Chương 20: Ký ức
Teamiri
19/12/2016
-Uhm. Cậu ra ngoài đi!
Yan cười nửa miệng. Nụ cười xen lẫn cái vị đắng ...
-Tôi muốn hỏi cậu điều này, Yan à...
Tại sao lại đối xử như vậy với tôi...?
-Ra ngoài!!!
Yan đẩy nó ra cửa chính. Nó vẫn cố ở trong...
-Tại sao lại như thế...?
- Tối qua cậu đi đâu?
-Việc này có liên quan gì?
-TÔI ĐANG HỎI VÀ VIỆC CỦA CẬU LÀ TRẢ LỜI???
Yan nắm lấy vai Jun rồi hét lớn. Lần đầu tiên nó
thấy Yan như vậy..
-Tôi đi với Moo...?
Yan buông tay mình xuống khỏi người nó. Cầm
lên tay điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi dài, cậu thở nhẹ
một hơi phả vào mặt nó...
-Với Moo? Haha
Yan cười mà đắng lòng...
-Cậu hút thuốc à?
-Trả lời tiếp đi...
-Phải. Tôi với Moo đang yêu nhau. Hôm qua hẹn
hò.
-Uhm. Vui thật! Tôi có hỏi cậu đâu!
-Uhm. Thế thì coi như tôi trả lời cho vi khuẩn
nghe đi.
-Cậu!!!
- Tôi vậy đấy. 5 năm qua cậu có quan tâm
tôi như thế nào đâu, mà quan tâm tới việc hôm
qua tôi làm gì!!!
-Cậu ra ngoài đi! CÚT ra ngoài cho tôi...!!!
Yan đẩy nó ra khỏi phòng và khóa trái của lại. .
.....
****
Ở căn phòng u ám đó, những ký ức lại hiện về...
5 năm trước....
“ - Hôm nay sinh nhật Moo, tôi không để cậu ấy
một mình được!
-Còn tôi thì sao?”
Yan đứng một mình giữa cái lạnh giá rét. Thất
vọng, buồn bã. Tất cả như chìm trước mắt.
“Tôi không thể là thiên thần trong mắt cậu. Tôi
cũng chẳng học giỏi được hơn cậu và thậm chí là
cậu ta. Vậy tôi phải làm gì để cậu không
rời bỏ tôi?
Làm gì để cậu và cậu ta không đến bên nhau.
Đúng rồi, hay là tôi chết...?
”
Yan như run rẩy giữa con phố vắng. Cậu đứng
nhìn dòng xe qua lại trên đường. 1, 2, 3, 4, 5...
Rồi chúng cũng thưa dần. Chỉ cần đứng đó nhắm
mắt thôi, nhưng cái chết đâu dễ như vậy... cậu
sợ... Dĩ nhiên rồi. Ai chẳng sợ cái chết... Lúc này
dường như chỉ còn một chiếc xe phân phối lớn
đi qua...
Cậu tiến tới, nhắm mắt và...
Trước mắt cậu là ánh sáng chói chang, trộn lẫn
với tiếng rít phanh và tiếng còi xe.
Cậu nhìn thấy nụ cười của Jun lấp lánh trong ánh
sáng đó... Cậu cũng mỉm cười. Và chìm trong giấc
ngủ...
*****
-Cậu chủ Yan à.. Cậu tỉnh lại rồi...!
-A..! Tôi đang ở đâu vậy?
Cậu cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.
-Ở bệnh viện chứ ở đâu!
Tiếng một người đàn ông chen vào..
-Bố!
Cậu cất tiếng gọi, cậu thấy bố mình, cạnh bố là mẹ cậu ấy đang khóc thút thít...
-Mày còn nhớ tao là bố mày à?
-Dạ. Bố cứ đùa!
Yan cười trừ nhưng trong người vẫn hết sức đau
đớn, cảm thấy khó chịu như có tảng đá bọc khắp
người. Cậu nhìn lại người mình. Bị bó bột toàn
thân. Gãy xương cổ, và xương chân tay.
