Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 42: Tổng giám đốc
Đằng La Vi Chi
10/06/2021
Dụ Sân thu hồi tầm mắt, không nhìn Bách Chính nữa.
Tay cầm hộp cơm ấm nóng của Mục Nguyên, cô để nó bên cạnh Mục Nguyên:“Cảm ơn anh, anh trai em đã ăn cơm rồi.”
Mục Nguyên cũng không tranh với cô: “Vậy đồ của em anh nhận nhé.”
Cậu ta biết Dụ Sân đối với mình hòa nhã như vậy, không chỉ vì Dụ Nhiên, phần nhiều là do chuyện ở Liên Thủy. Cậu ta vạch trần lời nói dối của Bách Chính, nhưng cũng không nghĩ lợi dụng điểm này để khiến Dụ Sân làm cái gì.
Tâm tư Dụ Sân đơn thuần lương thiện, cậu ta nhận chút tâm ý của cô, cũng là để cô yên tâm hơn. Mà Dụ Sân từ đằng xa cầm đến, cậu ta cũng không thể để người ta cầm quay về đúng không?
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt hiện lên vào phần ý cười.
Mục Nguyên cũng cười trong lòng, cô gái nhỏ xác thực rất dễ thỏa mãn khiến người ta vui vẻ. Trách không được….Người đó lại thích cô như vậy.
Bách Chính đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu lại.
Cậu hung hăng lấy lại đồ của mình từ tay cậu học sinh Tam trung nọ: “Không cho nữa, trả đây.”
Cậu học sinh: “…”một mặt chết lặng.
Vốn không mang cơm nước đã đủ ngốc rồi, kết quả từ trên trời rớt xuống đồ ăn với nước, cậu ta vẫn đăng quắn quýt “Không lẽ có người định chỉnh mình?””Bánh mì sẽ không có vấn đề chứ?” thì bị người ta giật về mất rồi.
Cậu ta hối hận xanh ruột, sớm biết vậy đã cắn một miếng rồi.
Bách Chính chạy bước lớn đuổi theo.
Xung quanh dày đặc những mầm cây giống, trước khi Dụ Sân đi tới bên canh anh trai mình cậu đã đuổi kịp.
Dụ Sân vốn tưởng cậu tức giận bỏ đi rồi, không ngờ còn giết một đường súng ngựa quay lại, cô nghĩ, với tính khí của Bách Chính không lẽ quay lại đây để phát giận?
Dụ Sân cảnh giác nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Bách Chính giơ tay ra, đưa đồ cho Dụ Sân: “Cho em, ăn tạm một chút, em muốn ăn gì nữa, bây giờ anh đi mua.”
Dụ Sân nhìn biểu tình đáng sợ của cậu, giống như hận không được nhét đồ vào tay cô, cô vội vàng giấu tay ra sau lưng.
“Tôi không cần, anh không được lại đây.”
Bách Chính hạ mi nhìn cô, lúc sau hạ tay xuống.
Cậu cười cười: “Có phải trong lòng em, cậu ta cực kỳ tốt, anh cực kỳ xấu. Cậu ta làm gì cũng là quan tâm, anh có làm gì đi nữa thì đối với em cũng biến thành tổn thương đúng không?”
Dụ Sân chạm vào ánh mắt cậu, nghĩ tới những việc mà cậu từng làm, còn điều mà cậu lừa cô.
Cô biết đạo lý dao sắc cắt đứt phiền toái, dứt khoát nói: “Đúng.”
Cậu không chịu nổi những lời này, mạnh mẽ áp sát cô, Dụ Sân vội lui ra sau, đằng sau là một con dốc nhỏ, bị Bách Chính một tay túm lại.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nghe đây, cậu ta có tốt đi nữa, đưa đồ cho em cũng chỉ giới hạn trong khả năng. Anh có xấu đi nữa, những thứ cho em đều là toàn bộ của anh. Đừng cố ý nói những lời này khiến anh chết tâm hoặc tức giận, không có tác dụng đâu.”
Dụ Sân trợn tròn mắt, nghe rõ ràng những lời này, mặt cô đỏ rực.
