Chương 10: Anh Ấy Là Lưu Manh.
Mộ An Lạc
19/08/2021
Hai tay cô đang đặt trên khuôn mặt đỏ bừng kia, không khỏi suy nghĩ về chuyện vừa nãy.
Cố Nhược Tâm bất giác nhớ lại xúc cảm của ngón tay anh truyền đến lưng cô, khiến cô tê dại không nguôi. Cô tham luyến không ngừng.
-Hừm… lại nghĩ bậy rồi.
Cố Nam Hàn vẫn nhìn cô làm những hành động kì cục từ nãy tới giờ, anh chỉ đứng từ xa mỉm cười, ánh mắt lạnh bỗng trở nên thâm sâu.
-Rồi em sẽ là của tôi.
Tính chiếm hữu của anh rất cao, không được một lần liền muốn nhốt cô lại. Lúc đó quá nhiều thứ khiến cho hai người họ xa nhau trong khi tình yêu còn chưa chớm nở, nếu bây giờ cô quay lại thì đừng mong thoát khỏi anh một giây phút nào.
Có điều anh đang nghĩ xem là nên bắt cô về nhà bằng cách lạt mềm buộc chặt hay là một phát ăn ngay.
Ngồi xuống bữa ăn,
-Hạ Sơn, mày chưa có chào chị.
-Dạ, mới ra nước ngoài được vài năm liền muốn em gọi chị bằng bà cố nội.
-Thằng này, lớn rồi vẫn trẻ con.
Cô còn đang nói thì Hạ Sơn đã bị bố Hạ đánh cho một cái vào đầu.
Nó kêu gào không thôi.
Cố Nam Hàn không nói nhiều chỉ nói một câu mà đã khiến Hạ Sơn bé bỏng không ngo nghe câu nào:
-Hạ Sơn, cậu cũng lớn rồi, nên nghe lời.
-Vâng.
Thật bất ngờ, thằng này nổi tiếng tính khí trẻ con mà lại bị quy phục trước Cố Nam hàn.
Cô không nhịn liền nhìn anh với ánh mắt hâm mộ.
-Em muốn học hỏi sao? Tôi liền dậy em.
Anh ngồi cạnh cô nên ghé nhẹ sang tai cô, lời nói của anh liền có trọng lượng, nó khiến tim của Hạ Nhược Tâm như nai chạy loạn.
Cô cũng không thể mãi yếu thế được liền đáp lại anh:
-Được. Xin chú Cố chỉ giáo.
Nói xong cô vẫn không quên thổi gió khiến cho Cố Nam Hàn thấy vô cùng thích thú.
Anh lập tức đưa tay trái đặt lên đùi cô, tiến gần tiến gần. Từng ngón tay chạm nhẹ lên đùi non mịn của cô lập tức làm cô dựng tóc gáy, nhưng cô không thể để người khác biết liền lấy chân dẫm vào chân anh, đôi giày da liền bị một đôi dép đi trong nhà hình thỏ tấn công. Hệt như một con sói đen bị con thỏ trắng cắn nhẹ vậy.
Cô thấy anh vẫn không có phản ứng gì liền thêm tức, cô ra sức giáng lực một cách mạnh mẽ hơn, vẫn không thấy anh phản ứng cho đến khi cô lỡ dẫm mạnh quá mà đụng vào bàn ăn cơm.
-Nhược Tâm, con làm sao vậy?
Tiếng Hạ Chí Thành vang lên. Cô quay ngoắt lại.
-Con xin lỗi, vừa này con dẫm con muỗi ạ.
-Chị, nhà mình làm gì có muỗi đâu.
Hạ Sơn liền nói tiếp cô. Nhưng mà ngay sau đó định nói thêm câu gì liền bị Cố Nam Hàn chặn:
-Cậu, con cũng thấy có muỗi căn con.
-Vậy à, vậy chắc mợ phải sai người dọn dẹp thôi.
Mẹ Hạ nói xong liền nói tiếp:
-Ăn cơm đi, nay toàn món các con thích.
-Vâng.
Cô xấu hổ đáp.
Anh/cô vừa bảo cô/anh là muỗi.
Đã muộn, ăn cơm xong, Cố Nam Hàn liền xin phép về nhà, ông Hạ liền bắt cô ra tiễn.
Cô và anh cùng đi qua một đoạn dài mới ra đến cổng, chỗ đó rất nhiều cây và hoa lá, họ như đi trong một khu vườn lớn, cảm xúc liền có chút ngượng ngùng.
Khi đến xe, anh đang định mở cửa quay đầu lại thấy cô gái đó vẫn còn vân vê dưới chân hòn sỏi, anh trông cô dễ thương vô cùng. Không nhịn được liền tiến tới hôn cô, anh tha thiết như đã rất lâu không được chạm vào cô.
