Chương 2: Sống Lại 2
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
14/06/2023
Bởi vì sinh thời Hứa Phượng Minh vẫn chưa xuất giá, dựa theo quy củ của triều Đại Chu, nàng không được chôn vào phần mộ gia tộc của An Quốc Công phủ, mà được chôn cất lẻ loi ở phía sau chùa Vĩnh Phúc, gần hoàng lăng.
Người trông coi mộ đã sớm bị Xuân Kiếm mua chuộc, mở cửa xong liền núp vào.
Chu Tự Cẩm mặc áo choàng lông chồn màu xanh ngọc có mũ trùm đầu, được Xuân Kiểm cũng Tố Tâm đỡ xuống xe ngựa, cố gắng chống đỡ nhìn về phía trước.
Phần mộ rợp bóng tùng xanh, cây cối tươi tốt, hành lang, phòng thờ, bàn thờ, lư hương, chân đèn đều là chất liệu đá xanh, bị mưa phùn làm ướt, càng nhuộm vẻ ảm đạm tiêu điều.
Tố Tâm bày đồ cúng, Xuân Kiếm đốt tiền giấy.
Đợi Xuân Kiếm đốt tiền giấy xong, Chu Tự Cẩm đỡ bia mộ, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Để ta ở lại một lát..."
Bây giờ ngay cả nói chuyện nàng cũng phải gắng hết sức lực.
Xuân Kiếm lặng lẽ kéo Tố Tâm đi, hai người lui xuống đứng dưới tán tùng cách đó không xa.
Chu Tự Cẩm quấn chặt áo choàng lông chồn, ngồi xuống chiếc ghế gấm mà Tố tâm đặt, yên lặng nhìn bia mộ của Hứa Phượng Minh, quá khứ hiện lên trong tâm trí.
Mười một năm trước, Chu phủ phái ma ma quản sự đến phủ An Quốc Công đón nàng.
Trước khi rời đi, Hứa Phượng Minh gọi nàng lại, mắt phượng chăm chú nhìn nàng, khàn giọng nói: "Tự Cẩm, em thật sự muốn đi?"
Lúc đó, Chu Tự Cẩm do dự một lúc, đáp: "Vâng."
Nàng không muốn mãi mãi làm tỳ nữ của Hứa Phượng Minh, nàng muốn trở thành tiểu thư khuê các, có thể thể giao tiếp bình đẳng với Hứa Phượng Min, làm bạn tâm giao.
Ánh sáng trong mắt Hứa Phượng Minh lập tức tan đi, nhét một cái hà bao căng phồng vào tay Chu Tự Cẩm, thấp giọng nói: "Em đừng hối hận."
Dứt lời, nàng cúi đầu tiếp tục cầm bút viết chữ, không nhìn Chu Tự Cẩm nữa.
Chu Tự Cẩm quỳ gối hành lễ, cung kính lui ra ngoài.
Ở trên xe ngựa, Chu Tự Cẩm mở hà bao ra. Trong hà bao là một xấp ngân phiếu, tổng cộng có sáu ngàn lượng.
Từ đó, Hứa Phượng Minh không chịu gặp nàng nữa.
Đêm trước khi nàng xuất giá, Hứa Phượng Minh vào kinh, chết đuối trên sông Kim Thủy.
Đầu ngón tay Chu Tự Cẩm không khống chế được run lên, dần dần lan ra toàn thân, nước mắt trào ra từ đôi mắt khô khốc, trái tim như bị kim đâm...
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ đôi mắt khô cạn chảy ra, trượt vào tóc mai.
Chu Tự Cẩm sống bên bờ sông Đan Thủy ở Trạch Châu từ nhỏ, kỹ năng bơi rất tốt, nếu nàng ở bên cạnh lúc Hứa Phượng Minh rơi xuống nước, có lẽ Hứa Phượng Minh sẽ không chết.
Nếu sống lại một đời, nàng chắc chắn sẽ nghe Hứa Phượng Minh, ở lại bên cạnh Hứa Phượng Minh, không trở về Chu phủ, không gả cho Tôn Dục Tuyền, nhất định phải cứu Hứa Phượng Minh, các nàng sẽ sống với nhau thật tốt.
Sống thật hạnh phúc.
Thấy thân thể Chu Tự Cẩm nghiêng về trước bia mộ, Xuân Kiếm cả kinh, vội vàng cùng Tố Tâm chạy tới: "Phu nhân!"
