Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm Sss
Chương 9: Cảm Giác Bất An
Tiểu Hùng Miêu
31/12/2023
" Wow!"
Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Ngay cả những người xem không biết tại sao, họ cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Đây là một sự tồn tại khủng bố như thế nào?
Nhưng mà, người như vậy được gọi tới chỉ muốn đi bắt Tần Hạo hay sao!
.......
Bên kia, Tần Hạo không biết mình đã bị một con hổ vừa xuống núi rình rập, anh phải rửa tay sạch sẽ sau khi ăn đồ nướng rồi đứng dậy tính tiền.
" Cái kia, người anh em, tiền thì tôi không lấy đâu, cứ coi như tôi hôm nay quán đãi anh một bữa!"
Ông chủ xoa xoa hai bàn tay và có vẻ hơi lo lắng.
" Hả?"
Nghe vậy, Tần Hạo hơi ngớ ra. Sau đó, anh liền nghĩ tới cái gì liền gật đầu mỉm cười.
Có thể không trả tiền là tốt nhất, huống chi đối phương đã nói như thế rồi?
" Phốc, ha ha ha, các anh em xem biểu hiện của ông chủ đi, không ngờ lại thành thật đến như thế!"
" Ai, thực ra nó cũng bình thường thôi. Nếu đổi lại là tôi thì đã sợ tới té đái luôn rồi? Nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi giữa anh Hạo và Diêm Tuấn, ai mà không sợ được cơ chứ?"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy Tần Hạo đang nhìn bộ dáng xấu hổ của ông chủ quán thịt nướng, liền bật cười.
Tần Hạo xoay người rời đi và nói với chiếc drone đang bay ở bên cạnh, " Tổ chương trình, các bạn nhớ trả tiền cho người ta đấy nhé. Bản thân tôi là tù nhân vượt ngục không trả tiền là chuyện đương nhiên, nhưng ê-kíp chương trinh của các anh không thể không trả!"
Đạo diễn Lý Hạo Nhiên ở trong phòng sản xuất: " ????"
Tất cả mọi người đều ngơ ra!
Cái này còn chơi được hay sao?
Đúng như lời của Tần Hạo nói, nếu anh ta không trả tiền cũng không ai nói được anh. Bởi vì, anh ta là tù nhân vượt ngục trong chương trình, nhưng ê-kíp chương trình cũng không thể không trả!
" Nhanh chóng thanh toán tiền!"
Lý Hạo Nhiên cầm lấy bộ đàm lên, hai hàm răng nghiến chặt lại rồi ra lệnh.
Khán giả vô cùng vui mừng và cảm thấy chương trình ngày càng thú vị.
Anh Hạo ăn thịt nướng thỏa thích như thế và không thèm trả một xu một cách quang minh chính đại như vậy.
Điều khiến Lý Hạo Nhiên khó chịu nhất chính là việc chủ quán người ta chủ động không lấy tiền, còn không phải bị Tần Hạo đe dọa nữa sao. Mẹ nó! ngay cả tội phạm ăn cũng không thèm trả tiền sao!
Không ngờ thời đại đã thay đổi rồi.
Tần Hạo chỉ tiện tay làm ra một vài thao tác. Tuy anh gặp một vài vấn đề nhỏ, nhưng âm báo của hệ thống cứ đều đặn vang lên.
Đặc biệt khi anh chạm mặt với Diêm Tuấn. Lúc này, giá trị cảm xúc của anh cứ tiếp tục tăng lên.
" Hệ thống, mở ra trung tâm mua sắm."
Ánh mắt Tần Hạo trực tiếp nhìn chăm chú vào giá trị cảm xúc.
" Năm nghìn giá trị cảm xúc?"
Anh hơi nhíu mày, giá trị cảm xúc chỉ mới tăng được một ít. Đây là số điểm anh có được khi hai tình huống vừa mới xảy ra trước đó.
" Sốc, kinh ngạc, tức giận, phấn khích và những cảm xúc khác, mà cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc không nằm ở trong đó. Hầu hết, nó đều là những cảm xúc tiêu cực!"
Tần Hạo nhìn hệ thống giới thiệu về giá trị cảm xúc hơi chút suy nghĩ.
Lúc trước, hai lần hành động trước của mình, giá trị cảm xúc liền tăng lên tới10000. Nguồn gốc thật sự giá trị cảm xúc của hệ thống là sốc, tức giận và ngạc nhiên!
" Mình chỉ cần tìm đúng phương hướng, vậy thì sau này chả còn vấn đề gì để phải lo nữa!
Lúc này, Tần Hạo đang nở nụ cười thì anh cảm thấy sống lưng của mình hơi ớn lạnh.
Bởi vì anh có kĩ năng ý thức chiến đấu nên đối với tình huống ở xung quanh rất nhạy cảm.
Tần Hạo đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng anh không hề nhìn thấy ai.
Anh hơi nhíu mày, bản thân mình không phải gặp ảo giác.
Ngay sau đó, anh đột nhiên tăng tốc độ và mở ra cửa hàng của hệ thống.
