Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 22: Bồi Thường
Đằng La Vi Chi
10/06/2021
Dụ Sân ăn sáng xong rồi lên lớp.
Nguyên ngày nay không thấy bóng dáng Đinh Tử Nghiên đâu.
Có người lí nhí nhiều chuyện: “Đinh Tử Nghiên sao vậy nhỉ, ba ngày bệnh nhẹ, hai ngày bệnh nặng. Hở chút là nghỉ học, tính tình tiểu thư khó chơi khó chiều, cầu mong cậu ta đừng tới cho đẹp trời.”
Mấy người khác cười bảo: “Có giỏi thì cậu bảo ai kia bảo vệ cậu đi.”
Lại một trận vui đùa giỡn hớt, ai cũng biết “ai kia” là đang chỉ Bách Chính. Dù sao chuyện Bách Chính từng ‘bảo kê’ Đinh Tử Nghiên khiến bọn họ chán chả buồn nói.
Ngoài Đinh Tử Nghiên, Thôi Đình Đình cũng bốc hơi. Tang Tang thắc mắc hỏi Dụ Sân: “Có khi nào Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình chột dạ vì chơi xấu cậu không?”
Dụ Sân ngẩn người: “Chắc hai người đó bị bệnh.”
Tối qua Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình bị ép hứng gió, với cả mùa này đang là mùa lạnh, không bệnh mới lạ.
“Tụi mình có cần báo chủ nhiệm nữa không?” Tang Tang hỏi.
Dụ Sân chưa kịp trả lời, phía ngoài đã có người hét: “Mục Nguyên kìa.”
Thoáng chốc cả lớp đều rướn người ra hóng, quả nhiên có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ngay cửa lớp.
Mục Nguyên nói: “Làm phiền quá, tôi muốn tìm bạn Dụ Sân.”
Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn Dụ Sân.
Dụ Sân nhớ cảnh Mục Nguyên từng giúp mình gọi điện, cô vội đứng lên, bước ra ngoài.
Mục Nguyên cười cười: “Nói chuyện chút được không?”
Dụ Sân gật đầu: “Anh cần gì à?”
“Hôm qua anh đã hỏi Đinh Tử Nghiên.” Mục Nguyên nói: “Anh thay mặt em ấy xin lỗi em, giờ Tử Nghiên đang bệnh, nhưng anh tới đây không phải vì muốn xin em tha thứ, mà là muốn hỏi chuyện bồi thường.”
Dụ Sân ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cậu.
Tối hôm qua cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Mục Nguyên đứng ra bảo vệ Đinh Tử Nghiên, làm cô còn tưởng anh tới đây để nhờ cô đừng báo vụ này lên ban giám hiệu, nhưng phản ứng của Mục Nguyên lại nằm ngoài dự đoán.
Có vẻ anh ấy không bao che Đinh Tử Nghiên theo kiểu bất chấp đúng sai.
Mục Nguyên nói: “Anh không kiếm được bộ nào giống với mấy bộ cũ của em, tự mua thì anh sợ em không thích. Em muốn thế nào cứ nói, anh mua cho em hay trả lại tiền để em tự mua theo ý mình đều được. Em thấy sao?”
Cậu hỏi ý Dụ Sân.
*
Kiều Huy phát hiện hôm nay Bách Chính tới lớp sớm hơn mọi ngày là có vấn đề rồi, đã vậy còn im lặng một cách đáng sợ.
Tiết đầu là tiết Hóa, giáo viên Hóa dạy chán vô cùng, nên đa số đều nằm gục xuống bàn.
Bàng Thư Vinh quay đầu hỏi: “Ra sân chơi bóng rổ không Chính ca?”
Vì cuộc gọi lúc nãy của Từ Học Dân mà tâm trạng Bách Chính y như chó cắn, lạnh lùng nói: “Không đi.”
Bách Chính không đi, mấy anh em xung quanh cũng hết hứng, đành đánh vài trận cho đỡ buồn. Vất vả lắm mới hết tiết, bên ngoài lại nháo nhào lên.
