Chương 69
Thiếu Địa Qua
16/03/2024
Đại khái bởi vì cả hai đều là “Tạp mao”, ngoại trừ Hồng Văn là ân nhân cứu mạng, Tử Kê rõ ràng thân cận hơn với Vương Asim, một chén cá hầm xuống bụng xong gần như hỏi gì đáp nấy.
Vương Asim làm nhiệm vụ phiên dịch rất tận tâm, dịch không sót một chữ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Theo lời Tử Kê, ông lão nhận nuôi hắn vào năm trước đã bệnh hoạn liên miên, vốn tưởng rằng chịu đựng qua mùa đông là có thể đỡ hơn, ai ngờ đầu xuân sau đột nhiên chuyển biến xấu, thời gian tỉnh táo còn không nhiều bằng thời gian hôn mê.
Hắn vốn định tìm đại phu nhưng thứ nhất không có tiền, thứ hai lão già kia nhiều năm qua tính tình cực kém, bá tánh xung quanh đều nói đây là lão già sói mắt trắng, sống trên mảnh đất Đại Lộc, uống nước suối Đại Lộc, ăn rau quả Đại Lộc, thế mà vẫn mắng chửi người Đại Lộc; vì thế không ai thèm để ý đến lão, cảm thấy chết đúng lúc.
Tốt nhất có chết cũng đừng chôn ở Đại Lộc, là nơi bẩn thỉu mà!
Tử Kê không còn cách nào khác, đành phải gắng sức đốn củi, muốn kiếm chút tiền rồi tính sau. Kết quả hôm nay theo thường lệ tới quân doanh bán hàng, ngạc nhiên phát hiện có thêm mấy đại phu đang khám bệnh, thế là hắn bị cám dỗ.
Vừa lúc Trình Bân vội vàng cho mấy người bệnh thuốc dán, cửa phòng dược mở toang, Tử Kê bèn lẻn vào.
Ngặt nỗi hắn không biết về dược, cũng không biết dược nào có thể chữa bệnh gì, cứ lung tung vơ mỗi thứ một ít thì bị phát hiện...
Giọng phiên dịch của Vương Asim còn chưa chấm dứt, Tử Kê đã quỳ rạp xuống đất, dập đầu từng cái thật mạnh.
“Hắn cầu xin chúng ta thả hắn về nhà.” Vương Asim nói.
Khang Hùng xỉa răng: “Bảo hắn đừng có mơ.”
Bình thường Khang Hùng là người cởi mở, nhưng công và tư phải phân biệt rõ ràng. Hôm nay thằng nhãi có thể vì ông nội bí mật lẻn vào phòng dược liệu của doanh trại, nào biết ngày sau sẽ không tiếp tục vì ông nội mà bán đứng tin tình báo ở những chỗ đã thấy qua?
Khang Hùng dẫn binh đóng quân ở đây bao nhiêu năm nên cũng biết nói tiếng Sa Hoàng, lập tức bảo Tử Kê: “Ông đây đã sai người mang gia gia ngươi vào doanh trại, từ đây về sau hãy ngoan ngoãn ở chỗ này làm việc, bao ăn bao ở không được chạy loạn. Khi nào chúng ta nhổ trại đổi chỗ đóng quân, ngươi cũng phải đi theo.”
Tử Kê vừa nghe ông nội hắn cũng tới, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều. Hắn lại dập đầu cho Khang Hùng rồi bô bô nói vài câu, ngữ tốc có chút nhanh, Hồng Văn nửa chữ cũng không hiểu.
Thấy Khang Hùng cười khẩy, phun ra tăm xỉa răng làm bằng cành cây nhỏ, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống mỉa mai: “Ông đây chả thèm quan tâm lão có nguyện ý hay không, thức thời sống lâu vài ngày, không thức thời lôi ra chém quách là xong!”
Khang Hùng đã từng chiến đấu với người Sa Hoàng, tận mắt chứng kiến đồng đội chết dưới lưỡi đao của bọn chúng, do đó chả có ấn tượng tốt gì với đám tóc vàng. Nếu không phải đang trong năm thái bình không được giết lung tung thì sớm một đao giải quyết nhanh gọn, cần gì phải tốn công đến thế?
Tử Kê nghe vậy run sợ, theo bản năng nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn không né không tránh nhìn thẳng hắn: “Hoàn cảnh của ngươi xác thật cũng tội nghiệp, cơ mà nhìn ta cầu cứu cũng vô dụng, ta sẽ không lấy tánh mạng của đồng bào mình ra mạo hiểm.”
Làm một chủ soái ba quân, Khang Hùng thật sự coi như phúc hậu, nếu không thì chỉ cần hành động đột nhập doanh trại là phải xử lý theo quân pháp rồi.
Khang Hùng nghe xong hài lòng gật đầu, nói với Hồng Nhai: “Đồ đệ của huynh được dạy dỗ không tệ, tuy là đại phu yếu ớt nhưng được một cái đầu suy nghĩ thấu đáo hiếm có. Huynh không biết trước kia mấy tên quan văn và đại phu được gởi tới ngu ngốc cỡ nào đâu, há mồm ngậm miệng là hai quân giao chiến không chém sứ giả, chưa lo được hết toàn bộ ăn uống tiêu tiểu cho đồng bào mình mà thừa tâm tư để ý sống chết của bọn Tây... Hừ, nhảm nhí!”
Hồng Nhai bật cười: “Hắn không yếu ớt đâu.”
Khang Hùng ngẩn ra, cười ha hả: “Ừ nhỉ, đâu phải ai cũng dám cứu người!”
Khoảng hai khắc sau, hai binh lính được Khang Hùng sai đi tìm người một trước một sau trở về, trên lưng ngựa quả nhiên cột một lão già.