Chu Tự Cẩm không trả lời.
Nàng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nỗi đau tận xương dường như đang tan biến.
Biết mình sắp chết, Chu Tự Cẩm tựa trán lên bia mộ Hứa Phượng Minh, đón nhận cái chết đến.
Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Chu Tự Cẩm nhỏ giọng lẩm bẩm như muỗi kêu: "Tiểu thư, em hối hận, em thật sự rất hối hận..."
****
Thái giám tổng quản Lý Việt được tuyên vào ngự thư phòng.
Cảnh Hòa Đế Lâm Kỳ đang ngồi phía sau thư án trạm trổ hình rồng phê duyệt tấu chương.
Lý Việt khom người hành lễ.
Cảnh Hòa đế chuyên chú xem tấu chương trên bàn, cân nhắc một chút, nâng bút phê chu sa, phê mấy chữ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chôn cất Chu thị ở phần mộ phía sau chùa Vĩnh Phúc."
Lý Việt cúi đầu cung kính đáp: "Vâng."
Cảnh Hòa đế im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Chôn ở... bên cạnh ngôi mộ đó!"
Không đợi Lý Việt trả lời, hắn lập tức nói: "Chuyện hậu sự của Chu thị, ngươi đi làm, không cho phép người khác nhúng tay vào."
Lý Việt sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt chợt lóe, rũ mắt xuống trầm giọng nói: "Vâng, bệ hạ."
Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt mang theo chút buồn bã.
Bên ngoài cửa sổ dài sát đất bằng gỗ tử đàn, những chiếc lá xanh mướt của cây long nhãn bị gió lạnh đầu xuân thổi đến lay động.
Giống như lúc còn ở An Quốc Công phủ.
Khi đó, bên ngoài cửa sổ thư phòng của hắn cũng có hai gốc cây long nhãn bốn mùa xanh tươi.
Lâm Kỳ vẫn còn nhớ rõ, lúc Chu Tự Cẩm mới tới Hương Chương uyển ríu rít hỏi hắn: "Đây là cây gì? Tại sao mùa đông mà lá vẫn xanh như thế? Là cây nhựa ruồi [1] sao? Ơ, nhưng lá không giống cây nhựa ruồi..."
[1]: là chi thực vật có hoa trong họ Aquifoliaceae. Chi này có từ 400 đến 600 loài, bao gồm các loài cây thường xanh và lá rộng, cây bụi, và dây leo phân bố ở những vùng nhiệt đới đến ôn đới trên toàn cầu.
Ở trước mặt người ngoài, nàng tuân thủ lễ nghi, nhưng ở trước mặt hắn nàng lại rất hay nói, ríu rít không ngừng, tự mình vui vẻ, cũng không cần hắn trả lời.
Nàng có lòng hư vinh, nhưng lại quá hão huyền, trước khi rời đi nàng nghiêm túc nói cho hắn biết, nàng không muốn làm tỳ nữ, nàng muốn làm quý nữ nhà cao cửa rộng, muốn mặc quần áo đẹp, đeo trang sức tinh xảo quý giá, ngồi xe ngựa xinh đẹp dạo chơi khắp nơi.
Nàng luôn ham ăn, mặt đã tròn mũm mĩm còn không chiu tiết chế, lúc rời đi vẫn là vừa trắng vừa mềm, thế nhưng lần trước khi các mệnh phụ vào triều kiến, hắn nhìn nàng từ xa, nàng trông thật mảnh mai gầy yếu.
Hắn còn tưởng nàng cố ý ăn kiêng theo nữ tử kinh thành lấy gầy làm đẹp, hiện tại mới hiều được, thì ra tất cả đều do Tôn Dục Tuyền gây nên.
Hắn vẫn cho rằng mình còn trẻ, nàng cũng còn trẻ, lúc nào cũng có thể gặp được, nhưng ai ngờ từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa.
Hắn không còn được nhìn thấy nàng nữa.
Cảnh Hòa đế rũ mắt xuống: "Tôn Dục Tuyền khi quân phạm thượng, tội ác tày trời, tam pháp ty hội thẩm, nhất định phải xử lý nghiêm khắc."
Lý Việt trả lời: "Vâng.", rồi khom người lui xuống.
Ngực Cảnh Hòa đế đau đớn một hồi, hắn dùng khăn che miệng, thân thể gầy yếu cong lại như con tôm, không biết qua bao lâu, Cảnh Hòa đế mới buông khăn ra.
