Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 192: Kịch hay
Thiên Quân
23/07/2022
Huống hồ Liễu Mi Vũ cũng thực sự oán hận, gần đây Tần Như Lương rất hay đến Hương Tuyết Uyển.
Chỉ cần diệt trừ Hương Phiến, Tần Như Lương không thể nào đến Trì Xuân Uyển, chỉ có thể đến Phù Dung Uyển của nàng ta.
Như vậy nàng ta có thể nối lại tình xưa với Tần Như Lương, hoàn toàn chiếm hữu hắn ta.
Bây giờ chủ yếu nhất là nàng ta phải nắm được trái tim của Tần Như Lương.
Phải khiến Tần Như Lương biết lòng dạ hiểm ác của Hương Phiến, càng phải để Tần Như Lương hiểu, hắn ta đã hiểu lầm mình chuyện hại chết đứa con của Hương Phiến, hại mình chịu ấm ức.
Trước đây Hương Phiến cùng một phe với Thẩm Nguyệt. Liễu Mi Vũ thực sự muốn uy hiếp Hương Phiến đi hại Thẩm Nguyệt, nếu hai người đó lại liên thủ tiêu hủy tội chứng, rồi đối phó nàng ta, thì nàng ta đúng là được không bằng mất.
Cuối cùng Liễu Mi Vũ hạ quyết tâm, diệt trừ được người nào thì hay người đó.
Ngày hôm sau vừa hay Tần Như Lương được nghỉ phép, sáng sớm phủ tướng quân đã ầm ĩ tung trời.
Ngọc Nghiên gấp gáp chạy xuyên chỗ nọ nhảy chỗ kia: “Hương Phiến và Liễu thị đều bị thẩm vấn ở đại đường rồi, sao công chúa còn chưa dậy? Muộn nữa là không xem được trò vui đâu”.
Hiển nhiên Thôi thị bình tĩnh hơn nhiều: “Rốt cuộc là xem trò vui quan trọng hay giấc ngủ của công chúa quan trọng hơn?”
Ngọc Nghiên cân nhắc một chút, nói: “Giấc ngủ của công chúa quan trọng hơn”.
Vậy là Ngọc Nghiên và Thôi thị kiên nhẫn đợi Thẩm Nguyệt ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Thẩm Nguyệt ngủ vô cùng ngon.
Bất giác đã qua hơn hai tháng, Bắp Chân trắng trẻo mềm mềm. Đuôi mắt nhỏ dài, đồng tử đen láy như mực, chỉ cần cậu bé vừa mở mắt, là đặc biệt có cảm giác lười biếng.
Bắp Chân càng ngày càng hiểu ý người khác, khi cậu bé tỉnh dậy mà Thẩm Nguyệt còn chưa dậy, cậu bé không kêu cũng không hoạt động chân tay nhiều, dường như đợi Thẩm Nguyệt ngủ dậy.
Lúc thực sự không kìm nén được, Bắp Chân mới quờ quạng chân tay.
Đợi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy, Thôi thị liền vào rửa mặt lau người thay quần áo cho Bắp Chân, sau đó cho ăn sữa.
Bắp Chân hút sữa thật mạnh, Thôi thị không khỏi thổn thức nói: “Đói đến mức này cũng không nghe thấy cậu ta kêu một tiếng, vừa nãy nô tỳ vào thì thấy cậu ta ngoan ngoãn nằm yên, chẳng lẽ là sợ làm ồn đến công chúa đang ngủ?”
Thôi thị khen nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu lòng người, đúng là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một tiểu công tử thông minh tuyệt đỉnh”.
Thẩm Nguyệt mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường vuốt bộ tóc rối bù, lẩm bẩm nói: “Mới được hai tháng, nó có thể biết hiểu lòng người là gì? Ngay cả đói cũng không biết khóc, không phải ngốc thì là nén chịu, ấy, mong là nén chịu”.
Vừa hay Ngọc Nghiên lấy nước vào cho Thẩm Nguyệt rửa mặt, nghe vậy cười không được khóc không xong nói: “Công chúa, đâu có ai nói con trai mình như công chúa”.
Thẩm Nguyệt véo cái má sáng trắng của Bắp Chân, nói: “Nào, nói với nương, con chỉ nén chịu, cục nợ”.
Bắp Chân liếc ngang nàng một cái, tiếp tục chuyên tâm hút sữa.
Thẩm Nguyệt bị ánh mắt đó của cậu bé kích thích: “Nhị nương, ngươi xem ánh mắt vừa nãy của nó, là đang khinh bỉ ta sao?”
Nhị nương cười vui vẻ nói: “Chẳng phải công chúa nói mới được hai tháng sao, làm sao biết khinh bỉ là thế nào”.
