Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 57: Trêu chọc cô
Đằng La Vi Chi
13/06/2021
Nước ngoài, Lưu Quỳnh và Đinh Tử Nghiên ở trong nhà mấy ngày liền.
Mấy này ngày sóng yên biển lặng, Lưu Quỳnh khó tránh khỏi có mấy phần đắc ý. Bà ta đã nói rồi mà, bàn tay của Bách Thiên Khấu đâu với được dài như vậy.
Nghĩ vẫn hoàn nghĩ, ngày tháng sau này trải qua thế nào mới là vấn đề, cũng không thể nào cả đời trốn trong nhà được.
Đương lúc Lưu Quỳnh phát sầu, có hai chiếc xe sang lái đến căn nhà phía không xa bên kia.
Đinh Tử Nghiên đẩy bà ta: “Mẹ, mau nhìn kìa.”
Lưu Quỳnh thò đầu ra nhìn, từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt người đàn ông có nét phương đông, khí chất rất tốt, hắn ta bế một đứa bé trai ăn mặc vô cùng tinh xảo từ trên xe xuống, hai ba con cùng nhau bước vào căn nhà kia.
Đinh Tử Nghiên từ bên cửa sổ nhìn qua: “Căn nhà kia rất lớn đó, trước kia còn tưởng là không có người ở cơ?”
Không ngờ không những có chủ nhân, mà chủ nhân nhìn có vẻ rất giàu có.
Chỉ riêng chiếc xe kia cũng phải hơn một triệu đô la Mỹ.
Hai mắt Lưu Quỳnh nhìn thẳng tắp.
Bọn họ ra nước ngoài không có chỗ dựa, ba của Đinh Tử Nghiên lại chết được nhiều năm rồi. Trước kia Lưu Quỳnh không dám tái giá, sợ sau khi lấy chồng mới Bách Thiên Khấu sẽ không lo cho hai mẹ con bà ta nữa.
Bây giờ tình hình không còn như trước, tốt nhất bọn họ nên tìm một chỗ dựa, nếu trong nhà người đàn ông kia không có nữ chủ nhân mà nói…..
Lưu Quỳnh thu tầm mắt lại, bảo con gái đi học tiếng anh.
“Con phải đọc sách chăm chỉ hơn, nếu không chúng ta đều không biết tiếng anh, sống ở nơi này không thuận tiện.”
Đinh Tử Nghiên đáp lại một tiếng, nhìn mẹ mình một cái rồi trở về phòng đọc sách.
Từ Học Dân nói: “Trần Phong bên kia đã tiếp xúc được với Lưu Quỳnh rồi, mụ đàn bà kia cực kỳ chủ động, thậm chí còn trông con giúp Trần Phong.”
Bách Chính vắt chân lên, chậm rãi cười một tiếng.
Từ Học Dân cũng cảm thấy rất hài hước.
Nếu như có một ngày Lưu Quỳnh biết người đàn ông trung niên có bề ngoài giàu có này là kẻ lừa đảo, sắc mặt chắc chắn rất đặc sắc.
Bách Chính đứng dậy, đang định về Hằng Việt luyện tập với bọn Kiều Huy.
Từ Học Dân nói: “Bây giờ muốn đem tiền của nhà họ Bách đòi về, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Bách Chính nói: “Biết rồi, bây giờ ông không cần đi theo tôi.”
“Bách thiếu,” Từ Học Dân hỏi: “Cậu định ở mãi nơi này sao?”
“Nếu không?” Bách Chính quay đầu, cậu bước tới xe của mình, bên môi mang theo ý cười thoải mái: “Ngay cả người đàn ông kia họ gì tôi đều không có hứng thú, cũng chẳng muốn qua đó ở.”
Mơ ước của cậu cũng không vĩ đại, nhưng cũng chẳng tầm thường chút nào, có thể dựa vào hai bàn tay mình mà sống cũng không đến nỗi.
Cậu vừa nói vừa khởi động xe.
Từ Học Dân cười nhìn bóng lưng hừng hực của cậu, lắc lắc đầu.
“Còn có một chuyện nữa.”
Bách Chính “chậc” một tiếng: “Ông còn chưa tới năm mươi, sao mà dài dòng thế.”
Từ Học Dân thả chậm tốc độ, nhàn nhã nói: “Tôi nghe nói tối nay, khối mười hai bên tam trung thi cuối kỳ. Cho nên khối mười và khối mười một đều được nghỉ, Dụ Sân muốn về Hằng Việt.”
