Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 23: Lồng Giam
Đằng La Vi Chi
10/06/2021
Dụ Sân tan học xong, nhớ mình có hẹn với Bách Chính, liền chạy ra cổng trường.
Từ xa đã thấy bóng dáng đĩnh đạc của cậu.
Bách Chính thất thần nhìn con phố, Dụ Sân rất hiếm khi gặp dáng vẻ này của Bách Chính, bình lường lúc nào cũng tỏ vẻ hùng hổ, chẳng mấy khi im lặng như hôm nay.
Nghe tiếng bước chân, thiếu niên chợt hoàn hồn.
Bách Chính nói: “Nhanh lên, chậm còn hơn ốc sên nữa.”
Dụ Sân vội chạy qua.
Bách Chính cầm chìa khóa xe, nhìn cô: “Muốn đi đâu?”
Bách Chính không có kinh nghiệm trong việc xử lý mấy chuyện vặt vãnh của đám con gái.
Trên thực tế Dụ Sân cũng không biết, đành nói: “Sau phố ăn vặt có một chổ.”
“Lên xe.” Bách Chính mới vừa cầm nón bước tới gần Dụ Sân, Dụ Sân đã vội lùi ra sau mấy bước.
“Tụi mình đi bộ được không, gần đây thôi.” Cô không thích ngồi xe Bách Chính, bởi vì mỗi lần ngồi là mỗi lần gặp xui xẻo.
Bách Chính thấy cô lấm lét, xì miệng: “Em phiền quá.”
Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc vẫn đi bộ.
Muốn tới phố quần áo buộc phải vòng qua phố ăn vặt, hơn nữa đang là giờ tan học, bầu không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Lúc sắp đến nơi, Bách Chính nhìn cửa hàng bán đậu hủ thối, làm cậu nhớ những hồi ức không vui trước kia.
Ngày sinh nhật hôm đó, cậu đã lừa Dụ Sân tới đây, bắt cô mua một ly “Đá bào”.
Bách Chính nhìn cô gái nhỏ.
Cuối thu tháng mười một, ánh mắt Dụ Sân phản chiếu sắc trời trắng xanh, hòa cùng con phố trước mặt, mỗi bước chân dẫm xuống đường như khiến vạn vật trở nên thanh thuần như chính con người cô.
Thế giới mà cô bước qua, đều vì cô mà nhuộm màu.
Không hiểu sao, ngay tại khoảnh khắc đó, cậu lại không vui. Một ngày nào đó, trong mắt cô, cậu không còn là anh hùng nữa, mà chỉ là một tên lừa đảo ti tiện.
“Dụ Sân.” Bách Chính đột nhiên gọi.
Dụ Sân quay đầu.
Bách Chính nói: “Chờ anh mười phút.”
Dụ Sân nhìn cậu chạy sang hướng khác, tò mò không biết Bách Chính định làm gì.
Hàng cây bên đường lay động theo gió, Dụ Sân đứng dưới tàng cây chờ cậu về.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng mười phút, ngước mắt lần nữa, Dụ Sân thấy Bách Chính.
Thiếu niên thở hồng hộc, nhét cái ly vào tay cô.
“Cầm.”
Lông tơ Dụ Sân dựng đứng: “Gì vậy ạ?”
Bách Chính nhìn cô, cong môi: “Đá bào.”
Cô gái nhỏ ngẩn người, gió thổi làm tiếng nilon kêu sàn sạt.
Hồi lâu, Dụ Sân híp mắt: “Hóa ra là tại em không tìm được.”
Bách Chính cười theo.
Cô bé ngốc!
Bách Chính ổn định nhịp thở, vờ như không biết, giật lại ly đá bào: “Trời lạnh, không được ăn nhiều.”
Dụ Sân gật đầu.
Bách Chính cầm ly đá bào sắp chảy thành nước, ở đây làm gì có đá bào? Cậu phải chạy hơn nửa con phố, tạt ngang qua quán bida mà bọn Kiều Huy hay ghé.
Ông chủ cửa hàng rất thích uống phê, còn cậu lại một hai bắt người ta làm sao cho ra ly đá bào.
Con phố này không có món đó, nhưng sau này sẽ có, và người mở cũng sẽ là cậu.