Trên khăn tay trắng như tuyết loang lỗ vệt máu màu tím đen.
Người trông coi mộ đã sớm bị Xuân Kiếm mua chuộc, mở cửa xong liền núp vào.
Chu Tự Cẩm mặc áo choàng lông chồn màu xanh ngọc có mũ trùm đầu, được Xuân Kiểm cũng Tố Tâm đỡ xuống xe ngựa, cố gắng chống đỡ nhìn về phía trước.
Phần mộ rợp bóng tùng xanh, cây cối tươi tốt, hành lang, phòng thờ, bàn thờ, lư hương, chân đèn đều là chất liệu đá xanh, bị mưa phùn làm ướt, càng nhuộm vẻ ảm đạm tiêu điều.
Tố Tâm bày đồ cúng, Xuân Kiếm đốt tiền giấy.
Đợi Xuân Kiếm đốt tiền giấy xong, Chu Tự Cẩm đỡ bia mộ, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Để ta ở lại một lát..."
Bây giờ ngay cả nói chuyện nàng cũng phải gắng hết sức lực.
Xuân Kiếm lặng lẽ kéo Tố Tâm đi, hai người lui xuống đứng dưới tán tùng cách đó không xa.
Chu Tự Cẩm quấn chặt áo choàng lông chồn, ngồi xuống chiếc ghế gấm mà Tố tâm đặt, yên lặng nhìn bia mộ của Hứa Phượng Minh, quá khứ hiện lên trong tâm trí.
Mười một năm trước, Chu phủ phái ma ma quản sự đến phủ An Quốc Công đón nàng.
Trước khi rời đi, Hứa Phượng Minh gọi nàng lại, mắt phượng chăm chú nhìn nàng, khàn giọng nói: "Tự Cẩm, em thật sự muốn đi?"
Lúc đó, Chu Tự Cẩm do dự một lúc, đáp: "Vâng."
Nàng không muốn mãi mãi làm tỳ nữ của Hứa Phượng Minh, nàng muốn trở thành tiểu thư khuê các, có thể thể giao tiếp bình đẳng với Hứa Phượng Min, làm bạn tâm giao.
Ánh sáng trong mắt Hứa Phượng Minh lập tức tan đi, nhét một cái hà bao căng phồng vào tay Chu Tự Cẩm, thấp giọng nói: "Em đừng hối hận."
Dứt lời, nàng cúi đầu tiếp tục cầm bút viết chữ, không nhìn Chu Tự Cẩm nữa.
Chu Tự Cẩm quỳ gối hành lễ, cung kính lui ra ngoài.
Ở trên xe ngựa, Chu Tự Cẩm mở hà bao ra. Trong hà bao là một xấp ngân phiếu, tổng cộng có sáu ngàn lượng.
Từ đó, Hứa Phượng Minh không chịu gặp nàng nữa.
Đêm trước khi nàng xuất giá, Hứa Phượng Minh vào kinh, chết đuối trên sông Kim Thủy.
Đầu ngón tay Chu Tự Cẩm không khống chế được run lên, dần dần lan ra toàn thân, nước mắt trào ra từ đôi mắt khô khốc, trái tim như bị kim đâm...
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ đôi mắt khô cạn chảy ra, trượt vào tóc mai.
Chu Tự Cẩm sống bên bờ sông Đan Thủy ở Trạch Châu từ nhỏ, kỹ năng bơi rất tốt, nếu nàng ở bên cạnh lúc Hứa Phượng Minh rơi xuống nước, có lẽ Hứa Phượng Minh sẽ không chết.
Nếu sống lại một đời, nàng chắc chắn sẽ nghe Hứa Phượng Minh, ở lại bên cạnh Hứa Phượng Minh, không trở về Chu phủ, không gả cho Tôn Dục Tuyền, nhất định phải cứu Hứa Phượng Minh, các nàng sẽ sống với nhau thật tốt.
Sống thật hạnh phúc.
Thấy thân thể Chu Tự Cẩm nghiêng về trước bia mộ, Xuân Kiếm cả kinh, vội vàng cùng Tố Tâm chạy tới: "Phu nhân!"
Chu Tự Cẩm không trả lời.
Nàng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nỗi đau tận xương dường như đang tan biến.