Thiếu niên ngẩng phắt đầu lên.
“Ông nói cái gì?”
Lúc này không chê ông dài dòng nữa chứ gì? Từ Học Dân nói: “Nếu tính không nhầm, cô bé bây giờ đã tới Hằng Việt rồi đi.”
Bách Chính đội mũ bảo hiểm lên, lái xe chạy như bay ra ngoài. Áo khoác của cậu bị gió thổi phồng lên, lúc Bách Chính đi qua phố ăn vặt, một tiệm bán đá bào rất đông đúc, bên ngoài đang có người xếp hàng.
Bách Chính khựng lại, đạp phanh xe nhảy xuống, mua hai ly đá bào ở tiệm.
Bây giờ là mùa hè, màu xanh mơ mộng tan vào trong lớp đá, từng sợ quyện thành màu sắc rực rỡ.
Khóe môi cậu nhịn không được khé nhếch lên, dùng tốc độ nhanh nhất phi tới trường học.
Sân vận động của Hằng Việt, Dụ Sân và Tang Tang còn có Hình Phỉ Phỉ ngồi cùng nhau.
Mấy cô gái đã lâu không gặp, cửu biệt trùng phùng nên rất vui vẻ.
Tang Táng nói: “Dụ Sân cậu có biết không, một năm này chất lượng giáo viên giảng dạy ở lớp chúng ta ngày càng tăng lên đó, bây giờ tớ đều thi đứng thứ mười hai trong lớp rồi.”
Thi tốt thì cảm thấy, học hành thật thú vị.
Dụ Sân cũng vui mừng thay cô nàng, Tang Tang cố nhịn hưng phấn xuống, tặng cho cô một cái ôm thật chặt.
Hình Phỉ Phỉ rũ mắt xuống, siết chặt ngón tay.
Tang Tang ngửi ngửi: “Trên người cậu vẫn thơm thế, cái nhãn hiệu xà bông tắm cậu nói chúng tớ đều mua rồi, cũng chẳng tắm ra nổi mùi này luôn, thơm quá, muốn chết trên người cậu.”
Dụ Sân khóc cười không nổi đẩy cô nàng ra: “Cậu vẫn thích nói linh tinh thế hả, đúng rồi, tớ có quà cho các cậu.”
Cô lấy hai chai nước hoa nhỏ từ trong ví ra.
Một chai màu hồng phấn, một chai màu xanh bạc hà.
Màu hồng phấn đưa cho Tang Tang, màu xanh bạc hà đưa cho Hình Phỉ Phỉ.
Tang Tang mở ra ngửi ngửi, trong lòng như muốn nở hoa: “Thơm quá đi à, đây là nước hoa của nhãn hiệu nào vậy?”
Dụ Sân nói: “Tớ tự làm, đây là đợt thành phẩm đầu tiên, rất ít đó, tặng cậu với HÌnh Phỉ Phỉ, hi vọng các cậu sẽ thích.”
“Thích lắm luôn, cực kỳ thích. Ôi má ôi, Dụ Sân cậu thế mà lại biết điều chế nước hoa.”
Lại không phải ư, hai chai nước hoa ít ỏi này đã ngốn của cô mất hơn nửa tháng đó.
Hình Phỉ Phỉ nắm chặt lấy cái chai lạnh băng, lâu sau trả lại nó cho Dụ Sân: “Cậu làm cái này không dễ dàng, giữ lại cho mình đi. Bình thường tớ cũng không dùng mấy thứ này, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Dụ Sân và Tang Tang nhìn cô ta.
Tính cách Hình Phỉ Phỉ hơi lạnh nhạt, rất ít nói chuyện, bản thân cô ta cũng cảm thấy không ổn nên đứng dậy: “Tớ thấy không được khỏe, đi về đây.”
Cô ta sợ ở lại lâu thêm một giây, sẽ nhịn không được đố kỵ với thiếu nữ này.
Dụ Sân hỏi Tang Tang: “Hình Phỉ Phỉ làm sao vậy?”
Tang Tang bứt tóc: “Tớ cũng không biết, lạ lắm nha.” Dụ Sân trở về, người nên vui hơn không phải là Hình Phỉ Phỉ sao?
Hình Phỉ Phỉ bước đi rất gấp, suýt chút nữa đụng phải một người.
Lã Phi Hàng bất mãn nói: “Cô sao thế, đi đường không nhìn hả!”
Hình Phỉ Phỉ cau mày.
