Chương 38
Tài Tử Kim Thiền Khánh
13/10/2015
Chương 38
---
- Không… - Tôi hét lên.
- “Con nhỏ này, mày có im không hả?”
- Hừ, định nuốt lời sao? – Khôi Nguyên nói.
- Cuộc chiến vừa rồi mày thắng. Nhưng tao cảnh cáo mày, lần này coi như mày gặp may, nhưng nếu để tao gặp lại lần sau, tao sẽ không tha đâu.
- Rốt cuộc ai đã sai anh đến truy sát tôi?
- Mày không nên biết làm gì. Nói tóm lại, nếu mày muốn toàn mạng thì hãy chấm dứt cuộc điều tra đi. Mày hiểu ý tao rồi chứ!
Nói rồi, hắn quay sang ra lệnh cho đám đàn em:
- Bọn bay, rút lui!
Chúng khẩn trương lên những chiếc mô tô, “ùn ùn ùn…”
Bọn chúng đã đi hết, chỉ còn lại tôi với Khôi Nguyên và ông đánh cá lúc này không còn thổi sáo nữa.
---
Về lại nhà, tôi mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sofa. Khôi Nguyên thì nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lấy xì gà mồi hút. Trong làn khói mờ đục, mùi xì gà thơm phức. Khôi Nguyên trong tư thế bắt tréo chân, thong thả thưởng thức hương vị của điếu thuốc. Lúc anh ấy gạt tàn, tôi tranh thủ thời cơ để mở đầu câu chuyện. Tôi thấy đã đến lúc phải nói điều gì đó. Và tôi hỏi:
- Khôi Nguyên, tình hình là chúng có chịu để yên cho chúng ta không?
- Cô yên tâm đi! Cái gã khi nãy đấu với tôi được xem là một tay hảo hán đấy. Hắn không nuốt lời đâu.
- Ừm, anh nói đúng á! Tôi thấy hắn cũng không đến nổi nào. Nhưng, rốt cuộc nguyên nhân nào khiến hắn truy sát anh vậy Khôi Nguyên? Có lẽ nào... lẽ nào lại là nguyên nhân đó... cái thằng mà anh đã đánh ở khu phố đi bộ ấy.
- Cô cũng nghe hắn nói rồi còn gì. Tôi đã đánh anh em của hắn, không phải thằng đó thì thằng nào nữa, chẳng lẽ là cái thằng vũ phu hồi trưa sao?
- Hắn cũng nói đến vụ điều tra, điều đó mới khiến tôi thắc mắc.
- Đúng vậy. Hắn đe dọa tôi không được tiếp tục điều tra nữa. Hắn là người của tổ chức nào? Hắn, Bính Lù và đám người hoa liệu có quan hệ gì không? Hắn biết chúng ta đang điều tra vụ án liên quan đến một tổ chức trồng cần sa, và về những bộ hài cốt ư? Nếu đúng như vậy thì chúng ta đang như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể ra tay với chúng ta.
- Nếu vậy thì chúng ta phải chấm dứt cuộc điều tra sao Khôi Nguyên? – Tôi cảm thấy lo lắng.
- Sẽ chấm dứt điều tra...
- Sao cơ?
- Khi nào đầu tôi rơi xuống. Dù bọn chúng có là ai tôi cũng cóc sợ. Tôi đã từng đối đầu với những tổ chức Mafia khét tiếng, cái bọn con nít đó hù được tôi sao? Thế nhưng, kiêu binh tất bại, dù sao có phòng bị vẫn tốt hơn. Từ giờ trở đi tôi và cô phải luôn thận trọng trong mọi hành động đấy.
- Tôi hiểu rồi.
Cả một buổi chiều hôm đó, Khôi Nguyên tập trung suy nghĩ. Anh ấy tiếp tục làm việc với quyển sổ tay, khoanh vùng, kết nối những chuỗi sự kiện... ngồi trầm ngâm, bấm chóp mũi suy luận những giả thiết đã định hình trong đầu.
Đến 4 h 30’ Anh ấy mới gọi tôi lại bàn bạc.
- Ngọc Diệp, tôi biết cô không ưa đến lớp võ lắm đâu.
- Ồ, sao anh biết hay vậy?
- Cái điệu bộ lười biếng của cô nhìn là thấy ngay ấy mà. Nhưng, cô hãy vui lên đi, vì tôi không bắt cô phải đến lớp võ cùng với tôi nữa. Có việc cho cô làm rồi đấy Ngọc Diệp.
- Việc cho tôi làm ư?
- Phải. Tôi muốn cô điều tra thông tin liên quan đến người đàn ông bí ẩn của Kiều Oanh. Thông qua cô gái đó.
- Lệ Quyên?
- Ừm. Ngay bây giờ cô hãy liên lạc với cô ấy. Tôi sẽ chở cô đến nhà cô ấy, hãy khéo lựa lời an ủi và nói chuyện với cô ấy, cốt sao tìm hiểu được thông tin về người đàn ông đó là được.
- Sở trường của tôi mà. Thế còn anh? Anh sẽ tiếp tục đến cái võ đường của thằng vô trách nhiệm đó sao?
- Ngọc Diệp, sao cô lại nói anh ta như vậy?
- Còn không phải à! Hừ, nghĩ lại mà tôi điên cả người... tôi ghét nhất là loại đàn ông hở một xíu là đánh đập phụ nữ. – Mặt tôi bừng bừng lửa giận.
- Tôi phải ở lại đó, để tìm cách tiếp cận, làm thân với anh ta. Cũng để moi thêm thông tin về Kiều Oanh và người đàn ông bí ẩn kia thôi.
- Được rồi. Chúng ta thống nhất vậy đi. Xong việc anh hãy đến nhà Lệ Quyên đón tôi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy đây.
---
Đúng như kế hoạch,
Khôi Nguyên chở tôi đến nhà Lệ Quyên, còn anh ấy tiếp tục bám trụ ở cái võ đường đó.
Nhà ở của Lệ Quyên là một căn biệt thự kín cổng cao tường. Tôi đã có hẹn với cô ấy từ trước, bấm chuông ngồi đợi cũng không lâu lắm, Lệ Quyên ra mở cổng đưa tôi vào nhà. Cô ấy vẫn mang bộ mặt u uất, cô ấy có mỉm cười với tôi, nhưng đó chỉ là nụ cười xã giao.
Biệt thự cô ấy đang ở có sân vườn rất rộng rãi thoáng mát, hai chúng tôi đi dưới một con đường nhựa hai bên trồng rất nhiều violet, và những chậu tím hột (loại địa lan bảng a trồng rất nhiều ở thành phố sương mù), xen kẽ với đó là hàng liễu rũ tóc nghiêng bay trong gió, nắng chiều quạnh quẽ xuống nơi đây, chút nắng vàng hắt bên hiên nhà, xuống mặt đường buồn tênh và vương trên mái tóc mây bồng bềnh của Lệ Quyên. Tiếng chim bồ câu gù trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo, một con bồ câu co ro sầu thảm khép mình bên cành phượng tím xơ xác một vài chiếc lá vàng thu ảm đạm. Phảng phất đâu đây mùi hương đặc biệt của những đóa phong lan mềm mại.
Lệ Quyên đã đổi một chiếc váy khác, buổi chiều hôm đó, cô mặc váy tím (màu mà anh ấy rất thích) áo len cô mặc cũng màu tím, và khăn choàng cổ... vẫn một màu cỏ úa. Cô ấy có gầy hơn lần gặp trước đây, mắt cô ấy ngấn lệ đậm hơn, và nỗi buồn lại thêm chiều u uất...
Lệ Quyên đưa tôi vào phòng khách căn biệt thự sang trọng. Tại đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau.
Tôi cũng biết được Lệ Quyên, không chỉ là con của một đại gia giàu có. Mà cô ấy ngoài nhan sắc đẹp mỹ miều ra, thì tài năng cũng đáng để người khác phải ngưỡng mộ. Cô ấy biết đánh đàn piano, phòng khách đặt một cây đàn hiệu Yamaha (chắc là rất đắc tiền), trên bức tường gần chỗ đặt cây đàn có bức ảnh đóng khung nghệ thuật, đó là ảnh chụp Lệ Quyên đang chơi đàn trong một cuộc thi âm nhạc.
Mãi sau này tôi mới biết Lệ Quyên còn là thạc sĩ khoa quản trị kinh doanh trường đại học quốc gia, và từng du học ở Mỹ.
Lệ Quyên tự tay rót trà mời tôi. Loại trà ô long thượng hạng.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất hợp. Lệ Quyên vì thế mà mở lòng với tôi, dường như cô ấy không muốn che giấu một điều gì, liên quan đến chuyện tình yêu của cô ấy và Văn Phú.
Cô ấy tin tưởng tôi, kể từ ngày hôm đó, ngày mà tôi đỡ cô ấy đứng dậy. Lúc cô ấy đang trong trạng thái suy sụp về mặt tinh thần, khi cô ấy đang rất đau khổ và cần một vòng tay ấm áp.
(...)
- Ngọc Diệp à! Cô thấy tôi có ngốc lắm không?
- Không, cô không ngốc... không hề ngốc chút nào.
- Không ngốc? Thế sao tôi tự làm khô héo thân tôi vậy. Tôi đã yêu một người đàn ông không có chút tình cảm với mình, người mà tôi đã dâng hiến những gì quý giá nhất của một người con gái cho anh ta, để rồi anh ta vô tình quay mặt và còn tàn nhẫn đánh tôi nữa.
- Vẫn chưa muộn đâu Lệ Quyên à! Khi đã nhận ra bộ mặt thật của anh ta, nó giúp cô có đủ quyết đoán để chấm dứt tất cả với con người vũ phu đó.
- Nhưng tôi vẫn không thể làm được Ngọc Diệp à! Tối hôm qua tôi thức trắng để làm gì cô biết không? Để khóc, tôi khóc vì hận chính bản thân mình đã không đủ bản lĩnh giữ được ảnh. Tôi đã không làm một người phụ nữ quyến rũ để làm ảnh sung sướng, tôi chỉ là một kẻ ích kỉ lúc nào cũng đòi hỏi ảnh phải vì tôi này nọ, tôi càm ràm và làm khó ảnh... lỗi do tôi, và tôi tự trách mình đã đánh mất chàng.
- Trời ơi, sao cô lại nghĩ vậy chứ Lệ Quyên, hành động của anh ta đã sờ sờ ra thế rồi cô còn không thấy sao?
- Thấy, tôi thấy chứ Ngọc Diệp. Ôi, tôi cũng không biết tại sao nữa... tôi bị đánh đập tàn nhẫn, tôi hận con người đó... nhưng càng hận chàng, tôi lại càng yêu chàng. Cú tát của chàng làm tôi thấy cuộc sống có hương vị... tôi bị điên mất rồi Ngọc Diệp... tôi, tôi không thể sống mà không có Văn Phú, anh ấy là ý nghĩa của đời tôi. – Lệ Quyên ra sức giải thích, cứ làm như tôi không thể hiểu được những gì đang diễn ra bên trong nội tâm của cô ấy vậy.
- Không được đâu Lệ Quyên, là phụ nữ với nhau, t...
- Tôi sẽ chết, phải rồi, chỉ có cái chết mới giúp tôi quên được anh ấy, tôi mới không đau khổ nữa... và anh ấy cũng sẽ vì đó mà hối hận, mà đau khổ vì đã bỏ rơi tôi.