Cậu hy vọng tất cả những ước mơ đó đều thành sự thật, vì biết đâu Dụ Sân sẽ vì thế mà dừng chân ở thế giới cậu lâu hơn một chút. Tâm nguyện của cô, sự sùng kính của cô, ánh mắt sáng ngời của cô mỗi khi nhìn cậu, liệu có mãi mãi về cậu không…
*
Sau chuyện Đinh Tử Nghiên bị cảm, mẹ cô ta – bà Lưu Quỳnh đòi dẫn cô ta “Lấy lại công đạo”. Đinh Tử Nghiên giấu chuyện cô ta bày mưu với Thôi Đình Đình trộm đồ Dụ Sân, chỉ nói Bách Chính bắt cô ta hứng gió.
Lưu Quỳnh vừa gấp vừa tức, thầm nghĩ ông Bách và phu nhân đều là người ngay thẳng, nên càng muốn làm lớn chuyện.
Lúc hai mẹ con tới nhà họ Bách, Bách Thiên Khấu không có nhà, chỉ còn Nghi phu nhân.
Nghi phu nhân ôm cô bé bảy tuổi vào lòng, đang dạy cô bé vẽ tranh.
“Lớn, nhỏ…”
Bách Thanh Hòa lắp bắp nói: “Lớn, nhỏ.”
Cô bé chảy nước miếng, Nghi phu nhân không chê mà còn dịu dàng dùng khăn lau miệng cho cô bé.
Tay Bách Thanh Hòa đeo lắc, cách ăn mặc cũng vô cùng dễ thương.
Đinh Tử Nghiên nghĩ thầm, làm gì không làm, lại đi dạy một đứa thiểu năng trí tuệ.
Thấy khách tới, Mục Mộng Nghi nói: “Mời ngồi.”
Lưu Quỳnh nghía mắt nhìn Nghi phu nhân, rõ ràng hai người xấp xỉ tuổi nhau, nhưng Nghi phu nhân lại đẹp hơn bà ta, đã vậy còn có vẻ trẻ hơn bà ta những mười tuổi.
Tuy khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt Lưu Quỳnh vẫn lịch sự hỏi thăm, sau đó nói: “Sao Thanh Hòa lại giao cho phu nhân giữ?”
Mục Mộng Nghi nói: “Bà ngoại bận việc, mẹ con bé thì chưa về, nên tạm thời gởi cho tôi chăm sóc.”
Thấy Bách Thanh Hòa cứ nhích tới nhích lui, Nghi phu nhân cười hiền buông cô bé ra, dặn bảo mẫu nhớ cẩn thận, đừng để bé đụng đầu.
Bách Thanh Hòa đi rồi, Lưu Quỳnh mới dám mách lẻo chuyện Đinh Tử Nghiên.
Nghi phu nhân nghe đến tên Bách Chính liền nhíu nhíu mày, chờ Lưu Quỳnh nói xong, giọng Nghi phu nhân lạnh tanh: “Tôi không tin, chẳng phải nó đang bị nhốt trong trường sao, bà bảo nó gây chuyện bằng cách nào? Huống chi lúc đó Mục Nguyên cũng có mặt, vệ sĩ càng phải nghe lệnh. Vả lại chuyện của nó tôi không muốn quản.”
Lưu Quỳnh đẩy Đinh Tử Nghiên.
Đinh Tử Nghiên căng da đầu nói: “Lúc đó anh ấy ra lệnh cho người tên Học Dân.”
Mặt Mục Mộng Nghi đổi sắc, hỏi lại Đinh Tử Nghiên: “Con nói ai?”
“Hình như là Học Dân, Từ, Từ Học Dân.”
Mục Mộng Nghi đứng phắt dậy, sắc mặt đen kịt, bà ta mặc thêm áo khoác, gọi thêm vệ sĩ: “Dẫn người theo tôi.”
Lúc này ngay cả Lưu Quỳnh cũng thấy tình hình không ổn.
Trước giờ chỉ thấy Nghi phu nhân hiền lành hiểu chuyện, chứ chưa bao giờ thấy Mục Mộng Nghi giận dữ thế này. Nghi phu nhân ra ngoài, hàng xe biến mất trong đêm.
Bác quản gia liếc hai mẹ con Đinh Tử Nghiên, thẳng tay tiễn khách, sau đó vội gọi cho Bách Thiên Khấu.
“Ông chủ, Bách thiếu liên lạc với Từ Học Dân, Nghi phu nhân biết chuyện, giờ đang trên đường đến trường.”
Đầu dây bên kia, sắc mặt Bách Thiên Khấu tái mét, vội chạy từ công ty về.
