Chương 10: Không Phải Người Khác
Mộng Vi Ngư
03/06/2024
Hứa Trăn tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm, đi tới trước bồn rửa mặt, bước chân dừng lại, cô nhìn thấy bên cạnh bồn rửa mặt đặt một chậu quần áo đã thay của Hứa Kiệt, đồng phục học sinh màu xanh trắng.
Mà ở giữa bồn rửa lại đặt một chậu quần lót tối màu của con trai, không nhiều lắm, vừa vặn năm cái.
Trong lòng Hứa Trăn không vui, đặt chậu sang một bên, bắt đầu nặn kem đánh răng.
Quần áo của Hứa Kiệt đều do Hứa Trăn giặt.
Trong nhà để tiết kiệm tiền chưa bao giờ mua thêm máy giặt, trước đây quần áo của một gia đình bốn người đều do Trương Anh giặt bằng tay.
Nhưng sau đó móng tay Trương Anh bị một ít bệnh vặt, dính nước là sẽ đau, bình thường rửa rau còn được, lúc giặt quần áo thì sẽ thấy hơi đau nhức.
Hứa Trăn từ nhỏ đã thương mẹ, thường xuyên giúp mẹ làm việc.
Trương Anh không chỉ phải lo cho gia đình bốn người bọn họ, mà còn thường xuyên về quê chăm sóc hai ông bà.
Loại việc nhà này, từ trước tới nay đàn ông con trai nhà họ Hứa không bao giờ dính vào.
Bây giờ Hứa Kiệt cũng lớn như vậy, Hứa Trăn càng ngày càng kháng cự phải làm công việc lặt vặt như giặt quần áo cho cậu, cô cho rằng Hứa Kiệt phải tự mình làm việc.
Hứa Trăn mở vòi nước ra, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, không chú ý tới cánh cửa hơi mở ra.
Khóe mắt cô lơ đãng liếc qua, thì nhìn thấy Hứa Kiệt khoanh tay trước ngực đứng dựa ngoài cửa.
Cô giật cả mình.
"Đứng đó làm gì? Tính dọa người à?"
Hứa Kiệt nhìn người phụ nữ chỉ đến bả vai mình, cuối cùng trên mặt cô cũng xuất hiện một ít nét mặt sinh động, không giống như khúc gỗ khi ở trên bàn cơm.
Cô vừa tắm rửa xong, tóc được búi củ tỏi, không đeo kính, giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, bám vào làn da trắng sứ, con ngươi màu đen của Hứa Kiệt chuyển động vài cái.
Cậu cười nói: "Chị, chị nhát gan quá, cái này mà cũng dọa tới chị được."
Hứa Trăn có vẻ hơi im lặng.
"Chị xong chưa, em muốn tắm."
"Sắp xong rồi, lần sau nhìn thấy đèn phòng vệ sinh tắt thì tới lượt em."
Hứa Kiệt nghe xong lại cười khẽ một tiếng.
"Chị, ngày mai nghỉ, giúp em giặt quần áo đi."
Hứa Trăn nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Hứa Kiệt, em cũng lớn như vậy rồi, sau này quần áo của em thì tự giặt đi."
Cô dùng khăn mặt lau mặt, đương nhiên là bỏ qua sự trêu tức trong mắt Hứa Kiệt.
"Chị gái giúp em trai giặt quần áo thì có làm sao đâu, không phải từ nhỏ đến lớn chị đều làm hả?"
"Đó là khi còn bé." Hứa Trăn đặt khăn tắm lên kệ. "Quần áo trên người em mà em cũng không biết xấu hổ để người khác giặt hả?"
"Không biết xấu hổ đó."
Giọng điệu thờ ơ của cậu khiến Hứa Trăn nghe xong thì tức giận.
"Em cũng không phải là người khác."
Hứa Trăn nhịn xuống, nói:"Em tự giải quyết đi."
Cô không nhìn cậu nữa mà trở về phòng.
Hứa Kiệt hừ nhẹ một tiếng, dù sao tới lúc đó Trương Anh vẫn sẽ bảo cô tới giặt cho cậu.
-
Sáng sớm cuối tuần, Trương Anh bảo cô giặt quần áo của Hứa Kiệt, Hứa Trăn cảm thấy phiền muộn, không để ý.
Điện thoại di động rung lên hai tiếng, Hứa Trăn mở nắp điện thoại di động ra, thấy Tôn Gia Hằng gửi tin nhắn cho cô.
Anh ta nói rằng cơ quan tối nay có một bữa liên hoan bảo cô tới tham gia cùng anh ta.
Hứa Trăn khép điện thoại di động lại, đặt ở một bên, theo ánh mặt trời nhìn ra ban công. Cô có trồng mấy chậu sen đá và hoa hồng, lúc nào cũng nở hoa, từng đóa hoa trắng nõn tao nhã.
Cô dùng bình nước tưới cho những bông hoa.
Tòa nhà hoang đối diện trước sau như một vắng vẻ trống trải, vách tường rách nát, nứt vỡ, lộ ra sự tĩnh mịch thật sâu.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng vang, Hứa Trăn quay đầu, thì thấy mấy công nhân áo xanh đang dọn dẹp ban công bên cạnh.
Hai ban công này nằm rất gần nhau, ở giữa cũng chỉ có khoảng trống giữa hai người lớn.