- Đừng nghĩ rồ dại thế chứ Lệ Quyên, thật không hay chút nào, này, cô hãy nghe tôi một lần này thôi... Đừng làm thế, anh ta sẽ không đau khổ, cũng không hối hận đâu... con người vô trách nhiệm đó chỉ càng khoái trá vì đã trút bỏ đi một gánh nặng. Hãy lạc quan lên! Hãy sống cho thật tốt, hãy xây dựng hạnh phúc cho bản thân mình... hãy biết yêu bản thân mình, đó là cách trả đũa tốt nhất với những kẻ đã phụ ta, cô hiểu tôi nói không Lệ Quên. – Tôi nắm lấy đôi vai thon của Lệ Quyên.
- Ừm. Tôi sẽ làm vậy. – Tuy nói vậy, nhưng lòng cô ấy đau lắm! Hai dòng nước mắt chảy dài bên khóe mắt.
- Phải thế chứ Lệ Quên, cố lên nhé!
- Có phải do tôi quá dễ dãi trong chuyện đó nên anh ấy mới coi thường tôi không Ngọc Diệp?
- Về chuyện đó thì... tôi... nói chung là tùy người nữa Lệ Quyên à! Cô cũng hiểu mà... vấn đề nằm ở chỗ khác kia... – Tôi không biết phải giải thích làm sao.
- Nếu là cô, cô có sẵn sàng hiến dâng cho người đàn ông mình yêu không?
- Tôi...
- Cô làm sao thế Ngọc Diệp?
- Quan điểm của tôi thì, nói chung là tôi chỉ làm chuyện đó khi nào đã kết hôn và danh chính ngôn thuận là vợ chồng của nhau.
- Thế thì đúng rồi, tôi đã quá dễ dãi.
- Lúc đó, cô đang mang trong mình tâm lý của kẻ đang yêu. Giữa lý trí và con tim thì... cũng không trách cô được, chúng ta nói là nói thế thôi chứ nó xảy ra thì cũng chẳng biết được đâu mà lần.
- Cô đã từng chưa?
- Tôi...
- Tôi ngốc quá! Chẳng phải khi nãy cô đã nói rồi còn gì, xin lỗi cô Ngọc Diệp.
- Không có gì đâu mà Lệ Quyên. À, phải rồi...
- Chuyện gì vậy Ngọc Diệp?
- Lúc trước tôi có nghe... trước tiên phải xin lỗi vì tối hôm đó, đã nghe lén hai người nói chuyện.
- Không sao đâu Ngọc Diệp, cô cứ nói đi!
- Như Lệ Quyên nói thì anh ấy đã có yêu một cô gái khác nên mới không đón nhận tình cảm của cô?
Lệ Quyên nét mặt buồn rượi khi nghe tôi nhắc đến Kiều Oanh (người con gái trong mộng của Văn Phú.)
- Ừm. Nhưng mà cô ta không có chút tình cảm nào với anh ấy cả.
- Chắc cô ta cũng yêu một người đàn ông khác theo một vòng lẩn quẩn.
- Phải đó. Cô ta yêu người đó giữ lắm!
- Lệ Quyên cỏ vẻ biết nhiều về cô gái đó nhỉ?
- Cô ta là tình địch của tôi, tôi phải biết chứ.
- Lệ Quyên đã gặp người đàn ông đó chưa? Người đó không biết ra sao, tôi tò mò quá!
- Anh ta giàu có, đẹp trai, tóm lại, theo cách nhìn của cô ta, người đàn ông đó xét về mọi thứ hơn hẳn anh Văn Phú.
- Lệ Quyên đã thấy anh ta rồi sao?
- Chưa Ngọc Diệp à! Tôi chỉ nghe chính miệng cô ta nói ra thôi. Bữa đó tôi đến gặp cô ta, bảo cô ta hãy dứt khoát với Văn Phú, đừng có làm ảnh khổ sở nữa, đừng có hành hạ ảnh nữa... cô ta đã nói thẳng: “Văn Phú tự chuốc lấy khổ, tự đem lòng yêu tôi rồi thêu dệt ảo tưởng, tôi xem anh Phú như một người anh trai, chứ tôi không hề yêu anh. Tôi có người yêu rồi, anh ấy là một người đẹp trai, giàu có, mọi mặt đều hơn hẳn Văn Phú, Văn Phú còn lâu mới lọt vào mắt xanh của tôi, nên cô cứ yên tâm mà ngủ, đừng sợ tôi cướp Văn Phú của cô.”
- Vậy ư?
- Vậy đó Ngọc Diệp. Cô ta chỉ yêu có duy nhất một người đó thôi. Nhưng anh Phú lại vẫn cố chấp mà lao vào, anh ấy cũng như tôi vậy. Biết mình đang làm con thiêu thân, nhưng vẫn không tránh được số phận.
---
Hết giờ tập võ, Khôi Nguyên đến đón tôi về. Lúc đưa tôi ra đến cổng, Lệ Quyên còn mỉm cười với Khôi Nguyên – vẫn nụ cười che giấu đi nỗi đau sâu tận tim. Đúng vậy, khi yêu một người (si mê một người) ta sẽ thấy người đó là tuyệt vời nhất, một loại ảo giác không hiếm gặp ở những kẻ đang yêu.
Vừa về đến nhà Khôi Nguyên đã hỏi ngay kết quả mà tôi thu lượm được.
- Cô tìm được thông tin gì có giá trị không?
- Lệ Quyên không biết rõ về người đàn ông đó, ngay cả tên tuổi, mặt mũi anh ta thế nào cô ấy cũng không biết. Nhưng, về chuyện tình cảm của Lệ Quyên thì tôi biết khá nhiều, vì cả buổi cô ấy chỉ tập trung nói về cái anh chàng vũ phu đó thôi. Cô ấy đã quá si mê rồi.