Kiều Huy cười hì hì hỏi nữ sinh dãy trước: “Ngoài đó đang ăn tết hả? Sao náo nhiệt vậy.”
Nữ sinh đỏ mặt, lén nhìn Bách Chính: “Nghe nói Mục Nguyên đang trên lầu.”
Kiều Huy theo bản năng hỏi: “Cậu ta tìm Đinh Tử Nghiên à?”
Bách Chính nằm biếng nhác ở ghế sau không biết nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên xám ngoét, đẩy ghế chạy vọt lên lầu.
Còn đâu bộ dạng chán chường như ban nãy.
Kiều Huy lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, mới nghe tới tên Đinh Tử Nghiên thôi mà, Chính ca có cần phản ứng mạnh bạo thế không.”
Bàng Thư Vinh xoay bút nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bách Chính xông thẳng lên cầu thang.
Người xung quanh đều sợ hãi né cậu, luận tiếng tăm cậu không bằng Mục Nguyên, nhưng luận khí thế hung thần ác sát, ác long ban mười lăm chắc chắn không thua ai.
Lúc Bách Chính đến hành lang, vừa khéo thấy Dụ Sân đang nói chuyện với Mục Nguyên.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn Mục Nguyên, khóe môi cong cong, nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Đầu Bách Chính căng như dây đàn, tựa như bị ai đó đập mạnh.
Cậu sấn tới, tay kéo Dụ Sân ra sau, ánh mắt sung huyết, lạnh lùng nhìn Mục Nguyên: “Anh tới đây làm gì?”
Mục Nguyên không ngờ Bách Chính lại xuất hiện, cậu giải thích: “Chuyện tối qua anh đã hỏi rõ Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình, nên muốn bồi thường.”
Bách Chính nói: “Bộ tôi không biết mua à? Ai cần anh trả?”
Dụ Sân thấy Bách Chính rống người, nhịn không được nói: “Bách Chính…” Cô muốn nói cô không cần ai bồi thường.
Thần kinh Bách Chính bỗng chốc vỡ vụn, sợ cô lên tiếng nói đỡ cho Mục Nguyên.
Bọn họ quen nhau mới bao lâu chứ? Mà chưa gì đã có ý bao che cậu ta, rồi một mai khi cô biết hết sự thật sẽ còn đến mức nào nữa.
Dụ Sân nói: “Em nói rồi, em không cần hai anh bồi thường.”
Thật ra quần áo của cô chẳng đáng bao nhiêu tiền, Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình cũng đã bị phạt. Nhưng sao mọi người cứ đòi bồi thường mãi vậy nhỉ?
Mục Nguyên im lặng, như chợt hiểu gì đó, cậu nhìn Bách Chính.
Mục Nguyên có bao giờ thấy Bách Chính nổi điên thế này, thậm chí lúc Đinh Tử Nghiên công khai quen cậu, Bách Chính cũng chỉ cười châm chọc cho qua.
Nhìn Bách Chính hoảng hồn giấu cô gái nhỏ sau lưng như giấu bảo vật, ngoại trừ tối qua, đây là lần thứ hai Mục Nguyên thấy cậu dựng lông dựng gai như mặc áo giáp.
Mục Nguyên đành nói Dụ Sân: “Xin lỗi, nếu em không cần thì anh về đây.”
Bách Chính nói: “Cút lẹ.”
Mục Nguyên nhíu mày, xuống lầu đi mất.
Chuyện của bọn họ có rất nhiều người lén lút ngó trộm, mặc dù không ai dám thò tai nghe họ nói gì, nhưng đủ để quần chúng xung quanh đoán già đoán non.
“Không biết Mục Nguyên đến đây làm gì ha?”
“Chắc vì Đinh Tử Nghiên, chẳng phải Đinh Tử Nghiên từng nói Mục Nguyên rất thương cậu ta sao?” Các bạn học ríu rít bàn luận.
……
Đợi Mục Nguyên đi rồi, sắc mặt Bách Chính vẫn không khá hơn là bao.