*
Bách Chính đưa Dụ Sân về kí túc xá, chưa kịp ra cổng đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nghi phu nhân.
Dưới màn đêm, người phụ nữ đoan trang nhìn cậu bằng thái độ căm ghét.
Thậm chí còn có hiệu trưởng.
Mục Mộng Nghi hỏi: “Lúc trước tôi đổ vốn vào ngôi trường này chỉ có duy nhất một điều kiện, chính là nhờ các người xây cổng cao lên, tuyệt đối không cho nó ra ngoài nửa bước, hiện tại các người xem, các người đã làm được gì?”
Câu hỏi của Nghi phu nhân thật khiến ông chẳng biết trả lời thế nào, ông nghĩ thầm, làm gì có trường nào dám nhốt học sinh trái phép. Huống chi Bách Chính đã muốn chạy, ai dám cản cậu?
Bách Chính nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Nghi phu nhân.
Mục Mộng Nghi nói: “Quý trường quản giáo không nghiêm, phải để tôi đích thân tới đây, thôi, ngài về đi.”
Hiệu trưởng đành đi, chỉ còn người nhà họ Bách.
Mục Mộng Nghi nhìn Bách Chính: “Mày thích đánh nhau, thích gây chuyện thị phi lắm đúng không? Hôm nay tao muốn coi thử, mày có thể đánh được bao nhiêu.”
Giọng Nghi phu nhân lạnh lẽo, ra lệnh cho bọn vệ sĩ sau lưng: “Lôi nó ra ngoài đánh gần chết mới thôi.”
Mười mấy vệ sĩ ùa lên.
Bóng đêm sắc bén như dao.
Nghi phu nhân lạnh mặt nhìn Bách Chính giãy dụa.
Cậu thanh niên mười tám tuổi nổi điên, cố chấp không chịu thua, nắm đấm tàn nhẫn, khiến bọn vệ sĩ lảo đảo.
Người phía trước ngã xuống, người đứng sau lại xông tới, chế phục cậu trên đất.
Mặt Bách Chính cạ xuống đất, sau đó bị bọn vệ sĩ kéo ra ngoài.
Từng nắm đấm, từng nắm đá tàn nhẫn ập vào người cậu.
Bách Chính ôm đầu, nhìn Mục Mộng Nghi bằng ánh mắt dữ tợn. Cậu không hỏi tại sao mình bị đánh, đôi mắt càng không tồn tại tại hai chữ sợ hãi, chỉ có căm hận xen lẫn khí khái quật cường.
Mục Mộng Nghi run người, tại sao lại như vậy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Thằng súc sinh này không khác một con chuột chui rút trong cống, lắm lúc lại biến thành đám gián hôi hám núp trong bóng tối.
Chỉ cần nước và thức ăn là bình an trưởng thành, ánh mắt như sói như hổ, chưa bao giờ biết thua là gì.
Bà ta cũng chưa lần nào thấy cậu khóc, lúc bị đánh chỉ rên vài tiếng rồi thôi.
Tại sao nó không chết?
Mục Mộng Nghi không cho dừng, dần dần, miệng Bách Chính bắt đầu tứa máu, tròng mắt lờ đi.
Mục Mộng Nghi bước tới gần.
“Mày lấy quyền gì mà dám nhìn tao bằng ánh mắt đó? Mày biết không, mày rất giống gã ta, ánh mắt của mày và gã đó đều ghê tởm như nhau.”
Hai tay Bách Chính run run, cố gắng bò dậy.
Bà ta đè giọng, hậm hực nói: “Tao giữ mạng cho mày, nhưng mày lại liên hệ với người mà gã ta giao phó, đúng là thứ dơ bẩn bại hoại.”
Bách Chính mới vừa đứng lên, lại bị một tên gạt chân ngã xuống.
Bách Thiên Khấu chạy tới, vội cản Mục Mộng Nghi: “Mộng Nghi, em điên rồi sao?”
“Đúng, em điên rồi, từ lúc sinh nó ra, em đã điên rồi!”
Tim Bách Thiên Khấu quặn đau, vết thương cố hữu trong lòng chừng ấy năm nay lại nứt toát.
Bách Thiên Khấu ôm Mục Mộng Nghi vào lòng, liếc mắt ra hiệu.
Có người vội đỡ Bách Chính dậy.
Mục Mộng Nghi run rẩy, thần trí bắt đầu bất bình thường, móng tay cào mạnh vào lòng bàn tay Bách Thiên Khấu: “Bảo nó chết đi! Bảo thằng khốn đó mau chết đi!”