-Tao giống đang đùa à? Sinh mày ra, cưng chiều
mày, làm sai cái gì mà mày đối xử với bố mẹ
mày như thế? Khắp mình mẩy mày như thế này. Chắc là đầu mày cũng có vấn đề!
-Con xin lỗi..
Yan phải nằm bất tỉnh trong 2 ngày liên tục bây
giờ mới tỉnh dậy... Bố mẹ cậu đứng lên ngồi
xuống không yên, bỏ mặc công việc đến ngồi
đây.
-Ông không thấy con nó đang như thế à?
Mẹ cậu tiếp lời bố cậu.
-Tôi phải nói cho nó tỉnh táo đầu óc!
Yan chỉ im lặng. Cậu muốn nghoảnh vào phía trong để bố mẹ không thấy mình rơi nước mắt. Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể nằm bất động ở một tư thế, nước mắt cứ rơi, cứ rơi...
-Đừng khóc nữa bố mẹ xin lỗi con.
-Ngoan đi con... Cố gắng lên con! Bố sai rồi... sai rồi...!
****
2 tháng trôi qua...
-Do chấn thương mạnh. Các đoạn xương bị vỡ thành nhiều mảnh. Việc nối liền chúng được với nhau quả là kỳ tích. Hai người nhìn xem. Ở xương cổ và xương tay gần như hoàn thiện, tập luyện một thời gian sẽ hồi phục như bình thường. Tuy nhiên chân cậu ấy...
-Chân của nó sao hả bác sĩ....?
-Khả năng đi lại được là rất thấp... Các cơ dính liền nhau. Gần chỗ khớp gối, máu tụ lâu ngày tạo thành khối u lớn. Các cơ sẽ dần bị tê liệt và teo dần. Việc phẫu thuật quả thực rất khó khăn...
Lời cuả bác sĩ làm bố mẹ Yan rụng rời tay chân...
(Tác giả bịa nên có phần nào không đúng với y học xin thứ lỗi nhé!)
*****
-Bố nghe nói, ở bên Singapore người ta có thể chữa được bệnh này. Con sẽ sang đó chữa trị một thời gian và làm việc gì con thích khi thôi bệnh nhé!
-Con muốn ở đây thôi bố à!
-Tại sao? Con muốn tàn phế suốt đời à?
-Ở đây còn có người đó. Con sợ nếu đi xa sẽ đánh mất cậu ấy!
-Con à. Nhìn lại mình xem. Cô gái nào thèm yêu một đứa tàn phế chứ. Chữa khỏi bệnh, tất cả vẫn chưa muộn...
Yan nhìn lại mình. Quả thực bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài thân xác yếu ớt...
"Nhan sắc và những gì bên ngoài sẽ dần phai tàn nhưng giá trị tâm hồn thì sẽ tồn tại mãi mãi"
-Bố à. Con sẽ đi. Sẽ cố gắng học tập sau khi khỏi bệnh nhưng bố phải hứa với con một chuyện...
-Bố hứa, bố hứa.... Bố sẽ làm tất cả...
-Trong thời gian con đi, bố phải nắm vững tất cả các hoạt động của Jun cho con... Cô ấy làm gì? Cô ấy học trường đại học nào? Cô ấy ...yêu ai? Cô ấy ở nhà nào?... Bố phải gửi tất cả sang cho con, được chứ?
-Vâng... Thưa cậu lớn của tôi. Bố sẽ làm. Chỉ cần con mạnh khỏe!
****
"Ngày ... tháng.... năm...
Jun à. Ngày mai là ngày tôi nằm trên bàn mổ. Tôi chỉ cảm thấy hơi sợ thôi... Hôm nay tôi lại nhận được hình cậu. Cô gái tóc dài, lại còn mặc váy nữa. Thật là xấu xí quá mức luôn. hì hì..."
"Ngày... tháng... năm...