Người này cô ta đương nhiên nhận ra, cũng là phú nhị đại trong trường. Trước kia thích Đinh Tử Nghiên, ngày nào cũng theo đuổi rồi tặng đồ hiệu, sau đó lại thích Dụ Sân, nhưng đáng tiệc không bao lâu sau Dụ Sân chuyển từ Hằng Việt sang Tam trung. Người này vừa ngả ngớn vừa phóng túng.
Trong lòng HÌnh Phỉ Phỉ động một cái: “Dụ Sân quay về rồi.”
*Min: ta khinh, con khốn này.
Lã Phi Hàng trợn mắt: “Dụ Sân?” Đại mỹ nữ khiến trái tim cậu ta ngứa ngáy.
Hỏi rõ nơi Dụ Sân đang ở, Lã Phi Hàng vội vã chạy đi.
Hình Phỉ Phỉ rũ mắt xuống.
Tại sao…..nhiều người thích Dụ Sân đến vậy.
Trước kia cô ta cũng rất thích Dụ Sân, bỗng chốc Hình Phỉ Phỉ có chút hối hận: “Lã Phi Hàng.”
Nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Lã Phi Hàng đâu cả.
Dụ Sân vừa muốn rời khỏi sân vận động, thì bị một người ngăn lại. Cô nâng mắt lên, lờ mờ nhớ ra người này là Lã Phi Hàng.
Lã Phi Hàng nói: “Đúng thật là em này, quay về cũng không nói một tiếng, anh mời em ăn cơm nha.”
Dụ Sân cau mày: “Không cần đâu.”
Lã Phi Hàng nhếch mày: “Dụ Sân, cho anh chút mặt mũi đi mà.”
Nhà họ Lã bọn họ cũng không tính là nổi tiếng lắm, ba cậu ta làm về vật liệu xây dựng, cũng rất có tiền, trước kia Đinh Tử Nghiên cũng đi ăn riêng với cậu ta vài lần.
Cậu ta cố ý giang tay ra ngăn Dụ Sân.
Trong lòng Dụ Sân bực bội, Tang Tang cực kỳ bất mãn: “Lã Phi Hàng, anh muốn làm cái gì?”
“Liên quan gì đến cô, cút sang một bên.”
Tang Tang nói: “Bách Chính nói rồi, trong trường học không được có hành vi chèn ép bắt nạt bạn học.”
Lã Phi Hàng cười ta ác: “Cô con mẹ nó có phải muốn tôi buồn cười chết không, Bách Chính được tính là cái cọng hành gì, trong vòng này ai mà không biết cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Bách. Cô còn dùng lông gà làm lệnh tiễn cơ à, hơn nữa đây đâu phải ép buộc gì đâu, tôi chỉ mời cô ấy ăn bữa cơm thôi.”
Sau khi thân thế của Bách Chính bị lộ ra, trong đám người không phục thì có Lã Phi Hàng.
Dụ Sân nói: “Tránh ra, tôi sẽ không đi.”
Bộ dáng này của cô, càng kích thích máu trong người Lã Phi Hàng. Làm sao, trước kia Bách Chính có mặt, cậu ta phải âm thầm theo đuổi Đinh Tử Nghiên, hiện nay bản thân Bách Chính còn khó bảo toàn, cậu ta cũng không thể nào cứ sống mãi trong ám ảnh của thứ con hoang kia được.
Lã Phi Hàng hừ nói: “Cho dù hôm nay Bách Chính có ở đây, em cũng phải đi cùng anh.”
Nói tới thì cậu ta cũng không quá xấu xa, chẳng qua mất hết mặt mũi nên không cam lòng, Lã Phi Hàng giơ tay ra, muốn kéo Dụ Sân.
Dụ Sân phản ứng rất nhanh, lùi ra sau một bước, tiện thể đạp cậu ta một phát.
Lã Phi Hàng mờ mịt, mẹ nó! Nhìn thì rõ đơn thuần, thực tế hoang dã phết.
Mặt cậu ta khó coi, muốn nổi cáu.
Tang Tang đang muốn gọi người, thì nhìn thấy thiếu niên đằng sau cậu ta, Tang Tang trợn tròn mắt.
Bách Chính tóm được tay của Lã Phi Hàng, lạnh lùng ngăn lại.
Lã Phi Hàng bị nắm đấm của chính mình đấm vào hốc mắt, cậu ta đau đến hét lên, quay cuồng ngay tại chỗ, cúi gập eo xuống nước mắt tuôn như mưa.
