Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 56: Thiếu niên vô lại
Đằng La Vi Chi
13/06/2021
Gió đêm khẽ lướt qua quần áo cậu thổi tới bên người cô, cô che kín hai tai, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh của cậu như cũ.
Dụ Sân cứng người, hơi nâng mắt lên.
Bách Chính nắm chặt lấy tay cô, để cô buông tay xuống.
Đêm nay không có ánh trăng, đôi mắt cậu ánh lên ba phần dịu dàng, bảy phần khẩn cầu: “Cho nên có thể thử không, đừng đuổi anh đi. Anh chỉ muốn cùng em trưởng thành, nếu như sau này, em vẫn cảm thấy anh chướng mắt như cũ, tới lúc đó hãy đuổi anh đi.”
Ít nhất, tặng cho cậu thêm vài năm, khiến cậu không còn cực đoan mà không can lòng như thế nữa.
Trong đôi mắt thiếu nữ hội tụ lại vài phần kinh hoảng.
Bách Chính cũng không nhất quyết bắt cô cho đáp án, cậu cười một tiếng: “Hôm nay sinh nhật, mau về nhà đi.”
Dụ Sân vội vàng gật đầu.
Cuối cùng cậu cũng bỏ qua cho cô rồi, biết trước không nên nói chuyện với Bách Chính mà, cô căn bản nói không lại với cậu.
Cô vừa muốn đi, lòng bàn tay thiếu niên lại ấn cô lại.
Dụ Sân sắp khóc đến nơi, cô thực sự muốn đi rồi. COn chưa nói xong phải không?
“Anh lại muốn nói cái gì? Là anh để tôi về nhà đó.”
Cậu nhìn cô một cái, gang tay da màu đen từ trên đỉnh đầu cô lấy xuống một con đom đóm.
Dụ Sân nhìn thấy con đom đóm cuộn lại giả chết trong lòng bàn tay cậu, mặt đỏ phừng lên. Trên đỉnh đầu lại hơi phát sáng nói chuyện với cậu lâu như vậy.
Cậu chắc chắn nhìn thấy rồi, nhưng cố ý không nói. Bách Chính xấu xa quá rồi, đoán chừng trong lòng cậu sớm buồn cười muốn chết.
Ánh mắt thiếu niên nhịn không được mang theo vài phần ý cười.
“Đi đi.”
Cậu cũng đâu có cười cô, chỉ là cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vạn vận có linh hồn, quà tặng của cậu thích cô, cũng giống như tâm trạng của chính mình.
Dụ Sân thở ra một hơi, lùi ra sau mấy bước chạy vụt về.
Cô nghênh đón ánh sáng vàng ấm của đêm hè, từng chút một biến mất trong tầm nhìn của cậu, con đom đóm trong lòng bàn tay Bách Chính hồi máu sống lại, cũng vội vàng bay đi.
Khóe mắt Bách Chính rũ xuống.
Cô đi rồi, không can tâm trong lòng cậu lại mạnh mẽ dâng lên.
Gió hè đêm nay ấm áp, cô và Mục Nguyên đi cùng nhau trên đường bao lâu, cậu liền trông theo bấy lâu.
Cậu nợ cô một đêm hè như thế.
Lúc đó cậu ở bên cạnh Đinh Tử Nghiên, còn cô đợi trong gió lạnh. Mà đêm nay, cậu chỉ có thể mang theo không cam lòng mà nhìn cô với người khác đi cùng nhau.
Bách Chính như chợt bừng tình, cớ làm sao mà người ba điên khùng kia của cậu lại lựa chọn nuốt súng tự sát.
Ông ta làm ra chuyện như thế, tòa án trên thế giới này cũng chưa từng phán ông tội tử hình.
Là tình yêu của Bách Thiên Khấu và Mục Mộng Nghi phán ông tử hình.
Cậu sợ có một ngày Dụ Sân cũng đối xử với cậu như vậy.
Khiến cậu không hiểu nhất, cho dù sợ hãi, cậu cũng chưa từng có ý niệm chùn chân.
Cậu dùng toàn bộ tình yêu trong sinh mệnh và cuộc đời này của mình đánh cược với Mục Nguyên một ván.
Dụ Sân, đừng khiến anh thua cuộc.
Dụ Sân về đến nhà, bình thường giờ này Vạn Xu Mính với Dụ Trung Nham đã đi nghỉ rồi, mà lúc này mọi người đều đang đợi cô.
Ngay cả Dụ Nhiên cũng đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cô đổi giày bước vào nhà.
Vạn Xu Mính nói: “Sân Sân, sao về muộn thế con? Đèn bên ngoài tiểu khu hỏng rồi, ba con sợ con về nhìn không thấy đường, mẹ đang định đi đón con đây.”
Dụ Sân vội vàng nói: “Con không sao.”
Dụ Trung Nham nhìn con gái một cái: “Sao mặt con đỏ thế, cơ thể thoải mái à?”
“Á?” Dụ Sân lấy tay sờ lên gò má nóng rực của mình, “Không phải, chính là….hiện trường buổi biểu diễn quá bí bách thôi ạ.”
Dụ Nhiên đang xem sách ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn cô một cái.
Đối diện với ánh mắt như nhìn thấy mọi thứ của anh trai, Dụ Sân có chút đau đầu. Cô có chút xấu hổ: “Anh hai, đầu anh bây giờ không sao chứ? Trí thông minh có thể sẽ giảm xuống hay không? Lần trước vì đỡ gậy giúp cho Khanh Linh kia, Dụ Nhiên phải đi kiểm tra mấy lần.
Khóe miệng Dụ Nhiên giựt giựt, cách đánh lạc hướng này, khiến cậu không muốn có đứa em gái này nữa.
Mà tính cách của cậu chỉ có thể duy trì trầm mặc, hai anh em đối mắt nhìn nhau.
Vạn Xu Mính nói: “Bách sĩ nói không vấn đề gì.” cục u sưng trên trán sớm đã tan đi rồi.
Dụ Trung Nham nhắc Vạn Xu Mính, nói: “Không phải em nấu mỳ cho con gái sao? Đừng để lạnh rồi nhũn ra ấy.”
“Đúng đúng đúng, xem cái tính hay quên này của em.”
Vạn Xu Mính chạy vào trong bếp, bưng ra một bát mỳ trứng trần: “Còn ấm, vừa đúng lúc, Sân Sân mau qua đây ăn đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Dụ Sân chia ra một cái bát, theo thói quen đưa cho Dụ Nhiên, “Anh hai cũng ăn đi.”
Vạn Xu Mính nhịn không được cười.
“Buổi biểu diễn có hay không? Mẹ nhìn thấy trên TV rồi, trông cực kỳ náo nhiệt.”
Dụ Sân gật đầu, nói: “Jeson hát rất hay ạ.”
Khiến cô nhớ về Liên Thủy, những năm tháng trưởng thành cùng bà nội, thời gian ấm áp mà tươi đẹp. Có người khi sinh ra giọng hát đã mang theo ma lực như vậy.
Sinh nhật của Dụ Sân rất ấm áp, trước khi về phòng, Dụ Nhiên ngăn bước chân cô.
Cậu cau mày nhìn em gái.
Chẳng hiểu sao Dụ Sân có chút khẩn trương: “Làm, làm sao vậy ạ?”
Dụ Nhiên giơ tay, chọc chọc lên trán cô.
Dụ Sân đè tiếng kinh hô xuống, cô quay đầu nhìn ba mẹ, thấy bọn họ không để ý, Dụ Sân che lấy trán mình: “Anh, sao lại đánh em?”
Đôi mắt thiếu niên màu nâu nhạt bình tĩnh nhìn cô.
“Cách xa cậu ta ra.”
Một câu nói, khiến Dụ Sân nghẹn họng.
Cô chớp mắt, sấn tới khẽ hỏi: “Anh, anh nói ai đấy?” Cô có chút nghi ngờ, Dụ Nhiên đã ngồi trong phòng rồi, thật không biết à?
Ánh mắt Dụ Nhiên lãnh đạm, em cảm thấy sao?
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường, mà kẻ điên với kẻ điên chẳng lệch nhau tí nào. Đồ ngu như em thì làm sao hiểu được, có người một khi chọc vào chính là chuyện một đời.
Hai anh em quỷ dị một hồi.
Dụ Trung Nham quay đầu: “Hai đứa các con đứng cửa nói gì đó?”
Lúc này mọi người đều rất ăn ý, Dụ Nhiên đẩy cửa bước vào phòng, Dụ Sân vội vàng nói: “Chúc ba ngủ ngon ạ.”
Dụ Trung Nham cười lắc đầu.
*Min: -Dụ Nhiên: anh đây là người thanh tỉnh nhất trong cuộc này.
Trưởng thành rồi, bí mật giữa bọn họ, ông và Vạn Xu Mính không biết cũng phải thôi.
*
Giữa tháng sáu, thành phố T dần bị bao phủ bởi không khí mùa hè, không khí nóng bức lên, ban ngày kéo dài hơn rất nhiều.
Bách Chính và bọn Kiều Huy sau khi tan học thì đi chạy bộ ở sân vận động.