Lão già tóc hoa râm quần áo rách tả tơi, dẫu bị bịt miệng vẫn một đường hùng hổ ú ớ chửi bới suốt. Binh lính kia nghe mà ngứa răng, ước gì có thể vung đao chém quách cái xác già vô ơn này giữa chừng.
Tử Kê thấy ông nội cũng không rảnh lo cầu tình, vừa lăn vừa bò nhào qua. Hai ông cháu xí xa xí xồ với nhau một tràng, Vương Asim tận chức trách phiên dịch cho Hồng Văn: “Lão già kia muốn chạy, nói chết cũng không chết ở khu vực người Hán. Tử Kê muốn lưu lại, nói nơi này có đại phu, còn được cho ăn ở...”
Khang Hùng không thèm phản ứng, quay sang hỏi hai gã binh sĩ: “Có phát hiện gì hay không?”
Hai người lắc đầu, một người lôi cuộn chăn màn từ trên lưng ngựa ném xuống: “Ti chức lật tung nơi ở của bọn chúng, xác thật không giống nơi truyền tin tức tình báo, song vì bảo đảm an toàn, ti chức vẫn mang về tất cả đồ đạc, nhà ở cũng phóng hỏa đốt rụi.”
Người khác báo cáo: “Lão già này thật sự không bớt lo, nhìn như sắp chết nhưng khi chúng ta đi vào vẫn có thể lăn xuống khỏi giường, nhào tới giơ tay muốn bóp cổ chúng ta, miệng la hét đền mạng gì đó...”
Đang nói chuyện, lão già kia chợt giãy giụa, thanh âm ậm ừ tăng cao, còn xô ngã Tử Kê muốn ở lại.
Khang Hùng ngoáy lỗ tai nhíu mày mắng: “Ồn muốn chết!”
Vừa dứt lời, lập tức có thân binh tiến lên đập một cú khiến lão mũi lõ đang hùng hổ ngất luôn.
Tử Kê há hốc mồm, Vương Asim an ủi: “Gia gia ngươi làm ầm ĩ đến như vậy, Thái y muốn khám bệnh cũng không thể đến gần.”
Tử Kê bừng tỉnh hiểu ra, lập tức tới trước mặt Trình Bân dập đầu: Tạm thời hắn chỉ biết Trình Bân là đại phu.
Trình Bân vốn dĩ rất tức giận với thằng nhãi trộm thuốc, nhưng lúc này biết thằng nhãi đang dập đầu đến trán ứa máu mới chỉ mười ba tuổi, khó tránh khỏi hơi mềm lòng, theo bản năng nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn gật đầu: “Khám cho lão đi.”
Người đã mang đến rồi, đâu thể thấy chết mà không cứu, có tội hay không thì sau này sẽ xử lý.
Trình Bân tới gần bắt mạch.
Lão mũi lõ không biết đã bao nhiêu lâu không tắm rửa, cánh tay cáu ghét. Trình Bân hơi nhíu mày, trước tiên dùng khăn nóng chà lau vài cái lộ ra một mảnh da trắng rồi mới bắt mạch.
“Dầu hết đèn tắt...” Trình Bân nhìn Hồng Văn lắc đầu, “Dẫu có linh đan diệu dược cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn.”
Huống chi còn không có.
Hồng Văn ra hiệu cho Trình Bân tránh chỗ, tự mình bắt mạch một hồi, cuối cùng lắc đầu nói với Tử Kê đang nhìn chăm chú bằng ánh mắt chờ mong: “Coi bộ không kéo nổi qua tháng này.”
Nước mắt luôn đầy ngập trong đôi mắt Tử Kê bắt đầu rơi lã chã, tạo thành hai rãnh thật sâu trên gương mặt lắm lem bùn đất, sau đó ôm lão già vẫn còn hôn mê gào khóc.
Mọi người không khỏi xúc động.
Tử Kê cũng không khóc quá lâu.
Một khi con người gặp phải quá nhiều sinh ly tử biệt thì năng lực thừa nhận thống khổ sẽ tăng cao đến mức chính bản thân cũng không thể ngờ, cho nên thực mau đã tiếp nhận hiện thực tàn khốc.
Hắn sửa sang lại y phục rách tả tơi cho ông nội, xoay người lại dập đầu cồm cộp mấy cái.
Buổi tối Hồng Văn trằn trọc không ngủ được, bộ dạng một già một trẻ không ngừng hiện ra trước mặt, nhắm mắt lại thì hình ảnh dần dần biến ảo thành chính mình và sư phụ.
Hắn nhịn không được thở dài nặng nề.
“Cảm thấy đáng thương?” Hồng Nhai ở đầu kia hỏi.
Đông Bắc quá lạnh, không có giường sưởi quả thực sống không được, vào ban đêm đốt lửa nung lên, người nằm trên giường như bánh nướng áp chảo, eo đau chân mỏi gì đó đều biến mất, thoải mái cứ như lên thiên đường.
Hai thầy trò ngủ cùng một gian phòng, Trình Bân và hai y sinh ngủ một gian, đều có giường sưởi ở cách vách.
Trong phòng tối đen như mực, Hồng Văn trở mình ngồi dậy, cũng không đốt đèn chỉ nhìn chằm chằm vào tia ánh trăng len qua khe cửa sổ, thở dài: “Không thể nói gì được.”
Nước Sa Hoàng đã giết rất nhiều bá tánh Đại Lộc, nếu chính mình cảm thấy bọn mũi lõ đáng thương, vậy có ai đáng thương bá tánh Đại Lộc vô tội bị uổng mạng?
