Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 43: Biến thái

Đằng La Vi Chi

10/06/2021

Có người suýt chút nữa thất thanh hô lên hai chữ“Bách Chính” vẫn may mà ngừng lại kịp thời.

Giám đốc Vương là người thông minh, vội vàng kêu mọi người: “Đây là Tổng giám đốc mới đến, mọi người cho một tràng pháo tay.”

Những người còn lại may mà kịp thời phản ứng, vội vàng vỗ tay.

Giám đốc Vương nói: “Tổng giám đốc, công việc sau này chúng tôi nhất định đi theo ngày làm thật tốt, tranh thủ đem mỗi một hạng mục đều hoàn thành.

Bách Chính cười cười, vỗ bả vai ông ta: “Giám đốc Vương khách sáo quá, ông mới là cốt cán của công ty, nhiều việc trong công ty tôi cũng chưa rõ ràng, trước kia nghe ông, sau này cũng thế.”

Được Bách Chính tâng bốc một phen, khiến giám đốc Vương được sủng mà sợ hãi, ông ta tiều tụy cả ngày, chỉ sợ Bách Chính gây khó dễ, kết quả người ta đến rồi, không chỉ không nhắc đến chuyện sa thải mà còn không đoạt quyền trong tay ông ta.

Trái tim treo lên cả một ngày rốt cuộc cũng buông xuống được rồi, trong lòng giám đốc Vương cảm kích vô cùng, quyết tâm sau này nhất định theo tiểu Bách tổng chăm chỉ làm việc.

Tầm mắt Bách chính quét qua những nhân viên khác trong công ty một lượt.

Ánh mắt vài người trốn trốn tránh tránh, trước kia bọn họ ỷ mình là ma mới mà không thiếu lúc sai sử Bách Chính, lúc này hoảng loạn sợ hãi, chỉ sợ công việc không giữ nổi.

Môi Bách Chính hơi nhếch lên, sảng khoái nói: “Trước kia có lẽ có chút hiểu lầm, nhưng mà đều là chuyện đã qua, qua rồi thì cho nó qua đi, năm nay mọi người cố gắng làm việc, tôi đảm bảo, nếu thành tích đạt chỉ tiêu, thưởng cuối năm sẽ gấp đôi cho mọi người.

Lời vừa nói ra, trên mặt nhiều người mang theo tia kích động.

Thưởng cuối năm gấp đôi!

Những công ty dưới trướng Bách gia, đãi ngộ vốn rất tốt, nếu không trước đây Hà Lệ dù phải vu hãm người khác cũng nhất định phải ở lại, bây giờ Bách Chính nói sẽ gấp đôi thưởng cuối năm, quả là tin tức khiến người ta phấn khích.

Bách Chính nói: “Đều đi làm việc đi, cuối tuần mời mọi người ăn cơm.”

Tới lúc tan ca, tất cả mội người đều cảm thấy việc xảy ra ngày hôm này thật không thể tin nổi.

Bách Chính làm sao lại trở thành tổng giám đốc?”

“Cô nghĩ xem người ta mang họ gì?”

“Trời ạ.” Người nọ mới phản ứng lại, “Cậu ta sẽ không phải là thái tử gia của Bạch gia trong truyền thuyết chứ?”

Trước kia mọi người đêu hoài nghi, Bách gia rốt cuộc có vị thái tử gia này không. Dù sao cũng chưa bao giờ lộ mặt, tin đồn nói cậu ta là một khẻ khốn kiếp chờ ăn đợi chết, tất cả mọi người đều nghĩ rằng vị thái tử này không được thừa nhận, sự xuất hiện của Bách Chính trong cương vị tổng giám đốc ngày hôm này, cũng coi như phá tan lời đồn.

Thì ra tiểu Bách tổng được Bách Thiên Khấu thừa nhận, so với thân phận được mạ vàng của tiểu Bách tổng, thân phận cao trên người của Mục Nguyên chẳng tính là gì.

Trước đây bàn làm việc của Bách Chính dùng chung với mọi người, đến này có phòng làm việc riêng biệt, giám đốc Vương hốt hoảng muốn đem phòng làm việc của mình nhường cho cậu, Bách Chính không tiếp nhận, phất tay nói tự mình tìm một căn phòng là được.

Đợi khi cậu nằm dựa lên ghế, Bách Chính cúi mắt cười châm biếm một tiếng.

Việc cậu học được đầu tiên khi trưởng thành, lại là lá mặt lá trái.

*

Hai ngày sau tiết trồng cây chính là ngày mười bốn tháng ba.

Ngày này cũng được gọi là lễ tình nhân trắng (valentine trắng nha mọi người), theo lý mà nói thì là nam sinh sẽ tặng quà cho nữ sinh mình thích.

Thời học sinh chính là như thế, cho dù rất nhiều thứ không nói trắng ra, nhưng trong không khí luôn bay bổng bong bóng màu hường phấn.

Một ngày trước, Đinh Tử Nghiên tuyên bố tin tức không còn quan hệ gì với Mục Nguyên.

Điều này khiến không biết bao người vui sướng, bao gồm Chu Dịch Diệp.

Phạm Thư Thu cũng vui thay cho Chu Dịch Diệp: “Mục Nguyên với Đinh Tử Nghiên chẳng còn quan hệ nữa mà nói, thì cơ hội của Tiểu Diệp cậu tới rồi ha.”

Chu Dịch Diệp đỏ mặt, úp mở đáp lại một tiếng.

Phạm Thư Thu cổ vũ nói: “Cậu không thể như này được, cậu phải dũng cảm lên chút, cậu nhing Đinh Tử Nghiên xem, nói không chừng Mục Nguyên lại thích nữ sinh chủ động đó. Lần trước Mục Nguyên còn dìu cậu nữa mà, tớ cảm thấy, cậu ấu không thể nào hoàn toàn không có cảm giác với cậu được”

Chu Dịch Diệp nghe những lời này, vui đến mức tung hoa, hai người bắt đầu thảo luận nên tặng quà gì, cho dù hôm nay là ngày nam sinh tặng quà, nhưng cũng không trở ngại việc Chu Dịch Diệp chủ động.

Sắp tới kỳ thi tháng, Dụ Sân nằm bò lên bàn xem sách, ngón tay khựng lại, nhưng trên mặt chẳng có phản ứng gì. “Người thấu hiểu” Dư Xảo cẩn thận nhìn Chu Dịch Diệp hai người đó một cái, lại âm thầm nhìn Dụ Sân.

Sao mà cô cảm thấy, Hot boy Mục Nguyên này, đối với Chu Dịch Diệp chả có tẹo nào đặc biệt, nhưng mà ánh mắt nhìn Dụ Sân lại cực kỳ khác biệt đây?

Nhưng mà những lời này Dư Xảo không dám nói với Chu Dịch Diệp, nói ra cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Chọn tới chọn lui, buổi trưa Chu Dịch Diệp ra ngoài mua một chiếc bút máy.

Thân bút màu bạc, nhìn có vẻ rất phong cách.

Tới lúc nghỉ giải lao, Chu Dịch Diệp lấy hết dũng khí ngăn Mục Nguyên lại.

Cô ta cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh lần trước đỡ em, cái này tặng anh, hi vọng anh sẽ thích.”

Chu Dịch Diệp đưa hộp bút máy trong tay cho cậu.

Mục Nguyên hơi cau mày, sao cậu lại không hiểu tâm tư nữ sinh cơ chứ, vậy nên thấp giọng nói: “Xin lỗi, nhưng mà tôi không cần.”

Sắc mặt của Chu Dịch Diệp đột nhiên trắng bệch.

Mục Nguyên đi lướt qua người cô ta, Chu Dịch Diệp nắm chặt lấy hộp bút, nhịn không chảy nước mắt.

Cô ta yêu thầm Mục Nguyên hai năm rồi, trước kia không có cơ hội, bây giờ không dễ dàng mới có dũng khí, người ta đến cả một ánh mắt cũng không buồn nhìn thêm một cái.

Đinh Tử Nghiên từ phòng vệ sinh đi ra, cười khẩy một tiếng.

Chu Dịch Diệp đỏ mặt: “Cô nghe thấy chúng tôi nói chuyện?”

Đinh Tử Nghiên nói: “Tôi đi vệ sinh, ai quan tâm cô nói cái gì. Chủ động tỏ tình thất bại, có mất mặt không hả? Tôi lại không giống, chí ít tôi còn đá Mục Nguyên cơ.”



Chu Dịch Diệp cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, mỉa mai nói: “Có trời mới biết ai đá ai?”

Đinh Tử Nghiên bây giờ chẳng quan tâm đến Mục Nguyên nữa, cũng chẳng tức giận, tính mục tiêu của cô ta rất mạnh, trên dưới nhìn Chu Dịch Diệp một cái: “Cái gì cũng không biết, thật đáng thương.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi nói cô cũng chẳng biết người trong lòng Mục Nguyên là ai, mà còn tỏ tình, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?”

Trong lòng Chu Dịch Diệp có một loại dự cảm chẳng lành.

