Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 193: Hậu quả phải lãnh
Thiên Quân
23/07/2022
Cho đến khi gã sai vặt ở chuồng ngựa bị lôi đến và bị đánh tơi tả trước mặt nàng ta.
Gã sai vặt không chịu được sự thống khổ của đòn roi cho nên trong lúc hấp hối đã đem hết những chuyện làm cùng Hương Phiến kể lại từ đầu đến cuối.
Trong đó bao gồm cả chuyện lần đầu tiên Hương Phiến đến chuồng ngựa để lấy thuốc thúc tình dành cho ngựa giống.
Từ đó chuyện Tần Như Lương bị hạ thuốc sau đó chiếm đoạt Hương Phiến khiến Hương Phiến mang thai và trở thành tam phu nhân đều đã lộ ra chân tướng rõ ràng.
Tần Như Lương hết lần này đến lần khác bị một tiện tì nho nhỏ tính kế, vậy mà trước đó hắn ta còn cảm thấy có chút thương hại đối với Hương Phiến.
Hương Phiến cùng tên tiện nô làm chuyện cẩu thả sinh ra nghiệt chủng vậy mà nàng ta lại cả gan nói đó là con của Tần Như Lương khiến cho Tần Như Lương rất vui mừng vì có được đứa trẻ đó, sau đó còn vì chuyện đứa trẻ mất đi mà đau buồn.
Bây giờ xem ra tất cả đều là chuyện hết sức nực cười!
Tần Như Lương bị nàng ta chơi đùa lâu như vậy, nàng ta bấy lâu nay không chỉ tiêu tiền như nước mà còn cắm cho hắn một cặp sừng!
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu gièm pha đây!
Đường đường là một đại tướng quân thế mà lại bị một tỳ nữ leo lên đầu!
Bọn hạ nhân đều sợ hãi, Hương Phiến có thể leo được đến vị trí này cũng có thể xem là bản lĩnh của nàng ta.
Nhưng vận may của nàng ta cũng đã đến lúc tàn.
Tần Như Lương rất tức giận, mặc dù Hương Phiến vẫn cầu xin và muốn giải thích nhưng Tần Như Lương không muốn nghe bất cứ điều gì nàng ta nói nữa.
Hắn bảo người hầu đến ấn Hương Phiến xuống đất để đánh cùng gã sai vặt kia.
Gã sai vặt bị đánh đến chết trong khi Hương Phiến chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cuối cùng, Tần Như Lương cho rằng mình không thể trút hết giận bằng cách đánh chết Hương Phiến tại chỗ nên đã ra lệnh dừng đánh lại. Lúc đó Hương Phiến còn nghĩ rằng Tần Như Lương vẫn còn lòng tốt, nghĩ rằng mình vẫn còn có một hy vọng.
Nhưng những gì mà Tần Như Lương nói sau đó mới thật sự đánh nàng ta vào địa ngục.
Tần Như Lương nói: "Mang ả ta đến Minh Nguyệt Lâu bán làm kỹ nữ, ký văn tự bán đứt, sau này ả ta có chết cũng phải chết ở Minh Nguyệt Lâu cho ta!"
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: "Tướng quân... tướng quân người không thể như vậy... không thể được tướng quân!"
Minh Nguyệt Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, khách nhân lui tới chia làm năm bảy loại, kỹ nữ bên trong cũng chia làm năm bảy loại.
Nữ quyến của quan lại trong kinh phạm tội nếu như không bị đẩy ra biên cương thì sẽ bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu làm kỹ nữ, kẻ có xuất thân nô tì giống như Hương Phiến khi bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu thì tất nhiên sẽ trở thành kỹ nữ thấp kém nhất.
Một lời này của Tần Như Lương chứng minh hắn ta đã không còn chút thương xót nào đối với nàng ta.
Lúc này lập tức có người tiến lên lôi Hương Phiến từ phủ tướng quân đi đến Minh Nguyệt Lâu.
Dọc đường, tiếng Hương Phiến kêu gào la khóc vang đầy trời.