Nhưng vẻ mặt chết lặng của Tử Kê khi đối diện với tử vong lại khiến Hồng Văn cảm thấy buồn bã, dường như trái tim bị siết chặt.
Hồng Văn lại thở dài, không thể diễn tả cảm giác trong lòng, ngơ ngẩn nhìn bóng tối trong góc phòng: “Nếu không có chiến tranh thì tốt rồi.”
Nếu không có chiến tranh, bất kể là quốc gia nào, bá tánh bộ tộc nào đều có thể chung sống hoà bình, mọi người cùng nhau trò chuyện vui đùa, chẳng lẽ không tốt à?
Nhưng vì sao nhất định phải đánh giặc?
Hắn không hiểu nổi.
Hồng Nhai chắp đôi tay gối sau đầu, nằm bắt chéo chân bình tĩnh nói: “Lòng người luôn cảm thấy không đủ, sự tham lam của con người kéo dài vô tận, chỉ cần nơi nào có người sinh sống thì nhất định sẽ có chiến tranh.”
Nó có thể bao gồm từ những vấn đề tranh chấp linh tinh trong gia đình, cho đến việc tranh giành từng tấc đất để xưng bá chủ của một quốc gia... Tất cả đều là lòng tham.
Hồng Văn thở dài theo.
Hồng Nhai vơ một nắm hạt dẻ nướng nguội lạnh dưới gối ném sang: “Ăn no rồi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.”
Hồng Văn không phòng bị, thình lình bị đập trúng, ối một tiếng ôm đầu đứng bật dậy.
Hồng Nhai cười ha hả.
Hồng Văn tức giận quơ tay vơ đại thứ gì đó ném qua, hai thầy trò nửa đêm không ngủ được, ầm ĩ đánh nhau.
Sau khi náo loạn một hồi, chợt nghe cách vách vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, Trình Bân vẫn còn ngái ngủ khoác áo bông ra gõ cửa sổ: “Hồng đại nhân, Hồng sư phụ, không có việc gì chứ? Nghe như có người đánh nhau?”
Hồng Nhai đè chặt lên thắt lưng tiểu đồ đệ, nhìn hắn vùng vẫy quay cuồng như con rùa đen bị lật ngửa, nghe vậy cười đáp: “Không sao đâu, thằng nhóc này nửa đêm nói mớ.”
Trình Bân à một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là Hồng đại nhân, nói mớ mà cũng ầm ĩ như vậy, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ...
Hai thầy trò quậy đủ rồi, lúc này mới lại nằm xuống, Hồng Văn đánh không thắng sư phụ, có chút uất ức, tiện tay bốc lên hạt dẻ bóc ăn.
Kết quả còn chưa bóp mở, hắn bất chợt bật nhảy lên như cá chép lộn mình: “Sư phụ sư phụ sư phụ! Người có nhớ đôi tay của hai ông cháu kia hay không?”
Hồng Nhai bị hắn làm giật thót mình, mới định cười mắng thì vẻ mặt dần dần nghiêm lại:
Đúng vậy, hai ông cháu Tử Kê cực kỳ nghèo túng, áo rách quần manh ăn không đủ no, nhưng một đôi tay lại mịn màng nõn nà không hề bị nứt da!
Bất giác ý thức được điểm này, hai thầy trò đâu thể nào ngủ được, lập tức bò dậy đi tìm Tử Kê.
Hồng Văn gần như không biết tiếng Sa Hoàng, Hồng Nhai chỉ có thể bập bẹ được vài chữ, cho nên hai người đi ra vài bước đều đồng thời dừng lại, ăn ý liếc nhau, lại quay đầu đánh thức Vương Asim đang ngáy như sấm, lôi theo.
“... Hắn nói hắn cũng không biết,” Vương Asim cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, vừa ngáp vừa phiên dịch, “Ngày thường hắn không làm gì, cứ tự nhiên vậy thôi.”
Hồng Nhai nhíu mày: “Không đúng, nhất định phải làm gì đó khác thường.”
Suy nghĩ một lát, Hồng Nhai lại nói: “Ngươi hỏi hắn xem, ngày thường hai ông cháu làm những việc gì, từ lúc thức dậy cho đến lúc đi ngủ, tất cả mọi việc phải liệt kê không sót một chữ.”
Vương Asim gãi gãi đầu, quả thật hỏi Tử Kê như vậy. Tử Kê sửng sốt, đúng là ngay cả ợ hơi đánh rắm đều kể rất tỉ mỉ.
Hai thầy trò ngồi xổm giống nhau, bốn mắt mở to, sau đó cùng kêu lên dừng lại: “Bắt con cá kỳ quái? Cá kỳ quái gì?”
Tử Kê khoa tay múa chân làm hiệu: “Ước chừng dài cỡ này, vừa mỏng vừa dài, bên trong chứa thật nhiều mỡ.”
Hồng Văn vắt hết óc suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được là loại cá gì, theo bản năng nhìn sang sư phụ kiến thức rộng rãi, kết quả thấy Hồng Nhai cũng đầy mặt mờ mịt: Ông hành tẩu giang hồ suốt bao nhiêu năm, chưa từng nghe qua loại cá như vậy!
Vương Asim giải thích: “Theo ý của hắn thì trông giống cá nheo hay cá chạch nhưng lại không phải. Loại cá kia ăn không ngon nhưng rất nhiều mỡ, khi đói đến mức không chịu nổi thì chỉ cần nuốt một miếng là có thể đầy bụng cả ngày, lòng cá còn thừa có thể đốt đèn...”