Thẩm Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng phải, vẫn còn nhỏ, đầu óc chưa phát triển hết, trí thông minh vẫn chưa kích hoạt. Thôi bỏ đi, hôm nay ta không so đo với con, cũng không biết cái tính cách này con học của ai nữa”.
Thẩm Nguyệt chải tóc xong, rửa mặt, vừa súc miệng vừa nói: “Nghe nói Mi Vũ và Hương Phiến ầm ĩ với nhau à?”
Ngọc Nghiên chớp đôi mắt sáng: “Thì ra công chúa nghe thấy rồi, chúng ta cần đến tiền viện xem sao không? Tình huống này rất hiếm thấy, nô tỳ đi qua hoa viên cũng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của Hương Phiến”.
“Xem trò vui không sợ lớn chuyện à”.
Ngọc Nghiên nói: “Hương Phiến dám làm chuyện như vậy, nàng ta gây tội thì phải chịu tội, nô tỳ muốn thấy nàng ta thê thảm, giải tỏa ấm ức”.
Nhưng Thẩm Nguyệt chẳng có vẻ gì là hứng thú muốn đi xem trò vui, súc miệng xong lại ngồi xuống ăn sáng, nói: “Dù thế nào đi nữa thì cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ai thua ai thắng, có gì đáng vui. Cứ muốn đi lên đầu, ngược lại bị cắn”.
Thôi thị cũng nói: “Công chúa nói đúng, lúc này vẫn nên tránh thì tốt hơn.
Nô tỳ suy đoán, sự việc đã bại lộ, Hương Phiến chắc chắn biết rõ là tại sao.
Lúc này công chúa qua đó, không chừng Hương Phiến còn cắn không tha, nô tỳ thấy đừng ai qua đó, không xem trò vui thì cũng thôi”.
Ngọc Nghiên lập tức hiểu ra, nói: “Nô tỳ suy nghĩ không chu đáo, vẫn là công chúa và nhị nương nói đúng”.
Dù sao trước đây Hương Phiến có thể một phát trở thành tam phu nhân của phủ tướng quân, trong đó Thẩm Nguyệt chỉ dạy không ít.
Nếu lúc này Hương Phiến sắp chết đến nơi lại không giữ chừng mực nói ra hết, ngược lại còn chuốc rắc rối.
Cho nên ngay từ đầu Thẩm Nguyệt không định đi xem trò vui.
Nếu đã tiết lộ tin cho Liễu Mi Vũ, cuối cùng Hương Phiến có kết cục gì, nàng cũng sẽ không hỏi đến nữa.
Ngọc Nghiên nói: “Tên chăn ngựa trong chuồng ngựa vốn là người thật thà, không ngờ lần này cũng bị liên lụy”.
Thẩm Nguyệt lau miệng nói: “Còn cùng Hương Phiến cắm sừng lên đầu Tần Như Lương, có lẽ khó có đường sống. Làm sao, Ngọc Nghiên ngươi cảm thấy tiếc à?”
“Nô tỳ chỉ cảm thấy Hương Phiến hại người quá đáng”.
“Lúc sung sướng sao không nghĩ đến sẽ có hậu quả này? Mỹ sắc chính là con đao, không tránh khỏi cám dỗ, con đao này vẫn luôn lơ lửng trên đầu, không chừng ngày nào đó sẽ rơi xuống”.
“Công chúa nói rất phải”.
“Cho nên chẳng liên quan gì đến việc hắn ta thật thà”.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt vẫn luôn ở Trì Xuân Uyển không ra ngoài. Tình hình kịch liệt ở tiền viện, dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.
Hương Phiến cũng không ngờ, nàng ta lại có ngày bị bại lộ âm mưu. Hơn nữa ngày này đến nhanh như vậy.
Sáng sớm, nàng ta chưa hiểu gì đã bị người ta lôi ra từ Hương Tuyết Uyển, không kịp thay y phục chải đầu, quần áo tóc tai hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch và tiều tụy.
Nàng ta không cãi được một câu đã bị áp giải quỳ trong nền đất của sảnh hoa.
Hương Phiến ngẩng đầu nhìn thấy Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ngồi trên cao.
Sắc mặt Tần Như Lương lạnh lùng, đóng băng dày ba tấc.
Hương Phiến bị lộ hoàn toàn dáng vẻ xấu xí, khiến đám hạ nhân cũng phải săm soi. Kể cả trước khi chưa làm tam phu nhân, nàng ta cũng chưa từng mất mặt thế này.
Liễu Mi Vũ vạch trần chuyện nàng ta ăn nằm với tên chăn ngựa trong chuồng ngựa, mang thai nghiệt chủng rồi đổ lên đầu tướng quân để bò lên vị trí tam phu nhân, lại còn vu khống Liễu Mi Vũ hại chết đứa con trong bụng nàng ta.
Ban đầu Hương Phiến một mực phủ nhận.
Chỉ cần diệt trừ Hương Phiến, Tần Như Lương không thể nào đến Trì Xuân Uyển, chỉ có thể đến Phù Dung Uyển của nàng ta.
Như vậy nàng ta có thể nối lại tình xưa với Tần Như Lương, hoàn toàn chiếm hữu hắn ta.
Bây giờ chủ yếu nhất là nàng ta phải nắm được trái tim của Tần Như Lương.
Phải khiến Tần Như Lương biết lòng dạ hiểm ác của Hương Phiến, càng phải để Tần Như Lương hiểu, hắn ta đã hiểu lầm mình chuyện hại chết đứa con của Hương Phiến, hại mình chịu ấm ức.
Trước đây Hương Phiến cùng một phe với Thẩm Nguyệt. Liễu Mi Vũ thực sự muốn uy hiếp Hương Phiến đi hại Thẩm Nguyệt, nếu hai người đó lại liên thủ tiêu hủy tội chứng, rồi đối phó nàng ta, thì nàng ta đúng là được không bằng mất.
Cuối cùng Liễu Mi Vũ hạ quyết tâm, diệt trừ được người nào thì hay người đó.
Ngày hôm sau vừa hay Tần Như Lương được nghỉ phép, sáng sớm phủ tướng quân đã ầm ĩ tung trời.
Ngọc Nghiên gấp gáp chạy xuyên chỗ nọ nhảy chỗ kia: “Hương Phiến và Liễu thị đều bị thẩm vấn ở đại đường rồi, sao công chúa còn chưa dậy? Muộn nữa là không xem được trò vui đâu”.
Hiển nhiên Thôi thị bình tĩnh hơn nhiều: “Rốt cuộc là xem trò vui quan trọng hay giấc ngủ của công chúa quan trọng hơn?”
Ngọc Nghiên cân nhắc một chút, nói: “Giấc ngủ của công chúa quan trọng hơn”.
Vậy là Ngọc Nghiên và Thôi thị kiên nhẫn đợi Thẩm Nguyệt ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Thẩm Nguyệt ngủ vô cùng ngon.
Bất giác đã qua hơn hai tháng, Bắp Chân trắng trẻo mềm mềm. Đuôi mắt nhỏ dài, đồng tử đen láy như mực, chỉ cần cậu bé vừa mở mắt, là đặc biệt có cảm giác lười biếng.
Bắp Chân càng ngày càng hiểu ý người khác, khi cậu bé tỉnh dậy mà Thẩm Nguyệt còn chưa dậy, cậu bé không kêu cũng không hoạt động chân tay nhiều, dường như đợi Thẩm Nguyệt ngủ dậy.
Lúc thực sự không kìm nén được, Bắp Chân mới quờ quạng chân tay.
Đợi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy, Thôi thị liền vào rửa mặt lau người thay quần áo cho Bắp Chân, sau đó cho ăn sữa.
Bắp Chân hút sữa thật mạnh, Thôi thị không khỏi thổn thức nói: “Đói đến mức này cũng không nghe thấy cậu ta kêu một tiếng, vừa nãy nô tỳ vào thì thấy cậu ta ngoan ngoãn nằm yên, chẳng lẽ là sợ làm ồn đến công chúa đang ngủ?”
Thôi thị khen nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu lòng người, đúng là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một tiểu công tử thông minh tuyệt đỉnh”.
Thẩm Nguyệt mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường vuốt bộ tóc rối bù, lẩm bẩm nói: “Mới được hai tháng, nó có thể biết hiểu lòng người là gì? Ngay cả đói cũng không biết khóc, không phải ngốc thì là nén chịu, ấy, mong là nén chịu”.
Vừa hay Ngọc Nghiên lấy nước vào cho Thẩm Nguyệt rửa mặt, nghe vậy cười không được khóc không xong nói: “Công chúa, đâu có ai nói con trai mình như công chúa”.
Thẩm Nguyệt véo cái má sáng trắng của Bắp Chân, nói: “Nào, nói với nương, con chỉ nén chịu, cục nợ”.
Bắp Chân liếc ngang nàng một cái, tiếp tục chuyên tâm hút sữa.
Thẩm Nguyệt bị ánh mắt đó của cậu bé kích thích: “Nhị nương, ngươi xem ánh mắt vừa nãy của nó, là đang khinh bỉ ta sao?”
Nhị nương cười vui vẻ nói: “Chẳng phải công chúa nói mới được hai tháng sao, làm sao biết khinh bỉ là thế nào”.