Đám thiếu niên đều thay quần áo ngắn tay, lộ ra đôi chân dài rắn chắc thanh mảnh có lực.
Cách sự việc Bách Chính rời khỏi nhà họ Bách đã hơn một tháng rồi.
Đám thiếu niên chạy qua trước sân bóng rổ, vừa lúc đụng phải bọn Lâm Giai đang vừa nói vừa cười đi đến.
Có người nói: “Ý, Lâm Giai, kia không phải Bách Chính à?”
Lâm Giai ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi. Cô ta thấp giọng hừ một cái: “Bách Chính thì Bách Chính, cậu gọi tôi là ý gì?”
“Trước kia cậu không phải đối với cậu ta…”
“Đừng có nói mò, tôi nào có.” Lâm Giai vẻ mặt ghét bỏ, trước kia cô ta vì lấy sợi dây chuyền con cá nhỏ của Bách Chính, bị đám người còn lại thầm cười nhạo hồi lâu.
Kết quả không nghĩ tới người cô ta đi nịnh nọt, chẳng qua chỉ là một thiếu niên côn đồ có ba chẳng ra gì.
Trời mới biết không có nhà họ Bách, có phải cậu ta dựa vào đám bạn bè kia tiếp tế không.
Lâm Giai cũng nhuộm lại tóc về màu cũ, uốn thành hình lượn sóng, nhìn có vẻ có vài phần thành thục quyến rũ.
Bọn họ nói chuyện giọng không nhỏ, Kiều Huy nghe thấy rồi, vội quay sang nhìn Bách Chính một cái.
Vẻ mặt Bách Chính vẫn bình tĩnh, giống như không nghe thấy gì vậy.
Cậu làm những việc bình thường cậu nên làm, sau khi tan học vẫn làm nhân viên bảo vệ an toàn như cũ.
Dù rằng có vô số người bất mãn, nhưng uy vọng trước kia của cậu vẫn còn đó, mà thiếu niên vốn mang theo khí chất hung hăng, ngược lại có thể chấn áp đám học sinh này.
Thay đổi duy nhất chính là trải qua chuyện ba ruột kia, tính cách Bách Chính xác thực trầm ổn lặng lẽ đi rất nhiều.
Kiều Huy bị bọn họ nhắc nhở, đột nhiên rất muốn hỏi anh Chính tình hình kinh tế hiện nay có tốt không?
Thân làm anh em, nếu như Bách Chính gặp khó khăn, lúc này cậu ta không thể làm lơ được.
Cậu ta nhìn chằm chằm Bách Chính, khóe môi Bách Chính hơi nảy lên, giọng nói hơi lạnh: “Thu cái tư tưởng cá vàng ngu xuẩn của mày lại.”
Bàng Thư Vinh và Đại Quang nhịn không được phì cười.
Đại Quang nói: “Chúng ta phải tin tưởng anh Chính. Anh Chính, bây giờ bọn chúng xem thường anh, sau này anh phải khiến bọn chúng không với tới được.”
Kiều Huy nói: “Được đó nha Đại Quang, rất biết nói chuyện đấy.”
Bách Chính cúi mắt cười cười.
Kiều Huy nhỏ giọng: “Anh Chính, Dụ Sân có thể nào sẽ nghĩ như đám Lâm Giai kia không?” Cảm giác Bách Chính không còn là thái tử nhà họ Bách nữa, trở nên chán nản sa sút rồi càng xem thường anh Chính hơn.
Bách Chính lau mồ hôi, bĩnh tĩnh nói: “Trước kia cũng không thấy cô ấy thích người có tiền.” Nói đến người có tiền ở Hằng Việt đúng là không ít, theo đuổi Dụ Sân cung chẳng thiếu, nhưng cô đều chẳng để ý.
Cậu có tiền hay không, trong lòng cô đoán chừng cậu vẫn xấu xa như cũ.
Kiều Huy bứt tóc: “Cũng phải.”
Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ đi mua cơm về, vừa lúc nghe thấy đám Lâm Giai nói chuyện.
Hàng mày thon dài của Hình Phỉ Phỉ cau lại, Tang Tang lầm bầm: “Ban đầu chẳng biết là ai cứ dinh lên, bây giờ ghét bỏ người ta. Loại người gì thế không biết.”
Cô nhớ khi trước Dụ Sân còn học ở đây, đối xử với Bách Chính cực tốt, cho nên du mới bắt đầu hơi sợ Bách Chính, nhưng hiện giờ Tang Tang lại có thể nhớ được điểm tốt của Bách thiếu.
Dù sao không khí tốt đẹp trong trường học đều là công lao của Bách Chính.
Hình Phỉ Phỉ nắm chặt lấy hộp cơm.
