Chương 9
Kim Chi
05/05/2022
Lúc omega đi ra, học sinh trung học đeo cặp, nghiêng người tựa vào tường, một chân hơi cong lên, cả người lộ vẻ u ám.
Omega đi tới trước mặt hắn, học sinh trung học nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua, Omega không hiểu sao bị ánh mắt này nhìn thấy trong lòng phát hoảng: “Đi thôi.”
Trên đường đi, học sinh trung học đi trước, đeo tai nghe, như thể hoàn toàn tự cô lập mình với thế giới bên ngoài.
Mấy lần cậu muốn nói chuyện với học sinh trung học, học sinh trung học cao ráo, chân dài, bước đi nhanh nhẹn, omega đi đến một nửa trán đều toát mồ hôi.
Đến một góc đường, Omega bất ngờ không kịp tránh va vào lồng ngực rộng lớn, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt học sinh trung học đen sạm nhìn mình chằm chằm.
“Đi mệt chưa?” Học sinh trung học hỏi.
“Không...”
“Em cõng anh?”
“Không cần đâu...”
Học sinh trung học gật đầu, lần này học sinh trung học không đi nhanh như trước, Omega vài lần muốn nói chuyện, nhưng thấy học sinh trung học nhìn về phía trước, cậu nghẹn lời mấy lần.
Sau khi về đến nhà, bầu không khí đầy kỳ lạ.
Trước đây học sinh trung học còn có thể thường tình cờ hỏi Omega về hội họa, hoặc thỉnh thoảng nói chuyện học hành, nhưng hôm nay thì khác, lần đầu tiên học sinh trung học không giao tiếp với cậu nhiều.
Omega nấu cơm, học sinh trung học nấu chín đem tỏi đã bóc xong đưa cho cậu, lúc ăn cơm cũng không nói lời nào, sau khi ăn xong cầm chén đũa lên đi rửa.
Hậu tri hậu giác mà Omega ý thức được, học sinh trung học có thể đang tức giận.
(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Nhưng cậu không biết tại sao học sinh cấp ba lại tức giận, cậu đang lo lắng không biết sao tâm tư của đứa nhỏ tuổi này lại khó đoán như vậy, lại bị trái cây học sinh trung học đem tới cắt ngang.
Đó là một quả dưa hấu đã cắt ra có sẵn cây tăm trên đó.
Thịt dưa đỏ tươi có những hạt sẫm màu, phần đầu của dưa hấu có hình dạng nửa đỏ, nửa trong suốt, mùi trái cây ngọt ngào xộc vào mũi.
Omega nhìn vào học sinh trung học, rồi nhìn vào dưa hấu, nuốt nước miếng cầm lấy dưa hấu.
Cậu cầm lên hỏi: “Em ăn không?”
Đây là thói quen của bọn họ, bình thường cậu hỏi như vậy, học sinh trung học đều sẽ nói không ăn, nên omega không ngờ học sinh trung học sẽ trực tiếp cầm tay cậu, cắn miếng dưa hấu thoạt nhìn ngọt ngào nhất.
Vừa rồi tay cậu hình như lướt qua môi học sinh trung học, và thấy hơi nóng.
Học sinh trung học bật TV lên như thể không có việc gì, tiện tay chọn một cái kênh, thật trùng hợp không khéo, đó là kênh tài chính mà Alpha thường xuyên được phỏng vấn.
Không biết có phải là ảo giác của omega hay không, vừa rồi bởi vì chuyện dưa hấu, tâm tình học sinh trung học tốt hơn một chút, hiện tại lại căng thẳng.
Học sinh trung học căng chặt cằm, trong nháy mắt nhìn thấy Alpha đi ra liền bấm vào chọn kênh, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Omega xoáy qua hỏi: “Hôm nay em không làm bài tập à?”
Theo như cậu biết, học sinh trung học có thành tích tốt, tuy có vẻ rất thờ ơ, nhưng mỗi bài kiểm tra lấy về là gần như hoàn toàn đúng, đặc biệt là toán học và vật lý.
Học sinh trung học ném cái điều khiển và quay lại nhìn omega.
“Không làm.”