Mắt Hồng Nhai sáng lên: “Thời trẻ ta hành tẩu giang hồ, thấy nhiều thợ giết heo có đôi tay mịn màng, bình sinh chưa bao giờ bôi thuốc mỡ dưỡng da mà đôi tay lại trắng nõn như trẻ sơ sinh, chắc là cùng một nguyên do.”
Hồng Văn nói: “Phương pháp cổ đã biết dùng mỡ động vật dưỡng da, hiện tại thuốc mỡ trị nứt da cũng sử dụng nguyên liệu như thế. Người sang quý thì dùng mỡ chồn, gan ngỗng, người bình dân thì dùng mỡ heo, vấn đề là chi phí quá cao, sản xuất với quy mô lớn để dùng trong quân doanh gánh nặng quá sức. Không biết loại cá này có nhiều chăng?”
Vương Asim lại hỏi một tràng rồi cao hứng phiên dịch: “Hắn nói có rất nhiều, loại cá này thích nhất sống trong vũng bùn thối, hơn nữa thịt ít xương nhiều mà lại nồng lên mùi tanh hôi nên cực kỳ khó ăn, rất ít người cố ý đi vớt.”
“Tốt quá!” Hồng Văn vỗ đùi, “Ngày mai sẽ nói với Khang Tướng quân!”
Nếu quả thật có thể dùng được, không chỉ giải quyết vấn đề các tướng sĩ tổn thương do giá rét, thịt cá dư ra còn có thể cho chó ăn, đầu thừa đuôi thẹo dùng làm nhiên liệu, quả thực một mũi tên bắn ba con chim!
********
Lập hạ vừa qua, Long Nguyên Đế dẫn theo Hoàng Hậu đến thỉnh an Thái Hậu. Trưởng công chúa Gia Chân và mấy hoàng tử công chúa đều ở đó, mọi người nói nói cười cười vô cùng hòa thuận.
Đang nói chuyện thì Vạn Sinh tiến vào hồi bẩm, nói vùng Đông Bắc đưa tới báo cáo dùng bốn trăm dặm kịch liệt, Long Nguyên Đế vội sai đem vào.
Mọi người đều dừng lại câu chuyện và bắt đầu chú ý, sợ rằng biên giới sẽ có biến động.
Thấy Long Nguyên Đế đọc nhanh như gió, sau đó vỗ án cười ha hả: “Tốt tốt tốt, thật sự quá tốt!”
Thấy Hoàng đế vẻ mặt nhẹ nhàng ánh mắt giãn ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thái Hậu cười hỏi: “Có chuyện vui gì à? Chi bằng nói ra để ai gia cũng cao hứng.”
Long Nguyên Đế vỗ đùi: “Thằng nhóc Hồng Văn thật có thể làm nên cơm nên chuyện, mới đi mấy tháng mà đã mày mò thành công thuốc mỡ.”
Hoàng đế bèn kể lại vụ sáng chế thuốc trị nứt da mới: “Nói là đã thử một hồi, hiệu quả hơi kém một chút so với thuốc hiện có, nhưng chi phí chế tạo chỉ cần hai ba phần mười giá gốc, đầu thừa đuôi thẹo cũng không cần lãng phí... Chỉ là mùi không dễ ngửi.”
Hoàng đế chỉ nói một cách mơ hồ, bởi vì trong bản báo cáo Hồng Văn đã dùng một đoạn khá dài để mô tả mùi hương và tình trạng của kem trị nứt da mới:
“Tanh như cá, khắm tựa tôm, khiến người xung quanh ứa nước mắt... Màu xám trắng lẫn với một chút màu xanh lục, cảm giác như mủ... Bôi lên khó có thể che giấu hành tung của đại quân...”
Nói trắng ra chính là quá khó ngửi quá ghê tởm, chỉ bôi lên chút xíu là không cần dùng chó đánh hơi, người ở cách xa một dặm vẫn có thể ngửi được mùi! Nếu sau này cần đánh mai phục thì nhất định phải tiếp tục cải tiến.
Nhưng xét theo tổng thể thì xác thật đạt được mục đích hàng tốt giá rẻ, cho nên trước tiên viết sổ con báo tin vui.
Mặt khác, hy vọng bệ hạ xem xét sự nỗ lực của vi thần, thuận tiện trao thư vấn an cho Trưởng công chúa Gia Chân...
Hiện tại Long Nguyên Đế tâm tình quá tốt, cho nên đọc đến câu cuối cùng cũng không phản cảm như trước kia.
Muốn viết thư thì cứ viết, trẫm làm như không nhìn thấy! Chả giận chả giận!
Thái Hậu nghe xong lập tức niệm Phật: “Nếu biện pháp này thành công, bá tánh khắp nơi có thể hưởng phúc!”
Cuộc sống của bá tánh tầm thường đều phải tính toán tỉ mỉ, hiếm khi chịu xài hoang đun nước ấm giặt giũ, cho nên đa số đều bị nứt da. Mà kem chống nứt da trên thị trường phần lớn đều có giá trị xa xỉ, bọn họ càng không thể bỏ tiền ra mua...
Mọi người đang vui mừng thì nghe Trưởng công chúa Gia Chân nhàn nhã nói: “Một minh quân phải thưởng phạt rõ ràng, trong trường hợp này, hoàng huynh muốn thưởng gì cho Hồng Thái y?”
Vừa dứt lời, Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng, cười trêu: “Thưởng hắn làm phò mã được không?”
Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt, cúi đầu rúc vào lòng Thái Hậu, không lên tiếng.
Mọi người đều phì cười, Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt hỏi: “Phò mã là gì ạ?”
Tam Hoàng tử thuận miệng đáp: “Chính là tiểu cô trượng.”
Ngũ Hoàng tử thực hài lòng: “Tiểu cô trượng!”