Cô ta ngược lại….cũng không để ý tới thân thế của Bách Chính, chẳng qua cậu dường như….
Lời này Hình Phỉ Phỉ hông thể nói với Tang Tang được, chỉ thấp giọng nói: “Đừng quản bọn họ, chúng ta về đi thôi.”
Tang Tang hưng phấn nói: “Tuần này Dụ Sân sẽ về trường chúng ta đấy! Cậu ấy nói muốn tới thăm chúng ta.”
Giọng điệu cô nàng cực kỳ hưng phấn, Hình Phỉ Phỉ cũng cười lên, nụ cười có tám phần chân thành nhưng cũng ẩn hai phần chua xót.
Hình Phỉ Phỉ vội vàng chỉnh đốn lại tâm thái của mình, cô ta có được cuộc sống như ngày hôm nay, phần lớn đều nhờ công lao của Dụ Sân.
Hai mẹ con Đinh Tử Nghiên và Lưu Quỳnh ở nước ngoài vẫn chưa qua hai ngày yên ổn, thì phát hiện không đúng lắm.
Trong đó có việc Đinh Tử Nghiên rất khó tìm được trường học để theo học, thứ hai là hai mẹ con cô ta làm gì cũng không thuận lợi.
Ngôn ngữ không thông, Lưu Quỳnh ra ngoài bị người ta lừa không ít tiền.
Ba của Đinh Tử Nghiên mất sớm, di sản để lại cơ bản đều bị Lưu Quỳnh tiêu sạch rồi, tiên bây giờ bọn họ có đều là những năm này bòn rút được từ nhà họ Bách.
Lưu Quỳnh và con gái chửi đổng về nhà, kết quả phát hiện cửa lớn mở tung.
Vừa vào trong, mới phát hiện nhiều vật phẩm quý giá đều không thấy đâu cả.
Sắc mặt hai người đại biến, Lưu Quỳnh nói: “Trong nhà bị trộm rồi! Mau đi xem bị cuỗm mất những gì?”
Đinh Tử Nghiên kiểm tra lại, sắc mặt trắng bệch: “Đồ Mục Nguyên tặng con vẫn còn, nhưng mà đồ chú Bách tặng đều không thấy, mẹ, con đoán rằng….”
Có lẽ nào nhà họ Bách quyết định báo thù bọn họ không? Hai người đều có mấy phần không yên lòng.
May mà trong nhà chỉ để một ít tiền mặt, còn lại đểu ở trong thẻ.
Lưu Quỳnh và Đinh Tử Nghiên đều không dám ra cửa, sống chết ở nhà trông chừng phần tiền còn lại, sợ có chuyện rắc rối gì nữa xảy ra.
Lưu Quỳnh nói: “Nhà họ Bách bọn họ có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng chỉ ở tron nước thôi. Chúng ta vượt qua đoạn thời gian này, mẹ không tin Bách Thiên Khấu có thể vươn tay dài như vậy.”
Mà trị an ở nước E không tồi, có lòng cảng giác, việc như lần này chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Bọn họ rụt đầu lại, giống như thần giữ của vậy.
Bách Thiên Khấu vừa về nước nghe được tin, tức đến lồng ngực phát bực.
Mục Mộng Nghi yên tĩnh nằm ngủ trong lòng tay ông, sắc mặt tốt hơn. Trạng thái tinh thần của bà ta cũng tốt lên nhiều, nhưng mà vết sẹo kia bĩnh viễn sẽ không biến mất được.
Bách Thiên Khấu giận bản thân mình nuôi hai con sói mắt trắng nhiều năm như vậy.
Khăng khăng ở vấn đề này Lưu Quỳnh đoán không sai, ông cũng không thể nào cứ xông vào nhà người ta được, đem những tài sản đứng tên người ta khoắng sạch về chứ.
Bách Thiên Khấu cau mày nghĩ cách.
Bách Chính đeo một dây ba lô đi về nhà, Từ Học Dân đem tình hình nói cho cậu một lượt.
Từ Học Dân khóc không được cười không xong.
Thực sự chưa từng gặp người nào cẩu thả như vậy.
Bách Chính lạnh lùng cong môi lên: “Lão Bách khó xử vậy thì chúng ta cho thêm mồi lửa.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đinh Tử Nghiên& Lưu Quỳnh: Chúng ta có rụt đầu đại pháp
Lâm Giai: Tên côn đồ nghèo kiết xác
Kiều Huy: Nếu anh Chính mượn tôi tiền, trời ạ lại có chút hưng phấn thì làm thế nào?
Đại Quang: Tôi không biết anh Chính là giỏi nhất.