“Hả? Vậy giáo viên của em sẽ không nói gì chứ? Không làm có bị phạt gì không?” Cậu chưa từng đi học, chính xác mà nói, là chưa từng tới trường học.
Lúc mới đón về nhà Alpha, anh sợ người lạ, alpha mời mấy giáo tới ở nhà dạy cậu, omega chưa từng trải qua kỳ thi, cũng không có bạn học.
Trước đây, câu thường xuyên nhất alpha nói với cậu là: “Em không cần phải học cái gì cả, tôi có thể nuôi em cả đời, em chỉ cần nắm vững một ít kiến thức chung và các môn học mà em hứng thú là được.”
Nhưng cậu cảm thấy hứng thú với hội họa, alpha liền mời thầy giáo giỏi nhất cho cậu, dùng màu sắc đắt nhất, lại không thèm liếc mắt nhìn bức tranh của cậu.
Đó là những bức tranh vứt vào thùng rác, nằm rải rác dưới gầm giường.
Học sinh trung học nhìn chằm chằm vào cậu, giống như nhìn chằm chằm vào con cừu đang chờ làm thịt, Omega bị nhìn cảm thấy không thoải mái bởi ánh mắt này, xoay mặt qua một bên lắp bắp nói: “Em về nhà đi, giờ đã khuya rồi.”
Tám giờ, thời gian cũng không muộn, chỉ là thái độ khác thường của học sinh trung học hôm nay, cậu nhất thời cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt dài.
“Không về.”
Học sinh trung học vẫn nhìn chằm chằm vào Omega như vậy, Omega không thoải mái muốn sử dụng tai thỏ để ngăn lại, nhưng học sinh trung học đã sớm nắm lấy hai lỗ tai thỏ đang động đậy.
Tim cậu đập rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, giây tiếp theo ——
“Ca.”
Học sinh trung học nhìn chằm chằm vào cậu với cảm xúc phức tạp trong mắt, học sinh trung học không cho phép cậu di chuyển.
“Anh hẳn là biết, em muốn nói gì mà.”
Học sinh trung học cho cậu chủ động, nhưng trong đầu omega nhất thời trống rỗng, cậu nghĩ đến một vài cảnh tượng kỳ quái, tuy bệnh của cậu đã được cải thiện, nhưng không hoàn toàn tốt được.
Cậu giãy giụa mấy lần đều bị học sinh trung học bắt được tay chân, không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể nghiêng mặt:
“Anh không biết, em cần phải về nhà.”
“Anh biết.” Giọng điệu của học sinh trung học không ngừng, và không cho cậu cơ hội để xen vào tiếp tục nói:
“Em sẽ không xen vào công việc của người khác hay tùy tiện cứu người, sẽ không tùy tiện ăn đồ của người khác, sẽ không ghen tuông, sẽ không...”
Còn chưa nói hết đã bị Omega ngắt lời,
“Đã đến lúc em đi về rồi!” Đáy lòng anh luôn sợ hãi sự khởi đầu của một mối quan hệ thân mật, bởi vì Alpha, cậu thà rằng khép mình lại, người khác không vào được, thỏ con cũng không ra được.
Học sinh trung học mím môi, Omega đẩy hắn ra ngoài cửa, đầu cũng không ngẩng lên, cúi rất thấp, giọng điệu rầu rĩ: “Về nhà làm bài tập đi.”
Sau khi omega đẩy người ra, cậu thở hổn hển bất lực ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, hôm nay, học sinh trung học không làm gì sai cả.
Cậu không phải là một người đàn ông khỏe mạnh, cậu bị bệnh. Cậu không thích hợp với bất kỳ quan hệ thân mật nào, từ đáy lòng mà nói, cậu cảm thấy bản thân mình không xứng.
Nghĩ đến đây, Omega ngửa đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lơ đãng cười.
Tại sao cậu không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới chứ, nhưng cậu biết rằng tất cả những bất an mà cậu có ở phía sau sẽ thay đổi cậu không thể nhận ra, làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình.
Học sinh trung học đứng ở cửa một lát, chỉ cảm thấy bàn tay của anh trai đang run rẩy đẩy hắn.