Hàng xóm của họ rất ít khi quay lại đây để sống, có một ngôi nhà ở trung tâm thành phố, ngôi nhà này đã được bỏ trống trong nhiều năm, gần đây hình như đang bắt đầu bán.
Có vẻ như nó đã tìm được người mua.
Mà ở giữa bồn rửa lại đặt một chậu quần lót tối màu của con trai, không nhiều lắm, vừa vặn năm cái.
Trong lòng Hứa Trăn không vui, đặt chậu sang một bên, bắt đầu nặn kem đánh răng.
Quần áo của Hứa Kiệt đều do Hứa Trăn giặt.
Trong nhà để tiết kiệm tiền chưa bao giờ mua thêm máy giặt, trước đây quần áo của một gia đình bốn người đều do Trương Anh giặt bằng tay.
Nhưng sau đó móng tay Trương Anh bị một ít bệnh vặt, dính nước là sẽ đau, bình thường rửa rau còn được, lúc giặt quần áo thì sẽ thấy hơi đau nhức.
Hứa Trăn từ nhỏ đã thương mẹ, thường xuyên giúp mẹ làm việc.
Trương Anh không chỉ phải lo cho gia đình bốn người bọn họ, mà còn thường xuyên về quê chăm sóc hai ông bà.
Loại việc nhà này, từ trước tới nay đàn ông con trai nhà họ Hứa không bao giờ dính vào.
Bây giờ Hứa Kiệt cũng lớn như vậy, Hứa Trăn càng ngày càng kháng cự phải làm công việc lặt vặt như giặt quần áo cho cậu, cô cho rằng Hứa Kiệt phải tự mình làm việc.
Hứa Trăn mở vòi nước ra, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, không chú ý tới cánh cửa hơi mở ra.
Khóe mắt cô lơ đãng liếc qua, thì nhìn thấy Hứa Kiệt khoanh tay trước ngực đứng dựa ngoài cửa.
Cô giật cả mình.
"Đứng đó làm gì? Tính dọa người à?"
Hứa Kiệt nhìn người phụ nữ chỉ đến bả vai mình, cuối cùng trên mặt cô cũng xuất hiện một ít nét mặt sinh động, không giống như khúc gỗ khi ở trên bàn cơm.
Cô vừa tắm rửa xong, tóc được búi củ tỏi, không đeo kính, giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, bám vào làn da trắng sứ, con ngươi màu đen của Hứa Kiệt chuyển động vài cái.
Cậu cười nói: "Chị, chị nhát gan quá, cái này mà cũng dọa tới chị được."
Hứa Trăn có vẻ hơi im lặng.
"Chị xong chưa, em muốn tắm."
"Sắp xong rồi, lần sau nhìn thấy đèn phòng vệ sinh tắt thì tới lượt em."
Hứa Kiệt nghe xong lại cười khẽ một tiếng.
"Chị, ngày mai nghỉ, giúp em giặt quần áo đi."
Hứa Trăn nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Hứa Kiệt, em cũng lớn như vậy rồi, sau này quần áo của em thì tự giặt đi."
Cô dùng khăn mặt lau mặt, đương nhiên là bỏ qua sự trêu tức trong mắt Hứa Kiệt.
"Chị gái giúp em trai giặt quần áo thì có làm sao đâu, không phải từ nhỏ đến lớn chị đều làm hả?"
"Đó là khi còn bé." Hứa Trăn đặt khăn tắm lên kệ. "Quần áo trên người em mà em cũng không biết xấu hổ để người khác giặt hả?"
"Không biết xấu hổ đó."
Giọng điệu thờ ơ của cậu khiến Hứa Trăn nghe xong thì tức giận.
"Em cũng không phải là người khác."
Hứa Trăn nhịn xuống, nói:"Em tự giải quyết đi."
Cô không nhìn cậu nữa mà trở về phòng.
Hứa Kiệt hừ nhẹ một tiếng, dù sao tới lúc đó Trương Anh vẫn sẽ bảo cô tới giặt cho cậu.
-
Sáng sớm cuối tuần, Trương Anh bảo cô giặt quần áo của Hứa Kiệt, Hứa Trăn cảm thấy phiền muộn, không để ý.
Điện thoại di động rung lên hai tiếng, Hứa Trăn mở nắp điện thoại di động ra, thấy Tôn Gia Hằng gửi tin nhắn cho cô.
Anh ta nói rằng cơ quan tối nay có một bữa liên hoan bảo cô tới tham gia cùng anh ta.
Hứa Trăn khép điện thoại di động lại, đặt ở một bên, theo ánh mặt trời nhìn ra ban công. Cô có trồng mấy chậu sen đá và hoa hồng, lúc nào cũng nở hoa, từng đóa hoa trắng nõn tao nhã.
Cô dùng bình nước tưới cho những bông hoa.
Tòa nhà hoang đối diện trước sau như một vắng vẻ trống trải, vách tường rách nát, nứt vỡ, lộ ra sự tĩnh mịch thật sâu.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng vang, Hứa Trăn quay đầu, thì thấy mấy công nhân áo xanh đang dọn dẹp ban công bên cạnh.
Hai ban công này nằm rất gần nhau, ở giữa cũng chỉ có khoảng trống giữa hai người lớn.
Hàng xóm của họ rất ít khi quay lại đây để sống, có một ngôi nhà ở trung tâm thành phố, ngôi nhà này đã được bỏ trống trong nhiều năm, gần đây hình như đang bắt đầu bán.
Có vẻ như nó đã tìm được người mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.