.......
Ở một góc đường trong đám người, Vương Duy nhìn bóng lưng Tần Hạo đang rời đi, khóe miệng hơi mỉm cười.
" Phát hiện rồi sao? Tính cảnh giác cũng không tệ, nhưng hơi đáng tiếc trình độ còn quá kém!"
Bản thân là lính đặc công, ngay cả chiến đấu hay điều tra, trinh sát hay phản công, mọi khả năng của anh ta đều rất mạnh.
" Các vị khán giả thân mến, không biết quý vị muốn tôi bắt giữ anh ta ngay lập tức hay muốn tôi đùa giỡn với anh ta?"
Vương Duy nhìn về phía drone ở ngay bên cạnh mình. Tất nhiên, anh biết rõ mình sẽ không nhận được bất kì câu trả lời nào.
Anh chỉ muốn đem lại hiệu ứng cho chương trình thôi.
Anh không biết ở trong phòng livestream, câu nói của anh khiến cho ý kiến của tất cả khán giả đều thống nhất với nhau.
Hãy chơi đùa anh ta đi
" Anh, mau chóng bắt tên đó càng sớm càng tốt. Tên Tần Hạo này khó giải quyết lắm. Nếu bắt được anh ta thì những người khác cũng không cần phải lo lắng nữa!"
Tôn Hiểu không ngừng thúc giục thông qua bộ đàm.
" Được rồi! Vốn dĩ anh ở trong quân đội nhìn mấy thằng nhóc kia huấn luyện chán muốn chết luôn rồi. Vất vả lắm anh mày mới đi ra ngoài một chuyến, tính chơi đùa một chút!
Vương Duy buông tay xuống và nhanh chóng đuổi theo
Lúc này, sự lo lắng ở trong lòng của Tần Hạo ngày càng tăng lên
Nó giống như có một con thú hoang dã nào đó đang quan sát từng hành động của anh.
"Ong!!"
Đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy được sau lưng có một trận gió mạnh đang ập tới
Theo bản năng, Tần Hạo liền cúi đầu mà không cần phải suy nghĩ. Một bàn tay đầy vết chai lướt ngang qua người của anh.
"Ồ??"
Vương Duy hơi nhíu hàng lông mày của mình lại. Anh vốn định đánh cho Tần Hạo ngất đi, bắt trói lại rồi lôi về. Anh không ngờ hắn lại có thể né tránh được.
" Quả nhiên, người ta thật sự có tài. Khó trách, cả đoàn thành tra ở trong chương trình đều bị cậu chọc giận cho điên máu!"
Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Ngay cả những người xem không biết tại sao, họ cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Đây là một sự tồn tại khủng bố như thế nào?
Nhưng mà, người như vậy được gọi tới chỉ muốn đi bắt Tần Hạo hay sao!
.......
Bên kia, Tần Hạo không biết mình đã bị một con hổ vừa xuống núi rình rập, anh phải rửa tay sạch sẽ sau khi ăn đồ nướng rồi đứng dậy tính tiền.
" Cái kia, người anh em, tiền thì tôi không lấy đâu, cứ coi như tôi hôm nay quán đãi anh một bữa!"
Ông chủ xoa xoa hai bàn tay và có vẻ hơi lo lắng.
" Hả?"
Nghe vậy, Tần Hạo hơi ngớ ra. Sau đó, anh liền nghĩ tới cái gì liền gật đầu mỉm cười.
Có thể không trả tiền là tốt nhất, huống chi đối phương đã nói như thế rồi?
" Phốc, ha ha ha, các anh em xem biểu hiện của ông chủ đi, không ngờ lại thành thật đến như thế!"
" Ai, thực ra nó cũng bình thường thôi. Nếu đổi lại là tôi thì đã sợ tới té đái luôn rồi? Nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi giữa anh Hạo và Diêm Tuấn, ai mà không sợ được cơ chứ?"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy Tần Hạo đang nhìn bộ dáng xấu hổ của ông chủ quán thịt nướng, liền bật cười.
Tần Hạo xoay người rời đi và nói với chiếc drone đang bay ở bên cạnh, " Tổ chương trình, các bạn nhớ trả tiền cho người ta đấy nhé. Bản thân tôi là tù nhân vượt ngục không trả tiền là chuyện đương nhiên, nhưng ê-kíp chương trinh của các anh không thể không trả!"
Đạo diễn Lý Hạo Nhiên ở trong phòng sản xuất: " ????"
Tất cả mọi người đều ngơ ra!
Cái này còn chơi được hay sao?
Đúng như lời của Tần Hạo nói, nếu anh ta không trả tiền cũng không ai nói được anh. Bởi vì, anh ta là tù nhân vượt ngục trong chương trình, nhưng ê-kíp chương trình cũng không thể không trả!
" Nhanh chóng thanh toán tiền!"
Lý Hạo Nhiên cầm lấy bộ đàm lên, hai hàm răng nghiến chặt lại rồi ra lệnh.