- Cũng không thể nói như vậy được, đó là tình yêu.
- Tình yêu? Có loại tình yêu sâu bọ như thế sao?
- Trên đời này có bao nhiêu người thì có bấy nhiều cách yêu.
- Phần anh thì sao? Anh đã tiếp cận được anh ta chưa?
- Rồi, lúc ra về tôi đã lấy được số điện thoại của anh ta, tôi hứa sẽ mời anh ta đi nhậu. Cô cũng biết mà, khi có chút men trong người đối tượng cũng chúng ta sẽ lật sổ trình bày từ A tới Z chuyện riêng tư của mình cho người “bạn nhậu tri âm”.
- Tửu nhập ngôn xuất đây mà.
- Tạm thời gác lại mọi chuyện, chúng ta tắm rửa, rồi đi ngủ thôi Ngọc Diệp.
- Anh quyên ăn luôn à! Tối nay chúng ta đã ăn gì đâu?
- Phải rồi, tôi thật đãng trí.
- Anh đi tắm trước đi, tôi sẽ đi nấu thức ăn.
- Khổ thân cho cô rồi Ngọc Diệp.
- Cái anh này thật là... – Nói rồi, tôi đứng lên xuống bếp.
Khôi Nguyên cũng đứng dậy, bất ngờ hôn lên má tôi.
- Cám ơn!
Anh ấy đi lấy đồ tắm, tôi đứng lại miên man với niềm hạnh phúc.
---
7h30 sáng,
Quán mì quảng Hằng,
Thực khách đông nườm nượp, người đứng đợi để mua mì quảng mang về thành xếp hàng dài, một đám khác vây quay cô chủ đang chậm chạp khỡ từng sợi mì, họ đang tranh dành với nhau từng gói mì quảng, họ tranh cãi và lý sự với cô chủ quyền đến trước và đến sau.
Những thực khách ngồi ăn tại quán cũng một cảnh ngộ “éo le”, bụng thì đói gần chết mà phải vừa cầm muỗng, đũa... ngóng đợi dài cổ. Những con mắt đồng loạt hướng về phía cô chủ quán, xem đã đến phiên mình hay chưa?
- Thật mất thời gian khi cô đưa tôi đến một cái quán như thế này?
- Anh không thấy một quy luật sao?
- Quy luật gì?
- Luật mì quảng.
- Tôi không biết cái quy luật đó, chỉ biết là chúng ta đang giống như... thôi, tôi không nói nữa.
- Anh này... không biết thì để tôi giải thích cho mà nghe. Luật mì quảng tức là: anh muốn đạt được thứ gì đó thì phải có một cái giá để trả, khi ấy anh mới quý trọng, và thấy thứ đã đạt được là thứ có giá trị để đánh đổi. Tô mì quảng ở đây cũng vậy, muốn ăn được nó thì cái giá để trả là một cái bụng đói, một thời gian chờ đợi nóng ruột, và một cảm xúc bực mình khó chịu.
- Sao giống như món mầm đá của Trạng Quỳnh vậy?
- Đúng rồi đấy. Loại tâm lý này ông bà mình ngày xưa đã biết rồi. Cho nên những người bán hàng ăn họ khai thác về yếu điểm tâm lý con người. Để món ăn của họ trở nên khác biệt và có giá trị, họ phải làm sao để người khác chờ đợi trong sự nóng ruột, không được thỏa mãn ngay lòng ham muốn của người khác, bởi vì bản tính của con người là vậy, họ sẽ thấy nhàm chán với những thứ có được quá dễ dàng.
- Mọi việc khác ở đời cũng tương tự sao?
- Có thể nói như vậy. Anh phải nắm bắt được tâm lý muôn thuở của con người. Kéo căn sợi dây thun ra đến gần mức giới hạn, sau đó mới thỏa mãn ham muốn của họ.
- Như thế thì phải làm ra vẻ khó khăn một chút.
- Anh hiểu rồi đấy! – Tôi cười híp mắt.
- Bữa nào tôi đưa anh đi ăn bánh tráng chảnh.
- Bánh tráng chảnh?
- Hàng quán đó nổi tiếng lắm đấy. Chủ quán là một bà lão khó tính, thông thường người bán hàng phải chiều khách, nhưng bà lão này thì không, bà ta thậm chí chửi cả khách. Ăn được cái bánh tráng của bà lão cũng phải đợi dài cổ, và số lượng bánh tráng bán cho người mua là có số lượng nhất định. Mỗi người bà chỉ bán cho 1 cái thôi, ăn xong mà có muốn ăn nữa bà lão cũng không bán. Mua về thì miễn luôn, khi ghét ai rồi thì không bán... thế nên mọi người đặc cho là hàng quán của bà lão là quán bánh tráng chảnh.
- Chảnh thế thì sao có khách?
- Thế mà khách đông như kiến bu quanh cục đường mía vậy. Lý do, như lúc nãy tôi đã nói về quy luật tô mì quảng đó. Đó là hiệu ứng tâm lý cả thôi.
- Tôi thấy giống một cô cái kiêu kỳ hơn. Bây giờ thì tôi hiểu vì sao mẫu con gái đó, nhiều người mê đến vậy.
- Hì hì... còn tôi thì sao?
- Cô thì kiêu kỳ cái nổi gì, tâm địa phản chiếu quá rõ rồi.
- Ơ...
- Ơ gì mà ơ, cái gì cũng vừa phải thôi. Đúng không nào! Không biết đến mấy giờ tôi với cô mới được ăn sáng đây. Nãy giờ đợi gần một tiếng rồi đấy!
(...)
Chúng tôi đang nói chuyện, thì phải dừng lại. Một câu chuyện khác ở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý của chúng tôi. Chúng tôi tập trung lắng nghe họ kể về... một câu chuyện động trời.
