Thâm Trì (H)

Chương 11: Sớm Sinh Quý Tử

Mộng Vi Ngư

03/06/2024

Cô trở lại phòng, buổi tối phải ra ngoài ăn cơm với Tôn Gia Hằng, nhớ tới hôn sự của hai người, cô chợt cảm thấy có một ngọn núi lớn đè ở ngực, đè ép cô không thở nổi.

Cô không biết mình có cảm giác gì với Tôn Gia Hằng, chỉ cảm thấy dáng vẻ của anh ta khá được, điều kiện không tệ, cô chỉ biết cha mẹ rất thích.

Một loại hơi thở thối rữa của bùn đất bao vây xung quanh, loại hơi thở này thấm thấu vào lục phủ ngũ tạng của thân thể, ăn mòn tế bào và màng não.

Đó là xiềng xích rỉ sét, là dây leo ăn sâu vào đất, quấn quanh giam cầm suy nghĩ và hành vi của cô.

Ví dụ như mấy ngày trước mẹ chồng tương lai đã đưa ra yêu cầu cô phải mang thai trước rồi mới kết hôn.

Ví dụ, sáng nay mẹ cô yêu cầu cô phải đi giặt quần áo cho em trai mình.

Cô muốn thoát khỏi hơi thở của căn phòng này, vì vậy cô đã đi đến địa điểm liên hoan để chờ đợi từ sớm.

Tôn Gia Hằng cao hơn cô nửa cái đầu, chiều cao coi như phù hợp. Anh ta có vóc dáng khiếm nhã, mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần âu, nhưng khuôn mặt trắng trẻo, nhã nhặn.

Anh ta dường như biết Hứa Trăn sẽ đến sớm, cũng quen với sự hiểu chuyện của cô. Ở góc nhìn của anh ta, Hứa Trăn là một người thích hợp để kết hôn.

Bầu không khí trong bữa tiệc hòa hợp, nói chuyện vui vẻ tự nhiên, đồng nghiệp trong bộ phận của họ không chênh lệch tuổi tác nhiều, đồ ăn và hoàn cảnh của nhà hàng này đều là rất sang trọng.

Hứa Trăn ngồi bên cạnh Tôn Gia Hằng, rất ít khi nói chuyện. Có người tiến lên hỏi chuyện, khi hỏi về nghề nghiệp của cô thì liên tục gật đầu:" Giáo viên giỏi biết bao, là phần tử tri thức."

Một số người hỏi họ đã quen nhau bao lâu, sau đó những người khác cũng ồn ào theo.

Khóe miệng Hứa Trăn luôn cười, chỉ là cơ bắp có hơi cứng ngắc.



Thật vất vả mới chịu đựng tới khi bữa tiệc kết thúc, bọn họ ồn ào bảo ai trả tiền trước, có một người đột nhiên đề nghị:"Gần đây Gia Hằng không phải thăng chức sao, phải không Tôn quản lý?"

Nói đến đây, những người còn lại cũng phụ họa theo, ý tứ là để cho lãnh đạo lớn nhất ở đây mời bữa cơm này.

Tôn Gia Hằng cũng uống chút rượu, nghe thấy người khác gọi anh là Tôn quản lý, đầu có hơi choáng váng, người cũng phiêu phiêu, làm một cái thủ thế chờ chút, sau đó hào phóng đáp một tiếng"Được".

Hứa Trăn thoáng ngước mắt lên, nhìn về phía anh ta, nhưng cuối cùng không nói gì.

Bọn họ bảy tám người, một bữa cơm tốn hơn năm trăm, những người còn lại đều nịnh nọt Tôn Gia Hằng:"Tôn quản lý thật là hào phóng. Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Tôn Gia Hằng cười cười, ôm vai Hứa Trăn.

"Bây giờ chưa tới tám giờ, còn sớm, mọi người có muốn đi hát karaoke không? Bên cạnh có một quán karaoke mới mở."

Tất cả mọi người vẫn còn hào hứng rất cao, nhao nhao đều nói đi.

Tôn Gia Hằng hình như đã bị bọn họ ảnh hưởng, miệng so với đầu óc còn nhanh một bước, hào phóng nói:"Được, vậy thì phí karaoke hôm nay tôi cũng mời, mọi người chơi hết mình đi."

Mọi người hoan hô một tiếng, tiếp tục vỗ mông ngựa Tôn Gia Hằng.

Hứa Trăn nhíu nhíu mày, cô không muốn tham gia loại hoạt động này, cũng không hiểu cách làm của Tôn Gia Hằng. Rõ ràng chi phí này không cần anh ta phải gánh vác, bây giờ KTV được coi như là câu lạc bộ cao cấp, vật giá cao, được rất nhiều người theo đuổi.

Tôn Gia Hằng là người từ dưới quê lên, điều kiện trong nhà không tính là kém, có nhà có đất, chỉ là mấy năm trước cha anh ta bị bệnh, bán đất trong nhà. Từ sau khi Tôn Gia Hằng tốt nghiệp, thu nhập của gia đình đều dựa vào anh ta.

Lần này tiêu phí đi KTV tất nhiên là không thấp, đã sớm không còn trong phạm vi anh ta có thể gánh vác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Trì (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook