Chương 3: Mục Tiêu
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
14/06/2023
Chu Tự Cẩm bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một tiểu cô nương búi song nha kế đứng trước giường, đang duỗi tay treo màn trướng lên, miệng vẫn đang nói, giọng nói trong trẻo, tốc độ nói rất nhanh: "... Tiểu thư, người đừng ngủ nữa, Tôn ma ma ở bên ngoài đã có chút không kiên nhẫn nữa rồi, bà ấy là nhũ mẫu của lão gia, rất được lão gia tín nhiệm, bình thường ngay cả phu nhân cũng không dám đắc tội với bà ấy đâu..."
Chu Tự Cẩm nhìn chằm chằm tiểu cô nương xinh xắn trước mặt - đây không phải là Xuân Kiếm sao?
Nhìn Xuân Kiếm vẫn còn nhỏ, đầu óc Chu Tự Cẩm lập tức trống rỗng: Đây không phải là mơ chứ?
Đây nhất định là mơ rồi!
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một chống tay ngồi dậy, ngước mắt nhìn Xuân Kiếm một cách tỉ mỉ.
Xuân Kiếm hồn nhiên không hay biết gì, treo màn trướng xong, thấy Chu Tự Cẩm đã ngồi dậy, vội vàng quay đầu kêu lên: "Tố Tâm, tiểu thư tỉnh rồi, mau đem nước ấm, xà phòng thơm và khăn mặt vào đi!"
"Tới đây!" Giọng nói mềm mại của một tiểu cô nương truyền đến.
Chu Tự Cẩm tập trung nhìn lại.
Mặt trái xoan, dáng vẻ dịu dàng, tay dài chân dài, chính là nha hoàn Tố Tâm bên người nàng.
Tố Tâm cẩn thận đặt chậu đồng xuống, mỉm cười nói: "Tiểu thư, mau đứng lên rửa mặt đi, nếu không nước sẽ nguội mất!"
Chu Tự Cẩm "Ừ" một tiếng, thử nói: "Xuân Kiếm, mang quần áo của ta tới đây."
Trong trí nhớ, lúc này có lẽ nàng đang ở trạm dịch cách kinh thành không xa, rất nhanh sẽ được gặp phụ thân cùng đích mẫu.
Lúc trang điểm, Chu Tự Cẩm tìm thấy hộp trang sức của mình, bảo Xuân Kiếm chọn trang sức phù hợp - thời gian qua nàng luôn được Hứa Phượng Minh sủng ái, bản thân Hứa Phượng Minh không thích đeo trang sức, nên đã chọn ra một ít trang sức cho nàng.
Lúc này kiếp trước, nàng không dám để cho người ta biết mình mang theo nhiều trang sức như vậy, sống lại một lần, biết Xuân Kiếm cùng Tố Tâm trung thành với nàng nên không cần đề phòng.
Xuân Kiếm nhìn đồ trang sức bằng vàng trong hộp, lập tức trợn tròn mắt: "Trang sức của tiểu thư thật đẹp!"
Chu Tự Cẩm im lặng ngồi thẳng trên ghế, nhìn mình trẻ hơn mười tuổi ở trong gương, cứ như trong mơ, không biết là mơ hay thực.
Tố Tâm thấy thế, vội vàng lặng lẽ kéo Xuân Kiếm một cái.
Xuân Kiếm không dám nhiều lời nữa, vội vàng cùng Tố Tâm lựa chọn quần áo trang sức.
***
Xe ngựa chạy ra khỏi trạm dịch, tiến vào cửa bắc kinh thành, xuyên qua đường phố, cuối cùng chạy vào cửa hông Chu phủ ở ngõ Ngô Đồng thì dừng lại ngoài cửa nội viện.
Tố Tâm đỡ Chu Tự Cẩm xuống xe ngựa, theo bà tử đi vào nội viện, một đường thẳng tới dưới bậc thềm nhà chính Huệ Sướng đường, ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn đen viết bốn chữ "Huệ Phong Hòa Sướng" phía trên, lúc này mới có cảm giác chân thật - nàng thật sự đã sống lại!