---
- Không… - Tôi hét lên.
- “Con nhỏ này, mày có im không hả?”
- Hừ, định nuốt lời sao? – Khôi Nguyên nói.
- Cuộc chiến vừa rồi mày thắng. Nhưng tao cảnh cáo mày, lần này coi như mày gặp may, nhưng nếu để tao gặp lại lần sau, tao sẽ không tha đâu.
- Rốt cuộc ai đã sai anh đến truy sát tôi?
- Mày không nên biết làm gì. Nói tóm lại, nếu mày muốn toàn mạng thì hãy chấm dứt cuộc điều tra đi. Mày hiểu ý tao rồi chứ!
Nói rồi, hắn quay sang ra lệnh cho đám đàn em:
- Bọn bay, rút lui!
Chúng khẩn trương lên những chiếc mô tô, “ùn ùn ùn…”
Bọn chúng đã đi hết, chỉ còn lại tôi với Khôi Nguyên và ông đánh cá lúc này không còn thổi sáo nữa.
---
Về lại nhà, tôi mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sofa. Khôi Nguyên thì nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lấy xì gà mồi hút. Trong làn khói mờ đục, mùi xì gà thơm phức. Khôi Nguyên trong tư thế bắt tréo chân, thong thả thưởng thức hương vị của điếu thuốc. Lúc anh ấy gạt tàn, tôi tranh thủ thời cơ để mở đầu câu chuyện. Tôi thấy đã đến lúc phải nói điều gì đó. Và tôi hỏi:
- Khôi Nguyên, tình hình là chúng có chịu để yên cho chúng ta không?
- Cô yên tâm đi! Cái gã khi nãy đấu với tôi được xem là một tay hảo hán đấy. Hắn không nuốt lời đâu.
- Ừm, anh nói đúng á! Tôi thấy hắn cũng không đến nổi nào. Nhưng, rốt cuộc nguyên nhân nào khiến hắn truy sát anh vậy Khôi Nguyên? Có lẽ nào... lẽ nào lại là nguyên nhân đó... cái thằng mà anh đã đánh ở khu phố đi bộ ấy.
- Cô cũng nghe hắn nói rồi còn gì. Tôi đã đánh anh em của hắn, không phải thằng đó thì thằng nào nữa, chẳng lẽ là cái thằng vũ phu hồi trưa sao?
- Hắn cũng nói đến vụ điều tra, điều đó mới khiến tôi thắc mắc.
- Đúng vậy. Hắn đe dọa tôi không được tiếp tục điều tra nữa. Hắn là người của tổ chức nào? Hắn, Bính Lù và đám người hoa liệu có quan hệ gì không? Hắn biết chúng ta đang điều tra vụ án liên quan đến một tổ chức trồng cần sa, và về những bộ hài cốt ư? Nếu đúng như vậy thì chúng ta đang như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể ra tay với chúng ta.
- Nếu vậy thì chúng ta phải chấm dứt cuộc điều tra sao Khôi Nguyên? – Tôi cảm thấy lo lắng.
- Sẽ chấm dứt điều tra...
- Sao cơ?
- Khi nào đầu tôi rơi xuống. Dù bọn chúng có là ai tôi cũng cóc sợ. Tôi đã từng đối đầu với những tổ chức Mafia khét tiếng, cái bọn con nít đó hù được tôi sao? Thế nhưng, kiêu binh tất bại, dù sao có phòng bị vẫn tốt hơn. Từ giờ trở đi tôi và cô phải luôn thận trọng trong mọi hành động đấy.
- Tôi hiểu rồi.
Cả một buổi chiều hôm đó, Khôi Nguyên tập trung suy nghĩ. Anh ấy tiếp tục làm việc với quyển sổ tay, khoanh vùng, kết nối những chuỗi sự kiện... ngồi trầm ngâm, bấm chóp mũi suy luận những giả thiết đã định hình trong đầu.
Đến 4 h 30’ Anh ấy mới gọi tôi lại bàn bạc.
- Ngọc Diệp, tôi biết cô không ưa đến lớp võ lắm đâu.
- Ồ, sao anh biết hay vậy?
- Cái điệu bộ lười biếng của cô nhìn là thấy ngay ấy mà. Nhưng, cô hãy vui lên đi, vì tôi không bắt cô phải đến lớp võ cùng với tôi nữa. Có việc cho cô làm rồi đấy Ngọc Diệp.
- Việc cho tôi làm ư?
- Phải. Tôi muốn cô điều tra thông tin liên quan đến người đàn ông bí ẩn của Kiều Oanh. Thông qua cô gái đó.
- Lệ Quyên?
- Ừm. Ngay bây giờ cô hãy liên lạc với cô ấy. Tôi sẽ chở cô đến nhà cô ấy, hãy khéo lựa lời an ủi và nói chuyện với cô ấy, cốt sao tìm hiểu được thông tin về người đàn ông đó là được.
- Sở trường của tôi mà. Thế còn anh? Anh sẽ tiếp tục đến cái võ đường của thằng vô trách nhiệm đó sao?
- Ngọc Diệp, sao cô lại nói anh ta như vậy?
- Còn không phải à! Hừ, nghĩ lại mà tôi điên cả người... tôi ghét nhất là loại đàn ông hở một xíu là đánh đập phụ nữ. – Mặt tôi bừng bừng lửa giận.
- Tôi phải ở lại đó, để tìm cách tiếp cận, làm thân với anh ta. Cũng để moi thêm thông tin về Kiều Oanh và người đàn ông bí ẩn kia thôi.
- Được rồi. Chúng ta thống nhất vậy đi. Xong việc anh hãy đến nhà Lệ Quyên đón tôi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy đây.
