Thâm Trì (H)

Chương 15: Kêu Cứu

Mộng Vi Ngư

03/06/2024

Sáng sớm thứ hai, Triệu Mỹ Lan thân là chủ nhiệm lớp, đương nhiên phải tới sớm hơn với giáo viên dạy học bình thường, nhưng trong văn phòng làm việc trống trải hôm nay lại có người tới sớm hơn cô ấy.

"Cô Hứa, sao tới trường sớm vậy? Cô có tiết buổi sáng à?"

Sáng nay Hứa Trăn không có tiết dạy, nhưng bài tập của Hứa Kiệt lại bị quên ở nhà, sáng nay lại vội vàng cần, nên nhiệm vụ này đương nhiên là giao cho Hứa Trăn.

Cô lắc đầu.

"Đúng rồi, hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô, sao không có ai nghe máy? Phố đi bộ khu Đông mới mở mấy cửa hàng, vốn định hẹn cô đi dạo."

"Xin lỗi cô Triệu, điện thoại di động của tôi hỏng rồi."

"Ôi chao, đây cũng không phải chuyện nhỏ đâu, nếu không liên lạc được với cô, lỡ chậm trễ chuyện trong công việc cũng không tốt, chủ nhiệm Vương của chúng ta là người luôn muốn hoàn mỹ."

Câu cuối cùng là Triệu Mỹ Lan nhỏ giọng nói.

Hứa Trăn nói: "Tôi đã mang đi sửa rồi."

Triệu Mỹ Lan bỏ túi xách vào trong ngăn kéo, khóe mắt hơi liếc về phía Hứa Trăn, nhìn cô vài lần, văn phòng trống trải không người, cô ấy hơi tới gần bên cạnh Hứa Trăn.

"Cô Hứa, bạn học hồi xưa của tôi có con trai, đang học tiểu học, cô ấy đang tìm gia sư, tốt nhất là thông thạo về tiếng Anh, cô có muốn thử hay không?"

Hứa Trăn có hơi kinh ngạc, tuy rằng chính sách quy định giáo viên trong trường không cho dạy thêm ở ngoài, nhưng có rất nhiều giáo viên lén lút đi làm thêm rất nhiều, tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra.



"Giá cô ấy đưa ra còn rất cao, một giờ được từng này." Triệu Mỹ Lan giơ ngón tay ra hiệu.

Gia đình có thể tìm gia sư đương nhiên đều có điều kiện không tệ, chỉ là Hứa Trăn có hơi nghi hoặc: "Cô Triệu, nếu đã là con trai của bạn học cô thì cô không phải càng thuận tiện hơn sao?"

Triệu Mỹ Lan thở dài một hơi, nhún nhún vai: "Vận may của bạn học của tôi khá tốt, gả cho một người chồng giàu có, nhà ở trong khu biệt thự, người giúp việc nghe nói còn có mấy người, tôi không muốn đi thưởng thức cuộc sống được trời ưu đãi của cô ấy."

Hứa Trăn nghe hiểu.

"Huống chi, công việc của giáo viên chủ nhiệm rất nhiều, tôi cũng không có thời gian."

Hứa Trăn suy nghĩ một phen, nói với cô: "Vậy để tôi suy nghĩ một chút."

"Được, vậy tôi sẽ đưa cho cô phương thức liên lạc của cô ấy, khi nào điện thoại di động của cô sửa xong mà vẫn muốn đi thì cô hãy thương lượng với cô ấy nhé."

Hứa Trăn nói cảm ơn.

Cô ấy lại hỏi Hứa Trăn ăn sáng chưa, bạn trai cô ấy mua thêm cho cô ấy một miếng bánh, muốn chia cho Hứa Trăn.

Hứa Trăn không từ chối.

Triệu Mỹ Lan làm việc hào phóng nhiệt tình, cô ấy thật sự coi Hứa Trăn là bạn bè, ngoại trừ hơi thích khoe mẽ chuyện tình cảm ra, kỳ thật Hứa Trăn vẫn rất thích cô ấy.



Hôm nay đến phiên Hứa Trăn trông coi tiết tự học buổi tối, mãi đến chín giờ rưỡi tối mới tan tầm.

Khi cô xuống chỗ trạm xe buýt thì đã 10 giờ.

Giao thông ở tầng dưới nhà cô không quá thuận tiện, nhà ga cách khá xa, xuống xe buýt vẫn phải đi một đoạn nữa.

Chỉ có mấy cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn, Hứa Trăn lấy đèn pin ra soi đường, lúc đi qua tòa nhà hoang vẫn luôn tối đen như trước, nhưng dù sao cũng là con đường đi từ nhỏ đến lớn, cô rất quen thuộc.

Từ hướng này của tòa nhà hoang đi về phía trước khoảng một trăm mét có một công viên nhỏ, nhưng phía trên công viên là cầu vượt, xung quanh lại có cây cao che chắn, lộ ra vắng vẻ, bình thường những lúc sáu bảy giờ tối mới thỉnh thoảng có người tới nơi này đi bộ.

Đây cũng là con đường mà Hứa Trăn bình thường phải đi qua, cổng khu chung cư đối diện ngay công viên.

Thân cây đa to lớn che khuất đa phần ánh sáng, đặc biệt là cành lá phát triển vô cùng xum xuê, đâm chồi nảy lộc vô cùng nhiều.

Hứa Trăn vừa định băng qua đường, thì nghe thấy phía sau thân cây đa truyền đến một tiếng nức nở mơ hồ, không phân biệt được nam nữ.

Cô dừng lại, nhưng tiếng xả khói xe trên cầu vượt đột nhiên lớn hơn, che lấp âm thanh nhỏ bé.

Hứa Trăn không để ý nhiều, khóe mắt lơ đãng liếc qua. Gió đêm thổi qua, thổi bay lá cây, bóng dáng ở một góc trong công viên bị gió thổi lay động.

Hình như cô nhìn thấy một vài bóng người, có một số người còn cầm một vài đồ vật dài ngắn khác nhau ở trong tay.

Cô từ từ đi đến phía sau cây đa, bởi vì cô mơ hồ nghe thấy âm thanh kêu cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Trì (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook