Chương 49: Giải Quyết
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
11/06/2024
Tần Vũ và Lâm Kỳ nhìn theo ánh mắt hắn, đã thấy một thiếu niên mặc áo gấm mặt như hoa đào đang lắc lư đi tới trước bàn đu dây, cực kỳ kiểu cách mà chào hỏi với các tiểu cô nương.
Lâm Kỳ luôn có một loại khả năng cảm giác được nguy hiểm như dã thú, trong lòng cảm thấy không đúng, liền không nhiều lời, bước nhanh đi về phía bên kia.
Vương Thư và Tần Vũ cũng vội vàng đi theo.
Tưởng Anh vẫn luôn chờ Tưởng Củng tới, thấy cuối cùng hắn đã tới, liền lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Tự Cẩm, đợi đến khi Chu Tự Cẩm bay lên chỗ cao, lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, phủi phủi quần áo trên người, phát ra tiếng kêu cực kỳ bén nhọn cao vút: "A -- a -- a --"
Chu Tự Cẩm đang chuyên tâm đu dây, bị tiếng hét chói tai của Tưởng Anh làm giật mình, bàn tay nắm dây thừng chợt mềm nhũn, cả người nhào về phía trước.
Tưởng Củng đang nói chuyện với Chu Phán Hề và Vương Tinh chính là chờ đợi giây phút này, vội vàng bước một bước lớn xông lên phía trước, chuẩn bị ôm lấy Chu Tự Cẩm, sau đó ngã lăn xuống đất.
Ai ngờ Tưởng Củng vừa vọt tới trước bàn đu dây, lại có một lực rất mạnh đạp vào mông hắn, hắn không khống chế được, cả người ngã về phía trước, lập tức ngã xuống như chó gặm bùn.
Chu Tự Cẩm phản ứng cực nhanh, thấy Tưởng Củng xông tới, trong lòng cả kinh, chỉ trong chớp nhoáng, cánh tay đồng loạt đưa ra sau vòng qua dây thừng, quấn lại vài vòng, hai chân dùng lực, vững vàng đứng trên bàn đạp.
Bàn đu dây bị Chu Tự Cẩm dùng lực cánh tay và chân ghìm lại, khó khăn lắm hai cánh tay đang giang ra của Lâm Kỳ mới ngừng lại được.
Cả người Chu Tự Cẩm như nhũn ra, cánh tay bị dây thừng siết chặt, nhưng cũng mặc kệ, dọc trên sống lưng nàng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trên trán cũng đổ mồ hôi, đứng ở trên bàn đu, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào thiếu niên gần trong gang tấc -- thiếu niên này là ai?
Ồ? Tại sao lại giống với Hứa Phượng Minh lúc không trang điểm như vậy?
Thế nhưng nhìn kỹ lại, làn da đen hơn Hứa Phượng Minh, lông mày không giống Hứa Phượng Minh, mắt nhỏ hơn mắt Hứa Phượng Minh, cái mũi lại to hơn so với Hứa Phượng Minh, cao hơn Hứa Phượng Minh, bờ môi mỏng hơn một chút so với Hứa Phượng Minh...
Người này thật giống như ở kiếp trước ... Cảnh Hòa đế...
Đúng vậy, giống như Cảnh Hòa đế, chỉ có điều nhỏ tuổi hơn không ít, là dáng vẻ thời niên thiếu của Cảnh Hòa Đế.
Chẳng lẽ là một chi khác của Hứa gia?
Lâm Kỳ liếc nhìn Chu Tự Cẩm, lùi về sau một bước, cùng với Tần Vũ Vương Thư đứng ở một bên, giống như người vừa mới bay lên đạp một cước vào mông Tưởng Củng, làm cho Tưởng Củng ngã như chó gặm bùn không phải là chàng.
Những chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người giống như bị đóng băng tại chỗ, đến lúc này mới tỉnh táo lại.
Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề vội vàng chạy tới, một trái một phải gỡ dây thừng đang quấn quanh cánh tay của Chu Tự Cẩm ra, Vương Tinh thì ngồi xổm xuống, lấy tay vịn bàn đu, để cho Chu Tự Cẩm từ trên bàn đu bước xuống.
Tưởng Anh lại vội vàng thét chói tai một tiếng, tiếp tục biểu diễn - nàng ta thật đúng là bắt ra một con gián, "A a a" ném tới trước mặt mọi người, ra vẻ mình thật sự bị côn trùng dọa sợ, đáng tiếc không ai để ý tới nàng ta.
