Chương 10
Kim Chi
05/05/2022
Omega có một giấc mơ, trong đó học sinh trung học đã đẩy cậu vào tường, hỏi cậu ta: “Ca, ý của em là gì anh không hiểu sao?”
“Đừng trốn nữa.”
Omega trong giấc mơ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hình ảnh chuyển qua, khuôn mặt của học sinh trung học lại biến thành Alpha, alpha véo cằm cậu, lột quần áo của cậu, “Em được tôi nuôi dưỡng, chạy cái gì?”
“Không được chạy.”
Omega khóc cầu xin Alpha buông tha cho mình, alpha lại đột nhiên thấp giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, làm bị thương bé con."
Alpha còn cam đoan với cậu, nói sau này sẽ không bao giờ để cho bé con buồn nữa.
Omega trong lòng chua xót, nhanh làm gì đi, lại nhìn thấy học sinh trung học đứng sau lưng Alpha, một mình đứng ở đó, ánh mắt mang theo thất vọng:
“Anh lại vứt bỏ em một lần, ca ca.”
Lúc cậu tỉnh lại từ trong mộng, cả người giống như vừa mới từ trong nước vớt lên, ướt đẫm, trái tim đập cực kỳ kịch liệt, trong phòng vẫn tối đen như mực, cậu thở hổn hển.
Ngày hôm sau khi cậu rời giường, quầng thâm trước mắt xanh mét, môi cũng mất đi huyết sắc, không chỉ tái nhợt mà còn khô nứt.
Omega lấy nước sạch tạt vào mặt, còn chưa kịp thở dốc thì đã nghe thấy trong phòng có tiếng chuông dồn dập.
Giáo viên phòng tranh nói với cậu rằng bức tranh đoạt giải thưởng của cậu đã được chỉ ra nó giống với ý tưởng của một họa sĩ mới nổi, nghi ngờ sao chép, bảo cậu nhanh chóng tới đây, không được thì phải kiện tụng.
Omega hít sâu một hơi: “Được, tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Họa sĩ mới nổi là người tình nhỏ của phú nhị đại, còn việc Omega sao chép, chứng cứ đều được sắp xếp xong xuôi, omega gấp đến nỗi sắp khóc, cậu rõ ràng không có sao chép, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cậu —— sao chép.
Phú nhị đại nói, dù sao cậu hiện tại cũng không nổi danh, thừa nhận là được, phát ra một thông báo, gã ta sẽ không truy cứu.
Omega nói rằng mình không sao chép, nhưng không ai tin, và cuối cùng giáo viên đã kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng bên tai cậu:
“Những chuyện này, về sau còn nhiều hơn, cậu phải giữ kín, việc này làm cho song phương còn có thể đẹp mắt tí, cậu cũng ít chịu thiệt chút..”
“Em không sao chép, là cậu ta sao chép của em.” Omega cố chấp mà không muốn “Giải quyết riêng”, giáo viên phòng tranh thấy cậu là không hiểu tình hình, mặc dù y thực sự rất coi trọng tài năng của omega, nhưng một họa sĩ không chịu cúi đầu, không biết thời cơ khó làm nên chuyện lớn, vỗ vai cậu, thở dài:
“Em sẽ bị thiệt thòi.”
Quả nhiên, phú nhị đại đem chuyện này náo loạn rất lớn, rất nhiều con đường omega đều bị phú nhị đại chặn lại, giống như là cậu chỉ có thừa nhận mới có thể làm cho chuyện này dần dần bình ổn.
Lúc trước cậu được alpha che chở nên cũng không tệ lắm, bây giờ trở thành người của đại chúng, cậu mới nhận ra mình ở trước mặt vốn nhỏ bé cỡ nào, đáng thương cỡ nào.
“Đừng trốn nữa.”
Omega trong giấc mơ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hình ảnh chuyển qua, khuôn mặt của học sinh trung học lại biến thành Alpha, alpha véo cằm cậu, lột quần áo của cậu, “Em được tôi nuôi dưỡng, chạy cái gì?”
“Không được chạy.”
Omega khóc cầu xin Alpha buông tha cho mình, alpha lại đột nhiên thấp giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, làm bị thương bé con."
Alpha còn cam đoan với cậu, nói sau này sẽ không bao giờ để cho bé con buồn nữa.
Omega trong lòng chua xót, nhanh làm gì đi, lại nhìn thấy học sinh trung học đứng sau lưng Alpha, một mình đứng ở đó, ánh mắt mang theo thất vọng:
“Anh lại vứt bỏ em một lần, ca ca.”
Lúc cậu tỉnh lại từ trong mộng, cả người giống như vừa mới từ trong nước vớt lên, ướt đẫm, trái tim đập cực kỳ kịch liệt, trong phòng vẫn tối đen như mực, cậu thở hổn hển.
Ngày hôm sau khi cậu rời giường, quầng thâm trước mắt xanh mét, môi cũng mất đi huyết sắc, không chỉ tái nhợt mà còn khô nứt.
Omega lấy nước sạch tạt vào mặt, còn chưa kịp thở dốc thì đã nghe thấy trong phòng có tiếng chuông dồn dập.
Giáo viên phòng tranh nói với cậu rằng bức tranh đoạt giải thưởng của cậu đã được chỉ ra nó giống với ý tưởng của một họa sĩ mới nổi, nghi ngờ sao chép, bảo cậu nhanh chóng tới đây, không được thì phải kiện tụng.
Omega hít sâu một hơi: “Được, tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Họa sĩ mới nổi là người tình nhỏ của phú nhị đại, còn việc Omega sao chép, chứng cứ đều được sắp xếp xong xuôi, omega gấp đến nỗi sắp khóc, cậu rõ ràng không có sao chép, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cậu —— sao chép.
Phú nhị đại nói, dù sao cậu hiện tại cũng không nổi danh, thừa nhận là được, phát ra một thông báo, gã ta sẽ không truy cứu.
Omega nói rằng mình không sao chép, nhưng không ai tin, và cuối cùng giáo viên đã kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng bên tai cậu:
“Những chuyện này, về sau còn nhiều hơn, cậu phải giữ kín, việc này làm cho song phương còn có thể đẹp mắt tí, cậu cũng ít chịu thiệt chút..”
“Em không sao chép, là cậu ta sao chép của em.” Omega cố chấp mà không muốn “Giải quyết riêng”, giáo viên phòng tranh thấy cậu là không hiểu tình hình, mặc dù y thực sự rất coi trọng tài năng của omega, nhưng một họa sĩ không chịu cúi đầu, không biết thời cơ khó làm nên chuyện lớn, vỗ vai cậu, thở dài:
“Em sẽ bị thiệt thòi.”
Quả nhiên, phú nhị đại đem chuyện này náo loạn rất lớn, rất nhiều con đường omega đều bị phú nhị đại chặn lại, giống như là cậu chỉ có thừa nhận mới có thể làm cho chuyện này dần dần bình ổn.
Lúc trước cậu được alpha che chở nên cũng không tệ lắm, bây giờ trở thành người của đại chúng, cậu mới nhận ra mình ở trước mặt vốn nhỏ bé cỡ nào, đáng thương cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.