Hạ Nhược Tâm bị anh hôn đến mức mất thăng bằng, đành phải dựa vào người anh, tay cô như thể bám víu lấy bắp tay anh, nó rất rắn chắc.
-Em không thở sao?
Cố Nam hàn hỏi nhưng lại không hề quan tâm đến câu trả lời của cô, vì anh sẽ lại hôn cô sau hơn. Bàn tay to lớn từ căm cô liền luồn qua sau gáy, môi lưỡi hai người chạm nhau lưu luyến không rời. Đến khi có tiếng động từ xa vọng lại liền khiến Hạ Nhược Tâm bừng tỉnh, anh vẫn không để cô yên tiếp tục muốn tiến đến cô, chạm nhiều hơn vào cô.
Cô đã tỉnh lại, ngay lập tức muốn rời khỏi anh.
Cố Nam Hàn liền không nhịn được bật cười, cô hệt như một con nhím con vậy.
Nhược Tâm chạy thật nhanh vào phòng mình, cô mặt đỏ tía tai, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cô tức giận vùi mặt vào chiếc gối mà giãy hệt như một con cá vậy.
Tiếng gõ cửa truyền lại, cô ra mở cửa.
-Mẹ à.
-Uh.
Mẹ và cô liền vào phòng, rất ít khi mẹ cô lại gõ cửa, cũng ít khi tìm cô ngay sát giờ ngủ như thế này.
-Nhược Tâm, con biết bố con không phải con ruột của bà nội chứ?
-Vâng, con biết.
-Con nên giữ khoảng cách với Cố Nam Hàn, cũng không nên thân thiết như thể…
Bà Hạ định nói nhưng lại thôi không lên tiếng.
-Dạ mẹ, thân thiết với anh họ thì có gì sai ạ?
-Uh, mẹ biết, con đi ngủ sớm đi.
-Vâng.
-À con định đi làm ở đâu chưa?
-Con chưa ạ.
-Ừm. Ngủ sớm.
Cô gật đầu, cánh cửa dần đóng lại.
Cô nằm mãi vẫn không nghĩ ra sao mẹ lại nói với cô như vậy, lúc trước đều không phải rất tốt à. Nhược Tâm hai ngày mới về liền gặp Cố Nam Hàn cả hai, cô không muốn nghĩ nữa vì cô rất mệt mỏi rồi, trước mặt anh cô tưởng mình phải dành ra vài nghìn phần trăm sức mạnh vậy.
Cố Nhược Tâm bất giác nhớ lại xúc cảm của ngón tay anh truyền đến lưng cô, khiến cô tê dại không nguôi. Cô tham luyến không ngừng.
-Hừm… lại nghĩ bậy rồi.
Cố Nam Hàn vẫn nhìn cô làm những hành động kì cục từ nãy tới giờ, anh chỉ đứng từ xa mỉm cười, ánh mắt lạnh bỗng trở nên thâm sâu.
-Rồi em sẽ là của tôi.
Tính chiếm hữu của anh rất cao, không được một lần liền muốn nhốt cô lại. Lúc đó quá nhiều thứ khiến cho hai người họ xa nhau trong khi tình yêu còn chưa chớm nở, nếu bây giờ cô quay lại thì đừng mong thoát khỏi anh một giây phút nào.
Có điều anh đang nghĩ xem là nên bắt cô về nhà bằng cách lạt mềm buộc chặt hay là một phát ăn ngay.
Ngồi xuống bữa ăn,
-Hạ Sơn, mày chưa có chào chị.
-Dạ, mới ra nước ngoài được vài năm liền muốn em gọi chị bằng bà cố nội.
-Thằng này, lớn rồi vẫn trẻ con.
Cô còn đang nói thì Hạ Sơn đã bị bố Hạ đánh cho một cái vào đầu.
Nó kêu gào không thôi.
Cố Nam Hàn không nói nhiều chỉ nói một câu mà đã khiến Hạ Sơn bé bỏng không ngo nghe câu nào:
-Hạ Sơn, cậu cũng lớn rồi, nên nghe lời.
-Vâng.
Thật bất ngờ, thằng này nổi tiếng tính khí trẻ con mà lại bị quy phục trước Cố Nam hàn.
Cô không nhịn liền nhìn anh với ánh mắt hâm mộ.
-Em muốn học hỏi sao? Tôi liền dậy em.
Anh ngồi cạnh cô nên ghé nhẹ sang tai cô, lời nói của anh liền có trọng lượng, nó khiến tim của Hạ Nhược Tâm như nai chạy loạn.
Cô cũng không thể mãi yếu thế được liền đáp lại anh:
-Được. Xin chú Cố chỉ giáo.