Chu Tự Cẩm liếc mắt ra hiệu cho thiếu niên có dáng dấp giống như Hứa Phượng Minh kia một cái.
Chuyện này nàng có thể tự xử lý, hà tất phải liên lụy tới người qua đường tốt bụng.
Lâm Kỳ thấy Chu Tự Cẩm có vẻ kiên trì, liền cùng với Vương Thư Tần Vũ rời đi.
Ngay lúc này Tưởng Du dẫn Tưởng Châu Vương Huệ chạy tới, thấy mọi người đều vây quang Chu Tự Cẩm, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đang cách ống tay áo xoa cánh tay cho Chu Tự Cẩm, Tưởng Anh với gương mặt ủ rũ lẻ loi đứng trơ trọi ở một bên mà Tưởng Củng thì nằm khom trên bãi cỏ bên cạnh, không khỏi nhíu mày, biết mưu kế của Tưởng Củng đã thất bại.
Vốn kế hoạch của mẫu thân nàng ta là để cho Tưởng Anh phối hợp với Tưởng Củng, làm cho Tưởng Củng và Chu Tự Cẩm có hành vi thân mật trước mắt bao người, sau đó Tưởng Du lại tới làm lớn chuyện, đe dọa dụ dỗ Chu Tự Cẩm đồng ý gả cho Tưởng Củng, đến lúc đó lại đi gặp dì Chu phu nhân, ai ngờ kế hoạch lại có thể thất bại.
Tưởng Du liếc nhìn Tưởng Củng một cái, ngẩng đầu muốn tìm người đỡ hắn dậy, mới vừa rồi còn thấy Vương Thư và hai người thiếu niên khác ở đây mà giờ đã không thấy, đành phải vẫy tay gọi nha hoàn tới, phân phó nói: "Đi gọi hai bà tử tới đây."
Nha hoàn chạy nhanh như chớp đi gọi người.
Tưởng Du nhìn lướt qua mọi người, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã đạp ngã Tưởng Củng?"
Chu Tự Cẩm chịu đựng cơn đau nhói ở cánh tay, nghiêm mặt nói: "Du biểu tỷ, không có ai đạp Tưởng Củng cả. Mấy người chúng ta đang chơi đánh đu, Tưởng Củng bỗng nhiên chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh mà bị ngã, vừa rồi mấy người Vương Thư đều ở đây, đều nhìn thấy cả."
Lâm Kỳ luôn có một loại khả năng cảm giác được nguy hiểm như dã thú, trong lòng cảm thấy không đúng, liền không nhiều lời, bước nhanh đi về phía bên kia.
Vương Thư và Tần Vũ cũng vội vàng đi theo.
Tưởng Anh vẫn luôn chờ Tưởng Củng tới, thấy cuối cùng hắn đã tới, liền lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Tự Cẩm, đợi đến khi Chu Tự Cẩm bay lên chỗ cao, lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, phủi phủi quần áo trên người, phát ra tiếng kêu cực kỳ bén nhọn cao vút: "A -- a -- a --"
Chu Tự Cẩm đang chuyên tâm đu dây, bị tiếng hét chói tai của Tưởng Anh làm giật mình, bàn tay nắm dây thừng chợt mềm nhũn, cả người nhào về phía trước.
Tưởng Củng đang nói chuyện với Chu Phán Hề và Vương Tinh chính là chờ đợi giây phút này, vội vàng bước một bước lớn xông lên phía trước, chuẩn bị ôm lấy Chu Tự Cẩm, sau đó ngã lăn xuống đất.
Ai ngờ Tưởng Củng vừa vọt tới trước bàn đu dây, lại có một lực rất mạnh đạp vào mông hắn, hắn không khống chế được, cả người ngã về phía trước, lập tức ngã xuống như chó gặm bùn.
Chu Tự Cẩm phản ứng cực nhanh, thấy Tưởng Củng xông tới, trong lòng cả kinh, chỉ trong chớp nhoáng, cánh tay đồng loạt đưa ra sau vòng qua dây thừng, quấn lại vài vòng, hai chân dùng lực, vững vàng đứng trên bàn đạp.
Bàn đu dây bị Chu Tự Cẩm dùng lực cánh tay và chân ghìm lại, khó khăn lắm hai cánh tay đang giang ra của Lâm Kỳ mới ngừng lại được.
