Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 345: Tất cả là một cái bẫy
Thiên Quân
24/08/2022
“Nhưng nếu ta làm gì bất lợi với các ngươi thì ngươi thà giết ta còn hơn là cứu ta cơ mà”.
Tô Vũ nói: “Tần tướng quân là người thông minh, ta đương nhiên có điều kiện của ta”.
Tần Như Lương trầm giọng, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn ta giúp ngươi?”
Tô Vũ nhìn hắn ta với ánh mắt sâu như mực, lạnh nhạt nói: “Nếu ta chữa cho ngươi, tức là đồng ý với yêu cầu của A Nguyệt, tương đương với nàng cứu được ngươi. Sau này, đôi tay của ngươi là của nàng, cũng chỉ có thể nghe theo sự chỉ huy của nàng. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ chữa”.
Tần Như Lương cười khẩy: “Nói nghe dễ quá, ngươi đang muốn ta từ bỏ lập trường, nhận nàng làm chủ đúng không!”
Tô Vũ nói: “Đương nhiên, Tần tướng quân vẫn có thời gian cân nhắc mà”.
“Nếu ta không đồng ý thì sao, ngươi không sợ ta về kinh rồi báo mọi chuyện của các ngươi cho hoàng thượng à?”
“Làm vậy có thể đổi lấy công danh lợi lộc hay là mỹ nhân cho Tần tướng quân đây?”, Tô Vũ thản nhiên nói.
“Không chỉ không được mà Tần tướng quân sẽ tiếp tục làm một kẻ tàn phế, biến từ tướng quân đệ nhất Đại Sở trở thành hạng người vô danh không có tiếng tăm gì”.
Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta quan tâm mấy chuyện đó à?”
“Tần tướng quân đương nhiên là không quan tâm, vậy còn mạng của A Nguyệt thì sao, ngươi cũng không quan tâm sao?”, Tô Vũ đưa mắt lên nhìn Tần Như Lương, giống như đã xuyên thủng hết thảy: “Tần tướng quân yêu công chúa như thế, không thể bất cẩn vậy được”.
Tần Như Lương hít sâu một hơi.
Hắn ta bây giờ sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nguyệt chết được.
Hắn ta cảm thấy mình như bước vào một cái bẫy, mọi thứ ngay từ đầu đã là bẫy rồi.
Tần Như Lương cảm thấy ngực mình lạnh buốt, nói: “Ngay từ đầu ngươi gả Thẩm Nguyệt cho ta, không chỉ mong ta bảo vệ nàng mà còn mong ta có thể thích nàng sao?”
Tô Vũ đáp: “Ta đương nhiên là mong, hơn nữa ta mong tình hình tốt nhất sẽ là như bây giờ, ngươi yêu nàng, mà nàng không còn yêu ngươi nữa”.
Muốn vươn tay ra cứu rỗi hắn ta thì phải hủy hoại hắn ta trước đã.
Phải khiến hắn ta yêu Thẩm Nguyệt thì hắn ta mới bằng lòng vào sinh ra tử cho Thẩm Nguyệt.
Quốc gia thiên hạ có là gì, Tần Như Lương trước kia đã đi theo tân đế phá vỡ Đại Sở một lần, bây giờ phá thêm lần hai thì có sao.
Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Đúng như ngươi mong muốn rồi nhỉ! Sao Thẩm Nguyệt lại yêu một kẻ đáng sợ như ngươi chứ!”
Tô Vũ bình thản nói: “Tần tướng quân quá khen”.
Bởi vì mưa nên hành trình bị kéo chậm lại, đến chiều đội ngũ mới tới thành Diệp.
Mọi người chỉ mua chút lương khô trong thành Diệp để ăn, nghỉ ngơi một chút rồi tăng tốc đến biên cảnh Đại Sở, phòng ngừa xảy ra sự cố.
Tin tức trước đó đã truyền tới chỗ Đại Sở.
Ngoài cửa thành Huyền, mưa bụi mịt mờ, gió thu lê thê, nhìn kỹ có thể thấy binh sĩ Đại Sở đang đứng dưới mưa gió, lù lù bất động, khôi giáp màu đen trên người toát ra một lớp nước nhàn nhạt.
Đứng đầu là Hoắc tướng quân.
Hai bên càng đi càng gần, mãi đến khi có thể trông thấy những gương mặt chỉnh tề.
Đại tướng quân Dạ Lương dừng lại khi còn hơn một trượng, ôm quyền hàn huyên với Hoắc tướng quân một chút.
Hai vị tướng quân chinh chiến sa trường đã lâu, thích những người sát phạt quyết đoán, nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, không thích quanh co lòng vòng.
Sau khi chào hỏi, đại tướng quân Dạ Lương mở cửa rèm xe ngựa ra để Hoắc tướng quân xác nhận đúng là ba người Thẩm Nguyệt đã an toàn quay về, sau đó giao Liễu Thiên Hạc cho Hoắc tướng quân.
Hai nước ký khế ước hòa bình, theo ước định thì Đại Sở trả lại ba tòa thành trì cho Dạ Lương.
Hoắc tướng quân làm việc gọn gàng linh hoạt, trong thời gian này đã cho quân - dân rút lui khỏi ba tòa thành.
Trước mắt bách tính Đại Sở đã rút lui đại khái, quân đội Đại Sở cũng lui về hơn phân nửa, Hoắc tướng quân chỉ chờ nhóm Thẩm Nguyệt trở về là cùng nhau lui lại hoàn toàn.
Đại tướng quân Dạ Lương cười vang: “Nói chuyện với người sảng khoái như Hoắc tướng quân đúng là nhanh gọn, thoải mái hơn hạng ngươi nhiễu loạn, âm mưu quỷ kế như Triệu Thiên Khải nhiều!”
Nói đến Triệu Thiên Khải, sau khi hai nước ký kết hòa bình thì Dạ Lương đã đưa thi thể của Triệu Thiên Khải cùng với đầu của những võ tướng bị treo trên tường thành về Đại Sở.
Đại Sở tổn thất nhiều võ tướng, tướng quân như thế, mặc dù khiến tướng sĩ Đại Sở phẫn hận, tiếc nuối, nhưng chiến tranh đã kết thúc, hao binh tổn tướng trong chiến tranh là điều dễ hiểu, chẳng trách được ai.
Bởi vì phải rời thành di chuyển, điều kiện cho hạn, nhất thời không chuẩn bị nhiều quan tài đá, nên Hoắc tướng quân đã mai táng những võ tướng kia.
Sau khi bàn giao, đại tướng quân Dạ Lương bèn dẫn người rời đi.
Cưỡi ngựa song song với Hoắc tướng quân còn có cả Hạ Du.
Chỉ sau một thời gian không gặp, hắn ta giống như trầm tĩnh hơn nhiều, không vạ miệng nói hớ nữa, dù thấy Thẩm Nguyệt quay về an toàn, trong lòng vui sướng nhưng vẫn kiềm chế lại.
Hoắc tướng quân hỏi chuyện Tô Vũ và Tần Như Lương, sau đó hành lễ với Thẩm Nguyệt, rồi mới quay về thành Huyền.
Trời mưa ẩm ướt dấp dính.
Thẩm Nguyệt kéo màn xe lên, dưới núi ấm áp hơn núi Diệp nhiều, không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy như dính phải mạng nhện, hơi khó chịu.
Hạ Du xua ngựa đi đến bên cạnh xe của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, cảm giác chỉ chớp mắt một cái mà Hạ Du đã thay đổi thật nhiều.
Tô Vũ nói: “Tần tướng quân là người thông minh, ta đương nhiên có điều kiện của ta”.
Tần Như Lương trầm giọng, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn ta giúp ngươi?”
Tô Vũ nhìn hắn ta với ánh mắt sâu như mực, lạnh nhạt nói: “Nếu ta chữa cho ngươi, tức là đồng ý với yêu cầu của A Nguyệt, tương đương với nàng cứu được ngươi. Sau này, đôi tay của ngươi là của nàng, cũng chỉ có thể nghe theo sự chỉ huy của nàng. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ chữa”.
Tần Như Lương cười khẩy: “Nói nghe dễ quá, ngươi đang muốn ta từ bỏ lập trường, nhận nàng làm chủ đúng không!”
Tô Vũ nói: “Đương nhiên, Tần tướng quân vẫn có thời gian cân nhắc mà”.
“Nếu ta không đồng ý thì sao, ngươi không sợ ta về kinh rồi báo mọi chuyện của các ngươi cho hoàng thượng à?”
“Làm vậy có thể đổi lấy công danh lợi lộc hay là mỹ nhân cho Tần tướng quân đây?”, Tô Vũ thản nhiên nói.
“Không chỉ không được mà Tần tướng quân sẽ tiếp tục làm một kẻ tàn phế, biến từ tướng quân đệ nhất Đại Sở trở thành hạng người vô danh không có tiếng tăm gì”.
Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta quan tâm mấy chuyện đó à?”
“Tần tướng quân đương nhiên là không quan tâm, vậy còn mạng của A Nguyệt thì sao, ngươi cũng không quan tâm sao?”, Tô Vũ đưa mắt lên nhìn Tần Như Lương, giống như đã xuyên thủng hết thảy: “Tần tướng quân yêu công chúa như thế, không thể bất cẩn vậy được”.
Tần Như Lương hít sâu một hơi.
Hắn ta bây giờ sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nguyệt chết được.
Hắn ta cảm thấy mình như bước vào một cái bẫy, mọi thứ ngay từ đầu đã là bẫy rồi.
Tần Như Lương cảm thấy ngực mình lạnh buốt, nói: “Ngay từ đầu ngươi gả Thẩm Nguyệt cho ta, không chỉ mong ta bảo vệ nàng mà còn mong ta có thể thích nàng sao?”