“Nói bậy,”một tên lừa đảo, anh ta nói những lời này ai mà thèm tin chứ, cô xoay tay cố kéo bàn tay đang để ở eo mình ra, mắng nói: “Buông ra, tôi giận thật đấy.”
“Thật muốn anh buông ra?” Bách Chính cong môi, nhìn con dốc sau lưng cô một cái.
Trong lòng Dụ Sân nghĩ, đây không phải đang phí lời sao.
“Buông tay.”
Bách Chính chầm chậm buông tay, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Dụ Sân vì sợ cậu nổi điên, ngay sau đó lùi ra sau một bước, kết quả trống không, cô bước hụt một cái, ngã ra đằng sau.
Cô hoảng sợ.
Bản năng của con người, giờ khắc này sẽ túm lấy đồ vật xung quanh mình.
Nhưng mà chỗ này trống không, đằng trước là núi hoang. Cây giống cũng chỉ cao tới đùi cô, đừng nói không có tác dụng, túm cũng chẳng túm chặt nổi, cách cô gần nhất lại là Bách Chính.
Hiện giờ cô căm ghét cậu đến cực điểm, Dụ Sân kiên trì ngang bướng từ trong xương, lòng cô đã quyết, cho dù ngã xuống dưới cũng không cần cậu kéo.
Cậu trầm mặc nhìn cô.
Sau đó ngay trước khi cô lăn xuống dưới.
Một tay kéo lấy cổ tay cô,đem cô ôm vào trong lòng.
Bàn tay thiếu niên bảo vệ gáy cô.
Trơi đất quay cuồng.
Lăn xuống dưới chỉ mất vài giây.
Tiếng kinh hô của cô đang kẹt trong cổ họng, mọi thứ đã ngừng lại rồi.
Dụ Sân bò trên ngực Bách Chính, đầu đụng lên trán cậu.
Cậu thấp giọng cười một tiếng.
“Đừng đụng nữa,” Đáy mắt cậu mang theo ý cười nói, “Em đã ở trong đó rồi.”
Vành tai Dụ Sân đỏ rực, cô ngẩng đầu, chống lên mặt đất, rút tay chân từ trong vòng tay cậu ra bò trên đất.
“Thần kinh.”
Cô vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, ngẩng đầu lên nhìn một cái, độ cao của đốc cũng không cao, lại còn rất rõ ràng, bò lên trên rất dễ.
Cô quay người đi.
Bách Chính cong môi: “Tốt xấu gì anh cũng cứu em, kéo anh lên được không? Hử.”
Dụ Sân hơi phồng má lên bực bội nói: “Rõ ràng là tại anh, tôi mới lùi ra sau.”
Đồ lừa đảo, cậu cũng không việc gì.
Cậu muốn giả vờ thì đừng có cười.
Bách Chính khụ một tiếng: “Học không rồi đó Dụ Sân.”
Cậu tự đứng lên.
Dụ Sân lười để ý đến cậu, tự mình đi theo góc nghiêng con dốc lên.
Đợi cô đi rồi, Bách Chính mới cúi mắt xuống, chậm chạp gạt viên đá nhỏ bị ghim ở mu bàn tay ra.
Cậu thực sự rất hi vọng, trước khi cô rơi xuống dưới, tin tưởng cậu một lần, giơ tay về phía cậu.
Nhưng cô chẳng bao giờ tin kẻ lừa đảo là cậu nữa cũng chẳng sao, chỉ cần cô là Dụ Sân, như thế nào cũng không vấn đề gì, cô có chạy xa hơn nữa, cậu cũng có thể đuổi kịp.
Dụ Sân quay đầu lại, phát hiện Bách Chính không đi theo, thở phào một hơi.
Cô thực sự sợ cậu, vội vàng chạy tới bên cạnh Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên đã ăn xong rồi, nhìn cô một cái.
Cậu thực sự không thể lý giải nổi, em gái trong nhà “họa bát” thế này, ừm, biểu cảm phong phú.
Cảm giác tức giận này, đổi đi đổi lại trên mặt cô.
Cuối cùng cô nhịn không nổi nói: “Anh ta phiền quá.”