Câu giờ đây có khác gì kẻ đi tranh giành một đóa hoa trong khi biết chỉ cần chạm tay là héo úa, chỉ vì một lời nói dối, cuộc đời lại cho cậu trải thế nào là tư vị lo được lo mất.
Quá nguy hiểm.
Càng đáng buồn hơn, cả đời cậu chưa lần nào thắng nỗi Mục Nguyên, ngoài trận bóng chuyền dạo nọ.
Dụ Sân cũng thấy Bách Chính không ổn, bèn nhẹ giọng hỏi cậu: “Anh sao vậy?”
Bách Chính cố giãn mặt: “Không sao cả, chỉ là không thích tên đó thôi.”
Bách Chính một khắc cũng không chờ được: “Đi, chúng ta đi mua quần áo.”
Dụ Sân dở khóc dở cười: “Giờ này vẫn chưa tan học, hơn nữa em đã nói rồi, em không muốn ai bồi thường hết, số quần áo đó không đáng tiền.”
“Rốt cuộc lời anh nói em có nghe lọt câu nào không Dụ Sân, sáng nay em đã hứa gì với anh? Anh nói mua là phải mua.”
Cô gái nhỏ lấp lửng nhìn cậu, còn nhớ lúc sáng mình từng nói sẽ làm được: “Đợi tan học được không?”
Bách Chính nhếch miệng: “Vậy đi.”
*
Bách Chính quay lại lớp.
Kiều Huy hỏi: “Chính ca lại đi thân chinh đàm phán với Mục Nguyên vì Đinh Tử Nghiên nữa hả?”
Bách Chính đẩy đậu cậu ta: “Đánh rắm, từ hôm nay trở đi, ông đây và Đinh Tử Nghiên chính thức tuyệt giao, càng không liên quan đến tên Mục Nguyên ngu ngốc kia.”
Câu này không những khiến Bàng Thư Vinh quay đầu, mà đến Y Khánh cũng phải ngốc đầu trợn mắt.
Cuối cùng Kiều Huy cũng chờ được ngày này.
Bọn họ còn nhớ nửa năm trước, Bách Chính từng nói từ nay về sau sẽ bảo vệ Đinh Tử Nghiên.
“Chính ca.” Kiều Huy tò mò: “Sao cậu đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?”
Lúc trước dù Đinh Tử Nghiên có quá đáng thế nào, Bách Chính cũng không chấp nhặt.
Bách Chính nghĩ, thì ra việc nhận sai người thật sự rất khó giải thích, thậm chí còn không biết nói gì cho phải.
Cậu bực bội vói tay vào học bàn lấy gói thuốc, rút một điếu, rồi đặt lại chổ cũ.
“Bàng Thư Vinh, hỏi cậu cái này.”
“Được.”
“Cậu nói xem…” Bách Chính lưỡng lự: “Khi bị lừa, con gái sẽ có cảm giác gì?”
Bàng Thư Vinh nhướng mày, vụ này là sao?
Bách Chính ném điếu thuốc: “Trả lời mau, kinh nghiệm tình trường của cậu dữ lắm mà.”
“Còn tùy trường hợp.” Bàng Thư Vinh suy nghĩ: “Quan trọng nhất là tính cô gái đó phải thế nào mới được, gặp người dễ chịu cậu muốn gạt sao thì gạt. Nhưng lỡ trúng người hướng nội thì khó nói lắm.”
Bách Chính không hé răng.
Bàng Thư Vinh nói tiếp: “Ngoài ra còn phải dựa vào tính nghiêm trọng của vấn đề, xem lời nói dối đó có đến mức khiến họ tổn thương không. Nhẹ thì còn cơ may bù đắp, mà nặng thì… cả hai thành người dưng nước lã, vậy thôi.”
Bách Chính nghe bốn chữ “Người dưng nước lã”, đồng tử bỗng dưng rụt lại.
Bàng Thư Vinh nói xong, thấy tâm trạng Bách Chính càng tệ hơn.