Tôi vừa tỉnh dậy được một tiếng. Thật tuyệt vời là ca mổ thành công... Tôi chỉ thấy hơi hơi đau thôi. Bác sĩ bảo tôi 3 tháng nữa sẽ đi lại được bình thường. Tôi rất vui...."
....
"Ngày ... tháng ... năm...
Hôm nay cậu cười với cái Mi thật tươi. Sao vắng tôi mà cậu vẫn cười được hả? "
"Cậu ngày càng xấu xí ra. Xấu xí ấy vậy mà mấy tên mắt hí nào lại cứ dở hơi công khai tỏ tình với cậu. Tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng. Rất may, cậu đã thay tôi cho mấy tên biến thái đó một trận tơi bời"
"Thời gian chờ đợi thôi bệnh thật là buồn. Tôi đang học toán Jun à. Không hiểu sao bây giờ tôi lại thấy những con số thật thú vị.... "
...
"Ngày tôi khỏi chân... Tôi đã cố gắng rất nhiều để tập luyện và đi lại được như ngày hôm nay. Nhìn vào gương, tôi lại phong độ như ngày nào rồi, đẹp trai và chuẩn men nhé"
....
"Hôm nay... Cậu đã nhập học ở một trường đại học danh tiếng. Tôi biết cậu giỏi mà. hì hì. Tôi cũng đang cố gắng để học được hơn cậu...."
....
"Hôm nay cậu lại đến hát ở quán coffee đó. Hát gì mà dở ẹc à... Nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ rơi... Tôi cũng thường hát để hình ảnh cậu ở bên tôi, cậu có thế không?"
.....
"Cậu chuyển đến khu nhà mới. Ngôi nhà có màu sơn trắng giản dị thuần khiết như cậu vậy. Nơi đó có dàn hoa bao quanh. Chiếc xích đu dưới bóng cây... Làn cỏ xanh mượt lung linh giữa sáng mai. Nơi đấy còn ngắm được bình minh và hoàng hôn... Khung cảnh thật tuyệt phải không? Cậu thật ngốc, ngôi nhà như thế làm sao mà cậu có thể mua với giá rẻ nếu không có tôi chứ...v...v"
....
Yan cười nửa miệng. Nụ cười xen lẫn cái vị đắng ...
-Tôi muốn hỏi cậu điều này, Yan à...
Tại sao lại đối xử như vậy với tôi...?
-Ra ngoài!!!
Yan đẩy nó ra cửa chính. Nó vẫn cố ở trong...
-Tại sao lại như thế...?
- Tối qua cậu đi đâu?
-Việc này có liên quan gì?
-TÔI ĐANG HỎI VÀ VIỆC CỦA CẬU LÀ TRẢ LỜI???
Yan nắm lấy vai Jun rồi hét lớn. Lần đầu tiên nó
thấy Yan như vậy..
-Tôi đi với Moo...?
Yan buông tay mình xuống khỏi người nó. Cầm
lên tay điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi dài, cậu thở nhẹ
một hơi phả vào mặt nó...
-Với Moo? Haha
Yan cười mà đắng lòng...
-Cậu hút thuốc à?
-Trả lời tiếp đi...
-Phải. Tôi với Moo đang yêu nhau. Hôm qua hẹn
hò.
-Uhm. Vui thật! Tôi có hỏi cậu đâu!
-Uhm. Thế thì coi như tôi trả lời cho vi khuẩn
nghe đi.
-Cậu!!!
- Tôi vậy đấy. 5 năm qua cậu có quan tâm
tôi như thế nào đâu, mà quan tâm tới việc hôm
qua tôi làm gì!!!
-Cậu ra ngoài đi! CÚT ra ngoài cho tôi...!!!
Yan đẩy nó ra khỏi phòng và khóa trái của lại. .
.....
****
Ở căn phòng u ám đó, những ký ức lại hiện về...
5 năm trước....
“ - Hôm nay sinh nhật Moo, tôi không để cậu ấy
một mình được!
-Còn tôi thì sao?”
Yan đứng một mình giữa cái lạnh giá rét. Thất
vọng, buồn bã. Tất cả như chìm trước mắt.
