Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 344: Nói chuyện phiếm
Thiên Quân
23/08/2022
Hắn ta và người này không hợp nhau, Tần Như Lương cảm thấy chẳng thà để Thẩm Nguyệt ngồi với Tô Vũ còn hơn.
Bọn họ đơ ra một lúc, Tô Vũ chìa tay ra, không mặn không nhạt nói: “Mời Tần tướng quân”.
Đội ngũ lục tục lên đường, ven đường toàn bùn đất.
Xe ngựa lắc lư, nước mưa chảy xuống theo mui xe, bên trong xe vẫn khô ráo.
Tần Như Lương và Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, không khí lúng túng vô cùng.
Tần Như Lương đặt tay lên đầu gối, quyết đoán ngồi xuống, trông có vẻ cứng nhắc, mà Tô Vũ thì thoải mái hơn, ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đường đi rộng rãi, xe ngựa của Thẩm Nguyệt cũng đi lên song song với họ.
Nàng kéo màn ra, nhìn về phía trước, nói: “Ngồi không cũng tẻ nhạt, hai người nói chuyện gì xem nào”.
Tần Như Lương liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ghét bỏ nói: “Ta với hắn thì có gì hay mà nói”.
Thẩm Nguyệt ghé vào cửa sổ, chống cằm: “Thấy hai người chán như vậy thì ta cũng chán”.
Vì để Thẩm Nguyệt không chán nữa, Tô Vũ liền chủ động hàn huyên với Tần Như Lương, bắt đầu từ việc thời tiết hôm nay thật đặc biệt, nhưng Tần Như Lương nghe vào chỉ thấy nhảm nhí vô cùng.
Nhưng Tô Vũ lại rất thoải mái mà nói chuyện, Thẩm Nguyệt còn nghe rất nghiêm túc.
Tần Như Lương ở bên cạnh không kiên nhẫn nổi, thậm chí còn hơi suy sụp.
Đến lúc không thể nào chịu nổi nữa, Tần Như Lương mới đáp lại vài câu qua loa lấy lệ.
Sau chặng đường đi song song này, hai chiếc xe ngựa mới chạy một trước một sau.
Không còn Thẩm Nguyệt ghé vào cửa số nhìn nữa, Tần Như Lương liền lạnh lùng liếc Tô Vũ: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đâu muốn nói chuyện với ta”.
Tô Vũ cười nhạt: “Nhưng công chúa lại muốn nghe ta nói chuyện phiếm với tướng quân”.
Cho dù Tô Vũ không thích nói chuyện phiếm nhưng hắn vẫn có thể nói với Tần Như Lương một cách thoải mái vô cùng.
Bởi vì Tần Như Lương biết Tô Vũ là một người không để lộ cảm xúc bao giờ.
Lúc tiên đế tại vị, Tô Vũ thông minh từ nhỏ nên thỉnh thoảng sẽ đến Viện Thái Học giảng bài.
Khi ấy Tô Vũ vẫn trẻ, nhưng sau vài năm thì học thức đã vượt mặt cả các Đại Học Sĩ trong Viện Thái Học.
Tô Vũ là người bên cạnh tiên đế, từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã được hắn thu xếp cho.
Cho đến giờ, Tần Như Lương vẫn nhớ kỹ cảnh tượng, khi Tô Vũ phát hiện hắn ta và Thẩm Nguyệt như hình với bóng thì Tô Vũ đã nhìn hắn ta với ánh mắt trầm như mực.
Tần Như Lương bị dọa, ánh mắt ấy giống như một con sói trong đêm phát hiện kẻ ngoại lai xâm lấn, mơ ước con mồi của nó vậy.
Sau này chính quyền thay đổi, triều đình thanh tẩy, Tần Như Lương là phụ tá đắc lực của tân đế, cũng biết Tô Vũ đã giúp hoàng thượng diệt trừ mấy cái gai trong mắt, tạo ra mấy huyết án diệt môn.
Cùng lúc ấy, hắn cũng thanh tẩy cựu thần, bài trừ dị nghị.
Khi nhóm triều thần thay đổi liên tục làm người người bất an, hắn vẫn liêm khiết trong sạch như cũ.
Những cựu thần tiền triều vẫn là Sở thần, hoàng đế Đại Sở vẫn mang họ Thẩm, bọn họ nắm giữ triều chính Đại Sở, tân đế không thể để cho triều chính sụp đổ như thế, cho nên vẫn cần sử dụng.
Hoàng thượng khi ấy phải giữ lại Tô Vũ, vì hắn đại diện cho nhóm cựu thần.
Nhưng hoàng thượng không thể để cho Tô Vũ có thực quyền gì, nếu Tô Vũ muốn lâu dài thì chỉ có thể làm một Đại Học Sĩ biết thân biết phận.