Cậu nghĩ thầm, không phải chứ, Chính ca mà cũng có lúc lừa con gái nhà người ta?
Nguyên ngày nay không thấy bóng dáng Đinh Tử Nghiên đâu.
Có người lí nhí nhiều chuyện: “Đinh Tử Nghiên sao vậy nhỉ, ba ngày bệnh nhẹ, hai ngày bệnh nặng. Hở chút là nghỉ học, tính tình tiểu thư khó chơi khó chiều, cầu mong cậu ta đừng tới cho đẹp trời.”
Mấy người khác cười bảo: “Có giỏi thì cậu bảo ai kia bảo vệ cậu đi.”
Lại một trận vui đùa giỡn hớt, ai cũng biết “ai kia” là đang chỉ Bách Chính. Dù sao chuyện Bách Chính từng ‘bảo kê’ Đinh Tử Nghiên khiến bọn họ chán chả buồn nói.
Ngoài Đinh Tử Nghiên, Thôi Đình Đình cũng bốc hơi. Tang Tang thắc mắc hỏi Dụ Sân: “Có khi nào Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình chột dạ vì chơi xấu cậu không?”
Dụ Sân ngẩn người: “Chắc hai người đó bị bệnh.”
Tối qua Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình bị ép hứng gió, với cả mùa này đang là mùa lạnh, không bệnh mới lạ.
“Tụi mình có cần báo chủ nhiệm nữa không?” Tang Tang hỏi.
Dụ Sân chưa kịp trả lời, phía ngoài đã có người hét: “Mục Nguyên kìa.”
Thoáng chốc cả lớp đều rướn người ra hóng, quả nhiên có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ngay cửa lớp.
Mục Nguyên nói: “Làm phiền quá, tôi muốn tìm bạn Dụ Sân.”
Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn Dụ Sân.
Dụ Sân nhớ cảnh Mục Nguyên từng giúp mình gọi điện, cô vội đứng lên, bước ra ngoài.
Mục Nguyên cười cười: “Nói chuyện chút được không?”
Dụ Sân gật đầu: “Anh cần gì à?”
“Hôm qua anh đã hỏi Đinh Tử Nghiên.” Mục Nguyên nói: “Anh thay mặt em ấy xin lỗi em, giờ Tử Nghiên đang bệnh, nhưng anh tới đây không phải vì muốn xin em tha thứ, mà là muốn hỏi chuyện bồi thường.”
Dụ Sân ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cậu.
Tối hôm qua cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Mục Nguyên đứng ra bảo vệ Đinh Tử Nghiên, làm cô còn tưởng anh tới đây để nhờ cô đừng báo vụ này lên ban giám hiệu, nhưng phản ứng của Mục Nguyên lại nằm ngoài dự đoán.
Có vẻ anh ấy không bao che Đinh Tử Nghiên theo kiểu bất chấp đúng sai.
Mục Nguyên nói: “Anh không kiếm được bộ nào giống với mấy bộ cũ của em, tự mua thì anh sợ em không thích. Em muốn thế nào cứ nói, anh mua cho em hay trả lại tiền để em tự mua theo ý mình đều được. Em thấy sao?”
Cậu hỏi ý Dụ Sân.
*
Kiều Huy phát hiện hôm nay Bách Chính tới lớp sớm hơn mọi ngày là có vấn đề rồi, đã vậy còn im lặng một cách đáng sợ.
Tiết đầu là tiết Hóa, giáo viên Hóa dạy chán vô cùng, nên đa số đều nằm gục xuống bàn.
Bàng Thư Vinh quay đầu hỏi: “Ra sân chơi bóng rổ không Chính ca?”
Vì cuộc gọi lúc nãy của Từ Học Dân mà tâm trạng Bách Chính y như chó cắn, lạnh lùng nói: “Không đi.”
Bách Chính không đi, mấy anh em xung quanh cũng hết hứng, đành đánh vài trận cho đỡ buồn. Vất vả lắm mới hết tiết, bên ngoài lại nháo nhào lên.