Khán giả vô cùng vui mừng và cảm thấy chương trình ngày càng thú vị.
Anh Hạo ăn thịt nướng thỏa thích như thế và không thèm trả một xu một cách quang minh chính đại như vậy.
Điều khiến Lý Hạo Nhiên khó chịu nhất chính là việc chủ quán người ta chủ động không lấy tiền, còn không phải bị Tần Hạo đe dọa nữa sao. Mẹ nó! ngay cả tội phạm ăn cũng không thèm trả tiền sao!
Không ngờ thời đại đã thay đổi rồi.
Tần Hạo chỉ tiện tay làm ra một vài thao tác. Tuy anh gặp một vài vấn đề nhỏ, nhưng âm báo của hệ thống cứ đều đặn vang lên.
Đặc biệt khi anh chạm mặt với Diêm Tuấn. Lúc này, giá trị cảm xúc của anh cứ tiếp tục tăng lên.
" Hệ thống, mở ra trung tâm mua sắm."
Ánh mắt Tần Hạo trực tiếp nhìn chăm chú vào giá trị cảm xúc.
" Năm nghìn giá trị cảm xúc?"
Anh hơi nhíu mày, giá trị cảm xúc chỉ mới tăng được một ít. Đây là số điểm anh có được khi hai tình huống vừa mới xảy ra trước đó.
" Sốc, kinh ngạc, tức giận, phấn khích và những cảm xúc khác, mà cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc không nằm ở trong đó. Hầu hết, nó đều là những cảm xúc tiêu cực!"
Tần Hạo nhìn hệ thống giới thiệu về giá trị cảm xúc hơi chút suy nghĩ.
Lúc trước, hai lần hành động trước của mình, giá trị cảm xúc liền tăng lên tới10000. Nguồn gốc thật sự giá trị cảm xúc của hệ thống là sốc, tức giận và ngạc nhiên!
" Mình chỉ cần tìm đúng phương hướng, vậy thì sau này chả còn vấn đề gì để phải lo nữa!
Lúc này, Tần Hạo đang nở nụ cười thì anh cảm thấy sống lưng của mình hơi ớn lạnh.
Bởi vì anh có kĩ năng ý thức chiến đấu nên đối với tình huống ở xung quanh rất nhạy cảm.
Tần Hạo đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng anh không hề nhìn thấy ai.
Anh hơi nhíu mày, bản thân mình không phải gặp ảo giác.
Ngay sau đó, anh đột nhiên tăng tốc độ và mở ra cửa hàng của hệ thống.
.......
Ở một góc đường trong đám người, Vương Duy nhìn bóng lưng Tần Hạo đang rời đi, khóe miệng hơi mỉm cười.
" Phát hiện rồi sao? Tính cảnh giác cũng không tệ, nhưng hơi đáng tiếc trình độ còn quá kém!"
Bản thân là lính đặc công, ngay cả chiến đấu hay điều tra, trinh sát hay phản công, mọi khả năng của anh ta đều rất mạnh.
" Các vị khán giả thân mến, không biết quý vị muốn tôi bắt giữ anh ta ngay lập tức hay muốn tôi đùa giỡn với anh ta?"
Vương Duy nhìn về phía drone ở ngay bên cạnh mình. Tất nhiên, anh biết rõ mình sẽ không nhận được bất kì câu trả lời nào.
Anh chỉ muốn đem lại hiệu ứng cho chương trình thôi.
Anh không biết ở trong phòng livestream, câu nói của anh khiến cho ý kiến của tất cả khán giả đều thống nhất với nhau.
Hãy chơi đùa anh ta đi
" Anh, mau chóng bắt tên đó càng sớm càng tốt. Tên Tần Hạo này khó giải quyết lắm. Nếu bắt được anh ta thì những người khác cũng không cần phải lo lắng nữa!"
Tôn Hiểu không ngừng thúc giục thông qua bộ đàm.
" Được rồi! Vốn dĩ anh ở trong quân đội nhìn mấy thằng nhóc kia huấn luyện chán muốn chết luôn rồi. Vất vả lắm anh mày mới đi ra ngoài một chuyến, tính chơi đùa một chút!
Vương Duy buông tay xuống và nhanh chóng đuổi theo
Lúc này, sự lo lắng ở trong lòng của Tần Hạo ngày càng tăng lên
Nó giống như có một con thú hoang dã nào đó đang quan sát từng hành động của anh.
"Ong!!"
Đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy được sau lưng có một trận gió mạnh đang ập tới
Theo bản năng, Tần Hạo liền cúi đầu mà không cần phải suy nghĩ. Một bàn tay đầy vết chai lướt ngang qua người của anh.
"Ồ??"
Vương Duy hơi nhíu hàng lông mày của mình lại. Anh vốn định đánh cho Tần Hạo ngất đi, bắt trói lại rồi lôi về. Anh không ngờ hắn lại có thể né tránh được.
" Quả nhiên, người ta thật sự có tài. Khó trách, cả đoàn thành tra ở trong chương trình đều bị cậu chọc giận cho điên máu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.