Dụ Nhiên: năng lực đánh lạc hướng của em gái tôi rất tệ hại, nó ngốc nhưng mà tôi không ngốc.
Dụ Sân cứng người, hơi nâng mắt lên.
Bách Chính nắm chặt lấy tay cô, để cô buông tay xuống.
Đêm nay không có ánh trăng, đôi mắt cậu ánh lên ba phần dịu dàng, bảy phần khẩn cầu: “Cho nên có thể thử không, đừng đuổi anh đi. Anh chỉ muốn cùng em trưởng thành, nếu như sau này, em vẫn cảm thấy anh chướng mắt như cũ, tới lúc đó hãy đuổi anh đi.”
Ít nhất, tặng cho cậu thêm vài năm, khiến cậu không còn cực đoan mà không can lòng như thế nữa.
Trong đôi mắt thiếu nữ hội tụ lại vài phần kinh hoảng.
Bách Chính cũng không nhất quyết bắt cô cho đáp án, cậu cười một tiếng: “Hôm nay sinh nhật, mau về nhà đi.”
Dụ Sân vội vàng gật đầu.
Cuối cùng cậu cũng bỏ qua cho cô rồi, biết trước không nên nói chuyện với Bách Chính mà, cô căn bản nói không lại với cậu.
Cô vừa muốn đi, lòng bàn tay thiếu niên lại ấn cô lại.
Dụ Sân sắp khóc đến nơi, cô thực sự muốn đi rồi. COn chưa nói xong phải không?
“Anh lại muốn nói cái gì? Là anh để tôi về nhà đó.”
Cậu nhìn cô một cái, gang tay da màu đen từ trên đỉnh đầu cô lấy xuống một con đom đóm.
Dụ Sân nhìn thấy con đom đóm cuộn lại giả chết trong lòng bàn tay cậu, mặt đỏ phừng lên. Trên đỉnh đầu lại hơi phát sáng nói chuyện với cậu lâu như vậy.
Cậu chắc chắn nhìn thấy rồi, nhưng cố ý không nói. Bách Chính xấu xa quá rồi, đoán chừng trong lòng cậu sớm buồn cười muốn chết.
Ánh mắt thiếu niên nhịn không được mang theo vài phần ý cười.
“Đi đi.”
Cậu cũng đâu có cười cô, chỉ là cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vạn vận có linh hồn, quà tặng của cậu thích cô, cũng giống như tâm trạng của chính mình.
Dụ Sân thở ra một hơi, lùi ra sau mấy bước chạy vụt về.
Cô nghênh đón ánh sáng vàng ấm của đêm hè, từng chút một biến mất trong tầm nhìn của cậu, con đom đóm trong lòng bàn tay Bách Chính hồi máu sống lại, cũng vội vàng bay đi.
Khóe mắt Bách Chính rũ xuống.
Cô đi rồi, không can tâm trong lòng cậu lại mạnh mẽ dâng lên.
Gió hè đêm nay ấm áp, cô và Mục Nguyên đi cùng nhau trên đường bao lâu, cậu liền trông theo bấy lâu.
Cậu nợ cô một đêm hè như thế.
Lúc đó cậu ở bên cạnh Đinh Tử Nghiên, còn cô đợi trong gió lạnh. Mà đêm nay, cậu chỉ có thể mang theo không cam lòng mà nhìn cô với người khác đi cùng nhau.
Bách Chính như chợt bừng tình, cớ làm sao mà người ba điên khùng kia của cậu lại lựa chọn nuốt súng tự sát.
Ông ta làm ra chuyện như thế, tòa án trên thế giới này cũng chưa từng phán ông tội tử hình.
Là tình yêu của Bách Thiên Khấu và Mục Mộng Nghi phán ông tử hình.
Cậu sợ có một ngày Dụ Sân cũng đối xử với cậu như vậy.
Khiến cậu không hiểu nhất, cho dù sợ hãi, cậu cũng chưa từng có ý niệm chùn chân.
Cậu dùng toàn bộ tình yêu trong sinh mệnh và cuộc đời này của mình đánh cược với Mục Nguyên một ván.
Dụ Sân, đừng khiến anh thua cuộc.
Dụ Sân về đến nhà, bình thường giờ này Vạn Xu Mính với Dụ Trung Nham đã đi nghỉ rồi, mà lúc này mọi người đều đang đợi cô.
Ngay cả Dụ Nhiên cũng đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cô đổi giày bước vào nhà.
Vạn Xu Mính nói: “Sân Sân, sao về muộn thế con? Đèn bên ngoài tiểu khu hỏng rồi, ba con sợ con về nhìn không thấy đường, mẹ đang định đi đón con đây.”