Đinh Tử Nghiên nghĩ đến Bách Chính, trong lòng cũng tức muốn điên, nghĩ đến tính cách và thủ đoạn của Bách Chính, đến nay cô ta vẫn còn sợ hãi khiếp đảm không dám tới tìm cậu.

“Mục Nguyên thích bạn cùng phòng của cô.”

Chu Dịch Diệp không thể tin nổi nói: “Cô nói Dụ Sân? Tôi không tin, Mục Nguyên cũng chưa từng nói qua.”

Đinh Tử Nghiên cười lạnh: “Cô không tin thì thử xem, tiết cuối cùng của buổi chiều nay chẳng phải là tiết thể dục sao, đến lúc đó cô ném quả bóng vào người Dụ Sân, chính là kiểu giả vờ như cô không cố ý ấy, cô xem Mục Nguyên có quan tâm không.”

Tất cả mọi người đều biết, cho dù Mục Nguyên tâm địa có tốt đến đâu, nhưng cậu cũng không quan tâm đến việc không liên quan tới mình.

Chu Dịch Diệp cắn môi, nắm lấy hộp bút ngón tay hơi run lên.

Tiết thể dục buổi chiều.

Tiết thể dục của tam trung có tính dạy học hơn so với Hằng Việt, một tuần chỉ có một tiết thể dục này, mỗi một người đều bắt buộc phải tham gia.

Chu Dịch Diệp nghĩ đến chuyện trong lòng, mắt ghim chặt Dụ Sân.

Chạy bộ xong, Dụ Sân chọn huấn luyện bóng chuyền.

Chu Dịch Diệp vội vàng giơ tay: “Tôi cũng tham gia bóng chuyền.”

Dụ Sân nhìn cô ta một cái, không biết có phải ảo giác của cô không, cứ cảm thấy hôm nay ánh mắt của Chu Dịch Diệp rất kỳ quái. Trong lòng cô nổi lên cảnh giác.

Chu Dịch Diệp nói: “Tôi với lớp phó thể dục đi lấy bóng.”

Cô ta chủ động đi tới phòng dụng cụ, khẩn trương đến mức tim đập thình thịch. Lúc trở lại sân vận động, cô ta nhìn Mục Nguyên ở lớp bên cạnh một cái, xây dựng phòng tuyến tâm lý cho chính mình, chuẩn bị trước đường lui.

Chu Dịch Diệp nghĩ, bị bóng chuyện đập vào một cái cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cô ta cứ nói không phải cố ý, vốn muốn chuyền cho Dụ Sân, nhưng Dụ Sân không đỡ được thôi.

Lần đầu tiên cô ta làm chuyện xấu như thế này, lại đố kị với Dụ Sân. Cắn răng, đem bóng ném đi, cố ý cười đùa nói: “Dụ Sân, tiếp lấy bóng này.”

Dụ Sân nâng mắt lên, một quả bóng đang bay tới hướng mình, khoảng cách giữa cô và Chu Dịch Diệp rất xa, quả bóng kia hướng lên đầu cô đập tới.

Tim Dụ Sân trầm xuống, biết Chu Dịch Diệp cố ý làm như vậy với mình, nhưng mà rõ ràng như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Cũng may mà cô có phòng bị, Chu Dịch Diệp đã muốn cô tiếp bóng, Dụ Sân giơ tay đập bóng ngược trở về.

Ở Hằng Việt lâu như vậy, rất nhiều thứ không biết, chẳng sợ thể lực cô kém cũng học được rồi.

Bóng chuyền bay ngược trở lại, đập vay vào mặt Chu Dịch Diệp.

Cô ta gào lên một tiếng, không ngờ trông Dụ Sân mềm mại như bông thế kia, lại biết đánh bóng quay lại. Mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Chu Dịch Diệp bây giờ mới biết không đau là do cô ta an ủi chính mình, bị một đập thế này mặt đau muốn chết.

Cô ta ôm lấy mặt, tay kia chỉ Dụ Sân: “Cô cố ý!”

Người xung quanh đều nhìn qua.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Hình như Dụ Sân đập bóng vào Chu Dịch Diệp.”

Dụ Sân lắc đầu: “Cậu bảo tôi tiếp bóng, tôi ngẩng lên, bóng đã sắp bay lên trên đầu tôi rồi, vậy nên tôi mới tiếp bóng.”

Chu Dịch Diệp tức gần chết: “Dù sao chính là cô cố ý đập bóng vào mặt tôi, tôi chỉ muốn mời cô cùng nhau rèn luyện mà thôi.”

Cô ta cũng tuyệt không nhắc đến bản thân động tay trước.