Hoàng Hậu mím môi cười, chạm chạm vào tay Long Nguyên Đế: “Như thế, coi như cũng xứng đôi ạ.”
Long Nguyên Đế: “Ha ha.”
Vương Asim làm nhiệm vụ phiên dịch rất tận tâm, dịch không sót một chữ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Theo lời Tử Kê, ông lão nhận nuôi hắn vào năm trước đã bệnh hoạn liên miên, vốn tưởng rằng chịu đựng qua mùa đông là có thể đỡ hơn, ai ngờ đầu xuân sau đột nhiên chuyển biến xấu, thời gian tỉnh táo còn không nhiều bằng thời gian hôn mê.
Hắn vốn định tìm đại phu nhưng thứ nhất không có tiền, thứ hai lão già kia nhiều năm qua tính tình cực kém, bá tánh xung quanh đều nói đây là lão già sói mắt trắng, sống trên mảnh đất Đại Lộc, uống nước suối Đại Lộc, ăn rau quả Đại Lộc, thế mà vẫn mắng chửi người Đại Lộc; vì thế không ai thèm để ý đến lão, cảm thấy chết đúng lúc.
Tốt nhất có chết cũng đừng chôn ở Đại Lộc, là nơi bẩn thỉu mà!
Tử Kê không còn cách nào khác, đành phải gắng sức đốn củi, muốn kiếm chút tiền rồi tính sau. Kết quả hôm nay theo thường lệ tới quân doanh bán hàng, ngạc nhiên phát hiện có thêm mấy đại phu đang khám bệnh, thế là hắn bị cám dỗ.
Vừa lúc Trình Bân vội vàng cho mấy người bệnh thuốc dán, cửa phòng dược mở toang, Tử Kê bèn lẻn vào.
Ngặt nỗi hắn không biết về dược, cũng không biết dược nào có thể chữa bệnh gì, cứ lung tung vơ mỗi thứ một ít thì bị phát hiện...
Giọng phiên dịch của Vương Asim còn chưa chấm dứt, Tử Kê đã quỳ rạp xuống đất, dập đầu từng cái thật mạnh.
“Hắn cầu xin chúng ta thả hắn về nhà.” Vương Asim nói.
Khang Hùng xỉa răng: “Bảo hắn đừng có mơ.”
Bình thường Khang Hùng là người cởi mở, nhưng công và tư phải phân biệt rõ ràng. Hôm nay thằng nhãi có thể vì ông nội bí mật lẻn vào phòng dược liệu của doanh trại, nào biết ngày sau sẽ không tiếp tục vì ông nội mà bán đứng tin tình báo ở những chỗ đã thấy qua?
Khang Hùng dẫn binh đóng quân ở đây bao nhiêu năm nên cũng biết nói tiếng Sa Hoàng, lập tức bảo Tử Kê: “Ông đây đã sai người mang gia gia ngươi vào doanh trại, từ đây về sau hãy ngoan ngoãn ở chỗ này làm việc, bao ăn bao ở không được chạy loạn. Khi nào chúng ta nhổ trại đổi chỗ đóng quân, ngươi cũng phải đi theo.”
Tử Kê vừa nghe ông nội hắn cũng tới, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều. Hắn lại dập đầu cho Khang Hùng rồi bô bô nói vài câu, ngữ tốc có chút nhanh, Hồng Văn nửa chữ cũng không hiểu.
Thấy Khang Hùng cười khẩy, phun ra tăm xỉa răng làm bằng cành cây nhỏ, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống mỉa mai: “Ông đây chả thèm quan tâm lão có nguyện ý hay không, thức thời sống lâu vài ngày, không thức thời lôi ra chém quách là xong!”
Khang Hùng đã từng chiến đấu với người Sa Hoàng, tận mắt chứng kiến đồng đội chết dưới lưỡi đao của bọn chúng, do đó chả có ấn tượng tốt gì với đám tóc vàng. Nếu không phải đang trong năm thái bình không được giết lung tung thì sớm một đao giải quyết nhanh gọn, cần gì phải tốn công đến thế?
Tử Kê nghe vậy run sợ, theo bản năng nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn không né không tránh nhìn thẳng hắn: “Hoàn cảnh của ngươi xác thật cũng tội nghiệp, cơ mà nhìn ta cầu cứu cũng vô dụng, ta sẽ không lấy tánh mạng của đồng bào mình ra mạo hiểm.”
Làm một chủ soái ba quân, Khang Hùng thật sự coi như phúc hậu, nếu không thì chỉ cần hành động đột nhập doanh trại là phải xử lý theo quân pháp rồi.
Khang Hùng nghe xong hài lòng gật đầu, nói với Hồng Nhai: “Đồ đệ của huynh được dạy dỗ không tệ, tuy là đại phu yếu ớt nhưng được một cái đầu suy nghĩ thấu đáo hiếm có. Huynh không biết trước kia mấy tên quan văn và đại phu được gởi tới ngu ngốc cỡ nào đâu, há mồm ngậm miệng là hai quân giao chiến không chém sứ giả, chưa lo được hết toàn bộ ăn uống tiêu tiểu cho đồng bào mình mà thừa tâm tư để ý sống chết của bọn Tây... Hừ, nhảm nhí!”
Hồng Nhai bật cười: “Hắn không yếu ớt đâu.”
Khang Hùng ngẩn ra, cười ha hả: “Ừ nhỉ, đâu phải ai cũng dám cứu người!”
Khoảng hai khắc sau, hai binh lính được Khang Hùng sai đi tìm người một trước một sau trở về, trên lưng ngựa quả nhiên cột một lão già.
