Chương 42: Bẫy Rập (4)
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
27/10/2023
Thế nào gọi là "Tự lấy đá đập vào chân mình"? Như thế này chính là "Tự lấy đá đập vào chân mình"!
Trong lòng Chu Tự Cẩm, nàng đã giơ tay tát cho mình mấy phát: "Chu Tự Cẩm, cho ngươi thích thể hiện, cho ngươi thích thể hiện này, lần này phiền toái rồi đó?!"
Trong lòng nàng vô cùng hối hận, trên mặt lại thật là kính cẩn: "Vâng, mẫu thân."
Chu Thiến Hề lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn mẫu thân muốn nàng ở trước mặt mọi người khảy đàn trong sinh thần của ngoại tổ phụ, không ngờ tỷ tỷ chủ động nhảy ra, ngược lại là cứu mình.
Nàng ấy cười dịu dàng đi lên trước: "Tỷ tỷ, ngoại tổ phụ rất thích hoa ngọc lan, phủ học sĩ trồng rất nhiều hoa ngọc lan, bây giờ lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, đẹp vô cùng -- đến lúc đó muội cùng đi ngắm hoa với tỷ."
Chu Tự Cẩm cũng nhớ tới hoa ngọc lan của phủ Vương học sĩ.
Kiếp trước nàng chỉ đi qua phủ học sĩ một lần, trong trí nhớ lại khắc sâu hoa ngọc lan của phủ học sĩ.
Thứ nữ Vương Tinh của phủ Vương học sĩ vẫn luôn ở cạnh nàng, hai người đứng sóng vai nhau ở trước cửa sổ xem hoa ngọc lan.
Ngửa đầu lên nhìn, những đóa hoa ngọc lan nở rộ trên nền trời xanh thẳm, xinh đẹp đến nao lòng.
Khung cảnh tốt đẹp như vậy, thực sự làm nàng khó quên.
Nghĩ tới đây, Chu Tự Cẩm nở nụ cười chân thành: "Tỷ cũng rất muốn ngắm hoa ngọc lan."
Chuyện đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng, dù sao đến lúc đó nàng đề phòng người của Trung Thuận bá phủ là được.
Chu phu nhân cho người gọi Chu Tự Cẩm tới, vốn nghĩ tới chữ của nàng không tệ, để cho nàng viết thiệp mời khách ngày mùng mười tháng hai giúp, liền sai người chuẩn bị giấy và bút mực, để cho Chu Tự Cẩm bắt đầu ghi thiếp mời.
Viết xong thiếp mời đã gần đến giờ Hợi.
Xuân Kiếm cùng nha hoàn Ám Hương của Chu Thiến Hề mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đi ở phía trước, Chu Tự Cẩm và Chu Thiến Hề sóng vai nhau đi phía sau.
Ra khỏi cổng trong, Chu Thiến Hề phải đi về Kiêm Gia viện ở hướng đông, Chu Tự Cẩm thì về Lan Đình ở phía tây, hai tỷ muội lại đồng thời cùng nhau dừng bước ở ngoài cửa.
Chu Tự Cẩm không nhịn được cười: "Thiến Hề, muội nói trước đi."
Chu Thiến Hề cũng cười, nói: "Tỷ tỷ, nhà ngoại tổ phụ và nhà dì cả không giống nhau... Cữu mẫu cùng các biểu tỷ muội đều rất ôn hòa, ngay cả Vương biểu huynh, cũng là người rất tốt."
Chu Tự Cẩm hiểu Chu Thiến Hề muốn trong lòng nàng được thoải mái, uyển chuyển nói cho nàng biết người bên ngoại của Vương gia không giống Trung Thuận bá phủ bợ đỡ kia.
Chu Thiến Hề xưa nay cẩn thận ít nói, kiếp trước Chu Thiến Hề chưa từng ở trước mặt nàng bình phẩm ai, cũng tuyệt đối không có khả năng nói với nàng những lời tri kỷ như vậy.
Chu Thiến Hề như vậy làm cho Chu Tự Cẩm cảm thấy ấm áp, nàng bỗng nhiên cảm giác được kiếp trước mình thật sự đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Nghĩ tới đây, Chu Tự Cẩm bỗng nhiên tiến lên một bước giang hai tay ôm lấy Chu Thiến Hề.
Cả người Chu Thiến Hề cứng ngắc -- nàng ấy vẫn chưa quen cùng tỷ tỷ tiếp xúc thân mật như vậy.
Chu Tự Cẩm buông Chu Thiến Hề ra, nở nụ cười rực rỡ: "Ta rất vui. Thiến Hề, cám ơn muội."
Chu Thiến Hề có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ , tỷ cũng... rất thú vị."
Chu Tự Cẩm nở nụ cười: "Về sau muội sẽ phát hiện không phải ta rất thú vị, mà là vô cùng thú vị!"
Dứt lời, nàng khoát tay áo, tiêu sái đi về phía tây.
Trở lại Lan Đình, Chu Tự Cẩm vẫn còn hưng phấn, có rất nhiều lời muốn nói với nguời khác, thế nhưng người có thể nghe nàng nói nhảm chỉ có Hứa Phượng Minh.
Nàng kêu Tố Tâm chuẩn bị bút mực, sau đó ngồi xuống trước thư án, đối diện với đèn lưu ly đặt trên bàn, cầm bút lên viết.
Chu Tự Cẩm viết thư cho Hứa Phượng Minh, không quá chú trọng đến những cái chi, hồ, giả, dã [1], đều là viết những lời linh tinh, bất tri bất giác đã viết dong dài đến vài trang.
[1] trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng
Viết đến cuối cùng, Chu Tự Cẩm nhớ ra ngày mốt phải đến phủ Vương học sĩ, liền viết tiếp; "Đúng rồi, ngày mốt em phải theo mẫu thân đến phủ Vương học sĩ chúc thọ, đợi thọ yến kết thúc, em tiện đường đi phủ Quốc Công ngõ Sư Tử thăm người. Mặc kệ người có ở đó hay không, em đều muốn đi một chuyến, thuận tiện đưa quần áo mà em làm qua cho người..."
Quần áo làm cho Hứa Phượng Minh mặc dù vẫn chưa làm xong, có điều Chu Tự Cẩm tay chân nhanh nhẹn, chỉ cần không phải thêu hoa, ngày mai nàng làm không ngừng, làm vội một ngày, nhất định có thể làm xong.
Sau khi bỏ thư vào phong bì xong, Chu Tự Cẩm duỗi lưng một cái, dặn dò Xuân Kiếm: "Đi chuẩn bị nước ấm, xà bông thơm, bàn chải đánh răng và muối tinh, ta muốn rửa mặt."
Hôm nay thật đúng là một ngày phong phú!
Ngày mai thức dậy, lại làm phiền Tôn ma ma đi ngõ Sư Tử đưa thư.
Trong lòng Chu Tự Cẩm, nàng đã giơ tay tát cho mình mấy phát: "Chu Tự Cẩm, cho ngươi thích thể hiện, cho ngươi thích thể hiện này, lần này phiền toái rồi đó?!"
Trong lòng nàng vô cùng hối hận, trên mặt lại thật là kính cẩn: "Vâng, mẫu thân."
Chu Thiến Hề lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn mẫu thân muốn nàng ở trước mặt mọi người khảy đàn trong sinh thần của ngoại tổ phụ, không ngờ tỷ tỷ chủ động nhảy ra, ngược lại là cứu mình.
Nàng ấy cười dịu dàng đi lên trước: "Tỷ tỷ, ngoại tổ phụ rất thích hoa ngọc lan, phủ học sĩ trồng rất nhiều hoa ngọc lan, bây giờ lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, đẹp vô cùng -- đến lúc đó muội cùng đi ngắm hoa với tỷ."
Chu Tự Cẩm cũng nhớ tới hoa ngọc lan của phủ Vương học sĩ.
Kiếp trước nàng chỉ đi qua phủ học sĩ một lần, trong trí nhớ lại khắc sâu hoa ngọc lan của phủ học sĩ.
Thứ nữ Vương Tinh của phủ Vương học sĩ vẫn luôn ở cạnh nàng, hai người đứng sóng vai nhau ở trước cửa sổ xem hoa ngọc lan.
Ngửa đầu lên nhìn, những đóa hoa ngọc lan nở rộ trên nền trời xanh thẳm, xinh đẹp đến nao lòng.
Khung cảnh tốt đẹp như vậy, thực sự làm nàng khó quên.
Nghĩ tới đây, Chu Tự Cẩm nở nụ cười chân thành: "Tỷ cũng rất muốn ngắm hoa ngọc lan."
Chuyện đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng, dù sao đến lúc đó nàng đề phòng người của Trung Thuận bá phủ là được.
Chu phu nhân cho người gọi Chu Tự Cẩm tới, vốn nghĩ tới chữ của nàng không tệ, để cho nàng viết thiệp mời khách ngày mùng mười tháng hai giúp, liền sai người chuẩn bị giấy và bút mực, để cho Chu Tự Cẩm bắt đầu ghi thiếp mời.