Bầu không khí trong phòng khách im phăng phắt, máu tươi loang lổ ở khắp nơi.
Xác của gã sai vặt bị đem ra ngoài, đám người hầu ngay lập tức đem nước đến lau rửa vết máu trên mặt đất.
Liễu Mi Vũ nãy giờ vẫn không nói lời nào, Tần Như Lương liếc nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt thì có chút giật mình.
Trái tim của Tần Như Lương rốt cuộc vẫn mềm nhũn, hắn biết nàng ta từ trước đến nay đều rất nhát gan, nhất định là đang rất sợ hãi.
Tần Như Lương dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta trong lòng bàn tay lớn của mình.
Liễu Mi Vũ rùng mình rồi bật khóc.
Tần Như Lương nói: "Sao, dọa nàng sợ hãi rồi sao?"
Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay".
Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.
Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.
Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.
Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương nói: "Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức".
Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: "Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là... dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng".
Tần Như Lương lạnh giọng nói: "Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi".
Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: "Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ".
Liễu Mi Vũ nói: "Mi Vũ biết".
Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.
Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.
Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!
Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.
Liễu Mi Vũ diễn xuất thật sự rất vất vả, phải kìm lại khóe miệng đang chậm rãi nhếch lên.
Sau đó Tần Như Lương đưa Liễu Mi Vũ ra khỏi phòng khách.
Người trong phủ đã lâu không thấy hắn ta ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương ở trong Phù Dung Uyển nghe Liễu Mi Vũ đàn và xem nàng ta nhảy múa, tình cảm hòa hảo keo sơn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngọt ngào hơn cả lúc ban đầu.
Tất cả những điều này đều là kết quả mà Liễu Mi Vũ mong muốn nhất.
Ngay khi Hương Phiến không còn nữa, nàng ta quả nhiên có thể lấy lại được sự sủng ái của Tần Như Lương.
Dọn dẹp xong chuyện ở tiền viện thì đã gần giữa trưa.
Khi Ngọc Nghiên đi chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Nguyệt thì cũng có nhân tiện hỏi thăm vài câu.
Gã sai vặt không chịu được sự thống khổ của đòn roi cho nên trong lúc hấp hối đã đem hết những chuyện làm cùng Hương Phiến kể lại từ đầu đến cuối.
Trong đó bao gồm cả chuyện lần đầu tiên Hương Phiến đến chuồng ngựa để lấy thuốc thúc tình dành cho ngựa giống.
Từ đó chuyện Tần Như Lương bị hạ thuốc sau đó chiếm đoạt Hương Phiến khiến Hương Phiến mang thai và trở thành tam phu nhân đều đã lộ ra chân tướng rõ ràng.
Tần Như Lương hết lần này đến lần khác bị một tiện tì nho nhỏ tính kế, vậy mà trước đó hắn ta còn cảm thấy có chút thương hại đối với Hương Phiến.
Hương Phiến cùng tên tiện nô làm chuyện cẩu thả sinh ra nghiệt chủng vậy mà nàng ta lại cả gan nói đó là con của Tần Như Lương khiến cho Tần Như Lương rất vui mừng vì có được đứa trẻ đó, sau đó còn vì chuyện đứa trẻ mất đi mà đau buồn.
Bây giờ xem ra tất cả đều là chuyện hết sức nực cười!
Tần Như Lương bị nàng ta chơi đùa lâu như vậy, nàng ta bấy lâu nay không chỉ tiêu tiền như nước mà còn cắm cho hắn một cặp sừng!
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu gièm pha đây!
Đường đường là một đại tướng quân thế mà lại bị một tỳ nữ leo lên đầu!
Bọn hạ nhân đều sợ hãi, Hương Phiến có thể leo được đến vị trí này cũng có thể xem là bản lĩnh của nàng ta.
Nhưng vận may của nàng ta cũng đã đến lúc tàn.