Cách nhau một bức tường, lại giống như cách thiên sơn vạn hải.
Omega đi tới trước mặt hắn, học sinh trung học nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua, Omega không hiểu sao bị ánh mắt này nhìn thấy trong lòng phát hoảng: “Đi thôi.”
Trên đường đi, học sinh trung học đi trước, đeo tai nghe, như thể hoàn toàn tự cô lập mình với thế giới bên ngoài.
Mấy lần cậu muốn nói chuyện với học sinh trung học, học sinh trung học cao ráo, chân dài, bước đi nhanh nhẹn, omega đi đến một nửa trán đều toát mồ hôi.
Đến một góc đường, Omega bất ngờ không kịp tránh va vào lồng ngực rộng lớn, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt học sinh trung học đen sạm nhìn mình chằm chằm.
“Đi mệt chưa?” Học sinh trung học hỏi.
“Không...”
“Em cõng anh?”
“Không cần đâu...”
Học sinh trung học gật đầu, lần này học sinh trung học không đi nhanh như trước, Omega vài lần muốn nói chuyện, nhưng thấy học sinh trung học nhìn về phía trước, cậu nghẹn lời mấy lần.
Sau khi về đến nhà, bầu không khí đầy kỳ lạ.
Trước đây học sinh trung học còn có thể thường tình cờ hỏi Omega về hội họa, hoặc thỉnh thoảng nói chuyện học hành, nhưng hôm nay thì khác, lần đầu tiên học sinh trung học không giao tiếp với cậu nhiều.
Omega nấu cơm, học sinh trung học nấu chín đem tỏi đã bóc xong đưa cho cậu, lúc ăn cơm cũng không nói lời nào, sau khi ăn xong cầm chén đũa lên đi rửa.
Hậu tri hậu giác mà Omega ý thức được, học sinh trung học có thể đang tức giận.
(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Nhưng cậu không biết tại sao học sinh cấp ba lại tức giận, cậu đang lo lắng không biết sao tâm tư của đứa nhỏ tuổi này lại khó đoán như vậy, lại bị trái cây học sinh trung học đem tới cắt ngang.
Đó là một quả dưa hấu đã cắt ra có sẵn cây tăm trên đó.
Thịt dưa đỏ tươi có những hạt sẫm màu, phần đầu của dưa hấu có hình dạng nửa đỏ, nửa trong suốt, mùi trái cây ngọt ngào xộc vào mũi.
Omega nhìn vào học sinh trung học, rồi nhìn vào dưa hấu, nuốt nước miếng cầm lấy dưa hấu.
Cậu cầm lên hỏi: “Em ăn không?”
Đây là thói quen của bọn họ, bình thường cậu hỏi như vậy, học sinh trung học đều sẽ nói không ăn, nên omega không ngờ học sinh trung học sẽ trực tiếp cầm tay cậu, cắn miếng dưa hấu thoạt nhìn ngọt ngào nhất.
Vừa rồi tay cậu hình như lướt qua môi học sinh trung học, và thấy hơi nóng.
Học sinh trung học bật TV lên như thể không có việc gì, tiện tay chọn một cái kênh, thật trùng hợp không khéo, đó là kênh tài chính mà Alpha thường xuyên được phỏng vấn.
Không biết có phải là ảo giác của omega hay không, vừa rồi bởi vì chuyện dưa hấu, tâm tình học sinh trung học tốt hơn một chút, hiện tại lại căng thẳng.
Học sinh trung học căng chặt cằm, trong nháy mắt nhìn thấy Alpha đi ra liền bấm vào chọn kênh, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Omega xoáy qua hỏi: “Hôm nay em không làm bài tập à?”
Theo như cậu biết, học sinh trung học có thành tích tốt, tuy có vẻ rất thờ ơ, nhưng mỗi bài kiểm tra lấy về là gần như hoàn toàn đúng, đặc biệt là toán học và vật lý.
Học sinh trung học ném cái điều khiển và quay lại nhìn omega.
“Không làm.”
“Hả? Vậy giáo viên của em sẽ không nói gì chứ? Không làm có bị phạt gì không?” Cậu chưa từng đi học, chính xác mà nói, là chưa từng tới trường học.