Viết xong thiếp mời đã gần đến giờ Hợi.
Xuân Kiếm cùng nha hoàn Ám Hương của Chu Thiến Hề mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đi ở phía trước, Chu Tự Cẩm và Chu Thiến Hề sóng vai nhau đi phía sau.
Ra khỏi cổng trong, Chu Thiến Hề phải đi về Kiêm Gia viện ở hướng đông, Chu Tự Cẩm thì về Lan Đình ở phía tây, hai tỷ muội lại đồng thời cùng nhau dừng bước ở ngoài cửa.
Chu Tự Cẩm không nhịn được cười: "Thiến Hề, muội nói trước đi."
Chu Thiến Hề cũng cười, nói: "Tỷ tỷ, nhà ngoại tổ phụ và nhà dì cả không giống nhau... Cữu mẫu cùng các biểu tỷ muội đều rất ôn hòa, ngay cả Vương biểu huynh, cũng là người rất tốt."
Chu Tự Cẩm hiểu Chu Thiến Hề muốn trong lòng nàng được thoải mái, uyển chuyển nói cho nàng biết người bên ngoại của Vương gia không giống Trung Thuận bá phủ bợ đỡ kia.
Chu Thiến Hề xưa nay cẩn thận ít nói, kiếp trước Chu Thiến Hề chưa từng ở trước mặt nàng bình phẩm ai, cũng tuyệt đối không có khả năng nói với nàng những lời tri kỷ như vậy.
Chu Thiến Hề như vậy làm cho Chu Tự Cẩm cảm thấy ấm áp, nàng bỗng nhiên cảm giác được kiếp trước mình thật sự đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Nghĩ tới đây, Chu Tự Cẩm bỗng nhiên tiến lên một bước giang hai tay ôm lấy Chu Thiến Hề.
Cả người Chu Thiến Hề cứng ngắc -- nàng ấy vẫn chưa quen cùng tỷ tỷ tiếp xúc thân mật như vậy.
Chu Tự Cẩm buông Chu Thiến Hề ra, nở nụ cười rực rỡ: "Ta rất vui. Thiến Hề, cám ơn muội."
Chu Thiến Hề có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ , tỷ cũng... rất thú vị."
Chu Tự Cẩm nở nụ cười: "Về sau muội sẽ phát hiện không phải ta rất thú vị, mà là vô cùng thú vị!"
Dứt lời, nàng khoát tay áo, tiêu sái đi về phía tây.
Trở lại Lan Đình, Chu Tự Cẩm vẫn còn hưng phấn, có rất nhiều lời muốn nói với nguời khác, thế nhưng người có thể nghe nàng nói nhảm chỉ có Hứa Phượng Minh.
Nàng kêu Tố Tâm chuẩn bị bút mực, sau đó ngồi xuống trước thư án, đối diện với đèn lưu ly đặt trên bàn, cầm bút lên viết.
Chu Tự Cẩm viết thư cho Hứa Phượng Minh, không quá chú trọng đến những cái chi, hồ, giả, dã [1], đều là viết những lời linh tinh, bất tri bất giác đã viết dong dài đến vài trang.
[1] trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng
Viết đến cuối cùng, Chu Tự Cẩm nhớ ra ngày mốt phải đến phủ Vương học sĩ, liền viết tiếp; "Đúng rồi, ngày mốt em phải theo mẫu thân đến phủ Vương học sĩ chúc thọ, đợi thọ yến kết thúc, em tiện đường đi phủ Quốc Công ngõ Sư Tử thăm người. Mặc kệ người có ở đó hay không, em đều muốn đi một chuyến, thuận tiện đưa quần áo mà em làm qua cho người..."
Quần áo làm cho Hứa Phượng Minh mặc dù vẫn chưa làm xong, có điều Chu Tự Cẩm tay chân nhanh nhẹn, chỉ cần không phải thêu hoa, ngày mai nàng làm không ngừng, làm vội một ngày, nhất định có thể làm xong.
Sau khi bỏ thư vào phong bì xong, Chu Tự Cẩm duỗi lưng một cái, dặn dò Xuân Kiếm: "Đi chuẩn bị nước ấm, xà bông thơm, bàn chải đánh răng và muối tinh, ta muốn rửa mặt."
Hôm nay thật đúng là một ngày phong phú!
Ngày mai thức dậy, lại làm phiền Tôn ma ma đi ngõ Sư Tử đưa thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.