Nàng thật sự đã sống lại lần nữa!
Chu Tự Cẩm bỗng nhiên nghĩ đến Hứa Phượng Minh, nếu nàng đã sống lại, trở lại năm mười bốn tuổi, vậy có phải Hứa Phượng Minh cũng sống lại không?
Tính toán thời gian mà nói, hôm nay là đầu tháng Chạp [1], nàng nhớ rõ tháng 3 năm sau Hứa Phượng Minh vào kinh, ngày ba tháng ba chết đuối trên sông Kim Thủy.
[1] Đầu tháng 12 âm lịch.
Nói cách khác, bây giờ Hứa Phượng Minh vẫn còn sống...
Nghĩ tới đây, trái tim Chu Tự Cẩm đập thình thịch, như có một làn gió xuân thổi qua khuấy động trong lòng, làm nàng suýt nữa rơi lệ: Hứa Phượng Minh vẫn còn sống, thật tốt!
Cổ tay Tố Tâm bị Chu Tự Cẩm bóp đau, vội vàng nói nhỏ: "Tiểu thư, đây chính là Huệ Sướng Đường nơi phu nhân ở..."
Lúc này, một nha hoàn có đôi mắt nhỏ, dáng người thon gầy nhấc rèm gấm đi ra, ánh mắt mang theo đánh giá đảo qua Chu Tự Cẩm, sau đó cười nhìn về phía Tôn ma ma được phái đi Trạch Châu đón người: "Tôn ma ma, đây chính là Đại cô nương sao? Phu nhân vừa rồi mới hỏi!"
Tôn ma ma nghe xong, liền biết đã thừa nhận thân phận nữ nhi Chu gia của Chu Tự Cẩm, lúc này cười nói: "Đúng vậy, chính là Đại cô nương, phiền bẩm báo một tiếng."
Thủy Chi lại cười nhìn Chu Tự Cẩm một cái, khụy gối hành lễ: "Gặp qua Đại cô nương."
Chu Tự Cẩm nhìn người quen kiếp trước, trong lòng xúc động vô cùng, nhưng trên mặt chỉ mỉm cười gật đầu.
Thủy Chi vào nhà bẩm báo.
Nhưng chỉ chốc lát, nàng lại vén rèm gấm lên: "Đại cô nương mời vào ạ!"
Chu Tự Cẩm cởi áo choàng đưa cho Xuân Kiếm rồi đi vào.
Trong phòng ấm áp, trang trí đơn giản thanh nhã.
Một thiếu phụ dung mạo thanh lệ, dáng người thon thả ngồi trên giường la hán hoa văn bằng gỗ tử đàn, đang nhìn Chu Tự Cẩm bằng ánh mắt trong veo đầy quyến rũ.
Chu Tự Cẩm cúi đầu: "Thỉnh an mẫu thân."
Nói xong, nàng quỳ xuống tấm đệm hương bồ đặt ở trước mặt, ngoan ngoãn bắt đầu dập đầu.
Là đích mẫu, Chu phu nhân không có gì để chỉ trích.
Chu Tự Cẩm thực chất là con gái riêng của Chu Dận, nhưng Chu phu nhân lại rất yêu Chu Dận, tuy rằng không quan tâm đến Chu Tự Cẩm, nhưng cũng chấp nhận cho Chu Dận nhận đứa con riêng này về ghi vào gia phả, lại sắp xếp hôn sự cho nàng cùng thứ tử Tôn Dục Tuyền của phủ Uy Viễn Hầu, thậm chí Chu Dận lén lút đưa tiền riêng cho nàng làm của hồi môn cũng giả vờ như không biết.
Đối với đích mẫu như vậy, Chu Tự Cẩm thật sự không có gì để oán trách.
Chu phu nhân ngồi thẳng lưng ở đó, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo sư tử trắng như tuyết trong ngực, đánh giá thiếu nữ ngoan ngoãn, lễ nghi chu toàn trước mặt.
