Chương 50: Mưu Kế Không Thành
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
11/06/2024
Ánh mắt Tưởng Du lướt qua chỗ Chu Thiến Hề, Chu Phán Hề, Vương Tinh và Tưởng Anh.
Vừa rồi tất cả mọi người đều không mang theo nha hoàn, ở đây ngoại trừ Tưởng Củng ngất xỉu nằm trên mặt đất, trước mắt chỉ còn lại mấy người này.
Chu Thiến Hề ngữ khí bình tĩnh: "Du biểu tỷ, lúc ấy ta đang xem tỷ tỷ ta đánh đu, nhìn thấy đúng là như vậy, Củng biểu ca đi quá nhanh, bị vấp vào cái gì đó, lập tức bị ngã."
Chu Phán Hề chớp mắt, bổ sung: "Nhưng lại làm cho chúng ta sợ hãi, chúng ta đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên hắn đi tới, nếu không phải tỷ tỷ của ta phản ứng nhanh, nắm chặt dây thừng, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, nói không chừng đã đụng trúng hắn rồi!"
Vương Tinh nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Trong lòng Tưởng Du vô cùng oán hận, nhưng trên mặt vẫn ung dung như cũ, nhìn về phía Tưởng Anh: "Anh muội muội, là như vậy sao?"
Tưởng Anh ngập ngừng nói: "...Ta... Ta..."
Chu Tự Cẩm mỉm cười: "Vừa rồi không phải Anh muội muội bị côn trùng dạo sợ sao, làm sao còn có thời gian để ý đến chúng ta?"
Sắc mặt Tưởng Anh tái nhợt: "Đúng... Đúng vậy... Ta không nhìn thấy..."
Tưởng Du thấy đã không thể xoay chuyển tình thế, liền cười nói: "Nếu như thế, xin lỗi Tự Cẩm muội muội."
Nàng ta khẽ mỉm cười khụy gối với Chu Tự Cẩm, kêu Tưởng Anh đỡ Tưởng Củng đi.
Biết Chu phu nhân đang thay quần áo ở bên trong noãn các của Giản thị bên kia, Chu Tự Cẩm sửa sang lại quần áo chuẩn bị đi qua.
Hai tỷ muội Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đi theo sát Chu Tự Cẩm.
Vương Tinh thấy thế, cũng muốn đi qua theo.
Chu Tự Cẩm vội vàng ngăn cản Chu Phán Hề và Vương Tinh: "Chúng ta đều đi, như thế quá gây chú ý, ta cùng Thiến Hề đi là được rồi."
Thật ra nàng cảm thấy sự việc hôm nay cũng không có gì, cho dù Tưởng Củng thật sự ôm nàng, cùng lắm cũng chỉ làm cho thanh danh của nàng xấu đi, về sau sẽ không dễ dàng gả vào nhà cao cửa rộng được mà thôi.
Vấn đề là, nàng vốn cũng không muốn gả vào nhà cao cửa rộng!
Điều Chu Tự Cẩm ghét chính là sự vô sỉ hạ lưu của Tưởng gia mà thôi
Nghĩ đến kiếp trước phụ thân bị liên lụy là vì đã tiến cử Tưởng Trường Thanh, Chu Tự Cẩm biết mình nhất định phải đến gặp Chu phu nhân, ít nhất phải để cho Chu phu nhân biết, tỷ tỷ một nhà của bà, đến tột cùng là mặt hàng gì.
Chu phu nhân đang ngồi ở trước bàn trang điểm để chỉnh trang lại, nghe Chu Tự Cẩm và Chu Thiến Hề kể lại, nghiêm mặt nói: "Các con đều là đại cô nương, còn đi chơi đu dây, rốt cuộc là có chút phép tắc nào không, về sau không được như thế nữa."
Đương nhiên bà biết tỷ tỷ mình là người như thế nào, nhưng dù sao cũng là thân tỷ tỷ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, bất luận nói thế nào, vẫn phải chừa lại cho tỷ tỷ chút thể diện.
Nghĩ tới đây, Chu phu nhân nhìn về phía Chu Tự Cẩm: "Tưởng Củng chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm, thấy các con chơi đùa nên sáp đến, chuyện này cũng không phải chuyện tốt, sau này đừng nhắc lại nữa."
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một xắn ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay: "Mẫu thân, cánh tay của con bị thương, sợ là không thể nào gảy cầm được nữa."
Chu phu nhân nhìn qua, thấy trên cánh tay núng nính tuyết trắng của Chu Tự Cẩm có vài vòng vết tím, mặc dù không rách da, nhưng nhìn qua thật sự rất thê thảm.
Trong lòng bà cả kinh, vội vàng đứng dậy đi qua: "Cho ta xem xem."
Chu Tự Cẩm nghe lời giơ hai cánh tay ra trước mặt Chu phu nhân.
Nàng muốn xem xem, Chu phu nhân sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Kiếp trước bởi vì quan hệ của Chu phu nhân, Chu Dận tiến cử Tưởng Trường Thanh, cuối cùng lại bị Tưởng Trường Thanh liên lụy, bị giáng chức đến biên quan.
Giờ ở kiếp này, Chu phu nhân vẫn còn luôn luôn bao che cho tỷ tỷ Trung thuận bá phu nhân của bà sao?
Chu phu nhân chỉ nhìn một chút, trong lòng phức tạp: "Tối về, đến Huệ Sướng Đường lấy thuốc cao bôi lên một chút."
Chu Tự Cẩm tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là loại lương thiện, có thể tàn nhẫn đến mức làm cho cánh tay mình xiết thành như vậy, đối với chính mình còn có thể ác như thế, thì đối với người khác còn có thể ác hơn...
Lúc này Chu Thiến Hề bỗng nói: "Mẫu thân, tỷ tỷ bị thương ở cánh tay, trên bữa tiệc hôm nay hay là để con đàn cho ngoại tổ phụ đi ạ!"
Chu phu nhân nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì khác.
Thọ yến kết thúc, Chu phu nhân và Trung Thuận bá phu nhân bị đại tẩu Giản thị giữ lại, quyết định ở lại nhà mẹ đẻ thêm một ngày, ngày mai nghe hí kịch cả ngày.
Chu Tự Cẩm thì một khắc cũng không muốn ở lại phủ học sĩ, ai mà biết tiếp theo cái đám hèn hạ Trung Thuận bá phủ kia lại sinh ra ý nghĩ xấu xa nào nữa, liền lấy lý do có hẹn với Hứa nhị tiểu thư của phủ An Quốc Công để bẩm báo với Chu phu nhân
Chu phu nhân đợi Chu Tự Cẩm nói xong, liền dặn dò với Vương ma ma: "Đi an bài một chiếc xe ngựa, ngươi đi cùng với Đại tiểu thư đến ngõ Sư Tử."
Chu Tự Cẩm cung kính nói: "Mẫu thân, con đi chào tạm biệt với phụ thân trước."
Vừa rồi tất cả mọi người đều không mang theo nha hoàn, ở đây ngoại trừ Tưởng Củng ngất xỉu nằm trên mặt đất, trước mắt chỉ còn lại mấy người này.
Chu Thiến Hề ngữ khí bình tĩnh: "Du biểu tỷ, lúc ấy ta đang xem tỷ tỷ ta đánh đu, nhìn thấy đúng là như vậy, Củng biểu ca đi quá nhanh, bị vấp vào cái gì đó, lập tức bị ngã."
Chu Phán Hề chớp mắt, bổ sung: "Nhưng lại làm cho chúng ta sợ hãi, chúng ta đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên hắn đi tới, nếu không phải tỷ tỷ của ta phản ứng nhanh, nắm chặt dây thừng, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, nói không chừng đã đụng trúng hắn rồi!"
Vương Tinh nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Trong lòng Tưởng Du vô cùng oán hận, nhưng trên mặt vẫn ung dung như cũ, nhìn về phía Tưởng Anh: "Anh muội muội, là như vậy sao?"
Tưởng Anh ngập ngừng nói: "...Ta... Ta..."
Chu Tự Cẩm mỉm cười: "Vừa rồi không phải Anh muội muội bị côn trùng dạo sợ sao, làm sao còn có thời gian để ý đến chúng ta?"
Sắc mặt Tưởng Anh tái nhợt: "Đúng... Đúng vậy... Ta không nhìn thấy..."
Tưởng Du thấy đã không thể xoay chuyển tình thế, liền cười nói: "Nếu như thế, xin lỗi Tự Cẩm muội muội."
Nàng ta khẽ mỉm cười khụy gối với Chu Tự Cẩm, kêu Tưởng Anh đỡ Tưởng Củng đi.
Biết Chu phu nhân đang thay quần áo ở bên trong noãn các của Giản thị bên kia, Chu Tự Cẩm sửa sang lại quần áo chuẩn bị đi qua.
Hai tỷ muội Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đi theo sát Chu Tự Cẩm.
Vương Tinh thấy thế, cũng muốn đi qua theo.