Lão già tóc hoa râm quần áo rách tả tơi, dẫu bị bịt miệng vẫn một đường hùng hổ ú ớ chửi bới suốt. Binh lính kia nghe mà ngứa răng, ước gì có thể vung đao chém quách cái xác già vô ơn này giữa chừng.
Tử Kê thấy ông nội cũng không rảnh lo cầu tình, vừa lăn vừa bò nhào qua. Hai ông cháu xí xa xí xồ với nhau một tràng, Vương Asim tận chức trách phiên dịch cho Hồng Văn: “Lão già kia muốn chạy, nói chết cũng không chết ở khu vực người Hán. Tử Kê muốn lưu lại, nói nơi này có đại phu, còn được cho ăn ở...”
Khang Hùng không thèm phản ứng, quay sang hỏi hai gã binh sĩ: “Có phát hiện gì hay không?”
Hai người lắc đầu, một người lôi cuộn chăn màn từ trên lưng ngựa ném xuống: “Ti chức lật tung nơi ở của bọn chúng, xác thật không giống nơi truyền tin tức tình báo, song vì bảo đảm an toàn, ti chức vẫn mang về tất cả đồ đạc, nhà ở cũng phóng hỏa đốt rụi.”
Người khác báo cáo: “Lão già này thật sự không bớt lo, nhìn như sắp chết nhưng khi chúng ta đi vào vẫn có thể lăn xuống khỏi giường, nhào tới giơ tay muốn bóp cổ chúng ta, miệng la hét đền mạng gì đó...”
Đang nói chuyện, lão già kia chợt giãy giụa, thanh âm ậm ừ tăng cao, còn xô ngã Tử Kê muốn ở lại.
Khang Hùng ngoáy lỗ tai nhíu mày mắng: “Ồn muốn chết!”
Vừa dứt lời, lập tức có thân binh tiến lên đập một cú khiến lão mũi lõ đang hùng hổ ngất luôn.
Tử Kê há hốc mồm, Vương Asim an ủi: “Gia gia ngươi làm ầm ĩ đến như vậy, Thái y muốn khám bệnh cũng không thể đến gần.”
Tử Kê bừng tỉnh hiểu ra, lập tức tới trước mặt Trình Bân dập đầu: Tạm thời hắn chỉ biết Trình Bân là đại phu.
Trình Bân vốn dĩ rất tức giận với thằng nhãi trộm thuốc, nhưng lúc này biết thằng nhãi đang dập đầu đến trán ứa máu mới chỉ mười ba tuổi, khó tránh khỏi hơi mềm lòng, theo bản năng nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn gật đầu: “Khám cho lão đi.”
Người đã mang đến rồi, đâu thể thấy chết mà không cứu, có tội hay không thì sau này sẽ xử lý.
Trình Bân tới gần bắt mạch.
Lão mũi lõ không biết đã bao nhiêu lâu không tắm rửa, cánh tay cáu ghét. Trình Bân hơi nhíu mày, trước tiên dùng khăn nóng chà lau vài cái lộ ra một mảnh da trắng rồi mới bắt mạch.
“Dầu hết đèn tắt...” Trình Bân nhìn Hồng Văn lắc đầu, “Dẫu có linh đan diệu dược cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn.”
Huống chi còn không có.
Hồng Văn ra hiệu cho Trình Bân tránh chỗ, tự mình bắt mạch một hồi, cuối cùng lắc đầu nói với Tử Kê đang nhìn chăm chú bằng ánh mắt chờ mong: “Coi bộ không kéo nổi qua tháng này.”
Nước mắt luôn đầy ngập trong đôi mắt Tử Kê bắt đầu rơi lã chã, tạo thành hai rãnh thật sâu trên gương mặt lắm lem bùn đất, sau đó ôm lão già vẫn còn hôn mê gào khóc.
Mọi người không khỏi xúc động.
Tử Kê cũng không khóc quá lâu.
Một khi con người gặp phải quá nhiều sinh ly tử biệt thì năng lực thừa nhận thống khổ sẽ tăng cao đến mức chính bản thân cũng không thể ngờ, cho nên thực mau đã tiếp nhận hiện thực tàn khốc.
Hắn sửa sang lại y phục rách tả tơi cho ông nội, xoay người lại dập đầu cồm cộp mấy cái.
Buổi tối Hồng Văn trằn trọc không ngủ được, bộ dạng một già một trẻ không ngừng hiện ra trước mặt, nhắm mắt lại thì hình ảnh dần dần biến ảo thành chính mình và sư phụ.
Hắn nhịn không được thở dài nặng nề.
“Cảm thấy đáng thương?” Hồng Nhai ở đầu kia hỏi.
Đông Bắc quá lạnh, không có giường sưởi quả thực sống không được, vào ban đêm đốt lửa nung lên, người nằm trên giường như bánh nướng áp chảo, eo đau chân mỏi gì đó đều biến mất, thoải mái cứ như lên thiên đường.
Hai thầy trò ngủ cùng một gian phòng, Trình Bân và hai y sinh ngủ một gian, đều có giường sưởi ở cách vách.
Trong phòng tối đen như mực, Hồng Văn trở mình ngồi dậy, cũng không đốt đèn chỉ nhìn chằm chằm vào tia ánh trăng len qua khe cửa sổ, thở dài: “Không thể nói gì được.”
Nước Sa Hoàng đã giết rất nhiều bá tánh Đại Lộc, nếu chính mình cảm thấy bọn mũi lõ đáng thương, vậy có ai đáng thương bá tánh Đại Lộc vô tội bị uổng mạng?
Nhưng vẻ mặt chết lặng của Tử Kê khi đối diện với tử vong lại khiến Hồng Văn cảm thấy buồn bã, dường như trái tim bị siết chặt.
