Chương 7:
Bát Nguyệt Vũ
16/08/2024
Thích Thời Yến nở nụ cười dịu dàng có thể khiến bao người ngây ngất: "Được."
Có lẽ đôi mắt đào hoa của anh khiến nhiều người hiểu lầm, Thư Căng dường như có thể thấy được vẻ nặng tình quyến luyến trong đôi mắt ấy.
Nhưng trên thực tế, người có đôi mắt như vậy có đọc sách cũng trông cực kỳ cuốn hút, chẳng trách cho dù anh là một tay chơi đào hoa nhưng vẫn có không biết bao nhiêu cô gái cam nguyện nhào vào lòng.
Nếu không phải đã có người trong lòng, bản thân cô cũng là người lý trí thì chắc có lẽ Thư Căng đã suýt bị lừa bởi ánh mắt này.
Cô lấy túi đồ đi vào bếp, không lâu sau trong bếp vang lên tiếng nấu nướng cùng mùi dầu khói.
Thích Thời Yến mỉm cười nhìn về phía cửa phòng bếp, một lúc sau anh đứng dậy đi đến kệ sách, tiện tay rút vài quyển lật xem, sau đó cầm một khung hình đặt trên giá sách.
Đó là một tấm hình chụp tập thể mười mấy người.
Ngồi chính giữa là một bà lão đeo kính khoảng chừng sáu mươi tuổi với mái tóc hoa râm và nụ cười hiền hậu. Bên cạnh bà là bác gái hơn bốn mươi tuổi trông rất dịu dàng đôn hậu. Đứng phía sau hai người là hai chàng trai và ba cô gái, gồm một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú ôn hòa, một thanh niên với nụ cười xán lạn, một cô gái tuổi xấp xỉ Thư Căng, Thư Căng, và cuối cùng là một cô gái để mái khoảng chừng hai mươi tuổi. Đằng trước là tám cô cậu bé từ ba tuổi đến mười lăm tuổi, ai cũng cười tươi rực rỡ.
Đó là mẹ Thẩm, mẹ Trần và các anh chị em của Thư Căng.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thư Căng, một lúc sau anh đặt lại khung hình lên kệ sách. Đi đến cửa phòng bếp, anh khoanh hai tay, tựa người vào khung cửa nhìn dáng vẻ bận rộn xinh đẹp, ánh mắt vương vấn không nói nên lời.
Thư Căng cảm giác như có cung tên bắn sau lưng.
Người đàn ông vừa đi xuống bếp là cô đã phát hiện, cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực như hỏa tiễn đốt cháy lưng khiến cô không khỏi nổi da gà.
Cô đành giả vờ như không biết gì, cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục nấu nướng, thế nhưng lại lỡ tay bỏ hơi nhiều muối.
Cũng may, Thích Thời Yến chỉ nhìn một lúc liền đi ra ngoài, Thư Căng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm chuẩn bị bữa tối bất thường.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Ngày 23 tháng 03 năm 2023
Dáng vẻ nấu ăn của Căng Căng đẹp quá, muốn ôm ghê.
Thư Căng bưng thức ăn ra bàn thì vừa lúc nhìn thấy Thích Thời Yến đi ra từ phòng ngủ của cô, cô thoáng sửng sốt rồi gọi anh với thái độ không mấy hài lòng: "Tổng giám đốc Thích, anh..."
"Sao vậy?" Dường như anh không thấy có gì sai, hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
Thư Căng im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi dọn hết đồ ăn ra bàn, Thư Căng xới hai bát cơm, một bát đưa cho Thích Thời Yến đã ngồi vào bàn, một bát đặt trước mặt cô.
Rõ ràng đang ở nhà mình nhưng cô lại thấy vô cùng mất tự nhiên, Thích Thời Yến thì ngược lại, trông dáng vẻ anh vô cùng thoải mái như đang ở nhà.
Thư Căng trước giờ luôn chỉ nấu cho mình cô nên không mua nhiều nguyên liệu. Trên bàn chỉ có một đĩa cá chiên sốt, một đĩa trứng xào cà chua và một bát canh dưa chuột nấu trứng.
Hình thức bắt mắt, mùi vị thơm ngon.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thích, tôi không có nhiều nguyên liệu nên chỉ có thể làm hai món đơn giản này thôi." Thư Căng Căng thẳng nói: "Nếu tổng giám đốc Thích không thích chắc chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn..."
Có lẽ đôi mắt đào hoa của anh khiến nhiều người hiểu lầm, Thư Căng dường như có thể thấy được vẻ nặng tình quyến luyến trong đôi mắt ấy.
Nhưng trên thực tế, người có đôi mắt như vậy có đọc sách cũng trông cực kỳ cuốn hút, chẳng trách cho dù anh là một tay chơi đào hoa nhưng vẫn có không biết bao nhiêu cô gái cam nguyện nhào vào lòng.
Nếu không phải đã có người trong lòng, bản thân cô cũng là người lý trí thì chắc có lẽ Thư Căng đã suýt bị lừa bởi ánh mắt này.
Cô lấy túi đồ đi vào bếp, không lâu sau trong bếp vang lên tiếng nấu nướng cùng mùi dầu khói.
Thích Thời Yến mỉm cười nhìn về phía cửa phòng bếp, một lúc sau anh đứng dậy đi đến kệ sách, tiện tay rút vài quyển lật xem, sau đó cầm một khung hình đặt trên giá sách.
Đó là một tấm hình chụp tập thể mười mấy người.
Ngồi chính giữa là một bà lão đeo kính khoảng chừng sáu mươi tuổi với mái tóc hoa râm và nụ cười hiền hậu. Bên cạnh bà là bác gái hơn bốn mươi tuổi trông rất dịu dàng đôn hậu. Đứng phía sau hai người là hai chàng trai và ba cô gái, gồm một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú ôn hòa, một thanh niên với nụ cười xán lạn, một cô gái tuổi xấp xỉ Thư Căng, Thư Căng, và cuối cùng là một cô gái để mái khoảng chừng hai mươi tuổi. Đằng trước là tám cô cậu bé từ ba tuổi đến mười lăm tuổi, ai cũng cười tươi rực rỡ.
Đó là mẹ Thẩm, mẹ Trần và các anh chị em của Thư Căng.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thư Căng, một lúc sau anh đặt lại khung hình lên kệ sách. Đi đến cửa phòng bếp, anh khoanh hai tay, tựa người vào khung cửa nhìn dáng vẻ bận rộn xinh đẹp, ánh mắt vương vấn không nói nên lời.
Thư Căng cảm giác như có cung tên bắn sau lưng.
Người đàn ông vừa đi xuống bếp là cô đã phát hiện, cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực như hỏa tiễn đốt cháy lưng khiến cô không khỏi nổi da gà.
Cô đành giả vờ như không biết gì, cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục nấu nướng, thế nhưng lại lỡ tay bỏ hơi nhiều muối.
Cũng may, Thích Thời Yến chỉ nhìn một lúc liền đi ra ngoài, Thư Căng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm chuẩn bị bữa tối bất thường.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Ngày 23 tháng 03 năm 2023
Dáng vẻ nấu ăn của Căng Căng đẹp quá, muốn ôm ghê.
Thư Căng bưng thức ăn ra bàn thì vừa lúc nhìn thấy Thích Thời Yến đi ra từ phòng ngủ của cô, cô thoáng sửng sốt rồi gọi anh với thái độ không mấy hài lòng: "Tổng giám đốc Thích, anh..."
"Sao vậy?" Dường như anh không thấy có gì sai, hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
Thư Căng im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi dọn hết đồ ăn ra bàn, Thư Căng xới hai bát cơm, một bát đưa cho Thích Thời Yến đã ngồi vào bàn, một bát đặt trước mặt cô.
Rõ ràng đang ở nhà mình nhưng cô lại thấy vô cùng mất tự nhiên, Thích Thời Yến thì ngược lại, trông dáng vẻ anh vô cùng thoải mái như đang ở nhà.
Thư Căng trước giờ luôn chỉ nấu cho mình cô nên không mua nhiều nguyên liệu. Trên bàn chỉ có một đĩa cá chiên sốt, một đĩa trứng xào cà chua và một bát canh dưa chuột nấu trứng.
Hình thức bắt mắt, mùi vị thơm ngon.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thích, tôi không có nhiều nguyên liệu nên chỉ có thể làm hai món đơn giản này thôi." Thư Căng Căng thẳng nói: "Nếu tổng giám đốc Thích không thích chắc chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.