Dụ Nhiên nghĩ, em cũng không phiền sao đồ ngốc.
Kiểu Huy ngẩn người uống hết chai nước suối gặm hết cái bánh mì khô khốc.
“Khó ăn quá ò.” Cậu cảm thán nói, “Bạn học mua cái bánh mì này chẳng có phẩm vị gì với cuộc sống cả.”
Kiều Huy nhìn tay Bàng Thư Vinh một cái.
“Mẹ nó, cái này của cậu còn có chà bông, dựa vào cái gì chứ?” cậu ta sấn tới, “Không quan tâm, cho tớ cắn một miếng.”
Bàng Thư Vinh đạp cậu ta một phát: “Cút ngay.”
”Đừng mà, Thư Vinh, đừng nhỏ mọn thế chứ, chúng ta làm anh em bao lâu rồi, cho một miếng chà bông cũng không được hả?”
Bàng Thư Vinh nói: “Anh em chẳng đáng tiền, ít nhất không đáng một miếng chà bông này.”
Kiều Huy như con cá chép ưỡn ẹo, chui đầu qua gặm mất miếng chà bông đó.
Cậu nuốt xuống: “Được, anh em này không làm cũng xong.”
Bàng Thư Vinh: “Vãi, cậu có buồn nôn không hả!” Còn dư miếng bánh mì cậu cũng chẳng buồn ăn nữa, bóp lấy cổ Kiều Huy.
Kiều Huy: “Giáng long phục hổ trưởng, hầu tử trộm đào.”
Hai người lại có thể vì một miếng chà bông chuẩn bị đánh lộn, Y Khánh núp ở một góc, nhìn bọn họ, nội tâm mờ mịt.
Trong mấy người chỉ có cậu và Trương Thuận Lợi hoàn cảnh kém nhất, Y Khánh nghĩ thế nào cũng không thông, hai người có tiền sao lại vì miếng chà bông mà mâu thuẫn, ấu trĩ quá!
Kiều Huy tấn công xuống dưới.
Bàng Thư Vinh biết Kiều Huy phạm sai không đáng tin, nội tâm nổi bão, vội vã tránh khỏi cậu ta.
Cậu vừa đẩy ra, Bách Chính vừa lúc đi đến.
Bách Chính phản ứng rất nhanh, đầu gối nâng lên, ngăn nắm đấm của Kiều Huy lại, cậu nghĩ đến Kiều Huy chạm tới những chỗ nguy hiểm, sắc mặt đen sì.
“Mẹ nó, Kiều Huy cậu bị ngu à?”
Cậu mới không khách khí, tóm lấy một đấm của Kiều Huy.
Kiều Huy: “….Đừng đánh, anh em sai rồi đừng đánh, không phải chưa chạm tới à?”
Bàng Thư Vinh bật cười: “ Ha ha ha, xin lỗi, ha ha ha ha ha!”
Y Khánh lá gan nhỏ nhất, cũng nhịn không được vùi mặt cười to một trận.
Kiều Huy ăn đánh xong, mặt uất ức: “Đồ chó Bàng Thư Vinh, vận may lúc nào cũng tốt thế.”
Cậu nhìn Bách Chính một cái, cười vô lại: “Em biết em không chạm vào được, có người chạm được đúng không anh Chính.”
Bách chính cũng không thực sự tức giận, cười nói: “Cút cút cút.”
Thiếu niên nháo đùa vui, chỉ có Y Khánh là cẩn thận hơn cả, lắp bắp nói: “Anh, anh Chính, tay anh sao thế?”
Lời vừa nói ra, mọi người mới bu lại nhìn tay trái của Bách Chính.
Cánh tay cậu chảy máu.
Bách Chính nói: “Không sao, nước suối còn không, đổ lên tay tớ một ít.”
Bàng Thư Vinh vội mở chai nước suối, rửa vết máu cho cậu.
Rửa sạch máu rồi, Bàng Thư Vinh ngây người, cổ tay Bách Chính bị rách một lỗ to, gần như đến tận xương rồi.
Kiều Huy nhìn đến mà giật mình: “Anh Chính chú ý bảo vệ tay nhá, rất nhiều hạng mục thi đấu tay mà bị thương thì không được đâu. Tay anh mà không linh hoạt thì không cách nào làm vận động viên được.”