Dụ Sân vội vàng nói: “Con không sao.”
Dụ Trung Nham nhìn con gái một cái: “Sao mặt con đỏ thế, cơ thể thoải mái à?”
“Á?” Dụ Sân lấy tay sờ lên gò má nóng rực của mình, “Không phải, chính là….hiện trường buổi biểu diễn quá bí bách thôi ạ.”
Dụ Nhiên đang xem sách ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn cô một cái.
Đối diện với ánh mắt như nhìn thấy mọi thứ của anh trai, Dụ Sân có chút đau đầu. Cô có chút xấu hổ: “Anh hai, đầu anh bây giờ không sao chứ? Trí thông minh có thể sẽ giảm xuống hay không? Lần trước vì đỡ gậy giúp cho Khanh Linh kia, Dụ Nhiên phải đi kiểm tra mấy lần.
Khóe miệng Dụ Nhiên giựt giựt, cách đánh lạc hướng này, khiến cậu không muốn có đứa em gái này nữa.
Mà tính cách của cậu chỉ có thể duy trì trầm mặc, hai anh em đối mắt nhìn nhau.
Vạn Xu Mính nói: “Bách sĩ nói không vấn đề gì.” cục u sưng trên trán sớm đã tan đi rồi.
Dụ Trung Nham nhắc Vạn Xu Mính, nói: “Không phải em nấu mỳ cho con gái sao? Đừng để lạnh rồi nhũn ra ấy.”
“Đúng đúng đúng, xem cái tính hay quên này của em.”
Vạn Xu Mính chạy vào trong bếp, bưng ra một bát mỳ trứng trần: “Còn ấm, vừa đúng lúc, Sân Sân mau qua đây ăn đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Dụ Sân chia ra một cái bát, theo thói quen đưa cho Dụ Nhiên, “Anh hai cũng ăn đi.”
Vạn Xu Mính nhịn không được cười.
“Buổi biểu diễn có hay không? Mẹ nhìn thấy trên TV rồi, trông cực kỳ náo nhiệt.”
Dụ Sân gật đầu, nói: “Jeson hát rất hay ạ.”
Khiến cô nhớ về Liên Thủy, những năm tháng trưởng thành cùng bà nội, thời gian ấm áp mà tươi đẹp. Có người khi sinh ra giọng hát đã mang theo ma lực như vậy.
Sinh nhật của Dụ Sân rất ấm áp, trước khi về phòng, Dụ Nhiên ngăn bước chân cô.
Cậu cau mày nhìn em gái.
Chẳng hiểu sao Dụ Sân có chút khẩn trương: “Làm, làm sao vậy ạ?”
Dụ Nhiên giơ tay, chọc chọc lên trán cô.
Dụ Sân đè tiếng kinh hô xuống, cô quay đầu nhìn ba mẹ, thấy bọn họ không để ý, Dụ Sân che lấy trán mình: “Anh, sao lại đánh em?”
Đôi mắt thiếu niên màu nâu nhạt bình tĩnh nhìn cô.
“Cách xa cậu ta ra.”
Một câu nói, khiến Dụ Sân nghẹn họng.
Cô chớp mắt, sấn tới khẽ hỏi: “Anh, anh nói ai đấy?” Cô có chút nghi ngờ, Dụ Nhiên đã ngồi trong phòng rồi, thật không biết à?
Ánh mắt Dụ Nhiên lãnh đạm, em cảm thấy sao?
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường, mà kẻ điên với kẻ điên chẳng lệch nhau tí nào. Đồ ngu như em thì làm sao hiểu được, có người một khi chọc vào chính là chuyện một đời.
Hai anh em quỷ dị một hồi.
Dụ Trung Nham quay đầu: “Hai đứa các con đứng cửa nói gì đó?”
Lúc này mọi người đều rất ăn ý, Dụ Nhiên đẩy cửa bước vào phòng, Dụ Sân vội vàng nói: “Chúc ba ngủ ngon ạ.”
Dụ Trung Nham cười lắc đầu.
*Min: -Dụ Nhiên: anh đây là người thanh tỉnh nhất trong cuộc này.
Trưởng thành rồi, bí mật giữa bọn họ, ông và Vạn Xu Mính không biết cũng phải thôi.
*
Giữa tháng sáu, thành phố T dần bị bao phủ bởi không khí mùa hè, không khí nóng bức lên, ban ngày kéo dài hơn rất nhiều.
Bách Chính và bọn Kiều Huy sau khi tan học thì đi chạy bộ ở sân vận động.
Đám thiếu niên đều thay quần áo ngắn tay, lộ ra đôi chân dài rắn chắc thanh mảnh có lực.
