung Thuận bá phu nhân bán thứ nữ đến nghiện, đích mẫu như vậy kỳ thật đã rất tốt rồi.
Chỉ là Chu phu nhân trời sinh kiêu ngạo, trong mắt không chứa được hạt bụi.
Ở trong mắt Chu phu nhân, quả thực Chu Tự Cẩm cảm giác mình giống như vô hình.
Điều này gần như trở thành một khúc mắc trong lòng nàng.
Kiếp trước Chu Tự Cẩm thường âm thầm xoa tay, muốn cho đích mẫu xem thực lực chân chính của bản thân, để cho những người xem thường nàng kia thấy được năng lực của nàng.
Đáng tiếc, mãi cho đến khi chết, nàng cũng không thành công.
Trong giới quý phụ ở kinh thành, ngoài mặt mọi người đều khen nàng có phúc, thế nhưng lúc không có mặt nàng, nói dễ nghe một chút thì là "Chim sẻ nhỏ bay lên thành phượng hoàng", nói nàng khó nghe hơn thì là "Con chuột nhỏ trộm được mỡ".
Tóm lại, xuất thân nàng không tốt, mọi thứ nàng có đều là trộm được, giành được, là nàng không nên có được.
Chu Thiến Hề đứng dậy, mời Chu Tự Cẩm ngồi xuống trước bàn để cầm.
Sau khi Chu Tự Cẩm ngồi xuống, hơi suy nghĩ một chút, điều chỉnh dây đàn, lúc này mới bắt đầu khảy đàn.
Trước đó Chu phu nhân không có biểu hiện gì, sắc mặt dần dần chuyên tâm, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, đợi Chu Tự Cẩm đàn xong, bà hơi gật đầu, bình luận: "Kỹ năng rất tốt, đàn đến đoạn chính nhanh mạnh thích hợp, nhanh mà không loạn, đàn đến chỗ miêu tả bão tuyết, hết sức mãnh liệt, thể hiện ra vẻ cao quý của hoa mai -- ở tuổi này của con, có thể có cầm nghệ như vậy đã rất không tồi rồi."
Bà suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Mai mốt sinh thần sáu mươi tuổi của ngoại tổ phụ các con, con cũng đi qua, ngoại tổ phụ các ngươi thích nghe nhất, đến lúc đó con hãy vì lão nhân gia mà khảy một bản."
Chu Tự Cẩm: "..."
Chu Thiến Hề đàn xong một khúc, trong phòng yên tĩnh, dư âm dường như vẫn còn lưu luyến, thậm chí Chu phu nhân vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên giường la hán, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong tiếng đàn.
Lúc này, dưới hiên bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy, tiếp theo là giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Phía trước xa xa là tiếng đàn phiêu dật, làm nổi bật lên khí phách của hoa mai ngạo tuyết; phía sau tiết tấu dồn dập, biểu hiện sự bất khuất của hoa mai trong gió lạnh thấu xương. Chợt tĩnh chợt động, vừa nhu vừa cương, quả nhiên là có được của Tam Vị.
Chu phu nhân nghe xong, không khỏi mỉm cười: "Con làm tỷ tỷ, cũng quá bao che khuyết điểm rồi -- Thiến Hề khảy đàn, nào có tốt được như con nói chứ."
Làn váy Chu Tự Cẩm khẽ di chuyển, đi vào nhà chính, trong miệng vẫn nói: "Con còn chưa thấy qua khuê tú nhà ai, khảy khúc tốt hơn Thiến Hề đâu."
Hứa Phượng Minh vô cùng thích nghe người khác khen ngợi, Chu Tự Cẩm từ nhỏ khoa trương khen ngợi Hứa Phượng Minh đã quen, tự nhiên trở thành thói quen, bởi vậy khi nghe được tiếng đàn của Chu Thiến Hề, cứ tự nhiên mà khen ngợi như vậy.
Trương Cầm Đài được đặt tạm ở phía tây chính phòng, Chu Thiến Hề đang ngồi trước bàn để cầm, bị tỷ tỷ khen ngợi khoa trương đến đỏ cả mặt.
Chu phu nhân khó có được vẻ mặt ôn hòa nói: "Tự Cẩm, con cũng hiểu cầm sao?"
Chu Tự Cẩm chỉ đợi những lời này, mỉm cười, nói: "Thưa mẫu thân, không dám nói hiểu; chỉ là biết sơ qua một chút mà thôi."