Bách Chính lạnh nhạt nói: “Biết.”
*
Buổi chiều các bạn học tiếp tục trồng cây, nhưng ma rõ ràng không nhiệt tình như hồi sáng.
Đợi tới buổi tối lớp trưởng điểm danh, lớp trưởng cau mày nói: “Lớp chúng ta sao vậy, một đống người mà không hoàn thành nổi chỉ tiêu, chỉ có số 23 trồng được nhất, trồng được 25 cây.”
Triệu Thi Văn nghi ngờ hỏi: “Số 23 là ai thế?”
Ánh mắt mọi người dồn về phía Dụ Sân.
Dụ Sân khựng người.
Cô mím môi, tâm trạng hơi phức tạp, cô rất muốn phủ nhận số cây đó không phải mình trồng, nhưng mà hậu quả nghiêm trọng thế nào trong lòng cô hiểu rõ.
Tam trùn ngoài mặt tuần tự ngăn nắp, thực chất bên trong còn hóng hớt hơn cả Hằng Việt.
Đám học sinh đều ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại là bạn học mới chuyển đến, nhìn thì yếu ớt mềm mại, có thể trồng nhiều cây thế? Lợi hại quá đi.
Triệu Thi Văn hài lòng khen Dụ Sân vài câu.
Một hàng người tập hợp xong, ngồi lên xe buýt lắc lư về nhà.
Buổi chiều Bách Chính về nhà tắm rửa trước.
Sau đó thay một bộ quần áo.
Hôm này là ngày cậu tiếp nhận công ty cách Hằng Việt gần nhất.
Công ty con.
Bắt đầu từ chiều, các nhân viên đều bàn tán xôn xao: “Buổi sáng Hà Lệ tới, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn, cô ta thực sự bị sa thải sao?”
“Chuyện Hà Lệ rốt cuộc là thế nào, hợp đồng đó không phải do Bách Chính làm sai sao?”
Mọi người đoán già đoán non nguyên nhân, thì nhìn thấy giám đốc Vương đi tới.
Ngày thường thần thái giám đốc Vương mang vài phần ngạo mạn, nhưng hôm nay cực kỳ rối rắm bất an.
Ông ta không ngừng giơ tay xem đồng hồ.
Có nhân viên lâu năm quan hệ không tồi với ông ta khuyên nói: “Giám đốc Vương, ông nghỉ ngơi một chút đi?”
Xảy ra chuyện lớn gì mà giám độc Vương khẩn trương trịnh trọng đến mức này.
Giám đốc Vương thở dài một tiếng, gõ lên mặt bàn.
“Mọi người nghe tôi nói, hôm nay công ty có một việc lớn, lát nữa tổng bộ điều tổng giám đốc tới. Khi cậu ta tới mọi người chú ý khống chế biểu cảm, phải lễ phép một chút.”
Trước đây công ty cơ bản do giám đốc Vương quản lý, ở công ty con này giám đốc Vương có thực quyền nhất định.
Mọi người đều không nghĩ tới, hôm nay bỗng từ trên không rớt xuống một tổng giám đốc.
Mà giám đốc Vương cũng không có ý phẫn nộ.
Có người bạo gan hỏi: “Giám đốc Vương, tuổi tác của tổng giám đốc thế nào?
Trông ra làm sao, ông gặp qua chưa? Là từ tổng công ty tới sao?”
giám đốc Vương nhìn bọn họ một cái, trong lòng nghĩ, không chỉ tôi gặp qua, mấy người cũng gặp qua.
Mấy người không chỉ gặp qua còn ỷ mình là nhân viên lâu năm bắt nạt người ta nữa đó.
Năm giờ rưỡi, giám đốc Vương nói: “Tổng giám đốc tới rồi, mọi người đứng lên hoan nghênh nào.”
Nhân viên ào ào đứng lên, tò mò nhìn qua.
Cửa bị mở ra, thiếu niên chân dài dáng cao bước vào.
Mọi người đều chuẩn bị vỗ tay đều cứng đờ:!!!