---
Đúng như kế hoạch,
Khôi Nguyên chở tôi đến nhà Lệ Quyên, còn anh ấy tiếp tục bám trụ ở cái võ đường đó.
Nhà ở của Lệ Quyên là một căn biệt thự kín cổng cao tường. Tôi đã có hẹn với cô ấy từ trước, bấm chuông ngồi đợi cũng không lâu lắm, Lệ Quyên ra mở cổng đưa tôi vào nhà. Cô ấy vẫn mang bộ mặt u uất, cô ấy có mỉm cười với tôi, nhưng đó chỉ là nụ cười xã giao.
Biệt thự cô ấy đang ở có sân vườn rất rộng rãi thoáng mát, hai chúng tôi đi dưới một con đường nhựa hai bên trồng rất nhiều violet, và những chậu tím hột (loại địa lan bảng a trồng rất nhiều ở thành phố sương mù), xen kẽ với đó là hàng liễu rũ tóc nghiêng bay trong gió, nắng chiều quạnh quẽ xuống nơi đây, chút nắng vàng hắt bên hiên nhà, xuống mặt đường buồn tênh và vương trên mái tóc mây bồng bềnh của Lệ Quyên. Tiếng chim bồ câu gù trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo, một con bồ câu co ro sầu thảm khép mình bên cành phượng tím xơ xác một vài chiếc lá vàng thu ảm đạm. Phảng phất đâu đây mùi hương đặc biệt của những đóa phong lan mềm mại.
Lệ Quyên đã đổi một chiếc váy khác, buổi chiều hôm đó, cô mặc váy tím (màu mà anh ấy rất thích) áo len cô mặc cũng màu tím, và khăn choàng cổ... vẫn một màu cỏ úa. Cô ấy có gầy hơn lần gặp trước đây, mắt cô ấy ngấn lệ đậm hơn, và nỗi buồn lại thêm chiều u uất...
Lệ Quyên đưa tôi vào phòng khách căn biệt thự sang trọng. Tại đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau.
Tôi cũng biết được Lệ Quyên, không chỉ là con của một đại gia giàu có. Mà cô ấy ngoài nhan sắc đẹp mỹ miều ra, thì tài năng cũng đáng để người khác phải ngưỡng mộ. Cô ấy biết đánh đàn piano, phòng khách đặt một cây đàn hiệu Yamaha (chắc là rất đắc tiền), trên bức tường gần chỗ đặt cây đàn có bức ảnh đóng khung nghệ thuật, đó là ảnh chụp Lệ Quyên đang chơi đàn trong một cuộc thi âm nhạc.
Mãi sau này tôi mới biết Lệ Quyên còn là thạc sĩ khoa quản trị kinh doanh trường đại học quốc gia, và từng du học ở Mỹ.
Lệ Quyên tự tay rót trà mời tôi. Loại trà ô long thượng hạng.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất hợp. Lệ Quyên vì thế mà mở lòng với tôi, dường như cô ấy không muốn che giấu một điều gì, liên quan đến chuyện tình yêu của cô ấy và Văn Phú.
Cô ấy tin tưởng tôi, kể từ ngày hôm đó, ngày mà tôi đỡ cô ấy đứng dậy. Lúc cô ấy đang trong trạng thái suy sụp về mặt tinh thần, khi cô ấy đang rất đau khổ và cần một vòng tay ấm áp.
(...)
- Ngọc Diệp à! Cô thấy tôi có ngốc lắm không?
- Không, cô không ngốc... không hề ngốc chút nào.
- Không ngốc? Thế sao tôi tự làm khô héo thân tôi vậy. Tôi đã yêu một người đàn ông không có chút tình cảm với mình, người mà tôi đã dâng hiến những gì quý giá nhất của một người con gái cho anh ta, để rồi anh ta vô tình quay mặt và còn tàn nhẫn đánh tôi nữa.
- Vẫn chưa muộn đâu Lệ Quyên à! Khi đã nhận ra bộ mặt thật của anh ta, nó giúp cô có đủ quyết đoán để chấm dứt tất cả với con người vũ phu đó.
- Nhưng tôi vẫn không thể làm được Ngọc Diệp à! Tối hôm qua tôi thức trắng để làm gì cô biết không? Để khóc, tôi khóc vì hận chính bản thân mình đã không đủ bản lĩnh giữ được ảnh. Tôi đã không làm một người phụ nữ quyến rũ để làm ảnh sung sướng, tôi chỉ là một kẻ ích kỉ lúc nào cũng đòi hỏi ảnh phải vì tôi này nọ, tôi càm ràm và làm khó ảnh... lỗi do tôi, và tôi tự trách mình đã đánh mất chàng.
- Trời ơi, sao cô lại nghĩ vậy chứ Lệ Quyên, hành động của anh ta đã sờ sờ ra thế rồi cô còn không thấy sao?
- Thấy, tôi thấy chứ Ngọc Diệp. Ôi, tôi cũng không biết tại sao nữa... tôi bị đánh đập tàn nhẫn, tôi hận con người đó... nhưng càng hận chàng, tôi lại càng yêu chàng. Cú tát của chàng làm tôi thấy cuộc sống có hương vị... tôi bị điên mất rồi Ngọc Diệp... tôi, tôi không thể sống mà không có Văn Phú, anh ấy là ý nghĩa của đời tôi. – Lệ Quyên ra sức giải thích, cứ làm như tôi không thể hiểu được những gì đang diễn ra bên trong nội tâm của cô ấy vậy.
- Không được đâu Lệ Quyên, là phụ nữ với nhau, t...
- Tôi sẽ chết, phải rồi, chỉ có cái chết mới giúp tôi quên được anh ấy, tôi mới không đau khổ nữa... và anh ấy cũng sẽ vì đó mà hối hận, mà đau khổ vì đã bỏ rơi tôi.