Bách Chính gằn từng chữ: “Ban nãy mày nói cái gì nhỉ, bây giờ tao ở đây, mày thử động vào cô ấy một cái xem xem?”
Lã Phi Hàng hút khí, cậu ta ngồi xổm trên mặt đất, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Em đùa thôi, thật đó. Bách….Anh Chính, anh Chính, em gọi anh là anh còn không được sao? Có lời từ từ nói, anh đừng động tay.”
Cậu ta cũng oan quá, vốn nghĩ trên núi không có ác long, muốn xả tức một phen.
Bình tâm mà nói, cậu ta làm gì có gan động chân tay với Dụ Sân.
Bây giờ trực tiếp bị ăn đòn, Lã Phi Hàng ấm ức quá mà, con người cậu ta có ưu điểm, là tự biết lấy mình biết co biết duỗi.
Trong trường học có thể đánh thắng Bách Chính cơ hồ là không có.
Chớp mắt Lã Phi Hàng bị vả mặt, Tang Tang nhịn cười đến nỗi cằm đều đau, Dụ Sân nhịn, nhưng thực sự không nhịn nổi nữa, phụt cười ra tiếng.
Bách Chính quay đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Dụ Sân ngậm miệng.
Bách Chính quay người, đạp Lã Phi Hàng một cái: “Cút.”
Lã Phi Hàng là con cọp giấy, lá gan chuột nhắt, nghe thấy vậy vội vã chạy đi luôn.
Tang Tang cảm giác Bách Chính nổi giận, vẫy vẫy tay với Dụ Sân, sau đó chạy mất hút.
Dụ Sân: “….”
Ánh mắt thiếu niên âm trầm, Dụ Sân cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao, anh đừng giận.”
Cô cũng đâu có cố ý muốn cười đâu, thứ nhất thực sự vì bộ dạng Lã Phi Hàng quá hài hước, thứ hai do tiếng cười của Tang Tang quá có sức ảnh hướng rồi.
Bách Chính đặt ly đá bào vào tay cô.
Cảm giác lạnh băng khiến Dụuấn giật mình, suýt chút nữa cô đã ném xuống đất rồi, Bách Chính chụp lấy tay cô, để cô nắm chặt lấy cái ly.
Sắc trời mùa hạ tối dần, sân vân động thi thoảng có bạn học chạy ngang qua.
Gió đêm âm áp, Bách Chính cúi đầu nhìn cô.
Cậu nói: “Dụ Sân, em trêu hoa ghẹo bướm lợi hại thế này, với tính cách của Mục Nguyên, bảo vệ không nổi em đâu.”
Dụ Sân phát ngốc một hồi.
Ngay lập tức cô bất mãn nói: “Ai trêu hoa ghẹo bướm lợi hại chứ! Chuyện này cũng đâu liên quan gì đến Mục Nguyên? Cái gì gọi là Mục Nguyên bảo vệ không nổi tôi, lẽ nào anh….”
Không khí bỗng nhiên trầm tĩnh.
Đôi mắt đen cảu cậu nhìn cô, Dụ Sân có một loại cảm giác chẳng lành, dường như muốn bịt kín môi cậu.
“Anh có thể.”
Hai má cô không hiểu sao nóng bỏng lên, từ khuôn mặt phớt hồng lan tới hai tai, Dụ Sân nói: “Anh nói bậy, nói vớ vẩn, nói linh tinh.”
Bách Chính cười một cái.
“Vậy em coi như anh đang nói vớ vẩn đi, em vui vẻ lừa gạt bản thân cũng được.”
Cô nắm chặt lấy đá bào.
Khóe môi Bách Chính giương lên, trêu ghẹo cô: “Anh Chính bảo vệ em cả đời, cho nên nếu có một ngày, em và người khác ở bên nhau.”
Cậu cố ý khựng lại.
Dụ Sân có chút tò mò, vậy sẽ thế nào? Ánh mắt cô nhịn không được rơi trên người cậu.
Bách Chính cúi đầu, cố ý khiến vẻ mặt lạnh lùng xuống, nói bên tai cô: “Anh cũng bảo vệ em, không cho phép anh ta có bất kỳ hành vi khiến em tổn thương khiến em đau khổ, bao gồm….”
Cậu khựng lại, đột nhiên cười khe cắn vành tai cô nói hai chữ. Cho nên tốt nhất em đừng chọn người khác.
Dụ Sân nghe rõ ràng hai chữ kia, mặt đỏ rực lên, đẩy cậu ra: “Biến thái!”
Cô cái có tình tình tốt phút chốc nổi cáu, suýt chút nữa nhảy lên đánh cậu rồi.
Cậu cong môi, chỉ cười cười.
Mấy này ngày sóng yên biển lặng, Lưu Quỳnh khó tránh khỏi có mấy phần đắc ý. Bà ta đã nói rồi mà, bàn tay của Bách Thiên Khấu đâu với được dài như vậy.
Nghĩ vẫn hoàn nghĩ, ngày tháng sau này trải qua thế nào mới là vấn đề, cũng không thể nào cả đời trốn trong nhà được.
Đương lúc Lưu Quỳnh phát sầu, có hai chiếc xe sang lái đến căn nhà phía không xa bên kia.
Đinh Tử Nghiên đẩy bà ta: “Mẹ, mau nhìn kìa.”
Lưu Quỳnh thò đầu ra nhìn, từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt người đàn ông có nét phương đông, khí chất rất tốt, hắn ta bế một đứa bé trai ăn mặc vô cùng tinh xảo từ trên xe xuống, hai ba con cùng nhau bước vào căn nhà kia.
Đinh Tử Nghiên từ bên cửa sổ nhìn qua: “Căn nhà kia rất lớn đó, trước kia còn tưởng là không có người ở cơ?”
Không ngờ không những có chủ nhân, mà chủ nhân nhìn có vẻ rất giàu có.
Chỉ riêng chiếc xe kia cũng phải hơn một triệu đô la Mỹ.
Hai mắt Lưu Quỳnh nhìn thẳng tắp.
Bọn họ ra nước ngoài không có chỗ dựa, ba của Đinh Tử Nghiên lại chết được nhiều năm rồi. Trước kia Lưu Quỳnh không dám tái giá, sợ sau khi lấy chồng mới Bách Thiên Khấu sẽ không lo cho hai mẹ con bà ta nữa.
Bây giờ tình hình không còn như trước, tốt nhất bọn họ nên tìm một chỗ dựa, nếu trong nhà người đàn ông kia không có nữ chủ nhân mà nói…..
Lưu Quỳnh thu tầm mắt lại, bảo con gái đi học tiếng anh.
“Con phải đọc sách chăm chỉ hơn, nếu không chúng ta đều không biết tiếng anh, sống ở nơi này không thuận tiện.”
Đinh Tử Nghiên đáp lại một tiếng, nhìn mẹ mình một cái rồi trở về phòng đọc sách.
Từ Học Dân nói: “Trần Phong bên kia đã tiếp xúc được với Lưu Quỳnh rồi, mụ đàn bà kia cực kỳ chủ động, thậm chí còn trông con giúp Trần Phong.”
Bách Chính vắt chân lên, chậm rãi cười một tiếng.
Từ Học Dân cũng cảm thấy rất hài hước.
Nếu như có một ngày Lưu Quỳnh biết người đàn ông trung niên có bề ngoài giàu có này là kẻ lừa đảo, sắc mặt chắc chắn rất đặc sắc.
Bách Chính đứng dậy, đang định về Hằng Việt luyện tập với bọn Kiều Huy.
Từ Học Dân nói: “Bây giờ muốn đem tiền của nhà họ Bách đòi về, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Bách Chính nói: “Biết rồi, bây giờ ông không cần đi theo tôi.”
“Bách thiếu,” Từ Học Dân hỏi: “Cậu định ở mãi nơi này sao?”
“Nếu không?” Bách Chính quay đầu, cậu bước tới xe của mình, bên môi mang theo ý cười thoải mái: “Ngay cả người đàn ông kia họ gì tôi đều không có hứng thú, cũng chẳng muốn qua đó ở.”
Mơ ước của cậu cũng không vĩ đại, nhưng cũng chẳng tầm thường chút nào, có thể dựa vào hai bàn tay mình mà sống cũng không đến nỗi.
Cậu vừa nói vừa khởi động xe.
Từ Học Dân cười nhìn bóng lưng hừng hực của cậu, lắc lắc đầu.
“Còn có một chuyện nữa.”
Bách Chính “chậc” một tiếng: “Ông còn chưa tới năm mươi, sao mà dài dòng thế.”
Từ Học Dân thả chậm tốc độ, nhàn nhã nói: “Tôi nghe nói tối nay, khối mười hai bên tam trung thi cuối kỳ. Cho nên khối mười và khối mười một đều được nghỉ, Dụ Sân muốn về Hằng Việt.”
Thiếu niên ngẩng phắt đầu lên.
“Ông nói cái gì?”