Hồng Văn lại thở dài, không thể diễn tả cảm giác trong lòng, ngơ ngẩn nhìn bóng tối trong góc phòng: “Nếu không có chiến tranh thì tốt rồi.”
Nếu không có chiến tranh, bất kể là quốc gia nào, bá tánh bộ tộc nào đều có thể chung sống hoà bình, mọi người cùng nhau trò chuyện vui đùa, chẳng lẽ không tốt à?
Nhưng vì sao nhất định phải đánh giặc?
Hắn không hiểu nổi.
Hồng Nhai chắp đôi tay gối sau đầu, nằm bắt chéo chân bình tĩnh nói: “Lòng người luôn cảm thấy không đủ, sự tham lam của con người kéo dài vô tận, chỉ cần nơi nào có người sinh sống thì nhất định sẽ có chiến tranh.”
Nó có thể bao gồm từ những vấn đề tranh chấp linh tinh trong gia đình, cho đến việc tranh giành từng tấc đất để xưng bá chủ của một quốc gia... Tất cả đều là lòng tham.
Hồng Văn thở dài theo.
Hồng Nhai vơ một nắm hạt dẻ nướng nguội lạnh dưới gối ném sang: “Ăn no rồi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.”
Hồng Văn không phòng bị, thình lình bị đập trúng, ối một tiếng ôm đầu đứng bật dậy.
Hồng Nhai cười ha hả.
Hồng Văn tức giận quơ tay vơ đại thứ gì đó ném qua, hai thầy trò nửa đêm không ngủ được, ầm ĩ đánh nhau.
Sau khi náo loạn một hồi, chợt nghe cách vách vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, Trình Bân vẫn còn ngái ngủ khoác áo bông ra gõ cửa sổ: “Hồng đại nhân, Hồng sư phụ, không có việc gì chứ? Nghe như có người đánh nhau?”
Hồng Nhai đè chặt lên thắt lưng tiểu đồ đệ, nhìn hắn vùng vẫy quay cuồng như con rùa đen bị lật ngửa, nghe vậy cười đáp: “Không sao đâu, thằng nhóc này nửa đêm nói mớ.”
Trình Bân à một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là Hồng đại nhân, nói mớ mà cũng ầm ĩ như vậy, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ...
Hai thầy trò quậy đủ rồi, lúc này mới lại nằm xuống, Hồng Văn đánh không thắng sư phụ, có chút uất ức, tiện tay bốc lên hạt dẻ bóc ăn.
Kết quả còn chưa bóp mở, hắn bất chợt bật nhảy lên như cá chép lộn mình: “Sư phụ sư phụ sư phụ! Người có nhớ đôi tay của hai ông cháu kia hay không?”
Hồng Nhai bị hắn làm giật thót mình, mới định cười mắng thì vẻ mặt dần dần nghiêm lại:
Đúng vậy, hai ông cháu Tử Kê cực kỳ nghèo túng, áo rách quần manh ăn không đủ no, nhưng một đôi tay lại mịn màng nõn nà không hề bị nứt da!
Bất giác ý thức được điểm này, hai thầy trò đâu thể nào ngủ được, lập tức bò dậy đi tìm Tử Kê.
Hồng Văn gần như không biết tiếng Sa Hoàng, Hồng Nhai chỉ có thể bập bẹ được vài chữ, cho nên hai người đi ra vài bước đều đồng thời dừng lại, ăn ý liếc nhau, lại quay đầu đánh thức Vương Asim đang ngáy như sấm, lôi theo.
“... Hắn nói hắn cũng không biết,” Vương Asim cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, vừa ngáp vừa phiên dịch, “Ngày thường hắn không làm gì, cứ tự nhiên vậy thôi.”
Hồng Nhai nhíu mày: “Không đúng, nhất định phải làm gì đó khác thường.”
Suy nghĩ một lát, Hồng Nhai lại nói: “Ngươi hỏi hắn xem, ngày thường hai ông cháu làm những việc gì, từ lúc thức dậy cho đến lúc đi ngủ, tất cả mọi việc phải liệt kê không sót một chữ.”
Vương Asim gãi gãi đầu, quả thật hỏi Tử Kê như vậy. Tử Kê sửng sốt, đúng là ngay cả ợ hơi đánh rắm đều kể rất tỉ mỉ.
Hai thầy trò ngồi xổm giống nhau, bốn mắt mở to, sau đó cùng kêu lên dừng lại: “Bắt con cá kỳ quái? Cá kỳ quái gì?”
Tử Kê khoa tay múa chân làm hiệu: “Ước chừng dài cỡ này, vừa mỏng vừa dài, bên trong chứa thật nhiều mỡ.”
Hồng Văn vắt hết óc suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được là loại cá gì, theo bản năng nhìn sang sư phụ kiến thức rộng rãi, kết quả thấy Hồng Nhai cũng đầy mặt mờ mịt: Ông hành tẩu giang hồ suốt bao nhiêu năm, chưa từng nghe qua loại cá như vậy!
Vương Asim giải thích: “Theo ý của hắn thì trông giống cá nheo hay cá chạch nhưng lại không phải. Loại cá kia ăn không ngon nhưng rất nhiều mỡ, khi đói đến mức không chịu nổi thì chỉ cần nuốt một miếng là có thể đầy bụng cả ngày, lòng cá còn thừa có thể đốt đèn...”
Mắt Hồng Nhai sáng lên: “Thời trẻ ta hành tẩu giang hồ, thấy nhiều thợ giết heo có đôi tay mịn màng, bình sinh chưa bao giờ bôi thuốc mỡ dưỡng da mà đôi tay lại trắng nõn như trẻ sơ sinh, chắc là cùng một nguyên do.”