“Được, được, được.” Bách Thiên Khấu không cho bà ta nhìn nữa, ý bảo bọn họ đưa Bách Chính đi bệnh viện.
Thiếu niên giận dữ, đẩy người định đỡ cậu ra: “Cút, đừng chạm vào tôi.”
Bách Chính khập khiễng, một mình độc bước trong con hẻm nhỏ hẹp.
Bách Thiên Khấu đành đưa Nghi phu nhân tới bệnh viện trước.
Bóng dáng thiếu niên khuất dần sau con hẻm âm u…
Đêm nay, lần đầu tiên dãy cổng cao ba mét đóng cửa.
Khối kim loại lạnh băng khép lại, tựa như lồng giam.
*
Dụ Sân chỉ mua đúng một bộ, Bách Chính định mua thêm nhưng cô nhất quyết từ chối.
Mới vừa rửa chân xong, đã thấy Tang Tang hấp tấp chạy vào.
“Trời mẹ ơi, lần đầu tiên trường chúng ta đóng cửa.”
Hình Phỉ Phỉ đang tẩy trang đột nhiên ngẩng đầu: “Cái cổng cao ba mét đó hả?”
“Chính xác, có thể các cậu không tin nhưng các cậu có biết mình mới nghe tin gì không, nhà họ Bách cho người đánh Bách Chính hộc máu.”
Hình Phỉ Phỉ nói: “Thiệt không? Nhưng cậu ta là người thừa kế mà?”
“Ai biết, tóm lại là có người thấy, bọn học sinh bị dọa mất mật.”
Dụ Sân cúi đầu, gấp rút xỏ giày.
Tang Tang vội giữ cô lại: “Nè Dụ Sân, cậu định đi đâu? Chuyện lần này không giống với những lần trước, đám đó đều là người nhà họ Bách đấy. Huống chi anh ta có tốt với cậu đâu, bị đánh là đáng.”
Có nói thế nào Tang Tang cũng không cho cô đi.
“Tang Tang.” Dụ Sân nói: “Nửa năm trước, mình bị kẹt dưới đống phế tích, lúc nào cũng có khả năng chết trong trận dư chấn. Đá vụn lấp kính người mình, chung quanh tối om, vừa khát vừa đói. Khi ấy, mình chỉ mong có ai đó đến cứu.”
“Nhưng một ngày nữa lại trôi qua, chịu đựng cả đêm nhưng tình hình vẫn vậy.” Dụ Sân dừng một chút rồi nói tiếp: “May mà có Bách Chính. Mình biết anh ấy là người xấu, tính tình tệ hại, mình cũng không thích người khác bỡn cợt ức hiếp mình. Nhưng Tang Tang à, nếu cậu chưa từng trải qua cảm giác kề cận cái chết, cậu sẽ không bao giờ hiểu được nguyện vọng của mình đâu, khi người ta mang cho cậu hy vọng thì cũng là lúc cậu có thể vì người đó mà đánh đổi mọi thứ.”
Hình Phỉ Phỉ trầm mặc.
Tang Tang buông tay, lúng túng nói: “Cậu cứ chạy qua dãy sau, cổng ở đó rất thấp, nhớ cẩn thận.”
Dụ Sân cảm ơn, bóng người biến mất trong đêm.
Hình Phỉ Phỉ lẳng lặng trùm chăn, nước mắt chảy dọc xuống gối. Trước kia, ngay tại thời điểm cuộc đời cảm thấy bế tắc nhất, cô đã từng mong có người kéo cô ra khỏi đó.
Dụ Sân chạy ra ngoài, có lẽ do đêm nay xảy ra chuyện lớn, nên toàn trường đâu đâu cũng thấy nhốn nháo. Cô tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy Bách Chính.
Đột nhiên trong hẻm có tiếng mèo hoang.
Dụ Sân do dự, mở đèn pin, thử nhìn coi có gì không.
Quả nhiên cô thấy Bách Chính đang nhìn mình chăm chăm.
Đồng tử đen nhánh, cách một quãng sáng, hai người nhìn nhau.
Mặt Bách Chính bê bết máu, đến môi cũng có. Cậu ngồi gục trong góc, tay chống gối.
Hốc mắt Dụ Sân đỏ ửng.
Thấy Dụ Sân chớp mắt, Bách Chính nhếch miệng.
Cậu cười, coi như không chấp nhất đám khốn nạn lúc nãy: “Anh không sao.”