Lúc này không chê ông dài dòng nữa chứ gì? Từ Học Dân nói: “Nếu tính không nhầm, cô bé bây giờ đã tới Hằng Việt rồi đi.”
Bách Chính đội mũ bảo hiểm lên, lái xe chạy như bay ra ngoài. Áo khoác của cậu bị gió thổi phồng lên, lúc Bách Chính đi qua phố ăn vặt, một tiệm bán đá bào rất đông đúc, bên ngoài đang có người xếp hàng.
Bách Chính khựng lại, đạp phanh xe nhảy xuống, mua hai ly đá bào ở tiệm.
Bây giờ là mùa hè, màu xanh mơ mộng tan vào trong lớp đá, từng sợ quyện thành màu sắc rực rỡ.
Khóe môi cậu nhịn không được khé nhếch lên, dùng tốc độ nhanh nhất phi tới trường học.
Sân vận động của Hằng Việt, Dụ Sân và Tang Tang còn có Hình Phỉ Phỉ ngồi cùng nhau.
Mấy cô gái đã lâu không gặp, cửu biệt trùng phùng nên rất vui vẻ.
Tang Táng nói: “Dụ Sân cậu có biết không, một năm này chất lượng giáo viên giảng dạy ở lớp chúng ta ngày càng tăng lên đó, bây giờ tớ đều thi đứng thứ mười hai trong lớp rồi.”
Thi tốt thì cảm thấy, học hành thật thú vị.
Dụ Sân cũng vui mừng thay cô nàng, Tang Tang cố nhịn hưng phấn xuống, tặng cho cô một cái ôm thật chặt.
Hình Phỉ Phỉ rũ mắt xuống, siết chặt ngón tay.
Tang Tang ngửi ngửi: “Trên người cậu vẫn thơm thế, cái nhãn hiệu xà bông tắm cậu nói chúng tớ đều mua rồi, cũng chẳng tắm ra nổi mùi này luôn, thơm quá, muốn chết trên người cậu.”
Dụ Sân khóc cười không nổi đẩy cô nàng ra: “Cậu vẫn thích nói linh tinh thế hả, đúng rồi, tớ có quà cho các cậu.”
Cô lấy hai chai nước hoa nhỏ từ trong ví ra.
Một chai màu hồng phấn, một chai màu xanh bạc hà.
Màu hồng phấn đưa cho Tang Tang, màu xanh bạc hà đưa cho Hình Phỉ Phỉ.
Tang Tang mở ra ngửi ngửi, trong lòng như muốn nở hoa: “Thơm quá đi à, đây là nước hoa của nhãn hiệu nào vậy?”
Dụ Sân nói: “Tớ tự làm, đây là đợt thành phẩm đầu tiên, rất ít đó, tặng cậu với HÌnh Phỉ Phỉ, hi vọng các cậu sẽ thích.”
“Thích lắm luôn, cực kỳ thích. Ôi má ôi, Dụ Sân cậu thế mà lại biết điều chế nước hoa.”
Lại không phải ư, hai chai nước hoa ít ỏi này đã ngốn của cô mất hơn nửa tháng đó.
Hình Phỉ Phỉ nắm chặt lấy cái chai lạnh băng, lâu sau trả lại nó cho Dụ Sân: “Cậu làm cái này không dễ dàng, giữ lại cho mình đi. Bình thường tớ cũng không dùng mấy thứ này, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Dụ Sân và Tang Tang nhìn cô ta.
Tính cách Hình Phỉ Phỉ hơi lạnh nhạt, rất ít nói chuyện, bản thân cô ta cũng cảm thấy không ổn nên đứng dậy: “Tớ thấy không được khỏe, đi về đây.”
Cô ta sợ ở lại lâu thêm một giây, sẽ nhịn không được đố kỵ với thiếu nữ này.
Dụ Sân hỏi Tang Tang: “Hình Phỉ Phỉ làm sao vậy?”
Tang Tang bứt tóc: “Tớ cũng không biết, lạ lắm nha.” Dụ Sân trở về, người nên vui hơn không phải là Hình Phỉ Phỉ sao?
Hình Phỉ Phỉ bước đi rất gấp, suýt chút nữa đụng phải một người.
Lã Phi Hàng bất mãn nói: “Cô sao thế, đi đường không nhìn hả!”
Hình Phỉ Phỉ cau mày.