“Tôi không thể là thiên thần trong mắt cậu. Tôi
cũng chẳng học giỏi được hơn cậu và thậm chí là
cậu ta. Vậy tôi phải làm gì để cậu không
rời bỏ tôi?
Làm gì để cậu và cậu ta không đến bên nhau.
Đúng rồi, hay là tôi chết...?
”
Yan như run rẩy giữa con phố vắng. Cậu đứng
nhìn dòng xe qua lại trên đường. 1, 2, 3, 4, 5...
Rồi chúng cũng thưa dần. Chỉ cần đứng đó nhắm
mắt thôi, nhưng cái chết đâu dễ như vậy... cậu
sợ... Dĩ nhiên rồi. Ai chẳng sợ cái chết... Lúc này
dường như chỉ còn một chiếc xe phân phối lớn
đi qua...
Cậu tiến tới, nhắm mắt và...
Trước mắt cậu là ánh sáng chói chang, trộn lẫn
với tiếng rít phanh và tiếng còi xe.
Cậu nhìn thấy nụ cười của Jun lấp lánh trong ánh
sáng đó... Cậu cũng mỉm cười. Và chìm trong giấc
ngủ...
*****
-Cậu chủ Yan à.. Cậu tỉnh lại rồi...!
-A..! Tôi đang ở đâu vậy?
Cậu cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.
-Ở bệnh viện chứ ở đâu!
Tiếng một người đàn ông chen vào..
-Bố!
Cậu cất tiếng gọi, cậu thấy bố mình, cạnh bố là mẹ cậu ấy đang khóc thút thít...
-Mày còn nhớ tao là bố mày à?
-Dạ. Bố cứ đùa!
Yan cười trừ nhưng trong người vẫn hết sức đau
đớn, cảm thấy khó chịu như có tảng đá bọc khắp
người. Cậu nhìn lại người mình. Bị bó bột toàn
thân. Gãy xương cổ, và xương chân tay.
-Tao giống đang đùa à? Sinh mày ra, cưng chiều
mày, làm sai cái gì mà mày đối xử với bố mẹ
mày như thế? Khắp mình mẩy mày như thế này. Chắc là đầu mày cũng có vấn đề!
-Con xin lỗi..
Yan phải nằm bất tỉnh trong 2 ngày liên tục bây
giờ mới tỉnh dậy... Bố mẹ cậu đứng lên ngồi
xuống không yên, bỏ mặc công việc đến ngồi
đây.
-Ông không thấy con nó đang như thế à?
Mẹ cậu tiếp lời bố cậu.
-Tôi phải nói cho nó tỉnh táo đầu óc!
Yan chỉ im lặng. Cậu muốn nghoảnh vào phía trong để bố mẹ không thấy mình rơi nước mắt. Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể nằm bất động ở một tư thế, nước mắt cứ rơi, cứ rơi...
-Đừng khóc nữa bố mẹ xin lỗi con.
-Ngoan đi con... Cố gắng lên con! Bố sai rồi... sai rồi...!
****
2 tháng trôi qua...
-Do chấn thương mạnh. Các đoạn xương bị vỡ thành nhiều mảnh. Việc nối liền chúng được với nhau quả là kỳ tích. Hai người nhìn xem. Ở xương cổ và xương tay gần như hoàn thiện, tập luyện một thời gian sẽ hồi phục như bình thường. Tuy nhiên chân cậu ấy...
-Chân của nó sao hả bác sĩ....?
-Khả năng đi lại được là rất thấp... Các cơ dính liền nhau. Gần chỗ khớp gối, máu tụ lâu ngày tạo thành khối u lớn. Các cơ sẽ dần bị tê liệt và teo dần. Việc phẫu thuật quả thực rất khó khăn...
Lời cuả bác sĩ làm bố mẹ Yan rụng rời tay chân...
(Tác giả bịa nên có phần nào không đúng với y học xin thứ lỗi nhé!)