Bách Chính nhếch môi: “Các vị tiền bối, lại gặp mặt rồi ha.”
Tay cầm hộp cơm ấm nóng của Mục Nguyên, cô để nó bên cạnh Mục Nguyên:“Cảm ơn anh, anh trai em đã ăn cơm rồi.”
Mục Nguyên cũng không tranh với cô: “Vậy đồ của em anh nhận nhé.”
Cậu ta biết Dụ Sân đối với mình hòa nhã như vậy, không chỉ vì Dụ Nhiên, phần nhiều là do chuyện ở Liên Thủy. Cậu ta vạch trần lời nói dối của Bách Chính, nhưng cũng không nghĩ lợi dụng điểm này để khiến Dụ Sân làm cái gì.
Tâm tư Dụ Sân đơn thuần lương thiện, cậu ta nhận chút tâm ý của cô, cũng là để cô yên tâm hơn. Mà Dụ Sân từ đằng xa cầm đến, cậu ta cũng không thể để người ta cầm quay về đúng không?
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt hiện lên vào phần ý cười.
Mục Nguyên cũng cười trong lòng, cô gái nhỏ xác thực rất dễ thỏa mãn khiến người ta vui vẻ. Trách không được….Người đó lại thích cô như vậy.
Bách Chính đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu lại.
Cậu hung hăng lấy lại đồ của mình từ tay cậu học sinh Tam trung nọ: “Không cho nữa, trả đây.”
Cậu học sinh: “…”một mặt chết lặng.
Vốn không mang cơm nước đã đủ ngốc rồi, kết quả từ trên trời rớt xuống đồ ăn với nước, cậu ta vẫn đăng quắn quýt “Không lẽ có người định chỉnh mình?””Bánh mì sẽ không có vấn đề chứ?” thì bị người ta giật về mất rồi.
Cậu ta hối hận xanh ruột, sớm biết vậy đã cắn một miếng rồi.
Bách Chính chạy bước lớn đuổi theo.
Xung quanh dày đặc những mầm cây giống, trước khi Dụ Sân đi tới bên canh anh trai mình cậu đã đuổi kịp.
Dụ Sân vốn tưởng cậu tức giận bỏ đi rồi, không ngờ còn giết một đường súng ngựa quay lại, cô nghĩ, với tính khí của Bách Chính không lẽ quay lại đây để phát giận?
Dụ Sân cảnh giác nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Bách Chính giơ tay ra, đưa đồ cho Dụ Sân: “Cho em, ăn tạm một chút, em muốn ăn gì nữa, bây giờ anh đi mua.”
Dụ Sân nhìn biểu tình đáng sợ của cậu, giống như hận không được nhét đồ vào tay cô, cô vội vàng giấu tay ra sau lưng.
“Tôi không cần, anh không được lại đây.”
Bách Chính hạ mi nhìn cô, lúc sau hạ tay xuống.
Cậu cười cười: “Có phải trong lòng em, cậu ta cực kỳ tốt, anh cực kỳ xấu. Cậu ta làm gì cũng là quan tâm, anh có làm gì đi nữa thì đối với em cũng biến thành tổn thương đúng không?”
Dụ Sân chạm vào ánh mắt cậu, nghĩ tới những việc mà cậu từng làm, còn điều mà cậu lừa cô.
Cô biết đạo lý dao sắc cắt đứt phiền toái, dứt khoát nói: “Đúng.”
Cậu không chịu nổi những lời này, mạnh mẽ áp sát cô, Dụ Sân vội lui ra sau, đằng sau là một con dốc nhỏ, bị Bách Chính một tay túm lại.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nghe đây, cậu ta có tốt đi nữa, đưa đồ cho em cũng chỉ giới hạn trong khả năng. Anh có xấu đi nữa, những thứ cho em đều là toàn bộ của anh. Đừng cố ý nói những lời này khiến anh chết tâm hoặc tức giận, không có tác dụng đâu.”
Dụ Sân trợn tròn mắt, nghe rõ ràng những lời này, mặt cô đỏ rực.