Thẩm Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng phải, vẫn còn nhỏ, đầu óc chưa phát triển hết, trí thông minh vẫn chưa kích hoạt. Thôi bỏ đi, hôm nay ta không so đo với con, cũng không biết cái tính cách này con học của ai nữa”.
Thẩm Nguyệt chải tóc xong, rửa mặt, vừa súc miệng vừa nói: “Nghe nói Mi Vũ và Hương Phiến ầm ĩ với nhau à?”
Ngọc Nghiên chớp đôi mắt sáng: “Thì ra công chúa nghe thấy rồi, chúng ta cần đến tiền viện xem sao không? Tình huống này rất hiếm thấy, nô tỳ đi qua hoa viên cũng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của Hương Phiến”.
“Xem trò vui không sợ lớn chuyện à”.
Ngọc Nghiên nói: “Hương Phiến dám làm chuyện như vậy, nàng ta gây tội thì phải chịu tội, nô tỳ muốn thấy nàng ta thê thảm, giải tỏa ấm ức”.
Nhưng Thẩm Nguyệt chẳng có vẻ gì là hứng thú muốn đi xem trò vui, súc miệng xong lại ngồi xuống ăn sáng, nói: “Dù thế nào đi nữa thì cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ai thua ai thắng, có gì đáng vui. Cứ muốn đi lên đầu, ngược lại bị cắn”.
Thôi thị cũng nói: “Công chúa nói đúng, lúc này vẫn nên tránh thì tốt hơn.
Nô tỳ suy đoán, sự việc đã bại lộ, Hương Phiến chắc chắn biết rõ là tại sao.
Lúc này công chúa qua đó, không chừng Hương Phiến còn cắn không tha, nô tỳ thấy đừng ai qua đó, không xem trò vui thì cũng thôi”.
Ngọc Nghiên lập tức hiểu ra, nói: “Nô tỳ suy nghĩ không chu đáo, vẫn là công chúa và nhị nương nói đúng”.
Dù sao trước đây Hương Phiến có thể một phát trở thành tam phu nhân của phủ tướng quân, trong đó Thẩm Nguyệt chỉ dạy không ít.
Nếu lúc này Hương Phiến sắp chết đến nơi lại không giữ chừng mực nói ra hết, ngược lại còn chuốc rắc rối.
Cho nên ngay từ đầu Thẩm Nguyệt không định đi xem trò vui.
Nếu đã tiết lộ tin cho Liễu Mi Vũ, cuối cùng Hương Phiến có kết cục gì, nàng cũng sẽ không hỏi đến nữa.
Ngọc Nghiên nói: “Tên chăn ngựa trong chuồng ngựa vốn là người thật thà, không ngờ lần này cũng bị liên lụy”.
Thẩm Nguyệt lau miệng nói: “Còn cùng Hương Phiến cắm sừng lên đầu Tần Như Lương, có lẽ khó có đường sống. Làm sao, Ngọc Nghiên ngươi cảm thấy tiếc à?”
“Nô tỳ chỉ cảm thấy Hương Phiến hại người quá đáng”.
“Lúc sung sướng sao không nghĩ đến sẽ có hậu quả này? Mỹ sắc chính là con đao, không tránh khỏi cám dỗ, con đao này vẫn luôn lơ lửng trên đầu, không chừng ngày nào đó sẽ rơi xuống”.
“Công chúa nói rất phải”.
“Cho nên chẳng liên quan gì đến việc hắn ta thật thà”.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt vẫn luôn ở Trì Xuân Uyển không ra ngoài. Tình hình kịch liệt ở tiền viện, dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.
Hương Phiến cũng không ngờ, nàng ta lại có ngày bị bại lộ âm mưu. Hơn nữa ngày này đến nhanh như vậy.
Sáng sớm, nàng ta chưa hiểu gì đã bị người ta lôi ra từ Hương Tuyết Uyển, không kịp thay y phục chải đầu, quần áo tóc tai hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch và tiều tụy.
Nàng ta không cãi được một câu đã bị áp giải quỳ trong nền đất của sảnh hoa.
Hương Phiến ngẩng đầu nhìn thấy Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ngồi trên cao.
Sắc mặt Tần Như Lương lạnh lùng, đóng băng dày ba tấc.
Hương Phiến bị lộ hoàn toàn dáng vẻ xấu xí, khiến đám hạ nhân cũng phải săm soi. Kể cả trước khi chưa làm tam phu nhân, nàng ta cũng chưa từng mất mặt thế này.
Liễu Mi Vũ vạch trần chuyện nàng ta ăn nằm với tên chăn ngựa trong chuồng ngựa, mang thai nghiệt chủng rồi đổ lên đầu tướng quân để bò lên vị trí tam phu nhân, lại còn vu khống Liễu Mi Vũ hại chết đứa con trong bụng nàng ta.
Ban đầu Hương Phiến một mực phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.