- Đừng nghĩ rồ dại thế chứ Lệ Quyên, thật không hay chút nào, này, cô hãy nghe tôi một lần này thôi... Đừng làm thế, anh ta sẽ không đau khổ, cũng không hối hận đâu... con người vô trách nhiệm đó chỉ càng khoái trá vì đã trút bỏ đi một gánh nặng. Hãy lạc quan lên! Hãy sống cho thật tốt, hãy xây dựng hạnh phúc cho bản thân mình... hãy biết yêu bản thân mình, đó là cách trả đũa tốt nhất với những kẻ đã phụ ta, cô hiểu tôi nói không Lệ Quên. – Tôi nắm lấy đôi vai thon của Lệ Quyên.
- Ừm. Tôi sẽ làm vậy. – Tuy nói vậy, nhưng lòng cô ấy đau lắm! Hai dòng nước mắt chảy dài bên khóe mắt.
- Phải thế chứ Lệ Quên, cố lên nhé!
- Có phải do tôi quá dễ dãi trong chuyện đó nên anh ấy mới coi thường tôi không Ngọc Diệp?
- Về chuyện đó thì... tôi... nói chung là tùy người nữa Lệ Quyên à! Cô cũng hiểu mà... vấn đề nằm ở chỗ khác kia... – Tôi không biết phải giải thích làm sao.
- Nếu là cô, cô có sẵn sàng hiến dâng cho người đàn ông mình yêu không?
- Tôi...
- Cô làm sao thế Ngọc Diệp?
- Quan điểm của tôi thì, nói chung là tôi chỉ làm chuyện đó khi nào đã kết hôn và danh chính ngôn thuận là vợ chồng của nhau.
- Thế thì đúng rồi, tôi đã quá dễ dãi.
- Lúc đó, cô đang mang trong mình tâm lý của kẻ đang yêu. Giữa lý trí và con tim thì... cũng không trách cô được, chúng ta nói là nói thế thôi chứ nó xảy ra thì cũng chẳng biết được đâu mà lần.
- Cô đã từng chưa?
- Tôi...
- Tôi ngốc quá! Chẳng phải khi nãy cô đã nói rồi còn gì, xin lỗi cô Ngọc Diệp.
- Không có gì đâu mà Lệ Quyên. À, phải rồi...
- Chuyện gì vậy Ngọc Diệp?
- Lúc trước tôi có nghe... trước tiên phải xin lỗi vì tối hôm đó, đã nghe lén hai người nói chuyện.
- Không sao đâu Ngọc Diệp, cô cứ nói đi!
- Như Lệ Quyên nói thì anh ấy đã có yêu một cô gái khác nên mới không đón nhận tình cảm của cô?
Lệ Quyên nét mặt buồn rượi khi nghe tôi nhắc đến Kiều Oanh (người con gái trong mộng của Văn Phú.)
- Ừm. Nhưng mà cô ta không có chút tình cảm nào với anh ấy cả.
- Chắc cô ta cũng yêu một người đàn ông khác theo một vòng lẩn quẩn.
- Phải đó. Cô ta yêu người đó giữ lắm!
- Lệ Quyên cỏ vẻ biết nhiều về cô gái đó nhỉ?
- Cô ta là tình địch của tôi, tôi phải biết chứ.
- Lệ Quyên đã gặp người đàn ông đó chưa? Người đó không biết ra sao, tôi tò mò quá!
- Anh ta giàu có, đẹp trai, tóm lại, theo cách nhìn của cô ta, người đàn ông đó xét về mọi thứ hơn hẳn anh Văn Phú.
- Lệ Quyên đã thấy anh ta rồi sao?
- Chưa Ngọc Diệp à! Tôi chỉ nghe chính miệng cô ta nói ra thôi. Bữa đó tôi đến gặp cô ta, bảo cô ta hãy dứt khoát với Văn Phú, đừng có làm ảnh khổ sở nữa, đừng có hành hạ ảnh nữa... cô ta đã nói thẳng: “Văn Phú tự chuốc lấy khổ, tự đem lòng yêu tôi rồi thêu dệt ảo tưởng, tôi xem anh Phú như một người anh trai, chứ tôi không hề yêu anh. Tôi có người yêu rồi, anh ấy là một người đẹp trai, giàu có, mọi mặt đều hơn hẳn Văn Phú, Văn Phú còn lâu mới lọt vào mắt xanh của tôi, nên cô cứ yên tâm mà ngủ, đừng sợ tôi cướp Văn Phú của cô.”
- Vậy ư?
- Vậy đó Ngọc Diệp. Cô ta chỉ yêu có duy nhất một người đó thôi. Nhưng anh Phú lại vẫn cố chấp mà lao vào, anh ấy cũng như tôi vậy. Biết mình đang làm con thiêu thân, nhưng vẫn không tránh được số phận.
---
Hết giờ tập võ, Khôi Nguyên đến đón tôi về. Lúc đưa tôi ra đến cổng, Lệ Quyên còn mỉm cười với Khôi Nguyên – vẫn nụ cười che giấu đi nỗi đau sâu tận tim. Đúng vậy, khi yêu một người (si mê một người) ta sẽ thấy người đó là tuyệt vời nhất, một loại ảo giác không hiếm gặp ở những kẻ đang yêu.
Vừa về đến nhà Khôi Nguyên đã hỏi ngay kết quả mà tôi thu lượm được.
- Cô tìm được thông tin gì có giá trị không?
- Lệ Quyên không biết rõ về người đàn ông đó, ngay cả tên tuổi, mặt mũi anh ta thế nào cô ấy cũng không biết. Nhưng, về chuyện tình cảm của Lệ Quyên thì tôi biết khá nhiều, vì cả buổi cô ấy chỉ tập trung nói về cái anh chàng vũ phu đó thôi. Cô ấy đã quá si mê rồi.
