Chương 6:
Bát Nguyệt Vũ
16/08/2024
Căn hộ Thư Căng thuê có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng 50 mét vuông. Phòng được dọn gọn gàng ngăn nắp, phong cách đơn giản, giống như tính cách của cô, vừa thanh lịch vừa khéo léo.
Thích Thời Yến đánh giá căn hộ, trông ngoài mặt anh khá bình thường nhưng trong lòng đang đập dữ dội.
"Tổng giám đốc Thích, mời ngồi."
Thư Căng làm động tác mời về phía sô pha bên cạnh.
Anh có dáng người cao ráo, bình thường chỉ có mỗi Thư Căng ở nhà nên cô không để ý, đến hôm nay trong nhà bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông khiến căn phòng có cảm giác trở nên chật chội.
Kể cũng lạ, vóc dáng của Thẩm Luyện và anh xấp xỉ nhau, nhưng khi anh ấy đến đây cô lại không có cảm giác chật chội như lúc này.
Thư Căng đưa nước cho anh, dè dặt nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Thích, nhà tôi không có nước đãi khách, nếu anh để ý thì để tôi xuống dưới mua nước cho anh."
Thích Thời Yến khó hiểu nhìn cô hỏi: "Đây là ly nước của anh em sao?"
"Không phải." Thư Căng lắc đầu: "Nhưng tôi dùng rồi, mới một, hai lần thôi."
Thích Thời Yến gật đầu, cầm ly nước lên uống.
Sau đó, anh lại quan sát cách bài trí trong căn phòng.
Thư Căng thấy anh không nhắc đến chuyện kia bèn chủ động mở miệng: "Tổng giám đốc Thích, tôi thành thật xin lỗi về chuyện đêm hôm đó."
Thích Thời Yến dời mắt lên người cô, tỏ vẻ khó hiểu.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Lúc đó ý thức tôi đã không còn tỉnh táo, vốn tôi muốn tìm tổng giám đốc Hàn nhờ anh ấy giúp đỡ, không ngờ tổng giám đốc Hàn không ở trong phòng. Tôi thật sự không phải cố ý lợi dụng tổng giám đốc Thích, tôi cũng không có ý đồ gì với tổng giám đốc Thích, nếu chuyện đó..."
Thư Căng chú ý thấy sắc mặt của anh ngày càng tối sầm, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: "Nếu chuyện đó làm tổng giám đốc Thích hiểu lầm hoặc thấy mình đã chịu thiệt, tôi… tôi sẵn lòng bồi thường, hy vọng tổng giám đốc Thích có thể tha thứ lỗi lầm của tôi."
Vẻ mặt Thích Thời Yến chỉ u ám trong vài giây rồi lại quay về dáng vẻ thân thiện vốn có.
Ánh mắt anh dừng trên túi đồ ăn Thư Căng đặt trên bàn, ẩn ý nói: "Trợ lý Thư, tôi chưa ăn tối."
Thư Căng phản ứng hai giây, lập tức đứng lên: "Vậy, vậy để tôi mời tổng giám đốc Thích ăn cơm, tổng giám đốc Thích muốn ăn gì?"
"Cá."
"Quán Du Tập Ngư Phủ được không, món cá ở đó ngon lắm." Thư Căng hạ giọng hỏi.
Tuy cách chỗ này hơi xa, nhưng nếu một bữa cơm có thể khiến đối phương quên chuyện đêm hôm đó thì Thư Căng hoàn toàn sẵn lòng.
"Trợ lý Thư không phải đã mua cá rồi sao?" Ánh mắt anh chuyển sang người cô, cười biếng nhác.
Thư Căng khẽ run rẩy khi nhìn thấy nụ cười của anh, cô mở miệng: "Nhưng mà..."
"Chúng ta lái xe đến quán đó phải mất ít nhất bốn mươi phút, chờ đồ ăn lên cũng phải thêm ít nhất nửa tiếng nữa, nói không chừng còn phải xếp hàng. Trợ lý Thư, bụng tôi sôi ùng ục nãy giờ, không chờ được nữa đâu." Anh tỏ vẻ ngây thơ, đáng thương nói.
Tất nhiên Thư Căng hiểu anh muốn nói gì, tuy không biết nguyên nhân nhưng cô cũng đành đồng ý.
"Vậy tổng giám đốc Thích đợi tôi một chút, tôi đi nấu ngay."
"Ừm." Anh hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: "Cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi quen làm một mình rồi." Thư Căng mở TV: "Tổng giám đốc Thích thấy chán thì có thể xem TV, nếu không thì chỗ tôi có sách, tổng giám đốc Thích nếu muốn thì lấy đọc cũng được." Cô chỉ kệ sách trên tường, trên đó là hai hàng sách được xếp gọn gàng trật tự.
Thích Thời Yến đánh giá căn hộ, trông ngoài mặt anh khá bình thường nhưng trong lòng đang đập dữ dội.
"Tổng giám đốc Thích, mời ngồi."
Thư Căng làm động tác mời về phía sô pha bên cạnh.
Anh có dáng người cao ráo, bình thường chỉ có mỗi Thư Căng ở nhà nên cô không để ý, đến hôm nay trong nhà bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông khiến căn phòng có cảm giác trở nên chật chội.
Kể cũng lạ, vóc dáng của Thẩm Luyện và anh xấp xỉ nhau, nhưng khi anh ấy đến đây cô lại không có cảm giác chật chội như lúc này.
Thư Căng đưa nước cho anh, dè dặt nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Thích, nhà tôi không có nước đãi khách, nếu anh để ý thì để tôi xuống dưới mua nước cho anh."
Thích Thời Yến khó hiểu nhìn cô hỏi: "Đây là ly nước của anh em sao?"
"Không phải." Thư Căng lắc đầu: "Nhưng tôi dùng rồi, mới một, hai lần thôi."
Thích Thời Yến gật đầu, cầm ly nước lên uống.
Sau đó, anh lại quan sát cách bài trí trong căn phòng.
Thư Căng thấy anh không nhắc đến chuyện kia bèn chủ động mở miệng: "Tổng giám đốc Thích, tôi thành thật xin lỗi về chuyện đêm hôm đó."
Thích Thời Yến dời mắt lên người cô, tỏ vẻ khó hiểu.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Lúc đó ý thức tôi đã không còn tỉnh táo, vốn tôi muốn tìm tổng giám đốc Hàn nhờ anh ấy giúp đỡ, không ngờ tổng giám đốc Hàn không ở trong phòng. Tôi thật sự không phải cố ý lợi dụng tổng giám đốc Thích, tôi cũng không có ý đồ gì với tổng giám đốc Thích, nếu chuyện đó..."
Thư Căng chú ý thấy sắc mặt của anh ngày càng tối sầm, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: "Nếu chuyện đó làm tổng giám đốc Thích hiểu lầm hoặc thấy mình đã chịu thiệt, tôi… tôi sẵn lòng bồi thường, hy vọng tổng giám đốc Thích có thể tha thứ lỗi lầm của tôi."
Vẻ mặt Thích Thời Yến chỉ u ám trong vài giây rồi lại quay về dáng vẻ thân thiện vốn có.
Ánh mắt anh dừng trên túi đồ ăn Thư Căng đặt trên bàn, ẩn ý nói: "Trợ lý Thư, tôi chưa ăn tối."
Thư Căng phản ứng hai giây, lập tức đứng lên: "Vậy, vậy để tôi mời tổng giám đốc Thích ăn cơm, tổng giám đốc Thích muốn ăn gì?"
"Cá."
"Quán Du Tập Ngư Phủ được không, món cá ở đó ngon lắm." Thư Căng hạ giọng hỏi.
Tuy cách chỗ này hơi xa, nhưng nếu một bữa cơm có thể khiến đối phương quên chuyện đêm hôm đó thì Thư Căng hoàn toàn sẵn lòng.
"Trợ lý Thư không phải đã mua cá rồi sao?" Ánh mắt anh chuyển sang người cô, cười biếng nhác.
Thư Căng khẽ run rẩy khi nhìn thấy nụ cười của anh, cô mở miệng: "Nhưng mà..."
"Chúng ta lái xe đến quán đó phải mất ít nhất bốn mươi phút, chờ đồ ăn lên cũng phải thêm ít nhất nửa tiếng nữa, nói không chừng còn phải xếp hàng. Trợ lý Thư, bụng tôi sôi ùng ục nãy giờ, không chờ được nữa đâu." Anh tỏ vẻ ngây thơ, đáng thương nói.
Tất nhiên Thư Căng hiểu anh muốn nói gì, tuy không biết nguyên nhân nhưng cô cũng đành đồng ý.
"Vậy tổng giám đốc Thích đợi tôi một chút, tôi đi nấu ngay."
"Ừm." Anh hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: "Cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi quen làm một mình rồi." Thư Căng mở TV: "Tổng giám đốc Thích thấy chán thì có thể xem TV, nếu không thì chỗ tôi có sách, tổng giám đốc Thích nếu muốn thì lấy đọc cũng được." Cô chỉ kệ sách trên tường, trên đó là hai hàng sách được xếp gọn gàng trật tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.