Tần Như Lương rất tức giận, mặc dù Hương Phiến vẫn cầu xin và muốn giải thích nhưng Tần Như Lương không muốn nghe bất cứ điều gì nàng ta nói nữa.
Hắn bảo người hầu đến ấn Hương Phiến xuống đất để đánh cùng gã sai vặt kia.
Gã sai vặt bị đánh đến chết trong khi Hương Phiến chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cuối cùng, Tần Như Lương cho rằng mình không thể trút hết giận bằng cách đánh chết Hương Phiến tại chỗ nên đã ra lệnh dừng đánh lại. Lúc đó Hương Phiến còn nghĩ rằng Tần Như Lương vẫn còn lòng tốt, nghĩ rằng mình vẫn còn có một hy vọng.
Nhưng những gì mà Tần Như Lương nói sau đó mới thật sự đánh nàng ta vào địa ngục.
Tần Như Lương nói: "Mang ả ta đến Minh Nguyệt Lâu bán làm kỹ nữ, ký văn tự bán đứt, sau này ả ta có chết cũng phải chết ở Minh Nguyệt Lâu cho ta!"
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: "Tướng quân... tướng quân người không thể như vậy... không thể được tướng quân!"
Minh Nguyệt Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, khách nhân lui tới chia làm năm bảy loại, kỹ nữ bên trong cũng chia làm năm bảy loại.
Nữ quyến của quan lại trong kinh phạm tội nếu như không bị đẩy ra biên cương thì sẽ bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu làm kỹ nữ, kẻ có xuất thân nô tì giống như Hương Phiến khi bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu thì tất nhiên sẽ trở thành kỹ nữ thấp kém nhất.
Một lời này của Tần Như Lương chứng minh hắn ta đã không còn chút thương xót nào đối với nàng ta.
Lúc này lập tức có người tiến lên lôi Hương Phiến từ phủ tướng quân đi đến Minh Nguyệt Lâu.
Dọc đường, tiếng Hương Phiến kêu gào la khóc vang đầy trời.
Bầu không khí trong phòng khách im phăng phắt, máu tươi loang lổ ở khắp nơi.
Xác của gã sai vặt bị đem ra ngoài, đám người hầu ngay lập tức đem nước đến lau rửa vết máu trên mặt đất.
Liễu Mi Vũ nãy giờ vẫn không nói lời nào, Tần Như Lương liếc nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt thì có chút giật mình.
Trái tim của Tần Như Lương rốt cuộc vẫn mềm nhũn, hắn biết nàng ta từ trước đến nay đều rất nhát gan, nhất định là đang rất sợ hãi.
Tần Như Lương dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta trong lòng bàn tay lớn của mình.
Liễu Mi Vũ rùng mình rồi bật khóc.
Tần Như Lương nói: "Sao, dọa nàng sợ hãi rồi sao?"
Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay".
Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.
Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.
Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.
Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương nói: "Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức".
Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: "Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là... dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng".
Tần Như Lương lạnh giọng nói: "Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi".
Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: "Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ".
Liễu Mi Vũ nói: "Mi Vũ biết".
Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.
Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.
Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!
Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.
Liễu Mi Vũ diễn xuất thật sự rất vất vả, phải kìm lại khóe miệng đang chậm rãi nhếch lên.
Sau đó Tần Như Lương đưa Liễu Mi Vũ ra khỏi phòng khách.
Người trong phủ đã lâu không thấy hắn ta ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương ở trong Phù Dung Uyển nghe Liễu Mi Vũ đàn và xem nàng ta nhảy múa, tình cảm hòa hảo keo sơn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngọt ngào hơn cả lúc ban đầu.
Tất cả những điều này đều là kết quả mà Liễu Mi Vũ mong muốn nhất.
Ngay khi Hương Phiến không còn nữa, nàng ta quả nhiên có thể lấy lại được sự sủng ái của Tần Như Lương.
Dọn dẹp xong chuyện ở tiền viện thì đã gần giữa trưa.
Khi Ngọc Nghiên đi chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Nguyệt thì cũng có nhân tiện hỏi thăm vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.