Kiều Huy cười hì hì hỏi nữ sinh dãy trước: “Ngoài đó đang ăn tết hả? Sao náo nhiệt vậy.”
Nữ sinh đỏ mặt, lén nhìn Bách Chính: “Nghe nói Mục Nguyên đang trên lầu.”
Kiều Huy theo bản năng hỏi: “Cậu ta tìm Đinh Tử Nghiên à?”
Bách Chính nằm biếng nhác ở ghế sau không biết nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên xám ngoét, đẩy ghế chạy vọt lên lầu.
Còn đâu bộ dạng chán chường như ban nãy.
Kiều Huy lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, mới nghe tới tên Đinh Tử Nghiên thôi mà, Chính ca có cần phản ứng mạnh bạo thế không.”
Bàng Thư Vinh xoay bút nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bách Chính xông thẳng lên cầu thang.
Người xung quanh đều sợ hãi né cậu, luận tiếng tăm cậu không bằng Mục Nguyên, nhưng luận khí thế hung thần ác sát, ác long ban mười lăm chắc chắn không thua ai.
Lúc Bách Chính đến hành lang, vừa khéo thấy Dụ Sân đang nói chuyện với Mục Nguyên.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn Mục Nguyên, khóe môi cong cong, nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Đầu Bách Chính căng như dây đàn, tựa như bị ai đó đập mạnh.
Cậu sấn tới, tay kéo Dụ Sân ra sau, ánh mắt sung huyết, lạnh lùng nhìn Mục Nguyên: “Anh tới đây làm gì?”
Mục Nguyên không ngờ Bách Chính lại xuất hiện, cậu giải thích: “Chuyện tối qua anh đã hỏi rõ Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình, nên muốn bồi thường.”
Bách Chính nói: “Bộ tôi không biết mua à? Ai cần anh trả?”
Dụ Sân thấy Bách Chính rống người, nhịn không được nói: “Bách Chính…” Cô muốn nói cô không cần ai bồi thường.
Thần kinh Bách Chính bỗng chốc vỡ vụn, sợ cô lên tiếng nói đỡ cho Mục Nguyên.
Bọn họ quen nhau mới bao lâu chứ? Mà chưa gì đã có ý bao che cậu ta, rồi một mai khi cô biết hết sự thật sẽ còn đến mức nào nữa.
Dụ Sân nói: “Em nói rồi, em không cần hai anh bồi thường.”
Thật ra quần áo của cô chẳng đáng bao nhiêu tiền, Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình cũng đã bị phạt. Nhưng sao mọi người cứ đòi bồi thường mãi vậy nhỉ?
Mục Nguyên im lặng, như chợt hiểu gì đó, cậu nhìn Bách Chính.
Mục Nguyên có bao giờ thấy Bách Chính nổi điên thế này, thậm chí lúc Đinh Tử Nghiên công khai quen cậu, Bách Chính cũng chỉ cười châm chọc cho qua.
Nhìn Bách Chính hoảng hồn giấu cô gái nhỏ sau lưng như giấu bảo vật, ngoại trừ tối qua, đây là lần thứ hai Mục Nguyên thấy cậu dựng lông dựng gai như mặc áo giáp.
Mục Nguyên đành nói Dụ Sân: “Xin lỗi, nếu em không cần thì anh về đây.”
Bách Chính nói: “Cút lẹ.”
Mục Nguyên nhíu mày, xuống lầu đi mất.
Chuyện của bọn họ có rất nhiều người lén lút ngó trộm, mặc dù không ai dám thò tai nghe họ nói gì, nhưng đủ để quần chúng xung quanh đoán già đoán non.
“Không biết Mục Nguyên đến đây làm gì ha?”
“Chắc vì Đinh Tử Nghiên, chẳng phải Đinh Tử Nghiên từng nói Mục Nguyên rất thương cậu ta sao?” Các bạn học ríu rít bàn luận.
……
Đợi Mục Nguyên đi rồi, sắc mặt Bách Chính vẫn không khá hơn là bao.