Nói xong cô vẫn không quên thổi gió khiến cho Cố Nam Hàn thấy vô cùng thích thú.
Anh lập tức đưa tay trái đặt lên đùi cô, tiến gần tiến gần. Từng ngón tay chạm nhẹ lên đùi non mịn của cô lập tức làm cô dựng tóc gáy, nhưng cô không thể để người khác biết liền lấy chân dẫm vào chân anh, đôi giày da liền bị một đôi dép đi trong nhà hình thỏ tấn công. Hệt như một con sói đen bị con thỏ trắng cắn nhẹ vậy.
Cô thấy anh vẫn không có phản ứng gì liền thêm tức, cô ra sức giáng lực một cách mạnh mẽ hơn, vẫn không thấy anh phản ứng cho đến khi cô lỡ dẫm mạnh quá mà đụng vào bàn ăn cơm.
-Nhược Tâm, con làm sao vậy?
Tiếng Hạ Chí Thành vang lên. Cô quay ngoắt lại.
-Con xin lỗi, vừa này con dẫm con muỗi ạ.
-Chị, nhà mình làm gì có muỗi đâu.
Hạ Sơn liền nói tiếp cô. Nhưng mà ngay sau đó định nói thêm câu gì liền bị Cố Nam Hàn chặn:
-Cậu, con cũng thấy có muỗi căn con.
-Vậy à, vậy chắc mợ phải sai người dọn dẹp thôi.
Mẹ Hạ nói xong liền nói tiếp:
-Ăn cơm đi, nay toàn món các con thích.
-Vâng.
Cô xấu hổ đáp.
Anh/cô vừa bảo cô/anh là muỗi.
Đã muộn, ăn cơm xong, Cố Nam Hàn liền xin phép về nhà, ông Hạ liền bắt cô ra tiễn.
Cô và anh cùng đi qua một đoạn dài mới ra đến cổng, chỗ đó rất nhiều cây và hoa lá, họ như đi trong một khu vườn lớn, cảm xúc liền có chút ngượng ngùng.
Khi đến xe, anh đang định mở cửa quay đầu lại thấy cô gái đó vẫn còn vân vê dưới chân hòn sỏi, anh trông cô dễ thương vô cùng. Không nhịn được liền tiến tới hôn cô, anh tha thiết như đã rất lâu không được chạm vào cô.
Hạ Nhược Tâm bị anh hôn đến mức mất thăng bằng, đành phải dựa vào người anh, tay cô như thể bám víu lấy bắp tay anh, nó rất rắn chắc.
-Em không thở sao?
Cố Nam hàn hỏi nhưng lại không hề quan tâm đến câu trả lời của cô, vì anh sẽ lại hôn cô sau hơn. Bàn tay to lớn từ căm cô liền luồn qua sau gáy, môi lưỡi hai người chạm nhau lưu luyến không rời. Đến khi có tiếng động từ xa vọng lại liền khiến Hạ Nhược Tâm bừng tỉnh, anh vẫn không để cô yên tiếp tục muốn tiến đến cô, chạm nhiều hơn vào cô.
Cô đã tỉnh lại, ngay lập tức muốn rời khỏi anh.
Cố Nam Hàn liền không nhịn được bật cười, cô hệt như một con nhím con vậy.
Nhược Tâm chạy thật nhanh vào phòng mình, cô mặt đỏ tía tai, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cô tức giận vùi mặt vào chiếc gối mà giãy hệt như một con cá vậy.
Tiếng gõ cửa truyền lại, cô ra mở cửa.
-Mẹ à.
-Uh.
Mẹ và cô liền vào phòng, rất ít khi mẹ cô lại gõ cửa, cũng ít khi tìm cô ngay sát giờ ngủ như thế này.
-Nhược Tâm, con biết bố con không phải con ruột của bà nội chứ?
-Vâng, con biết.
-Con nên giữ khoảng cách với Cố Nam Hàn, cũng không nên thân thiết như thể…
Bà Hạ định nói nhưng lại thôi không lên tiếng.
-Dạ mẹ, thân thiết với anh họ thì có gì sai ạ?
-Uh, mẹ biết, con đi ngủ sớm đi.
-Vâng.
-À con định đi làm ở đâu chưa?
-Con chưa ạ.
-Ừm. Ngủ sớm.
Cô gật đầu, cánh cửa dần đóng lại.
Cô nằm mãi vẫn không nghĩ ra sao mẹ lại nói với cô như vậy, lúc trước đều không phải rất tốt à. Nhược Tâm hai ngày mới về liền gặp Cố Nam Hàn cả hai, cô không muốn nghĩ nữa vì cô rất mệt mỏi rồi, trước mặt anh cô tưởng mình phải dành ra vài nghìn phần trăm sức mạnh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.