Tiếng cãi vã quá lớn, lớp sau bên kia cũng biết rồi.

Tiết thể dục Dụ Nhiên không tham gia, cậu rời đi từ sớm, Mục Nguyên nâng mắt lên, nhìn Dụ Sân.

Dụ Sân không nói chuyện, cô cố ý đấy, cô cũng đâu phải con ngốc, Chu Dịch Diệp chắc chắn cô ý. Nếu cô phản ứng chậm hoặc là không nổi lên nghi ngờ thì bị bóng đập vào chính là bản thân mình rồi.

Nghe Chu Dịch Diệp nói vậy, Dụ Sân nói: “Cho nên tôi tieeos bóng, cũng là rèn luyện, tôi đâu có cố ý.”

Chu Dịch Diệp: “…”

cô ta không nghĩ tới, bản thân trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo. Từ nhỏ tới giờ cô ta đã bao giờ ấm ức như thế này đâu, lần trước bị Đinh Tử Nghiên đánh, lần này bị Dụ Sân đập bóng, cô ta ngồi sụp xuống khóc ré.

Nhưng bị đánh thì không nói, nhưng vẫn không biết được tâm ý của Mục Nguyên.

Dụ Sân cũng không nghĩ Chu Dịch Diệp lại tức đến phát khóc, cô ngây ngóc, nhìn Chu Dịch Diệp khóc.

Chuyện này ồn ào quá lớn, một lát sau Triệu Thi Văn chạy tới.

Triệu Thi Văn với mẹ của Chu Dịch Diệp là bạn tốt, Chu Dịch Diệp vội vàng ấm ức kể lại một lượt.

Triệu Thi Văn bất mãn nói: “Dụ Sân, sao em lại có thể cố ý lấy bóng đập bạn học.”

Dụ Sân mím môi, nhìn Triệu Thi Văn: “Em không có, là cậu ấy ném bóng về phía em.”

Triệu Thi Văn nói: “Chu Dịch Diệp đã nói rồi, em ấy chỉ chuyền bóng cho em thôi.”

Trong lòng Triệu Thi Văn bất mãn, chuyện ngày đầu tiên Dụ Sân đến đã ra mặt nói tốt về Hằng Việt khiến bà ta vẫn có khúc mắc trong lòng cho đến tận bây giờ, Triệu Thi Văn nói: “Em cho rằng nơi này là Hằng Việt sao? Không có kỷ luật, còn cố ý làm tổn thương bạn học!”



Dụ Sân nâng mắt lên: “Cô là giáo viên, xin chú ý lời nói.”

Triệu Thi Văn tức giận, cô đây là ánh mắt gì, nói ra những lời gì vậy!

Triệu Thi Văn nói: “Em lấy bóng đập bạn học, theo quy định phải mời phụ huynh, còn phải công khai trừ điểm, niệm tình em lần đầu phạm lỗi, lần này tôi không báo lên trường học, sau khi tan học, em quét dọn phòng học đi, sau đó viết một bức thư xin lỗi cho Chu Dịch Diệp, tôi sẽ gọi điện cho mẹ em để nói chuyện.”

Các bạn học xung quanh nhỏ giọng thảo luận chuyện này.

Mục Nguyên muốn bước lên trước, cậu tin tưởng Dụ Sân, nhưng rõ ràng cậu cũng không nhìn tận mắt sự việc xảy ra. Chủ nhiệm lớp bảy có tiếng thiên vị, trừ trình độ dạy học không tệ, phong cách xử lý mọi việc không khiến học sinh thích nổi. Mục Nguyên cau mày, nếu cậu xen vào chuyện này, đối với Dụ Sân càng bất lợi.

Trình độ tám của Tam trung cũng chẳng kém, lúc này cậu cường ngạnh ra mặt, chỉ có thể thêm sương trên tuyết mà thôi.

Mục Nguyên cân nhắc trong lòng, khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể sau khi tan học, để chú Phương tới lớp bảy nói chuyện với giáo viên một chút.

*

Trường Hằng Việt, tiết cuối cùng.

Điện thoại của Bách Chính bỗng rung lên.

Cậu lấy điện thoại từ ngăn bàn ra, quét qua tin nhắn đến một cái, ánh mắt lạnh xuống.

Kiều Huy sán lại xem: “Ôi trời đất ơi, bọn chó tam trung này, dám bắt nạt nữ thần của chúng ta.”

Nói xong Kiều Huy phát hiện có chút không đúng lắm: “Giỏi lắm anh Chính, anh lại còn sắp xếp nội gián ở tam trung!”

Bách Chính đứng lên: “Bây giờ tao qua đó.”