Nghe nói nàng là tỳ nữ trong phủ An Quốc Công, nhưng nhìn nàng không hề giống tỳ nữ một chút nào, trên đầu cài trâm hoa hồng bằng vàng khảm hồng ngọc, trên tai là một đôi hoa tai hồng ngọc hình giọt nước, mặc áo lụa màu trắng cánh sen, phối với váy lụa đỏ, phong thái ung dung, cử chỉ đoan trang, trông không giống như tỳ nữ mà giống như một cô nương gia đình giàu có.
Chu Tự Cẩm đứng dậy nhìn Chu phu nhân với ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn.
Nàng phát hiện, kiếp trước Chu phu nhân nhìn kiêu ngạo lạnh lùng, thật ra trong lòng rất yêu Chu Dận, cho nên chỉ cần Chu Tự Cẩm không phiền phức tự tìm đường chết, Chu phu nhân sẽ nể mặt mũi Chu Dận mà khoan dung cho nàng.
Chu phu nhân thấy khuôn mặt tròn trịa trắng nõn mịn màng của Chu Tự Cẩm còn vương nét trẻ con, đôi mắt hạnh giống Chu Dận đang lấp lánh nhìn mình, ánh mắt ngây thơ dịu dàng, nhìn như một chú mèo con ngoan ngoãn, nhìn giống Chu Dận một cách khó hiểu, sự đề phòng trong lòng có chút thả lỏng, lập tức nói: "Nhìn không tệ - con biết chữ không?"
Chu Tự Cẩm biết Chu phu nhân xuất thân danh gia vọng tộc, trước khi xuất giá chính là tài nữ nổi danh, từ trước đến nay luôn yêu thích nữ tử biết đọc sách viết chữ nên vội vàng cung kính nói: "Thưa mẫu thân, nữ nhi biết chữ."
"Biết chữ à," Chu phu nhân hơi gật đầu: "Đã đọc qua sách gì rồi?"
Kiếp trước Chu Tự Cẩm cũng không dám ra vẻ ở trước mặt đích mẫu sắc sảo này, lập tức thành thật nói: "Thưa mẫu thân, nữ nhi đều đã đọc qua 'kinh thi' và 'thông giám' rồi ạ."
Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một tiểu cô nương búi song nha kế đứng trước giường, đang duỗi tay treo màn trướng lên, miệng vẫn đang nói, giọng nói trong trẻo, tốc độ nói rất nhanh: "... Tiểu thư, người đừng ngủ nữa, Tôn ma ma ở bên ngoài đã có chút không kiên nhẫn nữa rồi, bà ấy là nhũ mẫu của lão gia, rất được lão gia tín nhiệm, bình thường ngay cả phu nhân cũng không dám đắc tội với bà ấy đâu..."
Chu Tự Cẩm nhìn chằm chằm tiểu cô nương xinh xắn trước mặt - đây không phải là Xuân Kiếm sao?
Nhìn Xuân Kiếm vẫn còn nhỏ, đầu óc Chu Tự Cẩm lập tức trống rỗng: Đây không phải là mơ chứ?
Đây nhất định là mơ rồi!
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một chống tay ngồi dậy, ngước mắt nhìn Xuân Kiếm một cách tỉ mỉ.
Xuân Kiếm hồn nhiên không hay biết gì, treo màn trướng xong, thấy Chu Tự Cẩm đã ngồi dậy, vội vàng quay đầu kêu lên: "Tố Tâm, tiểu thư tỉnh rồi, mau đem nước ấm, xà phòng thơm và khăn mặt vào đi!"
"Tới đây!" Giọng nói mềm mại của một tiểu cô nương truyền đến.
Chu Tự Cẩm tập trung nhìn lại.
Mặt trái xoan, dáng vẻ dịu dàng, tay dài chân dài, chính là nha hoàn Tố Tâm bên người nàng.
Tố Tâm cẩn thận đặt chậu đồng xuống, mỉm cười nói: "Tiểu thư, mau đứng lên rửa mặt đi, nếu không nước sẽ nguội mất!"
Chu Tự Cẩm "Ừ" một tiếng, thử nói: "Xuân Kiếm, mang quần áo của ta tới đây."