Cả người Chu Tự Cẩm như nhũn ra, cánh tay bị dây thừng siết chặt, nhưng cũng mặc kệ, dọc trên sống lưng nàng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trên trán cũng đổ mồ hôi, đứng ở trên bàn đu, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào thiếu niên gần trong gang tấc -- thiếu niên này là ai?
Ồ? Tại sao lại giống với Hứa Phượng Minh lúc không trang điểm như vậy?
Thế nhưng nhìn kỹ lại, làn da đen hơn Hứa Phượng Minh, lông mày không giống Hứa Phượng Minh, mắt nhỏ hơn mắt Hứa Phượng Minh, cái mũi lại to hơn so với Hứa Phượng Minh, cao hơn Hứa Phượng Minh, bờ môi mỏng hơn một chút so với Hứa Phượng Minh...
Người này thật giống như ở kiếp trước ... Cảnh Hòa đế...
Đúng vậy, giống như Cảnh Hòa đế, chỉ có điều nhỏ tuổi hơn không ít, là dáng vẻ thời niên thiếu của Cảnh Hòa Đế.
Chẳng lẽ là một chi khác của Hứa gia?
Lâm Kỳ liếc nhìn Chu Tự Cẩm, lùi về sau một bước, cùng với Tần Vũ Vương Thư đứng ở một bên, giống như người vừa mới bay lên đạp một cước vào mông Tưởng Củng, làm cho Tưởng Củng ngã như chó gặm bùn không phải là chàng.
Những chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người giống như bị đóng băng tại chỗ, đến lúc này mới tỉnh táo lại.
Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề vội vàng chạy tới, một trái một phải gỡ dây thừng đang quấn quanh cánh tay của Chu Tự Cẩm ra, Vương Tinh thì ngồi xổm xuống, lấy tay vịn bàn đu, để cho Chu Tự Cẩm từ trên bàn đu bước xuống.
Tưởng Anh lại vội vàng thét chói tai một tiếng, tiếp tục biểu diễn - nàng ta thật đúng là bắt ra một con gián, "A a a" ném tới trước mặt mọi người, ra vẻ mình thật sự bị côn trùng dọa sợ, đáng tiếc không ai để ý tới nàng ta.
Chu Tự Cẩm liếc mắt ra hiệu cho thiếu niên có dáng dấp giống như Hứa Phượng Minh kia một cái.
Chuyện này nàng có thể tự xử lý, hà tất phải liên lụy tới người qua đường tốt bụng.
Lâm Kỳ thấy Chu Tự Cẩm có vẻ kiên trì, liền cùng với Vương Thư Tần Vũ rời đi.
Ngay lúc này Tưởng Du dẫn Tưởng Châu Vương Huệ chạy tới, thấy mọi người đều vây quang Chu Tự Cẩm, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đang cách ống tay áo xoa cánh tay cho Chu Tự Cẩm, Tưởng Anh với gương mặt ủ rũ lẻ loi đứng trơ trọi ở một bên mà Tưởng Củng thì nằm khom trên bãi cỏ bên cạnh, không khỏi nhíu mày, biết mưu kế của Tưởng Củng đã thất bại.
Vốn kế hoạch của mẫu thân nàng ta là để cho Tưởng Anh phối hợp với Tưởng Củng, làm cho Tưởng Củng và Chu Tự Cẩm có hành vi thân mật trước mắt bao người, sau đó Tưởng Du lại tới làm lớn chuyện, đe dọa dụ dỗ Chu Tự Cẩm đồng ý gả cho Tưởng Củng, đến lúc đó lại đi gặp dì Chu phu nhân, ai ngờ kế hoạch lại có thể thất bại.
Tưởng Du liếc nhìn Tưởng Củng một cái, ngẩng đầu muốn tìm người đỡ hắn dậy, mới vừa rồi còn thấy Vương Thư và hai người thiếu niên khác ở đây mà giờ đã không thấy, đành phải vẫy tay gọi nha hoàn tới, phân phó nói: "Đi gọi hai bà tử tới đây."
Nha hoàn chạy nhanh như chớp đi gọi người.
Tưởng Du nhìn lướt qua mọi người, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã đạp ngã Tưởng Củng?"
Chu Tự Cẩm chịu đựng cơn đau nhói ở cánh tay, nghiêm mặt nói: "Du biểu tỷ, không có ai đạp Tưởng Củng cả. Mấy người chúng ta đang chơi đánh đu, Tưởng Củng bỗng nhiên chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh mà bị ngã, vừa rồi mấy người Vương Thư đều ở đây, đều nhìn thấy cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.