*****
-Bố nghe nói, ở bên Singapore người ta có thể chữa được bệnh này. Con sẽ sang đó chữa trị một thời gian và làm việc gì con thích khi thôi bệnh nhé!
-Con muốn ở đây thôi bố à!
-Tại sao? Con muốn tàn phế suốt đời à?
-Ở đây còn có người đó. Con sợ nếu đi xa sẽ đánh mất cậu ấy!
-Con à. Nhìn lại mình xem. Cô gái nào thèm yêu một đứa tàn phế chứ. Chữa khỏi bệnh, tất cả vẫn chưa muộn...
Yan nhìn lại mình. Quả thực bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài thân xác yếu ớt...
"Nhan sắc và những gì bên ngoài sẽ dần phai tàn nhưng giá trị tâm hồn thì sẽ tồn tại mãi mãi"
-Bố à. Con sẽ đi. Sẽ cố gắng học tập sau khi khỏi bệnh nhưng bố phải hứa với con một chuyện...
-Bố hứa, bố hứa.... Bố sẽ làm tất cả...
-Trong thời gian con đi, bố phải nắm vững tất cả các hoạt động của Jun cho con... Cô ấy làm gì? Cô ấy học trường đại học nào? Cô ấy ...yêu ai? Cô ấy ở nhà nào?... Bố phải gửi tất cả sang cho con, được chứ?
-Vâng... Thưa cậu lớn của tôi. Bố sẽ làm. Chỉ cần con mạnh khỏe!
****
"Ngày ... tháng.... năm...
Jun à. Ngày mai là ngày tôi nằm trên bàn mổ. Tôi chỉ cảm thấy hơi sợ thôi... Hôm nay tôi lại nhận được hình cậu. Cô gái tóc dài, lại còn mặc váy nữa. Thật là xấu xí quá mức luôn. hì hì..."
"Ngày... tháng... năm...
Tôi vừa tỉnh dậy được một tiếng. Thật tuyệt vời là ca mổ thành công... Tôi chỉ thấy hơi hơi đau thôi. Bác sĩ bảo tôi 3 tháng nữa sẽ đi lại được bình thường. Tôi rất vui...."
....
"Ngày ... tháng ... năm...
Hôm nay cậu cười với cái Mi thật tươi. Sao vắng tôi mà cậu vẫn cười được hả? "
"Cậu ngày càng xấu xí ra. Xấu xí ấy vậy mà mấy tên mắt hí nào lại cứ dở hơi công khai tỏ tình với cậu. Tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng. Rất may, cậu đã thay tôi cho mấy tên biến thái đó một trận tơi bời"
"Thời gian chờ đợi thôi bệnh thật là buồn. Tôi đang học toán Jun à. Không hiểu sao bây giờ tôi lại thấy những con số thật thú vị.... "
...
"Ngày tôi khỏi chân... Tôi đã cố gắng rất nhiều để tập luyện và đi lại được như ngày hôm nay. Nhìn vào gương, tôi lại phong độ như ngày nào rồi, đẹp trai và chuẩn men nhé"
....
"Hôm nay... Cậu đã nhập học ở một trường đại học danh tiếng. Tôi biết cậu giỏi mà. hì hì. Tôi cũng đang cố gắng để học được hơn cậu...."
....
"Hôm nay cậu lại đến hát ở quán coffee đó. Hát gì mà dở ẹc à... Nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ rơi... Tôi cũng thường hát để hình ảnh cậu ở bên tôi, cậu có thế không?"
.....
"Cậu chuyển đến khu nhà mới. Ngôi nhà có màu sơn trắng giản dị thuần khiết như cậu vậy. Nơi đó có dàn hoa bao quanh. Chiếc xích đu dưới bóng cây... Làn cỏ xanh mượt lung linh giữa sáng mai. Nơi đấy còn ngắm được bình minh và hoàng hôn... Khung cảnh thật tuyệt phải không? Cậu thật ngốc, ngôi nhà như thế làm sao mà cậu có thể mua với giá rẻ nếu không có tôi chứ...v...v"
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.