Câu giờ đây có khác gì kẻ đi tranh giành một đóa hoa trong khi biết chỉ cần chạm tay là héo úa, chỉ vì một lời nói dối, cuộc đời lại cho cậu trải thế nào là tư vị lo được lo mất.
Quá nguy hiểm.
Càng đáng buồn hơn, cả đời cậu chưa lần nào thắng nỗi Mục Nguyên, ngoài trận bóng chuyền dạo nọ.
Dụ Sân cũng thấy Bách Chính không ổn, bèn nhẹ giọng hỏi cậu: “Anh sao vậy?”
Bách Chính cố giãn mặt: “Không sao cả, chỉ là không thích tên đó thôi.”
Bách Chính một khắc cũng không chờ được: “Đi, chúng ta đi mua quần áo.”
Dụ Sân dở khóc dở cười: “Giờ này vẫn chưa tan học, hơn nữa em đã nói rồi, em không muốn ai bồi thường hết, số quần áo đó không đáng tiền.”
“Rốt cuộc lời anh nói em có nghe lọt câu nào không Dụ Sân, sáng nay em đã hứa gì với anh? Anh nói mua là phải mua.”
Cô gái nhỏ lấp lửng nhìn cậu, còn nhớ lúc sáng mình từng nói sẽ làm được: “Đợi tan học được không?”
Bách Chính nhếch miệng: “Vậy đi.”
*
Bách Chính quay lại lớp.
Kiều Huy hỏi: “Chính ca lại đi thân chinh đàm phán với Mục Nguyên vì Đinh Tử Nghiên nữa hả?”
Bách Chính đẩy đậu cậu ta: “Đánh rắm, từ hôm nay trở đi, ông đây và Đinh Tử Nghiên chính thức tuyệt giao, càng không liên quan đến tên Mục Nguyên ngu ngốc kia.”
Câu này không những khiến Bàng Thư Vinh quay đầu, mà đến Y Khánh cũng phải ngốc đầu trợn mắt.
Cuối cùng Kiều Huy cũng chờ được ngày này.
Bọn họ còn nhớ nửa năm trước, Bách Chính từng nói từ nay về sau sẽ bảo vệ Đinh Tử Nghiên.
“Chính ca.” Kiều Huy tò mò: “Sao cậu đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?”
Lúc trước dù Đinh Tử Nghiên có quá đáng thế nào, Bách Chính cũng không chấp nhặt.
Bách Chính nghĩ, thì ra việc nhận sai người thật sự rất khó giải thích, thậm chí còn không biết nói gì cho phải.
Cậu bực bội vói tay vào học bàn lấy gói thuốc, rút một điếu, rồi đặt lại chổ cũ.
“Bàng Thư Vinh, hỏi cậu cái này.”
“Được.”
“Cậu nói xem…” Bách Chính lưỡng lự: “Khi bị lừa, con gái sẽ có cảm giác gì?”
Bàng Thư Vinh nhướng mày, vụ này là sao?
Bách Chính ném điếu thuốc: “Trả lời mau, kinh nghiệm tình trường của cậu dữ lắm mà.”
“Còn tùy trường hợp.” Bàng Thư Vinh suy nghĩ: “Quan trọng nhất là tính cô gái đó phải thế nào mới được, gặp người dễ chịu cậu muốn gạt sao thì gạt. Nhưng lỡ trúng người hướng nội thì khó nói lắm.”
Bách Chính không hé răng.
Bàng Thư Vinh nói tiếp: “Ngoài ra còn phải dựa vào tính nghiêm trọng của vấn đề, xem lời nói dối đó có đến mức khiến họ tổn thương không. Nhẹ thì còn cơ may bù đắp, mà nặng thì… cả hai thành người dưng nước lã, vậy thôi.”
Bách Chính nghe bốn chữ “Người dưng nước lã”, đồng tử bỗng dưng rụt lại.
Bàng Thư Vinh nói xong, thấy tâm trạng Bách Chính càng tệ hơn.
Cậu nghĩ thầm, không phải chứ, Chính ca mà cũng có lúc lừa con gái nhà người ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.