“Nói bậy,”một tên lừa đảo, anh ta nói những lời này ai mà thèm tin chứ, cô xoay tay cố kéo bàn tay đang để ở eo mình ra, mắng nói: “Buông ra, tôi giận thật đấy.”
“Thật muốn anh buông ra?” Bách Chính cong môi, nhìn con dốc sau lưng cô một cái.
Trong lòng Dụ Sân nghĩ, đây không phải đang phí lời sao.
“Buông tay.”
Bách Chính chầm chậm buông tay, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Dụ Sân vì sợ cậu nổi điên, ngay sau đó lùi ra sau một bước, kết quả trống không, cô bước hụt một cái, ngã ra đằng sau.
Cô hoảng sợ.
Bản năng của con người, giờ khắc này sẽ túm lấy đồ vật xung quanh mình.
Nhưng mà chỗ này trống không, đằng trước là núi hoang. Cây giống cũng chỉ cao tới đùi cô, đừng nói không có tác dụng, túm cũng chẳng túm chặt nổi, cách cô gần nhất lại là Bách Chính.
Hiện giờ cô căm ghét cậu đến cực điểm, Dụ Sân kiên trì ngang bướng từ trong xương, lòng cô đã quyết, cho dù ngã xuống dưới cũng không cần cậu kéo.
Cậu trầm mặc nhìn cô.
Sau đó ngay trước khi cô lăn xuống dưới.
Một tay kéo lấy cổ tay cô,đem cô ôm vào trong lòng.
Bàn tay thiếu niên bảo vệ gáy cô.
Trơi đất quay cuồng.
Lăn xuống dưới chỉ mất vài giây.
Tiếng kinh hô của cô đang kẹt trong cổ họng, mọi thứ đã ngừng lại rồi.
Dụ Sân bò trên ngực Bách Chính, đầu đụng lên trán cậu.
Cậu thấp giọng cười một tiếng.
“Đừng đụng nữa,” Đáy mắt cậu mang theo ý cười nói, “Em đã ở trong đó rồi.”
Vành tai Dụ Sân đỏ rực, cô ngẩng đầu, chống lên mặt đất, rút tay chân từ trong vòng tay cậu ra bò trên đất.
“Thần kinh.”
Cô vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, ngẩng đầu lên nhìn một cái, độ cao của đốc cũng không cao, lại còn rất rõ ràng, bò lên trên rất dễ.
Cô quay người đi.
Bách Chính cong môi: “Tốt xấu gì anh cũng cứu em, kéo anh lên được không? Hử.”
Dụ Sân hơi phồng má lên bực bội nói: “Rõ ràng là tại anh, tôi mới lùi ra sau.”
Đồ lừa đảo, cậu cũng không việc gì.
Cậu muốn giả vờ thì đừng có cười.
Bách Chính khụ một tiếng: “Học không rồi đó Dụ Sân.”
Cậu tự đứng lên.
Dụ Sân lười để ý đến cậu, tự mình đi theo góc nghiêng con dốc lên.
Đợi cô đi rồi, Bách Chính mới cúi mắt xuống, chậm chạp gạt viên đá nhỏ bị ghim ở mu bàn tay ra.
Cậu thực sự rất hi vọng, trước khi cô rơi xuống dưới, tin tưởng cậu một lần, giơ tay về phía cậu.
Nhưng cô chẳng bao giờ tin kẻ lừa đảo là cậu nữa cũng chẳng sao, chỉ cần cô là Dụ Sân, như thế nào cũng không vấn đề gì, cô có chạy xa hơn nữa, cậu cũng có thể đuổi kịp.
Dụ Sân quay đầu lại, phát hiện Bách Chính không đi theo, thở phào một hơi.
Cô thực sự sợ cậu, vội vàng chạy tới bên cạnh Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên đã ăn xong rồi, nhìn cô một cái.
Cậu thực sự không thể lý giải nổi, em gái trong nhà “họa bát” thế này, ừm, biểu cảm phong phú.
Cảm giác tức giận này, đổi đi đổi lại trên mặt cô.
Cuối cùng cô nhịn không nổi nói: “Anh ta phiền quá.”
Dụ Nhiên nghĩ, em cũng không phiền sao đồ ngốc.
Kiểu Huy ngẩn người uống hết chai nước suối gặm hết cái bánh mì khô khốc.
“Khó ăn quá ò.” Cậu cảm thán nói, “Bạn học mua cái bánh mì này chẳng có phẩm vị gì với cuộc sống cả.”
Kiều Huy nhìn tay Bàng Thư Vinh một cái.
“Mẹ nó, cái này của cậu còn có chà bông, dựa vào cái gì chứ?” cậu ta sấn tới, “Không quan tâm, cho tớ cắn một miếng.”
Bàng Thư Vinh đạp cậu ta một phát: “Cút ngay.”
”Đừng mà, Thư Vinh, đừng nhỏ mọn thế chứ, chúng ta làm anh em bao lâu rồi, cho một miếng chà bông cũng không được hả?”
Bàng Thư Vinh nói: “Anh em chẳng đáng tiền, ít nhất không đáng một miếng chà bông này.”
Kiều Huy như con cá chép ưỡn ẹo, chui đầu qua gặm mất miếng chà bông đó.
Cậu nuốt xuống: “Được, anh em này không làm cũng xong.”
Bàng Thư Vinh: “Vãi, cậu có buồn nôn không hả!” Còn dư miếng bánh mì cậu cũng chẳng buồn ăn nữa, bóp lấy cổ Kiều Huy.
Kiều Huy: “Giáng long phục hổ trưởng, hầu tử trộm đào.”
Hai người lại có thể vì một miếng chà bông chuẩn bị đánh lộn, Y Khánh núp ở một góc, nhìn bọn họ, nội tâm mờ mịt.
Trong mấy người chỉ có cậu và Trương Thuận Lợi hoàn cảnh kém nhất, Y Khánh nghĩ thế nào cũng không thông, hai người có tiền sao lại vì miếng chà bông mà mâu thuẫn, ấu trĩ quá!
Kiều Huy tấn công xuống dưới.
Bàng Thư Vinh biết Kiều Huy phạm sai không đáng tin, nội tâm nổi bão, vội vã tránh khỏi cậu ta.
Cậu vừa đẩy ra, Bách Chính vừa lúc đi đến.
Bách Chính phản ứng rất nhanh, đầu gối nâng lên, ngăn nắm đấm của Kiều Huy lại, cậu nghĩ đến Kiều Huy chạm tới những chỗ nguy hiểm, sắc mặt đen sì.
“Mẹ nó, Kiều Huy cậu bị ngu à?”
Cậu mới không khách khí, tóm lấy một đấm của Kiều Huy.
Kiều Huy: “….Đừng đánh, anh em sai rồi đừng đánh, không phải chưa chạm tới à?”
Bàng Thư Vinh bật cười: “ Ha ha ha, xin lỗi, ha ha ha ha ha!”
Y Khánh lá gan nhỏ nhất, cũng nhịn không được vùi mặt cười to một trận.
Kiều Huy ăn đánh xong, mặt uất ức: “Đồ chó Bàng Thư Vinh, vận may lúc nào cũng tốt thế.”
Cậu nhìn Bách Chính một cái, cười vô lại: “Em biết em không chạm vào được, có người chạm được đúng không anh Chính.”
Bách chính cũng không thực sự tức giận, cười nói: “Cút cút cút.”
Thiếu niên nháo đùa vui, chỉ có Y Khánh là cẩn thận hơn cả, lắp bắp nói: “Anh, anh Chính, tay anh sao thế?”
Lời vừa nói ra, mọi người mới bu lại nhìn tay trái của Bách Chính.
Cánh tay cậu chảy máu.
Bách Chính nói: “Không sao, nước suối còn không, đổ lên tay tớ một ít.”
Bàng Thư Vinh vội mở chai nước suối, rửa vết máu cho cậu.
Rửa sạch máu rồi, Bàng Thư Vinh ngây người, cổ tay Bách Chính bị rách một lỗ to, gần như đến tận xương rồi.
Kiều Huy nhìn đến mà giật mình: “Anh Chính chú ý bảo vệ tay nhá, rất nhiều hạng mục thi đấu tay mà bị thương thì không được đâu. Tay anh mà không linh hoạt thì không cách nào làm vận động viên được.”