Kiều Huy nói: “Anh chúng ta có cần mang người cho chúng nó hoa mắt không.”

“Lo cho bản thân mày trước đi, sau khi tan học bọn mày thay anh đi bảo vệ trật tự ở Hằng Việt.”

Bách Chính ra ngoài từ cổng sau.

Cậu biết Dụ Sân không muốn gặp mình, cho nên có nhiều lúc chỉ có thể dùng phương pháp quanh co như này mới biết được tình hình của cô mà thôi.

Đầu điện thoại bên kia, Dư Xảo nhìn xung quanh, âm thầm gõ chữ: Chu Dịch Diệp bảo Phạm Thư Thu chặn cửa, chút nữa khi Dụ Sân quét dọn vệ sinh xong, không cho cậu ấy ra ngoài.

Bách Chính nhắm mắt, đè ép đám lửa trong lòng lại, người mà đến chạm cậu cũng không dám chạm tới, ở nơi rách nát này lại bị người khác bắt nạt.

Anh trai cô với Mục nguyên đều là người chết sao?

Có những lúc mâu thuẫn giữ nữ sinh với nhau, cũng thật nhỏ nhen phức tạp. Nào giống nam sinh, nếu có thể dùng nắm đấm giải quyết, thì chẳng cần phí tâm cơ với miệng lưỡi làm gì.

Cậu phóng xe mất mười phút, lúc sắp đến tam trung vừa đúng hoàng hôn buông xuống, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, đường chân trời lộng lẫy không tan.

Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, phòng học lớp bảy, chỉ còn lại một thiếu nữ.

Cô cầm cục lau bảng, ráng chiều chiếu lên một bên mặt cô, đem theo vài phần mờ mịt.

Dụ Sân dường như không hiểu, đến thành phố lớn, rõ ràng mỗi lần đều không làm sai, nhưng mãi luôn gặp phải chuyện như thế này.

Bách Chính nhìn một cái, trái tim cũng muốn nát vụn, chỉ muốn đem tất cả những người này với cả bản thân mình lúc ban đầu tàn nhẫn đập một trận.

Cậu cướp lấy cục lau bảng trong tay cô: “Em có ngốc không hả, người đàn bà xấu xa đó bảo em quét thì em quét à.”

Dụ Sân bỗng nhiên nhìn thấy thiếu niên tức giận, bị dọa một cái.

Cô nhịn một lúc, nói: “Tôi không có quét.”

Bách Chính quay đầu, quả nhiên, bảng đen chi chít những chữ.

Ban nãy cô đang ngây người.

Dụ Sân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, chau mày: “Làm sao anh biết?”

Bách Chính nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, lát sau, cô mới hiểu ra cái gì, nhỏ giọng mắng: “Biến thái.”

Trong mắt Bách Chính mang theo ý cười.

“Lúc trước không nhìn ra, em cũng có cái tính này hả Dụ Sân.”

Cậu vốn tưởng cô gái nhỏ ấm ức, chỉ có thể nhỏ giọng thút thít, bảo cô quét dọn cô liền quét dọn, bảo cô viết thư xin lỗi cô liền xin lỗi.

Không nghĩ tới, cô còn có lúc “Không nghe lời” như này, có lẽ vừa nãy cô gái đang nghĩ biện pháp, chống đối Triệu Thi Văn như thế nào.

Nghĩ như vậy, trong lòng câu có chút chua xót.

Ban đầu cậu ép cô xin lỗi Đinh Tử Nghiên, cô nhẫn nhịn biết bao ấm ức, mới đi làm việc bản thân mình không thích.

Bách Chính thấp giọng nói: “Dụ Sân, bọn anh đều là đồ khốn. Sau này em vĩnh viễn không cần xin lỗi lũ khốn này.”

Mái tóc thiếu nữ như được mạ một tầng ấm áp, bóng của bờ mi trải lên khuôn mặt, nhu hòa động lòng người.

Lát sau Bách Chính phản ứng lại nói: “Thật đẹp, em có thể cười với anh một cái nữa không, hử?”

Dụ Sân cạn lời nhìn cậu, cảm thấy cậu không chỉ phiền phức mà còn cực kỳ háo sắc.

Cô vội căng mặt lên, anh nghĩ đẹp thật.

Bách Chính thấy cô như vậy, cười ra tiếng.

“Chuyện của Đinh Tử Nghiên, anh không giảo biện, anh là thằng khốn, anh đáng chết. Lát nữa anh viết cho em bức thư xin lỗi được không, bây giờ, để em xem, khốn nạn thu thập đồ tồi như thế nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook