Chương 9: Chiến Thuật Tâm Lý Trong Kinh Doanh
Sầm Thanh Yến
20/08/2024
Thẩm Triêu Doanh khiêm tốn thỉnh giáo: “Nếu con bày quầy bán thức uống này ở trên phố, sư thái thấy thế nào?”
Sư thái Vân Tâm kinh ngạc, Thẩm tiểu nương tử còn không chịu về nhà sao?
“Đừng trách ta nhiều lời, dù sao cũng là cha nương ruột, người một nhà, làm gì có thù hận qua đêm? Nhìn tiểu nương tử lễ nghĩa như vậy, chắc hẳn gia đình cũng hòa thuận.”
Sư thái Vân Tâm tuổi đã cao, tâm địa cũng mềm mỏng, đến tuổi này, tuy là người xuất gia, cũng ít nhiều có chút hướng tới niềm vui gia đình, đối đãi Thẩm Triêu Doanh tụa như nhìn tiểu ni cô trong am, thật sự xem nàng như vãn bối trong nhà mà khuyên bảo.
“Nhà nào cũng có chuyện khó nói.”
Thẩm Triêu Doanh mím môi, cười có chút bất đắc dĩ.
Sư thái Vân Tâm gật gật đầu, nói hết lời, ngược lại quay sang nói về món chè hạnh nhân của nàng: “Mọi thứ đều tốt, chỉ là bán ở phố xá này, e rằng còn phải thêm chút mật mía mới đủ vị.”
Thẩm Triêu Doanh khiêm tốn tiếp thu, rồi lại nghe được mấy lời sư thái Vân Tâm tự nói, “Nhưng nếu bán cho các cao môn đại hộ, dạng này là vừa vặn.”
*Cao môn đại hộ: nhà cao cửa rộng, tức các gia đình giàu có.
……
Hóa ra sư thái cũng bị khó khăn trong việc lựa chọn.
Độ ngọt đó đều là chuyện nhỏ, nếu khách nhân uống không đủ ngọt, nhân lúc còn nóng thêm một muỗng vào khuấy đều là có thể cứu vãn.
——
Sau Trung thu, bên trong Trường Thọ phường, gần cổng phường có một phiên chợ nhỏ buổi sáng, quầy nước đường Thẩm thị đã khua chiêng gõ trống khai trương.
Vừa trải qua ba ngày nghỉ lễ náo nhiệt nhất nửa cuối năm, Phó Tam Lang đi trên đường vẫn còn chút miễn cưỡng, gặp người quen cũng chỉ gật đầu, lại cười hỏi một câu: “Sài lang quân, đã dùng bữa sáng chưa?”
Người quen được chào quay đầu lại, thấy là hắn, trên mặt nở nụ cười: “Là Phó Tam à.”
Hai người hùn vốn buôn gạo, trong Trường Thọ phường có cửa hàng, lúc này liền tranh thủ trước khi cửa hàng mở cửa ra ngoài hoạt động một chút.
“Sài lang quân uống ẩm tử gì vậy?”
Sau khi chào hỏi, Phó Tam Lang thực sự không thể không chú ý đến ống trúc mà hắn cầm trên tay —— Thực sự là quá thơm.
Sài Ngũ Lang cũng chưa từng uống loại chè hạnh nhân mát lạnh như vậy, chè hạnh nhân thông thường thêm nhiều mầm lúa mì, đậm đặc như cháo, cái này không biết đã thay đổi gì, cảm giác mịn màng, ngọt mà không ngấy.
Khi vội, còn có thể cầm trên tay vừa uống vừa đi, tiện lợi đơn giản.
Hắn uống vào thấy không tệ, liền giới thiệu cho bằng hữu: “Chỉ cần đi lên trên một đoạn, có một tiểu nương tử dựng quầy, viết hai chữ nước đường, bán hai loại ẩm tử chè hạnh nhân thơm ngon.”
Phó Tam Lang vừa vặn muốn ra khỏi phường, liền thuận theo lời hắn mà đi về phía trước, đi không được bao xa, liền thấy quầy nước đường mà Sài Ngũ Lang đã nói.
Sư thái Vân Tâm kinh ngạc, Thẩm tiểu nương tử còn không chịu về nhà sao?
“Đừng trách ta nhiều lời, dù sao cũng là cha nương ruột, người một nhà, làm gì có thù hận qua đêm? Nhìn tiểu nương tử lễ nghĩa như vậy, chắc hẳn gia đình cũng hòa thuận.”
Sư thái Vân Tâm tuổi đã cao, tâm địa cũng mềm mỏng, đến tuổi này, tuy là người xuất gia, cũng ít nhiều có chút hướng tới niềm vui gia đình, đối đãi Thẩm Triêu Doanh tụa như nhìn tiểu ni cô trong am, thật sự xem nàng như vãn bối trong nhà mà khuyên bảo.
“Nhà nào cũng có chuyện khó nói.”
Thẩm Triêu Doanh mím môi, cười có chút bất đắc dĩ.
Sư thái Vân Tâm gật gật đầu, nói hết lời, ngược lại quay sang nói về món chè hạnh nhân của nàng: “Mọi thứ đều tốt, chỉ là bán ở phố xá này, e rằng còn phải thêm chút mật mía mới đủ vị.”
Thẩm Triêu Doanh khiêm tốn tiếp thu, rồi lại nghe được mấy lời sư thái Vân Tâm tự nói, “Nhưng nếu bán cho các cao môn đại hộ, dạng này là vừa vặn.”
*Cao môn đại hộ: nhà cao cửa rộng, tức các gia đình giàu có.
……
Hóa ra sư thái cũng bị khó khăn trong việc lựa chọn.
Độ ngọt đó đều là chuyện nhỏ, nếu khách nhân uống không đủ ngọt, nhân lúc còn nóng thêm một muỗng vào khuấy đều là có thể cứu vãn.
——
Sau Trung thu, bên trong Trường Thọ phường, gần cổng phường có một phiên chợ nhỏ buổi sáng, quầy nước đường Thẩm thị đã khua chiêng gõ trống khai trương.
Vừa trải qua ba ngày nghỉ lễ náo nhiệt nhất nửa cuối năm, Phó Tam Lang đi trên đường vẫn còn chút miễn cưỡng, gặp người quen cũng chỉ gật đầu, lại cười hỏi một câu: “Sài lang quân, đã dùng bữa sáng chưa?”
Người quen được chào quay đầu lại, thấy là hắn, trên mặt nở nụ cười: “Là Phó Tam à.”
Hai người hùn vốn buôn gạo, trong Trường Thọ phường có cửa hàng, lúc này liền tranh thủ trước khi cửa hàng mở cửa ra ngoài hoạt động một chút.
“Sài lang quân uống ẩm tử gì vậy?”
Sau khi chào hỏi, Phó Tam Lang thực sự không thể không chú ý đến ống trúc mà hắn cầm trên tay —— Thực sự là quá thơm.
Sài Ngũ Lang cũng chưa từng uống loại chè hạnh nhân mát lạnh như vậy, chè hạnh nhân thông thường thêm nhiều mầm lúa mì, đậm đặc như cháo, cái này không biết đã thay đổi gì, cảm giác mịn màng, ngọt mà không ngấy.
Khi vội, còn có thể cầm trên tay vừa uống vừa đi, tiện lợi đơn giản.
Hắn uống vào thấy không tệ, liền giới thiệu cho bằng hữu: “Chỉ cần đi lên trên một đoạn, có một tiểu nương tử dựng quầy, viết hai chữ nước đường, bán hai loại ẩm tử chè hạnh nhân thơm ngon.”
Phó Tam Lang vừa vặn muốn ra khỏi phường, liền thuận theo lời hắn mà đi về phía trước, đi không được bao xa, liền thấy quầy nước đường mà Sài Ngũ Lang đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.