Trong trí nhớ, lúc này có lẽ nàng đang ở trạm dịch cách kinh thành không xa, rất nhanh sẽ được gặp phụ thân cùng đích mẫu.
Lúc trang điểm, Chu Tự Cẩm tìm thấy hộp trang sức của mình, bảo Xuân Kiếm chọn trang sức phù hợp - thời gian qua nàng luôn được Hứa Phượng Minh sủng ái, bản thân Hứa Phượng Minh không thích đeo trang sức, nên đã chọn ra một ít trang sức cho nàng.
Lúc này kiếp trước, nàng không dám để cho người ta biết mình mang theo nhiều trang sức như vậy, sống lại một lần, biết Xuân Kiếm cùng Tố Tâm trung thành với nàng nên không cần đề phòng.
Xuân Kiếm nhìn đồ trang sức bằng vàng trong hộp, lập tức trợn tròn mắt: "Trang sức của tiểu thư thật đẹp!"
Chu Tự Cẩm im lặng ngồi thẳng trên ghế, nhìn mình trẻ hơn mười tuổi ở trong gương, cứ như trong mơ, không biết là mơ hay thực.
Tố Tâm thấy thế, vội vàng lặng lẽ kéo Xuân Kiếm một cái.
Xuân Kiếm không dám nhiều lời nữa, vội vàng cùng Tố Tâm lựa chọn quần áo trang sức.
***
Xe ngựa chạy ra khỏi trạm dịch, tiến vào cửa bắc kinh thành, xuyên qua đường phố, cuối cùng chạy vào cửa hông Chu phủ ở ngõ Ngô Đồng thì dừng lại ngoài cửa nội viện.
Tố Tâm đỡ Chu Tự Cẩm xuống xe ngựa, theo bà tử đi vào nội viện, một đường thẳng tới dưới bậc thềm nhà chính Huệ Sướng đường, ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn đen viết bốn chữ "Huệ Phong Hòa Sướng" phía trên, lúc này mới có cảm giác chân thật - nàng thật sự đã sống lại!
Nàng thật sự đã sống lại lần nữa!
Chu Tự Cẩm bỗng nhiên nghĩ đến Hứa Phượng Minh, nếu nàng đã sống lại, trở lại năm mười bốn tuổi, vậy có phải Hứa Phượng Minh cũng sống lại không?
Tính toán thời gian mà nói, hôm nay là đầu tháng Chạp [1], nàng nhớ rõ tháng 3 năm sau Hứa Phượng Minh vào kinh, ngày ba tháng ba chết đuối trên sông Kim Thủy.
[1] Đầu tháng 12 âm lịch.
Nói cách khác, bây giờ Hứa Phượng Minh vẫn còn sống...
Nghĩ tới đây, trái tim Chu Tự Cẩm đập thình thịch, như có một làn gió xuân thổi qua khuấy động trong lòng, làm nàng suýt nữa rơi lệ: Hứa Phượng Minh vẫn còn sống, thật tốt!
Cổ tay Tố Tâm bị Chu Tự Cẩm bóp đau, vội vàng nói nhỏ: "Tiểu thư, đây chính là Huệ Sướng Đường nơi phu nhân ở..."
Lúc này, một nha hoàn có đôi mắt nhỏ, dáng người thon gầy nhấc rèm gấm đi ra, ánh mắt mang theo đánh giá đảo qua Chu Tự Cẩm, sau đó cười nhìn về phía Tôn ma ma được phái đi Trạch Châu đón người: "Tôn ma ma, đây chính là Đại cô nương sao? Phu nhân vừa rồi mới hỏi!"
Tôn ma ma nghe xong, liền biết đã thừa nhận thân phận nữ nhi Chu gia của Chu Tự Cẩm, lúc này cười nói: "Đúng vậy, chính là Đại cô nương, phiền bẩm báo một tiếng."
Thủy Chi lại cười nhìn Chu Tự Cẩm một cái, khụy gối hành lễ: "Gặp qua Đại cô nương."
Chu Tự Cẩm nhìn người quen kiếp trước, trong lòng xúc động vô cùng, nhưng trên mặt chỉ mỉm cười gật đầu.