Người này cô ta đương nhiên nhận ra, cũng là phú nhị đại trong trường. Trước kia thích Đinh Tử Nghiên, ngày nào cũng theo đuổi rồi tặng đồ hiệu, sau đó lại thích Dụ Sân, nhưng đáng tiệc không bao lâu sau Dụ Sân chuyển từ Hằng Việt sang Tam trung. Người này vừa ngả ngớn vừa phóng túng.
Trong lòng HÌnh Phỉ Phỉ động một cái: “Dụ Sân quay về rồi.”
*Min: ta khinh, con khốn này.
Lã Phi Hàng trợn mắt: “Dụ Sân?” Đại mỹ nữ khiến trái tim cậu ta ngứa ngáy.
Hỏi rõ nơi Dụ Sân đang ở, Lã Phi Hàng vội vã chạy đi.
Hình Phỉ Phỉ rũ mắt xuống.
Tại sao…..nhiều người thích Dụ Sân đến vậy.
Trước kia cô ta cũng rất thích Dụ Sân, bỗng chốc Hình Phỉ Phỉ có chút hối hận: “Lã Phi Hàng.”
Nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Lã Phi Hàng đâu cả.
Dụ Sân vừa muốn rời khỏi sân vận động, thì bị một người ngăn lại. Cô nâng mắt lên, lờ mờ nhớ ra người này là Lã Phi Hàng.
Lã Phi Hàng nói: “Đúng thật là em này, quay về cũng không nói một tiếng, anh mời em ăn cơm nha.”
Dụ Sân cau mày: “Không cần đâu.”
Lã Phi Hàng nhếch mày: “Dụ Sân, cho anh chút mặt mũi đi mà.”
Nhà họ Lã bọn họ cũng không tính là nổi tiếng lắm, ba cậu ta làm về vật liệu xây dựng, cũng rất có tiền, trước kia Đinh Tử Nghiên cũng đi ăn riêng với cậu ta vài lần.
Cậu ta cố ý giang tay ra ngăn Dụ Sân.
Trong lòng Dụ Sân bực bội, Tang Tang cực kỳ bất mãn: “Lã Phi Hàng, anh muốn làm cái gì?”
“Liên quan gì đến cô, cút sang một bên.”
Tang Tang nói: “Bách Chính nói rồi, trong trường học không được có hành vi chèn ép bắt nạt bạn học.”
Lã Phi Hàng cười ta ác: “Cô con mẹ nó có phải muốn tôi buồn cười chết không, Bách Chính được tính là cái cọng hành gì, trong vòng này ai mà không biết cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Bách. Cô còn dùng lông gà làm lệnh tiễn cơ à, hơn nữa đây đâu phải ép buộc gì đâu, tôi chỉ mời cô ấy ăn bữa cơm thôi.”
Sau khi thân thế của Bách Chính bị lộ ra, trong đám người không phục thì có Lã Phi Hàng.
Dụ Sân nói: “Tránh ra, tôi sẽ không đi.”
Bộ dáng này của cô, càng kích thích máu trong người Lã Phi Hàng. Làm sao, trước kia Bách Chính có mặt, cậu ta phải âm thầm theo đuổi Đinh Tử Nghiên, hiện nay bản thân Bách Chính còn khó bảo toàn, cậu ta cũng không thể nào cứ sống mãi trong ám ảnh của thứ con hoang kia được.
Lã Phi Hàng hừ nói: “Cho dù hôm nay Bách Chính có ở đây, em cũng phải đi cùng anh.”
Nói tới thì cậu ta cũng không quá xấu xa, chẳng qua mất hết mặt mũi nên không cam lòng, Lã Phi Hàng giơ tay ra, muốn kéo Dụ Sân.
Dụ Sân phản ứng rất nhanh, lùi ra sau một bước, tiện thể đạp cậu ta một phát.
Lã Phi Hàng mờ mịt, mẹ nó! Nhìn thì rõ đơn thuần, thực tế hoang dã phết.
Mặt cậu ta khó coi, muốn nổi cáu.
Tang Tang đang muốn gọi người, thì nhìn thấy thiếu niên đằng sau cậu ta, Tang Tang trợn tròn mắt.
Bách Chính tóm được tay của Lã Phi Hàng, lạnh lùng ngăn lại.
Lã Phi Hàng bị nắm đấm của chính mình đấm vào hốc mắt, cậu ta đau đến hét lên, quay cuồng ngay tại chỗ, cúi gập eo xuống nước mắt tuôn như mưa.
Bách Chính gằn từng chữ: “Ban nãy mày nói cái gì nhỉ, bây giờ tao ở đây, mày thử động vào cô ấy một cái xem xem?”