Biết mình sắp chết, Chu Tự Cẩm tựa trán lên bia mộ Hứa Phượng Minh, đón nhận cái chết đến.
Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Chu Tự Cẩm nhỏ giọng lẩm bẩm như muỗi kêu: "Tiểu thư, em hối hận, em thật sự rất hối hận..."
****
Thái giám tổng quản Lý Việt được tuyên vào ngự thư phòng.
Cảnh Hòa Đế Lâm Kỳ đang ngồi phía sau thư án trạm trổ hình rồng phê duyệt tấu chương.
Lý Việt khom người hành lễ.
Cảnh Hòa đế chuyên chú xem tấu chương trên bàn, cân nhắc một chút, nâng bút phê chu sa, phê mấy chữ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chôn cất Chu thị ở phần mộ phía sau chùa Vĩnh Phúc."
Lý Việt cúi đầu cung kính đáp: "Vâng."
Cảnh Hòa đế im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Chôn ở... bên cạnh ngôi mộ đó!"
Không đợi Lý Việt trả lời, hắn lập tức nói: "Chuyện hậu sự của Chu thị, ngươi đi làm, không cho phép người khác nhúng tay vào."
Lý Việt sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt chợt lóe, rũ mắt xuống trầm giọng nói: "Vâng, bệ hạ."
Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt mang theo chút buồn bã.
Bên ngoài cửa sổ dài sát đất bằng gỗ tử đàn, những chiếc lá xanh mướt của cây long nhãn bị gió lạnh đầu xuân thổi đến lay động.
Giống như lúc còn ở An Quốc Công phủ.
Khi đó, bên ngoài cửa sổ thư phòng của hắn cũng có hai gốc cây long nhãn bốn mùa xanh tươi.
Lâm Kỳ vẫn còn nhớ rõ, lúc Chu Tự Cẩm mới tới Hương Chương uyển ríu rít hỏi hắn: "Đây là cây gì? Tại sao mùa đông mà lá vẫn xanh như thế? Là cây nhựa ruồi [1] sao? Ơ, nhưng lá không giống cây nhựa ruồi..."
[1]: là chi thực vật có hoa trong họ Aquifoliaceae. Chi này có từ 400 đến 600 loài, bao gồm các loài cây thường xanh và lá rộng, cây bụi, và dây leo phân bố ở những vùng nhiệt đới đến ôn đới trên toàn cầu.
Ở trước mặt người ngoài, nàng tuân thủ lễ nghi, nhưng ở trước mặt hắn nàng lại rất hay nói, ríu rít không ngừng, tự mình vui vẻ, cũng không cần hắn trả lời.
Nàng có lòng hư vinh, nhưng lại quá hão huyền, trước khi rời đi nàng nghiêm túc nói cho hắn biết, nàng không muốn làm tỳ nữ, nàng muốn làm quý nữ nhà cao cửa rộng, muốn mặc quần áo đẹp, đeo trang sức tinh xảo quý giá, ngồi xe ngựa xinh đẹp dạo chơi khắp nơi.
Nàng luôn ham ăn, mặt đã tròn mũm mĩm còn không chiu tiết chế, lúc rời đi vẫn là vừa trắng vừa mềm, thế nhưng lần trước khi các mệnh phụ vào triều kiến, hắn nhìn nàng từ xa, nàng trông thật mảnh mai gầy yếu.
Hắn còn tưởng nàng cố ý ăn kiêng theo nữ tử kinh thành lấy gầy làm đẹp, hiện tại mới hiều được, thì ra tất cả đều do Tôn Dục Tuyền gây nên.
Hắn vẫn cho rằng mình còn trẻ, nàng cũng còn trẻ, lúc nào cũng có thể gặp được, nhưng ai ngờ từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa.
Hắn không còn được nhìn thấy nàng nữa.
Cảnh Hòa đế rũ mắt xuống: "Tôn Dục Tuyền khi quân phạm thượng, tội ác tày trời, tam pháp ty hội thẩm, nhất định phải xử lý nghiêm khắc."
Lý Việt trả lời: "Vâng.", rồi khom người lui xuống.
Ngực Cảnh Hòa đế đau đớn một hồi, hắn dùng khăn che miệng, thân thể gầy yếu cong lại như con tôm, không biết qua bao lâu, Cảnh Hòa đế mới buông khăn ra.
Trên khăn tay trắng như tuyết loang lỗ vệt máu màu tím đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.