- Cũng không thể nói như vậy được, đó là tình yêu.
- Tình yêu? Có loại tình yêu sâu bọ như thế sao?
- Trên đời này có bao nhiêu người thì có bấy nhiều cách yêu.
- Phần anh thì sao? Anh đã tiếp cận được anh ta chưa?
- Rồi, lúc ra về tôi đã lấy được số điện thoại của anh ta, tôi hứa sẽ mời anh ta đi nhậu. Cô cũng biết mà, khi có chút men trong người đối tượng cũng chúng ta sẽ lật sổ trình bày từ A tới Z chuyện riêng tư của mình cho người “bạn nhậu tri âm”.
- Tửu nhập ngôn xuất đây mà.
- Tạm thời gác lại mọi chuyện, chúng ta tắm rửa, rồi đi ngủ thôi Ngọc Diệp.
- Anh quyên ăn luôn à! Tối nay chúng ta đã ăn gì đâu?
- Phải rồi, tôi thật đãng trí.
- Anh đi tắm trước đi, tôi sẽ đi nấu thức ăn.
- Khổ thân cho cô rồi Ngọc Diệp.
- Cái anh này thật là... – Nói rồi, tôi đứng lên xuống bếp.
Khôi Nguyên cũng đứng dậy, bất ngờ hôn lên má tôi.
- Cám ơn!
Anh ấy đi lấy đồ tắm, tôi đứng lại miên man với niềm hạnh phúc.
---
7h30 sáng,
Quán mì quảng Hằng,
Thực khách đông nườm nượp, người đứng đợi để mua mì quảng mang về thành xếp hàng dài, một đám khác vây quay cô chủ đang chậm chạp khỡ từng sợi mì, họ đang tranh dành với nhau từng gói mì quảng, họ tranh cãi và lý sự với cô chủ quyền đến trước và đến sau.
Những thực khách ngồi ăn tại quán cũng một cảnh ngộ “éo le”, bụng thì đói gần chết mà phải vừa cầm muỗng, đũa... ngóng đợi dài cổ. Những con mắt đồng loạt hướng về phía cô chủ quán, xem đã đến phiên mình hay chưa?
- Thật mất thời gian khi cô đưa tôi đến một cái quán như thế này?
- Anh không thấy một quy luật sao?
- Quy luật gì?
- Luật mì quảng.
- Tôi không biết cái quy luật đó, chỉ biết là chúng ta đang giống như... thôi, tôi không nói nữa.
- Anh này... không biết thì để tôi giải thích cho mà nghe. Luật mì quảng tức là: anh muốn đạt được thứ gì đó thì phải có một cái giá để trả, khi ấy anh mới quý trọng, và thấy thứ đã đạt được là thứ có giá trị để đánh đổi. Tô mì quảng ở đây cũng vậy, muốn ăn được nó thì cái giá để trả là một cái bụng đói, một thời gian chờ đợi nóng ruột, và một cảm xúc bực mình khó chịu.
- Sao giống như món mầm đá của Trạng Quỳnh vậy?
- Đúng rồi đấy. Loại tâm lý này ông bà mình ngày xưa đã biết rồi. Cho nên những người bán hàng ăn họ khai thác về yếu điểm tâm lý con người. Để món ăn của họ trở nên khác biệt và có giá trị, họ phải làm sao để người khác chờ đợi trong sự nóng ruột, không được thỏa mãn ngay lòng ham muốn của người khác, bởi vì bản tính của con người là vậy, họ sẽ thấy nhàm chán với những thứ có được quá dễ dàng.
- Mọi việc khác ở đời cũng tương tự sao?
- Có thể nói như vậy. Anh phải nắm bắt được tâm lý muôn thuở của con người. Kéo căn sợi dây thun ra đến gần mức giới hạn, sau đó mới thỏa mãn ham muốn của họ.
- Như thế thì phải làm ra vẻ khó khăn một chút.
- Anh hiểu rồi đấy! – Tôi cười híp mắt.
- Bữa nào tôi đưa anh đi ăn bánh tráng chảnh.
- Bánh tráng chảnh?
- Hàng quán đó nổi tiếng lắm đấy. Chủ quán là một bà lão khó tính, thông thường người bán hàng phải chiều khách, nhưng bà lão này thì không, bà ta thậm chí chửi cả khách. Ăn được cái bánh tráng của bà lão cũng phải đợi dài cổ, và số lượng bánh tráng bán cho người mua là có số lượng nhất định. Mỗi người bà chỉ bán cho 1 cái thôi, ăn xong mà có muốn ăn nữa bà lão cũng không bán. Mua về thì miễn luôn, khi ghét ai rồi thì không bán... thế nên mọi người đặc cho là hàng quán của bà lão là quán bánh tráng chảnh.
- Chảnh thế thì sao có khách?
- Thế mà khách đông như kiến bu quanh cục đường mía vậy. Lý do, như lúc nãy tôi đã nói về quy luật tô mì quảng đó. Đó là hiệu ứng tâm lý cả thôi.
- Tôi thấy giống một cô cái kiêu kỳ hơn. Bây giờ thì tôi hiểu vì sao mẫu con gái đó, nhiều người mê đến vậy.
- Hì hì... còn tôi thì sao?
- Cô thì kiêu kỳ cái nổi gì, tâm địa phản chiếu quá rõ rồi.
- Ơ...
- Ơ gì mà ơ, cái gì cũng vừa phải thôi. Đúng không nào! Không biết đến mấy giờ tôi với cô mới được ăn sáng đây. Nãy giờ đợi gần một tiếng rồi đấy!
(...)
Chúng tôi đang nói chuyện, thì phải dừng lại. Một câu chuyện khác ở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý của chúng tôi. Chúng tôi tập trung lắng nghe họ kể về... một câu chuyện động trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.