Thủy Chi vào nhà bẩm báo.
Nhưng chỉ chốc lát, nàng lại vén rèm gấm lên: "Đại cô nương mời vào ạ!"
Chu Tự Cẩm cởi áo choàng đưa cho Xuân Kiếm rồi đi vào.
Trong phòng ấm áp, trang trí đơn giản thanh nhã.
Một thiếu phụ dung mạo thanh lệ, dáng người thon thả ngồi trên giường la hán hoa văn bằng gỗ tử đàn, đang nhìn Chu Tự Cẩm bằng ánh mắt trong veo đầy quyến rũ.
Chu Tự Cẩm cúi đầu: "Thỉnh an mẫu thân."
Nói xong, nàng quỳ xuống tấm đệm hương bồ đặt ở trước mặt, ngoan ngoãn bắt đầu dập đầu.
Là đích mẫu, Chu phu nhân không có gì để chỉ trích.
Chu Tự Cẩm thực chất là con gái riêng của Chu Dận, nhưng Chu phu nhân lại rất yêu Chu Dận, tuy rằng không quan tâm đến Chu Tự Cẩm, nhưng cũng chấp nhận cho Chu Dận nhận đứa con riêng này về ghi vào gia phả, lại sắp xếp hôn sự cho nàng cùng thứ tử Tôn Dục Tuyền của phủ Uy Viễn Hầu, thậm chí Chu Dận lén lút đưa tiền riêng cho nàng làm của hồi môn cũng giả vờ như không biết.
Đối với đích mẫu như vậy, Chu Tự Cẩm thật sự không có gì để oán trách.
Chu phu nhân ngồi thẳng lưng ở đó, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo sư tử trắng như tuyết trong ngực, đánh giá thiếu nữ ngoan ngoãn, lễ nghi chu toàn trước mặt.
Nghe nói nàng là tỳ nữ trong phủ An Quốc Công, nhưng nhìn nàng không hề giống tỳ nữ một chút nào, trên đầu cài trâm hoa hồng bằng vàng khảm hồng ngọc, trên tai là một đôi hoa tai hồng ngọc hình giọt nước, mặc áo lụa màu trắng cánh sen, phối với váy lụa đỏ, phong thái ung dung, cử chỉ đoan trang, trông không giống như tỳ nữ mà giống như một cô nương gia đình giàu có.
Chu Tự Cẩm đứng dậy nhìn Chu phu nhân với ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn.
Nàng phát hiện, kiếp trước Chu phu nhân nhìn kiêu ngạo lạnh lùng, thật ra trong lòng rất yêu Chu Dận, cho nên chỉ cần Chu Tự Cẩm không phiền phức tự tìm đường chết, Chu phu nhân sẽ nể mặt mũi Chu Dận mà khoan dung cho nàng.
Chu phu nhân thấy khuôn mặt tròn trịa trắng nõn mịn màng của Chu Tự Cẩm còn vương nét trẻ con, đôi mắt hạnh giống Chu Dận đang lấp lánh nhìn mình, ánh mắt ngây thơ dịu dàng, nhìn như một chú mèo con ngoan ngoãn, nhìn giống Chu Dận một cách khó hiểu, sự đề phòng trong lòng có chút thả lỏng, lập tức nói: "Nhìn không tệ - con biết chữ không?"
Chu Tự Cẩm biết Chu phu nhân xuất thân danh gia vọng tộc, trước khi xuất giá chính là tài nữ nổi danh, từ trước đến nay luôn yêu thích nữ tử biết đọc sách viết chữ nên vội vàng cung kính nói: "Thưa mẫu thân, nữ nhi biết chữ."
"Biết chữ à," Chu phu nhân hơi gật đầu: "Đã đọc qua sách gì rồi?"
Kiếp trước Chu Tự Cẩm cũng không dám ra vẻ ở trước mặt đích mẫu sắc sảo này, lập tức thành thật nói: "Thưa mẫu thân, nữ nhi đều đã đọc qua 'kinh thi' và 'thông giám' rồi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.