Chương 11: Đến Công Ty Anh.
Mộ An Lạc
19/08/2021
Mẹ Hạ sau khi về phòng liền vắt tay suy nghĩ, vừa nãy hết thảy bà đều nhìn thấy, là con gái mình cùng Cố Nam Hàn lại thân mật với nhau như vậy, viên sỏi cũng là do bà lỡ đá vô.
Nếu như Nhược Tâm mà qua lại với Nam Hàn vậy thì mặt mũi cả Hạ gia và Cố gia vất đi đâu?
Mọi người sẽ chỉ trỏ con gái bà là dụ dỗ anh họ mình, rồi đến lúc đấy chỉ có Nhược Tâm là thiệt thòi. Bà quá yêu con gái nên mới nghĩ đến mức đó.
Biết là không thể ngăn được tình yêu nhưng bà vẫn phải nghĩ mọi cách, mà cũng không nên nói với bố Hạ nếu không mọi chuyện sẽ từ bé xé ra to mất.
Sáng hôm sau.
-Tâm Tâm, con đã suy nghĩ đi làm chưa?
Bố Hạ nhân tiện ăn sáng liền hỏi cô:
-Dạ, con vẫn đang suy nghĩ ạ.
-Đến Cố thị đi, anh con sẽ hướng dẫn con, nó lăn lộn bao năm nay rồi.
-Dạ? Con… con…
-Ông bị sao mà không cho nó đến chỗ mình mà lại bắt nó sang Cố thị?
-Bà không hiểu gì. Chúng nó cùng sáp tuổi liền dễ hơn tôi.
-Ông… mới không biết gì.
Mẹ Hạ nghe xong liền tức giận một cách kì lạ, liền vào phòng mình
Tiếng dập cửa mạnh từ xa vọng lại khiến người bên ngaoif đều rùng mình.
-Vú lát nữa mang đồ ăn vào cho cô ấy nhé.
-Vâng ông chủ.
Vú nuôi nhà Hạ gia đã làm bao nhiêu năm nay, họ đều rất tin tưởng.
-Cô chủ muốn ăn gì nữa không?
-Sao vú cứ gọi con là cô chủ, con không thích như vậy đâu.
-Được, được, ta liền sửa.
Cô cười tít mắt với vú. Hôm qua vì vú nuôi nấu cơm xong liền phải về có việc gấp nên không ở lại hàn huyên với cô được. Thật không ngờ cô gái vú nuôi bây giờ lại trưởng thành đến vậy.
-Nhược Tâm, mai liền đến Cố thị đi. Ta sắp xếp cho con.
Hạ Nhược tâm vẫn luôn biết tính ông ăn mềm không ăn cứng, đành chịu thuận theo.
Cô nghĩ, chắc chắn Cố Nam Hàn anh ta là sao chổi, mới ám cô như vậy.
Cố thị.
-Trần Lâm Hinh, cậu đã chuẩn bị chưa.
-Rồi. Nhưng mà là ai mà khiến cậu nhọc tâm đến vậy.
-Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi, cậu cũng quen.
Không biết là ai nhưng lại khiến Lâm Hinh cô thật sự bận tâm đến lạ. Cô cứ luôn bất an bồn chồn mãi.
-À, cậu gọi Lâm Châu Hòa giúp tôi, tôi có chuyện cần bàn.
-Nhưng hôm qua cậu ta mới từ Châu Phi về.
Anh không nói gì chỉ quay đầu lại nhìn Lâm Hinh, ánh mắt này cô chưa gặp bao giờ, nó có chút không hài lòng, chút cưỡng bức lạ thường.
-Được.
Đến trước cửa công ty, cô không mong muốn vào một chút nào. Cố thị vẫn ở Thượng Hải rất lâu rồi. Nổi tiếng kinh doanh đá quý, dành cho những tầng lớp thượng lưu. Hầu hết người có tiền đều tiêu tiền vào đây. Bởi vì nó thật sự rất hoàn mỹ.
Từng tòa nhà kính cao chót vót khiến cô phải ngẩng cao đầu, mặc dù công ty nhà cô cũng không phải nhỏ nhưng so với Cố thị vẫn là phần kém hơn.
Tòa cao nhất kia chính là nơi anh làm việc. Hôm nay cô bắt buộc lên đó để báo cáo. Tại sao phòng nhân sự lại không đến mà đến chỗ anh, anh chuyển cấp à?
Không nghĩ nhiều, cô liền vào, đứng trước thang máy, cô liền lựa chọn khoang bé nhất đi, vả lại nó lại không có nhiều người xếp hàng.
Cô ngó nhìn một lát mới thấy nó nhận diện khuôn mặt, được đấy anh hai, quá đỉnh luôn. Cô liền thấy nó vui đến lạ, nay cô vui vì nó đấy.