Cách sự việc Bách Chính rời khỏi nhà họ Bách đã hơn một tháng rồi.
Đám thiếu niên chạy qua trước sân bóng rổ, vừa lúc đụng phải bọn Lâm Giai đang vừa nói vừa cười đi đến.
Có người nói: “Ý, Lâm Giai, kia không phải Bách Chính à?”
Lâm Giai ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi. Cô ta thấp giọng hừ một cái: “Bách Chính thì Bách Chính, cậu gọi tôi là ý gì?”
“Trước kia cậu không phải đối với cậu ta…”
“Đừng có nói mò, tôi nào có.” Lâm Giai vẻ mặt ghét bỏ, trước kia cô ta vì lấy sợi dây chuyền con cá nhỏ của Bách Chính, bị đám người còn lại thầm cười nhạo hồi lâu.
Kết quả không nghĩ tới người cô ta đi nịnh nọt, chẳng qua chỉ là một thiếu niên côn đồ có ba chẳng ra gì.
Trời mới biết không có nhà họ Bách, có phải cậu ta dựa vào đám bạn bè kia tiếp tế không.
Lâm Giai cũng nhuộm lại tóc về màu cũ, uốn thành hình lượn sóng, nhìn có vẻ có vài phần thành thục quyến rũ.
Bọn họ nói chuyện giọng không nhỏ, Kiều Huy nghe thấy rồi, vội quay sang nhìn Bách Chính một cái.
Vẻ mặt Bách Chính vẫn bình tĩnh, giống như không nghe thấy gì vậy.
Cậu làm những việc bình thường cậu nên làm, sau khi tan học vẫn làm nhân viên bảo vệ an toàn như cũ.
Dù rằng có vô số người bất mãn, nhưng uy vọng trước kia của cậu vẫn còn đó, mà thiếu niên vốn mang theo khí chất hung hăng, ngược lại có thể chấn áp đám học sinh này.
Thay đổi duy nhất chính là trải qua chuyện ba ruột kia, tính cách Bách Chính xác thực trầm ổn lặng lẽ đi rất nhiều.
Kiều Huy bị bọn họ nhắc nhở, đột nhiên rất muốn hỏi anh Chính tình hình kinh tế hiện nay có tốt không?
Thân làm anh em, nếu như Bách Chính gặp khó khăn, lúc này cậu ta không thể làm lơ được.
Cậu ta nhìn chằm chằm Bách Chính, khóe môi Bách Chính hơi nảy lên, giọng nói hơi lạnh: “Thu cái tư tưởng cá vàng ngu xuẩn của mày lại.”
Bàng Thư Vinh và Đại Quang nhịn không được phì cười.
Đại Quang nói: “Chúng ta phải tin tưởng anh Chính. Anh Chính, bây giờ bọn chúng xem thường anh, sau này anh phải khiến bọn chúng không với tới được.”
Kiều Huy nói: “Được đó nha Đại Quang, rất biết nói chuyện đấy.”
Bách Chính cúi mắt cười cười.
Kiều Huy nhỏ giọng: “Anh Chính, Dụ Sân có thể nào sẽ nghĩ như đám Lâm Giai kia không?” Cảm giác Bách Chính không còn là thái tử nhà họ Bách nữa, trở nên chán nản sa sút rồi càng xem thường anh Chính hơn.
Bách Chính lau mồ hôi, bĩnh tĩnh nói: “Trước kia cũng không thấy cô ấy thích người có tiền.” Nói đến người có tiền ở Hằng Việt đúng là không ít, theo đuổi Dụ Sân cung chẳng thiếu, nhưng cô đều chẳng để ý.
Cậu có tiền hay không, trong lòng cô đoán chừng cậu vẫn xấu xa như cũ.
Kiều Huy bứt tóc: “Cũng phải.”
Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ đi mua cơm về, vừa lúc nghe thấy đám Lâm Giai nói chuyện.
Hàng mày thon dài của Hình Phỉ Phỉ cau lại, Tang Tang lầm bầm: “Ban đầu chẳng biết là ai cứ dinh lên, bây giờ ghét bỏ người ta. Loại người gì thế không biết.”
Cô nhớ khi trước Dụ Sân còn học ở đây, đối xử với Bách Chính cực tốt, cho nên du mới bắt đầu hơi sợ Bách Chính, nhưng hiện giờ Tang Tang lại có thể nhớ được điểm tốt của Bách thiếu.
Dù sao không khí tốt đẹp trong trường học đều là công lao của Bách Chính.
Hình Phỉ Phỉ nắm chặt lấy hộp cơm.
Cô ta ngược lại….cũng không để ý tới thân thế của Bách Chính, chẳng qua cậu dường như….