Một kẻ xấu xa như cậu dễ gì chết được, tuyệt đối không.
Từ xa đã thấy bóng dáng đĩnh đạc của cậu.
Bách Chính thất thần nhìn con phố, Dụ Sân rất hiếm khi gặp dáng vẻ này của Bách Chính, bình lường lúc nào cũng tỏ vẻ hùng hổ, chẳng mấy khi im lặng như hôm nay.
Nghe tiếng bước chân, thiếu niên chợt hoàn hồn.
Bách Chính nói: “Nhanh lên, chậm còn hơn ốc sên nữa.”
Dụ Sân vội chạy qua.
Bách Chính cầm chìa khóa xe, nhìn cô: “Muốn đi đâu?”
Bách Chính không có kinh nghiệm trong việc xử lý mấy chuyện vặt vãnh của đám con gái.
Trên thực tế Dụ Sân cũng không biết, đành nói: “Sau phố ăn vặt có một chổ.”
“Lên xe.” Bách Chính mới vừa cầm nón bước tới gần Dụ Sân, Dụ Sân đã vội lùi ra sau mấy bước.
“Tụi mình đi bộ được không, gần đây thôi.” Cô không thích ngồi xe Bách Chính, bởi vì mỗi lần ngồi là mỗi lần gặp xui xẻo.
Bách Chính thấy cô lấm lét, xì miệng: “Em phiền quá.”
Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc vẫn đi bộ.
Muốn tới phố quần áo buộc phải vòng qua phố ăn vặt, hơn nữa đang là giờ tan học, bầu không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Lúc sắp đến nơi, Bách Chính nhìn cửa hàng bán đậu hủ thối, làm cậu nhớ những hồi ức không vui trước kia.
Ngày sinh nhật hôm đó, cậu đã lừa Dụ Sân tới đây, bắt cô mua một ly “Đá bào”.
Bách Chính nhìn cô gái nhỏ.
Cuối thu tháng mười một, ánh mắt Dụ Sân phản chiếu sắc trời trắng xanh, hòa cùng con phố trước mặt, mỗi bước chân dẫm xuống đường như khiến vạn vật trở nên thanh thuần như chính con người cô.
Thế giới mà cô bước qua, đều vì cô mà nhuộm màu.
Không hiểu sao, ngay tại khoảnh khắc đó, cậu lại không vui. Một ngày nào đó, trong mắt cô, cậu không còn là anh hùng nữa, mà chỉ là một tên lừa đảo ti tiện.
“Dụ Sân.” Bách Chính đột nhiên gọi.
Dụ Sân quay đầu.
Bách Chính nói: “Chờ anh mười phút.”
Dụ Sân nhìn cậu chạy sang hướng khác, tò mò không biết Bách Chính định làm gì.
Hàng cây bên đường lay động theo gió, Dụ Sân đứng dưới tàng cây chờ cậu về.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng mười phút, ngước mắt lần nữa, Dụ Sân thấy Bách Chính.
Thiếu niên thở hồng hộc, nhét cái ly vào tay cô.
“Cầm.”
Lông tơ Dụ Sân dựng đứng: “Gì vậy ạ?”
Bách Chính nhìn cô, cong môi: “Đá bào.”
Cô gái nhỏ ngẩn người, gió thổi làm tiếng nilon kêu sàn sạt.
Hồi lâu, Dụ Sân híp mắt: “Hóa ra là tại em không tìm được.”
Bách Chính cười theo.
Cô bé ngốc!
Bách Chính ổn định nhịp thở, vờ như không biết, giật lại ly đá bào: “Trời lạnh, không được ăn nhiều.”
Dụ Sân gật đầu.
Bách Chính cầm ly đá bào sắp chảy thành nước, ở đây làm gì có đá bào? Cậu phải chạy hơn nửa con phố, tạt ngang qua quán bida mà bọn Kiều Huy hay ghé.
Ông chủ cửa hàng rất thích uống phê, còn cậu lại một hai bắt người ta làm sao cho ra ly đá bào.
Con phố này không có món đó, nhưng sau này sẽ có, và người mở cũng sẽ là cậu.