Nhưng cô vào lại không thấy ai vào, liền gọi người vào nhưng họ đều từ chối. Đến khi gần đóng thì mới có một cô gái vào nhưng lại không kịp. Thang máy liền lên tầng cao nhất. Kì lạ là thang máy chỉ có nút vài tầng, nhưng vẫn là số 36 đẹp nhất đi.
Sau khi cô vào, mọi người xung quanh đều trố tròn mắt, cô ấy vào được khoang chuyên dụng của Tổng tài, vậy hẳn là nhân vật vô cùng đặc biệt.
-Mấy cô có thấy không? Cô ấy vào thang máy của Cố tổng đấy.
-Hu hu… mình còn chưa được vào.
-Cậu có nhìn thấy mặt cô ấy không?
-Tôi còn chưa kịp nhìn. Nhưng vóc dáng như vậy liền rất xinh đẹp.
-Nhưng mà Trần thư kí còn chưa được vào đó bao giờ.
-Không ai vào được mà có mỗi cô ấy. Tôi phải nghĩ cách làm quen thôi.
Mọi người cười phá lên. Nhưng cũng không phải không có người ganh tỵ.
Nhân vật đó là Dương Hoa Tịnh, cô ta ứng tuyển bao nhiêu lần vẫn không vào được chức thư kí, đâm liền ghét bỏ Nhược Tâm.
-Sẽ sớm thôi, tôi liền làm Cố phu nhân.
Trong thang máy, tiếng điện thoại kêu.
-Alo, sao rồi Hạ tiểu thư. Gặp Cố tổng chưa?
-Cậu đừng đùa, tớ đang trong thang máy.
-Ừm.
-Mà này, nó kì ghê.
Cô kể một hồi mới biết là nó là thang máy chuyên dụng.
Trời sao cô lại không biết, nhưng sao mặt cô lại được cài đặt sẵn như thế chứ?
-Tỉnh đi cô nương. Người ta có ý với cô đấy.
-Cậu đừng nói đùa, bọn mình là anh em mà.
-Nhưng đâu có cùng huyết thống.
-Lười nói với cậu. Tắt máy đây.
-Tâm Tâm…
Cái con người này, liền tắt máy của tiểu thư Quan đây.
Quan Hồng Ngưng liền nhắn tin: “tối đi quẩy không?”
Cô trả lời lại: “được”
Hạ Nhược Tâm bước vào phòng, liền không thấy người. Cô ngồi xuống sô pha đợi anh.
Một thân hình cực phẩm đang quấn khăn tắm đi ra.
Nếu như Nhược Tâm mà qua lại với Nam Hàn vậy thì mặt mũi cả Hạ gia và Cố gia vất đi đâu?
Mọi người sẽ chỉ trỏ con gái bà là dụ dỗ anh họ mình, rồi đến lúc đấy chỉ có Nhược Tâm là thiệt thòi. Bà quá yêu con gái nên mới nghĩ đến mức đó.
Biết là không thể ngăn được tình yêu nhưng bà vẫn phải nghĩ mọi cách, mà cũng không nên nói với bố Hạ nếu không mọi chuyện sẽ từ bé xé ra to mất.
Sáng hôm sau.
-Tâm Tâm, con đã suy nghĩ đi làm chưa?
Bố Hạ nhân tiện ăn sáng liền hỏi cô:
-Dạ, con vẫn đang suy nghĩ ạ.
-Đến Cố thị đi, anh con sẽ hướng dẫn con, nó lăn lộn bao năm nay rồi.
-Dạ? Con… con…
-Ông bị sao mà không cho nó đến chỗ mình mà lại bắt nó sang Cố thị?
-Bà không hiểu gì. Chúng nó cùng sáp tuổi liền dễ hơn tôi.
-Ông… mới không biết gì.
Mẹ Hạ nghe xong liền tức giận một cách kì lạ, liền vào phòng mình
Tiếng dập cửa mạnh từ xa vọng lại khiến người bên ngaoif đều rùng mình.
-Vú lát nữa mang đồ ăn vào cho cô ấy nhé.
-Vâng ông chủ.
Vú nuôi nhà Hạ gia đã làm bao nhiêu năm nay, họ đều rất tin tưởng.
-Cô chủ muốn ăn gì nữa không?
-Sao vú cứ gọi con là cô chủ, con không thích như vậy đâu.
-Được, được, ta liền sửa.
Cô cười tít mắt với vú. Hôm qua vì vú nuôi nấu cơm xong liền phải về có việc gấp nên không ở lại hàn huyên với cô được. Thật không ngờ cô gái vú nuôi bây giờ lại trưởng thành đến vậy.
-Nhược Tâm, mai liền đến Cố thị đi. Ta sắp xếp cho con.