Lúc còn ở phủ Quốc Công ở Trạch Châu, nàng làm thư đồng của Hứa Phương Minh, cầm kỳ thư họa cái gì Hứa Phượng Minh cũng phải học, tiên sinh dạy dỗ cho Hứa Phượng Minh đều là những tiên sinh bậc nhất triều Đại Chu, Chu Tự Cẩm đi theo Hứa Phượng Minh, cầm kỳ thư họa đều không thấp.
Có đôi khi nàng lười biếng không muốn học, Hứa Phượng Minh liền lừa nàng, nói tương lai nàng có thể dựa vào những kỹ năng này, đi làm nữ tiên sinh trong nội trạch của những gia đình quyền quý.
Hứa Phượng Minh còn dạy nàng: "Đừng nói cho người ta biết em biết những thứ này, sau đó làm như vô ý mà thể hiện ra, chắc chắn sẽ khiến người ta lau mắt mà nhìn."
Về sau Chu Tự Cẩm gả vào Uy Viễn Hầu phủ, mới đầu đi theo bà bà Uy Viễn Hầu phu nhân ra ngoài giao tiếp, lúc bị người ta xem nhẹ, nàng tiện tay đàn một khúc, hoặc là vung bút vẽ một chút, thường có thể làm cho người ta chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Những bản lĩnh cầm kỳ thư họa này, mặc dù không đủ để nàng đi làm nữ tiên sinh, lại trở thành lợi thế cho nàng ngụy trang thanh cao, quả thực vô cùng thuận lợi.
Chu phu nhân nhìn thứ nữ của mình một cái, nói: "Con đến đàn một lần thử xem."
Chu Tự Cẩm dịu dàng đáp một tiếng "Vâng", trong lòng lại nóng lòng muốn thử.
Bởi vì có Trung Thuận bá phu nhân làm nền, nàng vẫn cảm thấy với tư cách là đích mẫu, Chu phu nhân đã rất tốt.
Đối với thứ nữ Chu phu nhân không nói những lời cay nghiệt, trong sinh hoạt hằng ngày cũng không khắt khe với thứ nữ, lại không như Trung Thuận bá phu nhân bán thứ nữ đến nghiện, đích mẫu như vậy kỳ thật đã rất tốt rồi.
Chỉ là Chu phu nhân trời sinh kiêu ngạo, trong mắt không chứa được hạt bụi.
Ở trong mắt Chu phu nhân, quả thực Chu Tự Cẩm cảm giác mình giống như vô hình.
Điều này gần như trở thành một khúc mắc trong lòng nàng.
Kiếp trước Chu Tự Cẩm thường âm thầm xoa tay, muốn cho đích mẫu xem thực lực chân chính của bản thân, để cho những người xem thường nàng kia thấy được năng lực của nàng.
Đáng tiếc, mãi cho đến khi chết, nàng cũng không thành công.
Trong giới quý phụ ở kinh thành, ngoài mặt mọi người đều khen nàng có phúc, thế nhưng lúc không có mặt nàng, nói dễ nghe một chút thì là "Chim sẻ nhỏ bay lên thành phượng hoàng", nói nàng khó nghe hơn thì là "Con chuột nhỏ trộm được mỡ".
Tóm lại, xuất thân nàng không tốt, mọi thứ nàng có đều là trộm được, giành được, là nàng không nên có được.
Chu Thiến Hề đứng dậy, mời Chu Tự Cẩm ngồi xuống trước bàn để cầm.
Sau khi Chu Tự Cẩm ngồi xuống, hơi suy nghĩ một chút, điều chỉnh dây đàn, lúc này mới bắt đầu khảy đàn.
Trước đó Chu phu nhân không có biểu hiện gì, sắc mặt dần dần chuyên tâm, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, đợi Chu Tự Cẩm đàn xong, bà hơi gật đầu, bình luận: "Kỹ năng rất tốt, đàn đến đoạn chính nhanh mạnh thích hợp, nhanh mà không loạn, đàn đến chỗ miêu tả bão tuyết, hết sức mãnh liệt, thể hiện ra vẻ cao quý của hoa mai -- ở tuổi này của con, có thể có cầm nghệ như vậy đã rất không tồi rồi."
Bà suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Mai mốt sinh thần sáu mươi tuổi của ngoại tổ phụ các con, con cũng đi qua, ngoại tổ phụ các ngươi thích nghe nhất, đến lúc đó con hãy vì lão nhân gia mà khảy một bản."
Chu Tự Cẩm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.