Bách Chính lạnh nhạt nói: “Biết.”
*
Buổi chiều các bạn học tiếp tục trồng cây, nhưng ma rõ ràng không nhiệt tình như hồi sáng.
Đợi tới buổi tối lớp trưởng điểm danh, lớp trưởng cau mày nói: “Lớp chúng ta sao vậy, một đống người mà không hoàn thành nổi chỉ tiêu, chỉ có số 23 trồng được nhất, trồng được 25 cây.”
Triệu Thi Văn nghi ngờ hỏi: “Số 23 là ai thế?”
Ánh mắt mọi người dồn về phía Dụ Sân.
Dụ Sân khựng người.
Cô mím môi, tâm trạng hơi phức tạp, cô rất muốn phủ nhận số cây đó không phải mình trồng, nhưng mà hậu quả nghiêm trọng thế nào trong lòng cô hiểu rõ.
Tam trùn ngoài mặt tuần tự ngăn nắp, thực chất bên trong còn hóng hớt hơn cả Hằng Việt.
Đám học sinh đều ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại là bạn học mới chuyển đến, nhìn thì yếu ớt mềm mại, có thể trồng nhiều cây thế? Lợi hại quá đi.
Triệu Thi Văn hài lòng khen Dụ Sân vài câu.
Một hàng người tập hợp xong, ngồi lên xe buýt lắc lư về nhà.
Buổi chiều Bách Chính về nhà tắm rửa trước.
Sau đó thay một bộ quần áo.
Hôm này là ngày cậu tiếp nhận công ty cách Hằng Việt gần nhất.
Công ty con.
Bắt đầu từ chiều, các nhân viên đều bàn tán xôn xao: “Buổi sáng Hà Lệ tới, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn, cô ta thực sự bị sa thải sao?”
“Chuyện Hà Lệ rốt cuộc là thế nào, hợp đồng đó không phải do Bách Chính làm sai sao?”
Mọi người đoán già đoán non nguyên nhân, thì nhìn thấy giám đốc Vương đi tới.
Ngày thường thần thái giám đốc Vương mang vài phần ngạo mạn, nhưng hôm nay cực kỳ rối rắm bất an.
Ông ta không ngừng giơ tay xem đồng hồ.
Có nhân viên lâu năm quan hệ không tồi với ông ta khuyên nói: “Giám đốc Vương, ông nghỉ ngơi một chút đi?”
Xảy ra chuyện lớn gì mà giám độc Vương khẩn trương trịnh trọng đến mức này.
Giám đốc Vương thở dài một tiếng, gõ lên mặt bàn.
“Mọi người nghe tôi nói, hôm nay công ty có một việc lớn, lát nữa tổng bộ điều tổng giám đốc tới. Khi cậu ta tới mọi người chú ý khống chế biểu cảm, phải lễ phép một chút.”
Trước đây công ty cơ bản do giám đốc Vương quản lý, ở công ty con này giám đốc Vương có thực quyền nhất định.
Mọi người đều không nghĩ tới, hôm nay bỗng từ trên không rớt xuống một tổng giám đốc.
Mà giám đốc Vương cũng không có ý phẫn nộ.
Có người bạo gan hỏi: “Giám đốc Vương, tuổi tác của tổng giám đốc thế nào?
Trông ra làm sao, ông gặp qua chưa? Là từ tổng công ty tới sao?”
giám đốc Vương nhìn bọn họ một cái, trong lòng nghĩ, không chỉ tôi gặp qua, mấy người cũng gặp qua.
Mấy người không chỉ gặp qua còn ỷ mình là nhân viên lâu năm bắt nạt người ta nữa đó.
Năm giờ rưỡi, giám đốc Vương nói: “Tổng giám đốc tới rồi, mọi người đứng lên hoan nghênh nào.”
Nhân viên ào ào đứng lên, tò mò nhìn qua.
Cửa bị mở ra, thiếu niên chân dài dáng cao bước vào.
Mọi người đều chuẩn bị vỗ tay đều cứng đờ:!!!
Bách Chính nhếch môi: “Các vị tiền bối, lại gặp mặt rồi ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.