Tô Vũ đáp: “Ta đương nhiên là mong, hơn nữa ta mong tình hình tốt nhất sẽ là như bây giờ, ngươi yêu nàng, mà nàng không còn yêu ngươi nữa”.
Muốn vươn tay ra cứu rỗi hắn ta thì phải hủy hoại hắn ta trước đã.
Phải khiến hắn ta yêu Thẩm Nguyệt thì hắn ta mới bằng lòng vào sinh ra tử cho Thẩm Nguyệt.
Quốc gia thiên hạ có là gì, Tần Như Lương trước kia đã đi theo tân đế phá vỡ Đại Sở một lần, bây giờ phá thêm lần hai thì có sao.
Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Đúng như ngươi mong muốn rồi nhỉ! Sao Thẩm Nguyệt lại yêu một kẻ đáng sợ như ngươi chứ!”
Tô Vũ bình thản nói: “Tần tướng quân quá khen”.
Bởi vì mưa nên hành trình bị kéo chậm lại, đến chiều đội ngũ mới tới thành Diệp.
Mọi người chỉ mua chút lương khô trong thành Diệp để ăn, nghỉ ngơi một chút rồi tăng tốc đến biên cảnh Đại Sở, phòng ngừa xảy ra sự cố.
Tin tức trước đó đã truyền tới chỗ Đại Sở.
Ngoài cửa thành Huyền, mưa bụi mịt mờ, gió thu lê thê, nhìn kỹ có thể thấy binh sĩ Đại Sở đang đứng dưới mưa gió, lù lù bất động, khôi giáp màu đen trên người toát ra một lớp nước nhàn nhạt.
Đứng đầu là Hoắc tướng quân.
Hai bên càng đi càng gần, mãi đến khi có thể trông thấy những gương mặt chỉnh tề.
Đại tướng quân Dạ Lương dừng lại khi còn hơn một trượng, ôm quyền hàn huyên với Hoắc tướng quân một chút.
Hai vị tướng quân chinh chiến sa trường đã lâu, thích những người sát phạt quyết đoán, nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, không thích quanh co lòng vòng.
Sau khi chào hỏi, đại tướng quân Dạ Lương mở cửa rèm xe ngựa ra để Hoắc tướng quân xác nhận đúng là ba người Thẩm Nguyệt đã an toàn quay về, sau đó giao Liễu Thiên Hạc cho Hoắc tướng quân.
Hai nước ký khế ước hòa bình, theo ước định thì Đại Sở trả lại ba tòa thành trì cho Dạ Lương.
Hoắc tướng quân làm việc gọn gàng linh hoạt, trong thời gian này đã cho quân - dân rút lui khỏi ba tòa thành.
Trước mắt bách tính Đại Sở đã rút lui đại khái, quân đội Đại Sở cũng lui về hơn phân nửa, Hoắc tướng quân chỉ chờ nhóm Thẩm Nguyệt trở về là cùng nhau lui lại hoàn toàn.
Đại tướng quân Dạ Lương cười vang: “Nói chuyện với người sảng khoái như Hoắc tướng quân đúng là nhanh gọn, thoải mái hơn hạng ngươi nhiễu loạn, âm mưu quỷ kế như Triệu Thiên Khải nhiều!”
Nói đến Triệu Thiên Khải, sau khi hai nước ký kết hòa bình thì Dạ Lương đã đưa thi thể của Triệu Thiên Khải cùng với đầu của những võ tướng bị treo trên tường thành về Đại Sở.
Đại Sở tổn thất nhiều võ tướng, tướng quân như thế, mặc dù khiến tướng sĩ Đại Sở phẫn hận, tiếc nuối, nhưng chiến tranh đã kết thúc, hao binh tổn tướng trong chiến tranh là điều dễ hiểu, chẳng trách được ai.
Bởi vì phải rời thành di chuyển, điều kiện cho hạn, nhất thời không chuẩn bị nhiều quan tài đá, nên Hoắc tướng quân đã mai táng những võ tướng kia.
Sau khi bàn giao, đại tướng quân Dạ Lương bèn dẫn người rời đi.
Cưỡi ngựa song song với Hoắc tướng quân còn có cả Hạ Du.
Chỉ sau một thời gian không gặp, hắn ta giống như trầm tĩnh hơn nhiều, không vạ miệng nói hớ nữa, dù thấy Thẩm Nguyệt quay về an toàn, trong lòng vui sướng nhưng vẫn kiềm chế lại.
Hoắc tướng quân hỏi chuyện Tô Vũ và Tần Như Lương, sau đó hành lễ với Thẩm Nguyệt, rồi mới quay về thành Huyền.
Trời mưa ẩm ướt dấp dính.
Thẩm Nguyệt kéo màn xe lên, dưới núi ấm áp hơn núi Diệp nhiều, không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy như dính phải mạng nhện, hơi khó chịu.
Hạ Du xua ngựa đi đến bên cạnh xe của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, cảm giác chỉ chớp mắt một cái mà Hạ Du đã thay đổi thật nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.