Chu Tự Cẩm vội vàng ngăn cản Chu Phán Hề và Vương Tinh: "Chúng ta đều đi, như thế quá gây chú ý, ta cùng Thiến Hề đi là được rồi."
Thật ra nàng cảm thấy sự việc hôm nay cũng không có gì, cho dù Tưởng Củng thật sự ôm nàng, cùng lắm cũng chỉ làm cho thanh danh của nàng xấu đi, về sau sẽ không dễ dàng gả vào nhà cao cửa rộng được mà thôi.
Vấn đề là, nàng vốn cũng không muốn gả vào nhà cao cửa rộng!
Điều Chu Tự Cẩm ghét chính là sự vô sỉ hạ lưu của Tưởng gia mà thôi
Nghĩ đến kiếp trước phụ thân bị liên lụy là vì đã tiến cử Tưởng Trường Thanh, Chu Tự Cẩm biết mình nhất định phải đến gặp Chu phu nhân, ít nhất phải để cho Chu phu nhân biết, tỷ tỷ một nhà của bà, đến tột cùng là mặt hàng gì.
Chu phu nhân đang ngồi ở trước bàn trang điểm để chỉnh trang lại, nghe Chu Tự Cẩm và Chu Thiến Hề kể lại, nghiêm mặt nói: "Các con đều là đại cô nương, còn đi chơi đu dây, rốt cuộc là có chút phép tắc nào không, về sau không được như thế nữa."
Đương nhiên bà biết tỷ tỷ mình là người như thế nào, nhưng dù sao cũng là thân tỷ tỷ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, bất luận nói thế nào, vẫn phải chừa lại cho tỷ tỷ chút thể diện.
Nghĩ tới đây, Chu phu nhân nhìn về phía Chu Tự Cẩm: "Tưởng Củng chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm, thấy các con chơi đùa nên sáp đến, chuyện này cũng không phải chuyện tốt, sau này đừng nhắc lại nữa."
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một xắn ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay: "Mẫu thân, cánh tay của con bị thương, sợ là không thể nào gảy cầm được nữa."
Chu phu nhân nhìn qua, thấy trên cánh tay núng nính tuyết trắng của Chu Tự Cẩm có vài vòng vết tím, mặc dù không rách da, nhưng nhìn qua thật sự rất thê thảm.
Trong lòng bà cả kinh, vội vàng đứng dậy đi qua: "Cho ta xem xem."
Chu Tự Cẩm nghe lời giơ hai cánh tay ra trước mặt Chu phu nhân.
Nàng muốn xem xem, Chu phu nhân sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Kiếp trước bởi vì quan hệ của Chu phu nhân, Chu Dận tiến cử Tưởng Trường Thanh, cuối cùng lại bị Tưởng Trường Thanh liên lụy, bị giáng chức đến biên quan.
Giờ ở kiếp này, Chu phu nhân vẫn còn luôn luôn bao che cho tỷ tỷ Trung thuận bá phu nhân của bà sao?
Chu phu nhân chỉ nhìn một chút, trong lòng phức tạp: "Tối về, đến Huệ Sướng Đường lấy thuốc cao bôi lên một chút."
Chu Tự Cẩm tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là loại lương thiện, có thể tàn nhẫn đến mức làm cho cánh tay mình xiết thành như vậy, đối với chính mình còn có thể ác như thế, thì đối với người khác còn có thể ác hơn...
Lúc này Chu Thiến Hề bỗng nói: "Mẫu thân, tỷ tỷ bị thương ở cánh tay, trên bữa tiệc hôm nay hay là để con đàn cho ngoại tổ phụ đi ạ!"
Chu phu nhân nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì khác.
Thọ yến kết thúc, Chu phu nhân và Trung Thuận bá phu nhân bị đại tẩu Giản thị giữ lại, quyết định ở lại nhà mẹ đẻ thêm một ngày, ngày mai nghe hí kịch cả ngày.
Chu Tự Cẩm thì một khắc cũng không muốn ở lại phủ học sĩ, ai mà biết tiếp theo cái đám hèn hạ Trung Thuận bá phủ kia lại sinh ra ý nghĩ xấu xa nào nữa, liền lấy lý do có hẹn với Hứa nhị tiểu thư của phủ An Quốc Công để bẩm báo với Chu phu nhân
Chu phu nhân đợi Chu Tự Cẩm nói xong, liền dặn dò với Vương ma ma: "Đi an bài một chiếc xe ngựa, ngươi đi cùng với Đại tiểu thư đến ngõ Sư Tử."
Chu Tự Cẩm cung kính nói: "Mẫu thân, con đi chào tạm biệt với phụ thân trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.