Lời này Hình Phỉ Phỉ hông thể nói với Tang Tang được, chỉ thấp giọng nói: “Đừng quản bọn họ, chúng ta về đi thôi.”
Tang Tang hưng phấn nói: “Tuần này Dụ Sân sẽ về trường chúng ta đấy! Cậu ấy nói muốn tới thăm chúng ta.”
Giọng điệu cô nàng cực kỳ hưng phấn, Hình Phỉ Phỉ cũng cười lên, nụ cười có tám phần chân thành nhưng cũng ẩn hai phần chua xót.
Hình Phỉ Phỉ vội vàng chỉnh đốn lại tâm thái của mình, cô ta có được cuộc sống như ngày hôm nay, phần lớn đều nhờ công lao của Dụ Sân.
Hai mẹ con Đinh Tử Nghiên và Lưu Quỳnh ở nước ngoài vẫn chưa qua hai ngày yên ổn, thì phát hiện không đúng lắm.
Trong đó có việc Đinh Tử Nghiên rất khó tìm được trường học để theo học, thứ hai là hai mẹ con cô ta làm gì cũng không thuận lợi.
Ngôn ngữ không thông, Lưu Quỳnh ra ngoài bị người ta lừa không ít tiền.
Ba của Đinh Tử Nghiên mất sớm, di sản để lại cơ bản đều bị Lưu Quỳnh tiêu sạch rồi, tiên bây giờ bọn họ có đều là những năm này bòn rút được từ nhà họ Bách.
Lưu Quỳnh và con gái chửi đổng về nhà, kết quả phát hiện cửa lớn mở tung.
Vừa vào trong, mới phát hiện nhiều vật phẩm quý giá đều không thấy đâu cả.
Sắc mặt hai người đại biến, Lưu Quỳnh nói: “Trong nhà bị trộm rồi! Mau đi xem bị cuỗm mất những gì?”
Đinh Tử Nghiên kiểm tra lại, sắc mặt trắng bệch: “Đồ Mục Nguyên tặng con vẫn còn, nhưng mà đồ chú Bách tặng đều không thấy, mẹ, con đoán rằng….”
Có lẽ nào nhà họ Bách quyết định báo thù bọn họ không? Hai người đều có mấy phần không yên lòng.
May mà trong nhà chỉ để một ít tiền mặt, còn lại đểu ở trong thẻ.
Lưu Quỳnh và Đinh Tử Nghiên đều không dám ra cửa, sống chết ở nhà trông chừng phần tiền còn lại, sợ có chuyện rắc rối gì nữa xảy ra.
Lưu Quỳnh nói: “Nhà họ Bách bọn họ có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng chỉ ở tron nước thôi. Chúng ta vượt qua đoạn thời gian này, mẹ không tin Bách Thiên Khấu có thể vươn tay dài như vậy.”
Mà trị an ở nước E không tồi, có lòng cảng giác, việc như lần này chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Bọn họ rụt đầu lại, giống như thần giữ của vậy.
Bách Thiên Khấu vừa về nước nghe được tin, tức đến lồng ngực phát bực.
Mục Mộng Nghi yên tĩnh nằm ngủ trong lòng tay ông, sắc mặt tốt hơn. Trạng thái tinh thần của bà ta cũng tốt lên nhiều, nhưng mà vết sẹo kia bĩnh viễn sẽ không biến mất được.
Bách Thiên Khấu giận bản thân mình nuôi hai con sói mắt trắng nhiều năm như vậy.
Khăng khăng ở vấn đề này Lưu Quỳnh đoán không sai, ông cũng không thể nào cứ xông vào nhà người ta được, đem những tài sản đứng tên người ta khoắng sạch về chứ.
Bách Thiên Khấu cau mày nghĩ cách.
Bách Chính đeo một dây ba lô đi về nhà, Từ Học Dân đem tình hình nói cho cậu một lượt.
Từ Học Dân khóc không được cười không xong.
Thực sự chưa từng gặp người nào cẩu thả như vậy.
Bách Chính lạnh lùng cong môi lên: “Lão Bách khó xử vậy thì chúng ta cho thêm mồi lửa.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đinh Tử Nghiên& Lưu Quỳnh: Chúng ta có rụt đầu đại pháp
Lâm Giai: Tên côn đồ nghèo kiết xác
Kiều Huy: Nếu anh Chính mượn tôi tiền, trời ạ lại có chút hưng phấn thì làm thế nào?
Đại Quang: Tôi không biết anh Chính là giỏi nhất.
Dụ Nhiên: năng lực đánh lạc hướng của em gái tôi rất tệ hại, nó ngốc nhưng mà tôi không ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.