Lúc mới đón về nhà Alpha, anh sợ người lạ, alpha mời mấy giáo tới ở nhà dạy cậu, omega chưa từng trải qua kỳ thi, cũng không có bạn học.
Trước đây, câu thường xuyên nhất alpha nói với cậu là: “Em không cần phải học cái gì cả, tôi có thể nuôi em cả đời, em chỉ cần nắm vững một ít kiến thức chung và các môn học mà em hứng thú là được.”
Nhưng cậu cảm thấy hứng thú với hội họa, alpha liền mời thầy giáo giỏi nhất cho cậu, dùng màu sắc đắt nhất, lại không thèm liếc mắt nhìn bức tranh của cậu.
Đó là những bức tranh vứt vào thùng rác, nằm rải rác dưới gầm giường.
Học sinh trung học nhìn chằm chằm vào cậu, giống như nhìn chằm chằm vào con cừu đang chờ làm thịt, Omega bị nhìn cảm thấy không thoải mái bởi ánh mắt này, xoay mặt qua một bên lắp bắp nói: “Em về nhà đi, giờ đã khuya rồi.”
Tám giờ, thời gian cũng không muộn, chỉ là thái độ khác thường của học sinh trung học hôm nay, cậu nhất thời cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt dài.
“Không về.”
Học sinh trung học vẫn nhìn chằm chằm vào Omega như vậy, Omega không thoải mái muốn sử dụng tai thỏ để ngăn lại, nhưng học sinh trung học đã sớm nắm lấy hai lỗ tai thỏ đang động đậy.
Tim cậu đập rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, giây tiếp theo ——
“Ca.”
Học sinh trung học nhìn chằm chằm vào cậu với cảm xúc phức tạp trong mắt, học sinh trung học không cho phép cậu di chuyển.
“Anh hẳn là biết, em muốn nói gì mà.”
Học sinh trung học cho cậu chủ động, nhưng trong đầu omega nhất thời trống rỗng, cậu nghĩ đến một vài cảnh tượng kỳ quái, tuy bệnh của cậu đã được cải thiện, nhưng không hoàn toàn tốt được.
Cậu giãy giụa mấy lần đều bị học sinh trung học bắt được tay chân, không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể nghiêng mặt:
“Anh không biết, em cần phải về nhà.”
“Anh biết.” Giọng điệu của học sinh trung học không ngừng, và không cho cậu cơ hội để xen vào tiếp tục nói:
“Em sẽ không xen vào công việc của người khác hay tùy tiện cứu người, sẽ không tùy tiện ăn đồ của người khác, sẽ không ghen tuông, sẽ không...”
Còn chưa nói hết đã bị Omega ngắt lời,
“Đã đến lúc em đi về rồi!” Đáy lòng anh luôn sợ hãi sự khởi đầu của một mối quan hệ thân mật, bởi vì Alpha, cậu thà rằng khép mình lại, người khác không vào được, thỏ con cũng không ra được.
Học sinh trung học mím môi, Omega đẩy hắn ra ngoài cửa, đầu cũng không ngẩng lên, cúi rất thấp, giọng điệu rầu rĩ: “Về nhà làm bài tập đi.”
Sau khi omega đẩy người ra, cậu thở hổn hển bất lực ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, hôm nay, học sinh trung học không làm gì sai cả.
Cậu không phải là một người đàn ông khỏe mạnh, cậu bị bệnh. Cậu không thích hợp với bất kỳ quan hệ thân mật nào, từ đáy lòng mà nói, cậu cảm thấy bản thân mình không xứng.
Nghĩ đến đây, Omega ngửa đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lơ đãng cười.
Tại sao cậu không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới chứ, nhưng cậu biết rằng tất cả những bất an mà cậu có ở phía sau sẽ thay đổi cậu không thể nhận ra, làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình.
Học sinh trung học đứng ở cửa một lát, chỉ cảm thấy bàn tay của anh trai đang run rẩy đẩy hắn.
Cách nhau một bức tường, lại giống như cách thiên sơn vạn hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.