Cậu hy vọng tất cả những ước mơ đó đều thành sự thật, vì biết đâu Dụ Sân sẽ vì thế mà dừng chân ở thế giới cậu lâu hơn một chút. Tâm nguyện của cô, sự sùng kính của cô, ánh mắt sáng ngời của cô mỗi khi nhìn cậu, liệu có mãi mãi về cậu không…
*
Sau chuyện Đinh Tử Nghiên bị cảm, mẹ cô ta – bà Lưu Quỳnh đòi dẫn cô ta “Lấy lại công đạo”. Đinh Tử Nghiên giấu chuyện cô ta bày mưu với Thôi Đình Đình trộm đồ Dụ Sân, chỉ nói Bách Chính bắt cô ta hứng gió.
Lưu Quỳnh vừa gấp vừa tức, thầm nghĩ ông Bách và phu nhân đều là người ngay thẳng, nên càng muốn làm lớn chuyện.
Lúc hai mẹ con tới nhà họ Bách, Bách Thiên Khấu không có nhà, chỉ còn Nghi phu nhân.
Nghi phu nhân ôm cô bé bảy tuổi vào lòng, đang dạy cô bé vẽ tranh.
“Lớn, nhỏ…”
Bách Thanh Hòa lắp bắp nói: “Lớn, nhỏ.”
Cô bé chảy nước miếng, Nghi phu nhân không chê mà còn dịu dàng dùng khăn lau miệng cho cô bé.
Tay Bách Thanh Hòa đeo lắc, cách ăn mặc cũng vô cùng dễ thương.
Đinh Tử Nghiên nghĩ thầm, làm gì không làm, lại đi dạy một đứa thiểu năng trí tuệ.
Thấy khách tới, Mục Mộng Nghi nói: “Mời ngồi.”
Lưu Quỳnh nghía mắt nhìn Nghi phu nhân, rõ ràng hai người xấp xỉ tuổi nhau, nhưng Nghi phu nhân lại đẹp hơn bà ta, đã vậy còn có vẻ trẻ hơn bà ta những mười tuổi.
Tuy khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt Lưu Quỳnh vẫn lịch sự hỏi thăm, sau đó nói: “Sao Thanh Hòa lại giao cho phu nhân giữ?”
Mục Mộng Nghi nói: “Bà ngoại bận việc, mẹ con bé thì chưa về, nên tạm thời gởi cho tôi chăm sóc.”
Thấy Bách Thanh Hòa cứ nhích tới nhích lui, Nghi phu nhân cười hiền buông cô bé ra, dặn bảo mẫu nhớ cẩn thận, đừng để bé đụng đầu.
Bách Thanh Hòa đi rồi, Lưu Quỳnh mới dám mách lẻo chuyện Đinh Tử Nghiên.
Nghi phu nhân nghe đến tên Bách Chính liền nhíu nhíu mày, chờ Lưu Quỳnh nói xong, giọng Nghi phu nhân lạnh tanh: “Tôi không tin, chẳng phải nó đang bị nhốt trong trường sao, bà bảo nó gây chuyện bằng cách nào? Huống chi lúc đó Mục Nguyên cũng có mặt, vệ sĩ càng phải nghe lệnh. Vả lại chuyện của nó tôi không muốn quản.”
Lưu Quỳnh đẩy Đinh Tử Nghiên.
Đinh Tử Nghiên căng da đầu nói: “Lúc đó anh ấy ra lệnh cho người tên Học Dân.”
Mặt Mục Mộng Nghi đổi sắc, hỏi lại Đinh Tử Nghiên: “Con nói ai?”
“Hình như là Học Dân, Từ, Từ Học Dân.”
Mục Mộng Nghi đứng phắt dậy, sắc mặt đen kịt, bà ta mặc thêm áo khoác, gọi thêm vệ sĩ: “Dẫn người theo tôi.”
Lúc này ngay cả Lưu Quỳnh cũng thấy tình hình không ổn.
Trước giờ chỉ thấy Nghi phu nhân hiền lành hiểu chuyện, chứ chưa bao giờ thấy Mục Mộng Nghi giận dữ thế này. Nghi phu nhân ra ngoài, hàng xe biến mất trong đêm.
Bác quản gia liếc hai mẹ con Đinh Tử Nghiên, thẳng tay tiễn khách, sau đó vội gọi cho Bách Thiên Khấu.
“Ông chủ, Bách thiếu liên lạc với Từ Học Dân, Nghi phu nhân biết chuyện, giờ đang trên đường đến trường.”
Đầu dây bên kia, sắc mặt Bách Thiên Khấu tái mét, vội chạy từ công ty về.
*
Bách Chính đưa Dụ Sân về kí túc xá, chưa kịp ra cổng đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nghi phu nhân.