Nhiều năm trôi qua, Tô Vũ vẫn luôn là cái gai trong mắt của hoàng đế Đại Sở, bây giờ cái gai này chưa bị rút ra mà còn vẫn sống rất tốt.
Lần này quay về từ Dạ Lương e là không thể thuận buồm xuôi gió như cũ nữa.
Mọi chuyện xưa dần nổi lên mặt nước, mà người chìm dưới đáy nhiều năm như Tô Vũ cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Tần Như Lương đã không thể khống chế thế cục Đại Sở nữa, nhưng Tô Vũ thì có.
Không chỉ vậy, Tô Vũ còn có thể bày mưu tính kế.
Tô Vũ nói với Tần Như Lương: “Mời Tần tướng quân đưa tay ra”.
Tần Như Lương nhíu mày, bài xích: “Làm gì?”
Tô Vũ nhướng mày: “Chẳng lẽ Tần tướng quân muốn cứ tàn phế như vậy sao?”
Tần Như Lương chấn động.
Sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt thản nhiên, không hề có chút dao động nào.
Hắn cầm chắc cổ tay của Tần Như Lương, chẩn mạch cho hắn ta, ngón tay mềm mại khẽ sờ lên vết sẹo và gân mạch trên cổ tay của hắn ta: “Cũng không phải là vô phương cứu chữa”.
Tô Vũ nói xong, chậm rãi lấy một cây ngân châm ra khỏi áo, đâm vào cổ tay Tần Như Lương.
Mặc dù Tần Như Lương không thấy đau đớn, nhưng ngón tay bị kích động, bắt đầu co rút.
Tô Vũ nói: “Xem ra có thể khôi phục đến tám phần”.
Tần Như Lương kinh ngạc nói: “Ngươi cũng biết y thuật à?”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Ta là thầy của A Nguyệt, nàng biết thì sao ta không biết được”.
Tần Như Lương bừng tỉnh.
Đúng nhỉ, đây là thầy của Thẩm Nguyệt, mọi thứ Thẩm Nguyệt biết đều do hắn dạy.
Quả nhiên hắn đã che giấu quá sâu! E là không ai có thể phát hiện được bộ mặt thật của hắn!
Tần Như Lương nói: “Ngươi sẽ chữa cho ta?”
“Với y thuật của A Nguyệt thì e là không thể dựng gân nối mạch cho ngươi được, nên nàng mới mong ta có thể chữa cho ngươi”.
Bọn họ đơ ra một lúc, Tô Vũ chìa tay ra, không mặn không nhạt nói: “Mời Tần tướng quân”.
Đội ngũ lục tục lên đường, ven đường toàn bùn đất.
Xe ngựa lắc lư, nước mưa chảy xuống theo mui xe, bên trong xe vẫn khô ráo.
Tần Như Lương và Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, không khí lúng túng vô cùng.
Tần Như Lương đặt tay lên đầu gối, quyết đoán ngồi xuống, trông có vẻ cứng nhắc, mà Tô Vũ thì thoải mái hơn, ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đường đi rộng rãi, xe ngựa của Thẩm Nguyệt cũng đi lên song song với họ.
Nàng kéo màn ra, nhìn về phía trước, nói: “Ngồi không cũng tẻ nhạt, hai người nói chuyện gì xem nào”.
Tần Như Lương liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ghét bỏ nói: “Ta với hắn thì có gì hay mà nói”.
Thẩm Nguyệt ghé vào cửa sổ, chống cằm: “Thấy hai người chán như vậy thì ta cũng chán”.
Vì để Thẩm Nguyệt không chán nữa, Tô Vũ liền chủ động hàn huyên với Tần Như Lương, bắt đầu từ việc thời tiết hôm nay thật đặc biệt, nhưng Tần Như Lương nghe vào chỉ thấy nhảm nhí vô cùng.
Nhưng Tô Vũ lại rất thoải mái mà nói chuyện, Thẩm Nguyệt còn nghe rất nghiêm túc.
Tần Như Lương ở bên cạnh không kiên nhẫn nổi, thậm chí còn hơi suy sụp.
Đến lúc không thể nào chịu nổi nữa, Tần Như Lương mới đáp lại vài câu qua loa lấy lệ.
Sau chặng đường đi song song này, hai chiếc xe ngựa mới chạy một trước một sau.
Không còn Thẩm Nguyệt ghé vào cửa số nhìn nữa, Tần Như Lương liền lạnh lùng liếc Tô Vũ: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đâu muốn nói chuyện với ta”.
Tô Vũ cười nhạt: “Nhưng công chúa lại muốn nghe ta nói chuyện phiếm với tướng quân”.
Cho dù Tô Vũ không thích nói chuyện phiếm nhưng hắn vẫn có thể nói với Tần Như Lương một cách thoải mái vô cùng.
Bởi vì Tần Như Lương biết Tô Vũ là một người không để lộ cảm xúc bao giờ.
Lúc tiên đế tại vị, Tô Vũ thông minh từ nhỏ nên thỉnh thoảng sẽ đến Viện Thái Học giảng bài.
Khi ấy Tô Vũ vẫn trẻ, nhưng sau vài năm thì học thức đã vượt mặt cả các Đại Học Sĩ trong Viện Thái Học.
Tô Vũ là người bên cạnh tiên đế, từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã được hắn thu xếp cho.
Cho đến giờ, Tần Như Lương vẫn nhớ kỹ cảnh tượng, khi Tô Vũ phát hiện hắn ta và Thẩm Nguyệt như hình với bóng thì Tô Vũ đã nhìn hắn ta với ánh mắt trầm như mực.
Tần Như Lương bị dọa, ánh mắt ấy giống như một con sói trong đêm phát hiện kẻ ngoại lai xâm lấn, mơ ước con mồi của nó vậy.
Sau này chính quyền thay đổi, triều đình thanh tẩy, Tần Như Lương là phụ tá đắc lực của tân đế, cũng biết Tô Vũ đã giúp hoàng thượng diệt trừ mấy cái gai trong mắt, tạo ra mấy huyết án diệt môn.
Cùng lúc ấy, hắn cũng thanh tẩy cựu thần, bài trừ dị nghị.
Khi nhóm triều thần thay đổi liên tục làm người người bất an, hắn vẫn liêm khiết trong sạch như cũ.
Những cựu thần tiền triều vẫn là Sở thần, hoàng đế Đại Sở vẫn mang họ Thẩm, bọn họ nắm giữ triều chính Đại Sở, tân đế không thể để cho triều chính sụp đổ như thế, cho nên vẫn cần sử dụng.
Hoàng thượng khi ấy phải giữ lại Tô Vũ, vì hắn đại diện cho nhóm cựu thần.
Nhưng hoàng thượng không thể để cho Tô Vũ có thực quyền gì, nếu Tô Vũ muốn lâu dài thì chỉ có thể làm một Đại Học Sĩ biết thân biết phận.
Nhiều năm trôi qua, Tô Vũ vẫn luôn là cái gai trong mắt của hoàng đế Đại Sở, bây giờ cái gai này chưa bị rút ra mà còn vẫn sống rất tốt.
Lần này quay về từ Dạ Lương e là không thể thuận buồm xuôi gió như cũ nữa.
Mọi chuyện xưa dần nổi lên mặt nước, mà người chìm dưới đáy nhiều năm như Tô Vũ cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Tần Như Lương đã không thể khống chế thế cục Đại Sở nữa, nhưng Tô Vũ thì có.
Không chỉ vậy, Tô Vũ còn có thể bày mưu tính kế.
Tô Vũ nói với Tần Như Lương: “Mời Tần tướng quân đưa tay ra”.
Tần Như Lương nhíu mày, bài xích: “Làm gì?”
Tô Vũ nhướng mày: “Chẳng lẽ Tần tướng quân muốn cứ tàn phế như vậy sao?”
Tần Như Lương chấn động.
Sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt thản nhiên, không hề có chút dao động nào.
Hắn cầm chắc cổ tay của Tần Như Lương, chẩn mạch cho hắn ta, ngón tay mềm mại khẽ sờ lên vết sẹo và gân mạch trên cổ tay của hắn ta: “Cũng không phải là vô phương cứu chữa”.
Tô Vũ nói xong, chậm rãi lấy một cây ngân châm ra khỏi áo, đâm vào cổ tay Tần Như Lương.
Mặc dù Tần Như Lương không thấy đau đớn, nhưng ngón tay bị kích động, bắt đầu co rút.
Tô Vũ nói: “Xem ra có thể khôi phục đến tám phần”.
Tần Như Lương kinh ngạc nói: “Ngươi cũng biết y thuật à?”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Ta là thầy của A Nguyệt, nàng biết thì sao ta không biết được”.
Tần Như Lương bừng tỉnh.
Đúng nhỉ, đây là thầy của Thẩm Nguyệt, mọi thứ Thẩm Nguyệt biết đều do hắn dạy.
Quả nhiên hắn đã che giấu quá sâu! E là không ai có thể phát hiện được bộ mặt thật của hắn!
Tần Như Lương nói: “Ngươi sẽ chữa cho ta?”
“Với y thuật của A Nguyệt thì e là không thể dựng gân nối mạch cho ngươi được, nên nàng mới mong ta có thể chữa cho ngươi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.