Hồng Văn nói: “Phương pháp cổ đã biết dùng mỡ động vật dưỡng da, hiện tại thuốc mỡ trị nứt da cũng sử dụng nguyên liệu như thế. Người sang quý thì dùng mỡ chồn, gan ngỗng, người bình dân thì dùng mỡ heo, vấn đề là chi phí quá cao, sản xuất với quy mô lớn để dùng trong quân doanh gánh nặng quá sức. Không biết loại cá này có nhiều chăng?”
Vương Asim lại hỏi một tràng rồi cao hứng phiên dịch: “Hắn nói có rất nhiều, loại cá này thích nhất sống trong vũng bùn thối, hơn nữa thịt ít xương nhiều mà lại nồng lên mùi tanh hôi nên cực kỳ khó ăn, rất ít người cố ý đi vớt.”
“Tốt quá!” Hồng Văn vỗ đùi, “Ngày mai sẽ nói với Khang Tướng quân!”
Nếu quả thật có thể dùng được, không chỉ giải quyết vấn đề các tướng sĩ tổn thương do giá rét, thịt cá dư ra còn có thể cho chó ăn, đầu thừa đuôi thẹo dùng làm nhiên liệu, quả thực một mũi tên bắn ba con chim!
********
Lập hạ vừa qua, Long Nguyên Đế dẫn theo Hoàng Hậu đến thỉnh an Thái Hậu. Trưởng công chúa Gia Chân và mấy hoàng tử công chúa đều ở đó, mọi người nói nói cười cười vô cùng hòa thuận.
Đang nói chuyện thì Vạn Sinh tiến vào hồi bẩm, nói vùng Đông Bắc đưa tới báo cáo dùng bốn trăm dặm kịch liệt, Long Nguyên Đế vội sai đem vào.
Mọi người đều dừng lại câu chuyện và bắt đầu chú ý, sợ rằng biên giới sẽ có biến động.
Thấy Long Nguyên Đế đọc nhanh như gió, sau đó vỗ án cười ha hả: “Tốt tốt tốt, thật sự quá tốt!”
Thấy Hoàng đế vẻ mặt nhẹ nhàng ánh mắt giãn ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thái Hậu cười hỏi: “Có chuyện vui gì à? Chi bằng nói ra để ai gia cũng cao hứng.”
Long Nguyên Đế vỗ đùi: “Thằng nhóc Hồng Văn thật có thể làm nên cơm nên chuyện, mới đi mấy tháng mà đã mày mò thành công thuốc mỡ.”
Hoàng đế bèn kể lại vụ sáng chế thuốc trị nứt da mới: “Nói là đã thử một hồi, hiệu quả hơi kém một chút so với thuốc hiện có, nhưng chi phí chế tạo chỉ cần hai ba phần mười giá gốc, đầu thừa đuôi thẹo cũng không cần lãng phí... Chỉ là mùi không dễ ngửi.”
Hoàng đế chỉ nói một cách mơ hồ, bởi vì trong bản báo cáo Hồng Văn đã dùng một đoạn khá dài để mô tả mùi hương và tình trạng của kem trị nứt da mới:
“Tanh như cá, khắm tựa tôm, khiến người xung quanh ứa nước mắt... Màu xám trắng lẫn với một chút màu xanh lục, cảm giác như mủ... Bôi lên khó có thể che giấu hành tung của đại quân...”
Nói trắng ra chính là quá khó ngửi quá ghê tởm, chỉ bôi lên chút xíu là không cần dùng chó đánh hơi, người ở cách xa một dặm vẫn có thể ngửi được mùi! Nếu sau này cần đánh mai phục thì nhất định phải tiếp tục cải tiến.
Nhưng xét theo tổng thể thì xác thật đạt được mục đích hàng tốt giá rẻ, cho nên trước tiên viết sổ con báo tin vui.
Mặt khác, hy vọng bệ hạ xem xét sự nỗ lực của vi thần, thuận tiện trao thư vấn an cho Trưởng công chúa Gia Chân...
Hiện tại Long Nguyên Đế tâm tình quá tốt, cho nên đọc đến câu cuối cùng cũng không phản cảm như trước kia.
Muốn viết thư thì cứ viết, trẫm làm như không nhìn thấy! Chả giận chả giận!
Thái Hậu nghe xong lập tức niệm Phật: “Nếu biện pháp này thành công, bá tánh khắp nơi có thể hưởng phúc!”
Cuộc sống của bá tánh tầm thường đều phải tính toán tỉ mỉ, hiếm khi chịu xài hoang đun nước ấm giặt giũ, cho nên đa số đều bị nứt da. Mà kem chống nứt da trên thị trường phần lớn đều có giá trị xa xỉ, bọn họ càng không thể bỏ tiền ra mua...
Mọi người đang vui mừng thì nghe Trưởng công chúa Gia Chân nhàn nhã nói: “Một minh quân phải thưởng phạt rõ ràng, trong trường hợp này, hoàng huynh muốn thưởng gì cho Hồng Thái y?”
Vừa dứt lời, Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng, cười trêu: “Thưởng hắn làm phò mã được không?”
Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt, cúi đầu rúc vào lòng Thái Hậu, không lên tiếng.
Mọi người đều phì cười, Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt hỏi: “Phò mã là gì ạ?”
Tam Hoàng tử thuận miệng đáp: “Chính là tiểu cô trượng.”
Ngũ Hoàng tử thực hài lòng: “Tiểu cô trượng!”
Hoàng Hậu mím môi cười, chạm chạm vào tay Long Nguyên Đế: “Như thế, coi như cũng xứng đôi ạ.”
Long Nguyên Đế: “Ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.