Dưới màn đêm, người phụ nữ đoan trang nhìn cậu bằng thái độ căm ghét.
Thậm chí còn có hiệu trưởng.
Mục Mộng Nghi hỏi: “Lúc trước tôi đổ vốn vào ngôi trường này chỉ có duy nhất một điều kiện, chính là nhờ các người xây cổng cao lên, tuyệt đối không cho nó ra ngoài nửa bước, hiện tại các người xem, các người đã làm được gì?”
Câu hỏi của Nghi phu nhân thật khiến ông chẳng biết trả lời thế nào, ông nghĩ thầm, làm gì có trường nào dám nhốt học sinh trái phép. Huống chi Bách Chính đã muốn chạy, ai dám cản cậu?
Bách Chính nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Nghi phu nhân.
Mục Mộng Nghi nói: “Quý trường quản giáo không nghiêm, phải để tôi đích thân tới đây, thôi, ngài về đi.”
Hiệu trưởng đành đi, chỉ còn người nhà họ Bách.
Mục Mộng Nghi nhìn Bách Chính: “Mày thích đánh nhau, thích gây chuyện thị phi lắm đúng không? Hôm nay tao muốn coi thử, mày có thể đánh được bao nhiêu.”
Giọng Nghi phu nhân lạnh lẽo, ra lệnh cho bọn vệ sĩ sau lưng: “Lôi nó ra ngoài đánh gần chết mới thôi.”
Mười mấy vệ sĩ ùa lên.
Bóng đêm sắc bén như dao.
Nghi phu nhân lạnh mặt nhìn Bách Chính giãy dụa.
Cậu thanh niên mười tám tuổi nổi điên, cố chấp không chịu thua, nắm đấm tàn nhẫn, khiến bọn vệ sĩ lảo đảo.
Người phía trước ngã xuống, người đứng sau lại xông tới, chế phục cậu trên đất.
Mặt Bách Chính cạ xuống đất, sau đó bị bọn vệ sĩ kéo ra ngoài.
Từng nắm đấm, từng nắm đá tàn nhẫn ập vào người cậu.
Bách Chính ôm đầu, nhìn Mục Mộng Nghi bằng ánh mắt dữ tợn. Cậu không hỏi tại sao mình bị đánh, đôi mắt càng không tồn tại tại hai chữ sợ hãi, chỉ có căm hận xen lẫn khí khái quật cường.
Mục Mộng Nghi run người, tại sao lại như vậy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Thằng súc sinh này không khác một con chuột chui rút trong cống, lắm lúc lại biến thành đám gián hôi hám núp trong bóng tối.
Chỉ cần nước và thức ăn là bình an trưởng thành, ánh mắt như sói như hổ, chưa bao giờ biết thua là gì.
Bà ta cũng chưa lần nào thấy cậu khóc, lúc bị đánh chỉ rên vài tiếng rồi thôi.
Tại sao nó không chết?
Mục Mộng Nghi không cho dừng, dần dần, miệng Bách Chính bắt đầu tứa máu, tròng mắt lờ đi.
Mục Mộng Nghi bước tới gần.
“Mày lấy quyền gì mà dám nhìn tao bằng ánh mắt đó? Mày biết không, mày rất giống gã ta, ánh mắt của mày và gã đó đều ghê tởm như nhau.”
Hai tay Bách Chính run run, cố gắng bò dậy.
Bà ta đè giọng, hậm hực nói: “Tao giữ mạng cho mày, nhưng mày lại liên hệ với người mà gã ta giao phó, đúng là thứ dơ bẩn bại hoại.”
Bách Chính mới vừa đứng lên, lại bị một tên gạt chân ngã xuống.
Bách Thiên Khấu chạy tới, vội cản Mục Mộng Nghi: “Mộng Nghi, em điên rồi sao?”
“Đúng, em điên rồi, từ lúc sinh nó ra, em đã điên rồi!”
Tim Bách Thiên Khấu quặn đau, vết thương cố hữu trong lòng chừng ấy năm nay lại nứt toát.
Bách Thiên Khấu ôm Mục Mộng Nghi vào lòng, liếc mắt ra hiệu.
Có người vội đỡ Bách Chính dậy.
Mục Mộng Nghi run rẩy, thần trí bắt đầu bất bình thường, móng tay cào mạnh vào lòng bàn tay Bách Thiên Khấu: “Bảo nó chết đi! Bảo thằng khốn đó mau chết đi!”