Hạ Nhược tâm vẫn luôn biết tính ông ăn mềm không ăn cứng, đành chịu thuận theo.
Cô nghĩ, chắc chắn Cố Nam Hàn anh ta là sao chổi, mới ám cô như vậy.
Cố thị.
-Trần Lâm Hinh, cậu đã chuẩn bị chưa.
-Rồi. Nhưng mà là ai mà khiến cậu nhọc tâm đến vậy.
-Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi, cậu cũng quen.
Không biết là ai nhưng lại khiến Lâm Hinh cô thật sự bận tâm đến lạ. Cô cứ luôn bất an bồn chồn mãi.
-À, cậu gọi Lâm Châu Hòa giúp tôi, tôi có chuyện cần bàn.
-Nhưng hôm qua cậu ta mới từ Châu Phi về.
Anh không nói gì chỉ quay đầu lại nhìn Lâm Hinh, ánh mắt này cô chưa gặp bao giờ, nó có chút không hài lòng, chút cưỡng bức lạ thường.
-Được.
Đến trước cửa công ty, cô không mong muốn vào một chút nào. Cố thị vẫn ở Thượng Hải rất lâu rồi. Nổi tiếng kinh doanh đá quý, dành cho những tầng lớp thượng lưu. Hầu hết người có tiền đều tiêu tiền vào đây. Bởi vì nó thật sự rất hoàn mỹ.
Từng tòa nhà kính cao chót vót khiến cô phải ngẩng cao đầu, mặc dù công ty nhà cô cũng không phải nhỏ nhưng so với Cố thị vẫn là phần kém hơn.
Tòa cao nhất kia chính là nơi anh làm việc. Hôm nay cô bắt buộc lên đó để báo cáo. Tại sao phòng nhân sự lại không đến mà đến chỗ anh, anh chuyển cấp à?
Không nghĩ nhiều, cô liền vào, đứng trước thang máy, cô liền lựa chọn khoang bé nhất đi, vả lại nó lại không có nhiều người xếp hàng.
Cô ngó nhìn một lát mới thấy nó nhận diện khuôn mặt, được đấy anh hai, quá đỉnh luôn. Cô liền thấy nó vui đến lạ, nay cô vui vì nó đấy.
Nhưng cô vào lại không thấy ai vào, liền gọi người vào nhưng họ đều từ chối. Đến khi gần đóng thì mới có một cô gái vào nhưng lại không kịp. Thang máy liền lên tầng cao nhất. Kì lạ là thang máy chỉ có nút vài tầng, nhưng vẫn là số 36 đẹp nhất đi.
Sau khi cô vào, mọi người xung quanh đều trố tròn mắt, cô ấy vào được khoang chuyên dụng của Tổng tài, vậy hẳn là nhân vật vô cùng đặc biệt.
-Mấy cô có thấy không? Cô ấy vào thang máy của Cố tổng đấy.
-Hu hu… mình còn chưa được vào.
-Cậu có nhìn thấy mặt cô ấy không?
-Tôi còn chưa kịp nhìn. Nhưng vóc dáng như vậy liền rất xinh đẹp.
-Nhưng mà Trần thư kí còn chưa được vào đó bao giờ.
-Không ai vào được mà có mỗi cô ấy. Tôi phải nghĩ cách làm quen thôi.
Mọi người cười phá lên. Nhưng cũng không phải không có người ganh tỵ.
Nhân vật đó là Dương Hoa Tịnh, cô ta ứng tuyển bao nhiêu lần vẫn không vào được chức thư kí, đâm liền ghét bỏ Nhược Tâm.
-Sẽ sớm thôi, tôi liền làm Cố phu nhân.
Trong thang máy, tiếng điện thoại kêu.
-Alo, sao rồi Hạ tiểu thư. Gặp Cố tổng chưa?
-Cậu đừng đùa, tớ đang trong thang máy.
-Ừm.
-Mà này, nó kì ghê.
Cô kể một hồi mới biết là nó là thang máy chuyên dụng.
Trời sao cô lại không biết, nhưng sao mặt cô lại được cài đặt sẵn như thế chứ?
-Tỉnh đi cô nương. Người ta có ý với cô đấy.
-Cậu đừng nói đùa, bọn mình là anh em mà.
-Nhưng đâu có cùng huyết thống.
-Lười nói với cậu. Tắt máy đây.
-Tâm Tâm…
Cái con người này, liền tắt máy của tiểu thư Quan đây.
Quan Hồng Ngưng liền nhắn tin: “tối đi quẩy không?”
Cô trả lời lại: “được”
Hạ Nhược Tâm bước vào phòng, liền không thấy người. Cô ngồi xuống sô pha đợi anh.
Một thân hình cực phẩm đang quấn khăn tắm đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.