Lã Phi Hàng hút khí, cậu ta ngồi xổm trên mặt đất, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Em đùa thôi, thật đó. Bách….Anh Chính, anh Chính, em gọi anh là anh còn không được sao? Có lời từ từ nói, anh đừng động tay.”
Cậu ta cũng oan quá, vốn nghĩ trên núi không có ác long, muốn xả tức một phen.
Bình tâm mà nói, cậu ta làm gì có gan động chân tay với Dụ Sân.
Bây giờ trực tiếp bị ăn đòn, Lã Phi Hàng ấm ức quá mà, con người cậu ta có ưu điểm, là tự biết lấy mình biết co biết duỗi.
Trong trường học có thể đánh thắng Bách Chính cơ hồ là không có.
Chớp mắt Lã Phi Hàng bị vả mặt, Tang Tang nhịn cười đến nỗi cằm đều đau, Dụ Sân nhịn, nhưng thực sự không nhịn nổi nữa, phụt cười ra tiếng.
Bách Chính quay đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Dụ Sân ngậm miệng.
Bách Chính quay người, đạp Lã Phi Hàng một cái: “Cút.”
Lã Phi Hàng là con cọp giấy, lá gan chuột nhắt, nghe thấy vậy vội vã chạy đi luôn.
Tang Tang cảm giác Bách Chính nổi giận, vẫy vẫy tay với Dụ Sân, sau đó chạy mất hút.
Dụ Sân: “….”
Ánh mắt thiếu niên âm trầm, Dụ Sân cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao, anh đừng giận.”
Cô cũng đâu có cố ý muốn cười đâu, thứ nhất thực sự vì bộ dạng Lã Phi Hàng quá hài hước, thứ hai do tiếng cười của Tang Tang quá có sức ảnh hướng rồi.
Bách Chính đặt ly đá bào vào tay cô.
Cảm giác lạnh băng khiến Dụuấn giật mình, suýt chút nữa cô đã ném xuống đất rồi, Bách Chính chụp lấy tay cô, để cô nắm chặt lấy cái ly.
Sắc trời mùa hạ tối dần, sân vân động thi thoảng có bạn học chạy ngang qua.
Gió đêm âm áp, Bách Chính cúi đầu nhìn cô.
Cậu nói: “Dụ Sân, em trêu hoa ghẹo bướm lợi hại thế này, với tính cách của Mục Nguyên, bảo vệ không nổi em đâu.”
Dụ Sân phát ngốc một hồi.
Ngay lập tức cô bất mãn nói: “Ai trêu hoa ghẹo bướm lợi hại chứ! Chuyện này cũng đâu liên quan gì đến Mục Nguyên? Cái gì gọi là Mục Nguyên bảo vệ không nổi tôi, lẽ nào anh….”
Không khí bỗng nhiên trầm tĩnh.
Đôi mắt đen cảu cậu nhìn cô, Dụ Sân có một loại cảm giác chẳng lành, dường như muốn bịt kín môi cậu.
“Anh có thể.”
Hai má cô không hiểu sao nóng bỏng lên, từ khuôn mặt phớt hồng lan tới hai tai, Dụ Sân nói: “Anh nói bậy, nói vớ vẩn, nói linh tinh.”
Bách Chính cười một cái.
“Vậy em coi như anh đang nói vớ vẩn đi, em vui vẻ lừa gạt bản thân cũng được.”
Cô nắm chặt lấy đá bào.
Khóe môi Bách Chính giương lên, trêu ghẹo cô: “Anh Chính bảo vệ em cả đời, cho nên nếu có một ngày, em và người khác ở bên nhau.”
Cậu cố ý khựng lại.
Dụ Sân có chút tò mò, vậy sẽ thế nào? Ánh mắt cô nhịn không được rơi trên người cậu.
Bách Chính cúi đầu, cố ý khiến vẻ mặt lạnh lùng xuống, nói bên tai cô: “Anh cũng bảo vệ em, không cho phép anh ta có bất kỳ hành vi khiến em tổn thương khiến em đau khổ, bao gồm….”
Cậu khựng lại, đột nhiên cười khe cắn vành tai cô nói hai chữ. Cho nên tốt nhất em đừng chọn người khác.
Dụ Sân nghe rõ ràng hai chữ kia, mặt đỏ rực lên, đẩy cậu ra: “Biến thái!”
Cô cái có tình tình tốt phút chốc nổi cáu, suýt chút nữa nhảy lên đánh cậu rồi.
Cậu cong môi, chỉ cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.