“Được, được, được.” Bách Thiên Khấu không cho bà ta nhìn nữa, ý bảo bọn họ đưa Bách Chính đi bệnh viện.
Thiếu niên giận dữ, đẩy người định đỡ cậu ra: “Cút, đừng chạm vào tôi.”
Bách Chính khập khiễng, một mình độc bước trong con hẻm nhỏ hẹp.
Bách Thiên Khấu đành đưa Nghi phu nhân tới bệnh viện trước.
Bóng dáng thiếu niên khuất dần sau con hẻm âm u…
Đêm nay, lần đầu tiên dãy cổng cao ba mét đóng cửa.
Khối kim loại lạnh băng khép lại, tựa như lồng giam.
*
Dụ Sân chỉ mua đúng một bộ, Bách Chính định mua thêm nhưng cô nhất quyết từ chối.
Mới vừa rửa chân xong, đã thấy Tang Tang hấp tấp chạy vào.
“Trời mẹ ơi, lần đầu tiên trường chúng ta đóng cửa.”
Hình Phỉ Phỉ đang tẩy trang đột nhiên ngẩng đầu: “Cái cổng cao ba mét đó hả?”
“Chính xác, có thể các cậu không tin nhưng các cậu có biết mình mới nghe tin gì không, nhà họ Bách cho người đánh Bách Chính hộc máu.”
Hình Phỉ Phỉ nói: “Thiệt không? Nhưng cậu ta là người thừa kế mà?”
“Ai biết, tóm lại là có người thấy, bọn học sinh bị dọa mất mật.”
Dụ Sân cúi đầu, gấp rút xỏ giày.
Tang Tang vội giữ cô lại: “Nè Dụ Sân, cậu định đi đâu? Chuyện lần này không giống với những lần trước, đám đó đều là người nhà họ Bách đấy. Huống chi anh ta có tốt với cậu đâu, bị đánh là đáng.”
Có nói thế nào Tang Tang cũng không cho cô đi.
“Tang Tang.” Dụ Sân nói: “Nửa năm trước, mình bị kẹt dưới đống phế tích, lúc nào cũng có khả năng chết trong trận dư chấn. Đá vụn lấp kính người mình, chung quanh tối om, vừa khát vừa đói. Khi ấy, mình chỉ mong có ai đó đến cứu.”
“Nhưng một ngày nữa lại trôi qua, chịu đựng cả đêm nhưng tình hình vẫn vậy.” Dụ Sân dừng một chút rồi nói tiếp: “May mà có Bách Chính. Mình biết anh ấy là người xấu, tính tình tệ hại, mình cũng không thích người khác bỡn cợt ức hiếp mình. Nhưng Tang Tang à, nếu cậu chưa từng trải qua cảm giác kề cận cái chết, cậu sẽ không bao giờ hiểu được nguyện vọng của mình đâu, khi người ta mang cho cậu hy vọng thì cũng là lúc cậu có thể vì người đó mà đánh đổi mọi thứ.”
Hình Phỉ Phỉ trầm mặc.
Tang Tang buông tay, lúng túng nói: “Cậu cứ chạy qua dãy sau, cổng ở đó rất thấp, nhớ cẩn thận.”
Dụ Sân cảm ơn, bóng người biến mất trong đêm.
Hình Phỉ Phỉ lẳng lặng trùm chăn, nước mắt chảy dọc xuống gối. Trước kia, ngay tại thời điểm cuộc đời cảm thấy bế tắc nhất, cô đã từng mong có người kéo cô ra khỏi đó.
Dụ Sân chạy ra ngoài, có lẽ do đêm nay xảy ra chuyện lớn, nên toàn trường đâu đâu cũng thấy nhốn nháo. Cô tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy Bách Chính.
Đột nhiên trong hẻm có tiếng mèo hoang.
Dụ Sân do dự, mở đèn pin, thử nhìn coi có gì không.
Quả nhiên cô thấy Bách Chính đang nhìn mình chăm chăm.
Đồng tử đen nhánh, cách một quãng sáng, hai người nhìn nhau.
Mặt Bách Chính bê bết máu, đến môi cũng có. Cậu ngồi gục trong góc, tay chống gối.
Hốc mắt Dụ Sân đỏ ửng.
Thấy Dụ Sân chớp mắt, Bách Chính nhếch miệng.
Cậu cười, coi như không chấp nhất đám khốn nạn lúc nãy: “Anh không sao.”
Một kẻ xấu xa như cậu dễ gì chết được, tuyệt đối không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.