Chương 19: Phũ phàng
Teamiri
19/12/2016
****
-Cậu về đi, đưa tớ đến đây được rồi!
-Hi. Uhm.
Moo nhẹ hôn lên trán nó rồi lên xe ra về.
****
Đông hồ đã điểm 12h đêm. Nó nằm dài trên
chiếc giường nhỏ...
-Cậu gọi giờ này là ý gì?
Nó trả lời trong trạng thái không mấy hào hứng.
-Cậu ngủ chưa?
-Rồi!
-Rồi mà còn nghe điện thoại?
-Uh. Tôi tắt máy ngủ bây giờ đây!
-Khoan đã...
-Sao? Có chuyện gì nói mau đi?
-Hôm nay cậu đi đâu đấy?
-Tôi đi có việc quan trọng!
-Việc quan trọng?
-Uhm. Thế còn cậu?
-Tôi đi gặp gái! Cậu đi ngủ đi..
-Uhm...
(Gái? Thực ra thì tôi cũng biết rồi, ôm hôn thắm
thiết thế cơ mà)
-Chúc...
Yan chưa kịp chúc nó ngủ ngon thì nó đã tắt
máy một cách phũ phàng.
****
Nơi ngõ vắng bóng người, ánh đèn đường dần
tắt. Cậu ngồi bên góc đường nhắm mắt khẽ thở
dài.
Yan đã thấy được cảnh thân thiết của hai người
đó.
"Việc quan trọng" với Jun là hẹn hò với Moo ư..?
*****
-Trong thời gian gần đây, các công ty quảng cáo
mọc lên ngày càng nhiều. Chúng ta không thể
không đề phòng, và cải tiến mình.
Theo tôi cần
thêm phương án làm khác biệt với những công
ty khác. Mời những gương mặt hot mới nổi trong
giới nghệ sĩ làm gương mặt đại diện độc quyền.
Mọi người nghĩ sao?
-Ý kiến này rất hay!
Mọi người trong công ty nó đều gật đầu đồng ý
và tiếp tục nghe ý kiến của chị trưởng phòng kế
hoạch.
- Ngày mai tôi sẽ mời gương mặt đại diện đến
đây. Việc này sẽ do cô Jun phụ trách đàm phán.
Được chứ?
-Vâng thưa chị.
Nó vui vẻ đồng ý vì được giao phó một công việc
quan trọng.
******
Chiều hôm sau
-Em đi theo địa chỉ này đi. Cậu ta không chịu
đến đây, bắt buộc chúng ta phải đến tận nơi
thuyết phục rồi.
-Dạ. Ca sĩ gì mà chảnh thế nhỉ?
-Anh ta được nhiều doanh nghiệp mời, chảnh cũng là chuyện bình thường thôi. Em cố gắng giúp công ty nhé!
-Dạ!
***
Bước xuống xe, trước mắt nó lúc này là khách sạn G.E.
-Tôi là Jun, người đại diện công ty GG&MN...
-Chị đi theo tôi.
Người quản lý dẫn nó lên phòng ca sĩ nọ. Không cần cô giới thiệu thêm thông tin.
-Chị ở đây đợi anh ấy nhé!
-Vâng!
Phòng của người này rất kỳ lạ. Chỉ thấp thoáng chút ánh sáng xanh của đèn ngủ. Người này chắc chắn là có cuộc sống khá lạnh lẽo. Nó có đôi chút sợ.
Nó ngồi trên ghế sofa.
Bất chợt một bóng đen ngồi đối diện phía nó. Hắn đang mặc trên người áo choàng tắm. Toát ra một vẻ quyến rũ kỳ lạ... Thế nhưng, tuyệt nhiên bóng tối lại che khuất mặt hắn.
Cô có chút ớn lạnh...
Rồi cô đứng bật dậy và nói...
-Chào anh, tôi đến từ công ty GG&MN...bla... bla.. Công ty tôi mong được hợp tác với anh.
Cô đưa tay ra để bắt tay với hắn... Hắn không có cử chỉ nào thế nên cô lại thu tay lại. Hắn chậm rãi tiếp lời...
-Tôi biết!
"Giọng nói này?"
-Vậy anh đồng ý hợp tác với chúng tôi chứ?
Hắn cười nửa miệng. Rồi nói.
-Cô còn chưa biết tên tôi?
-À... Tên anh?
-Để lát nữa...
-Anh sẽ hợp tác chứ? Chúng tôi sẽ đem mức giá cao nhất..
Hắn đứng dậy, vòng ra phía sau nó. Tay siết chặt eo ôm nó, đặt tay mình lên tay nó. Ghé sát má, hắn cất lời nói, hơi ấm có hương bạc hà sang nó...
-Còn phải xem thái độ của cô!
Hơi ấm khiến nó có chút rung động, tim đập thình thịch.
Nó lấy bình tĩnh 5s, sau đó lấy chân đạp mạnh lên chân hắn, dùng cùi chỏ thúc vào bụng, làm hắn đau điếng..
-Này!!! Cô làm cái quái gì vậy?
-Còn phải hỏi, tôi đùa với cậu à!!! Đừng nói là tắt đèn, ngay cả cậu biến thành tro tôi cũng nhận ra, Yan ạ !
@@!
Yan ôm đứng thẳng dậy. Cậu lại kéo toang rèm cửa. Màu tối bỗng nhiên chuyển sang màu sáng chói mắt..
Nó lấy tay che ánh sáng đập vào mắt mình. Người con trai như tỏa sáng trước mắt nó.
-Tôi cũng đâu có đùa với cậu. Ra ngoài!!!
-Cậu không định đuổi tôi chứ?
Yan nhấc điện thoại lên..
-Quản lý, lôi cô ta ra ngoài!
-Thôi để tôi tự đi....
-Cậu về đi, đưa tớ đến đây được rồi!
-Hi. Uhm.
Moo nhẹ hôn lên trán nó rồi lên xe ra về.
****
Đông hồ đã điểm 12h đêm. Nó nằm dài trên
chiếc giường nhỏ...
-Cậu gọi giờ này là ý gì?
Nó trả lời trong trạng thái không mấy hào hứng.
-Cậu ngủ chưa?
-Rồi!
-Rồi mà còn nghe điện thoại?
-Uh. Tôi tắt máy ngủ bây giờ đây!
-Khoan đã...
-Sao? Có chuyện gì nói mau đi?
-Hôm nay cậu đi đâu đấy?
-Tôi đi có việc quan trọng!
-Việc quan trọng?
-Uhm. Thế còn cậu?
-Tôi đi gặp gái! Cậu đi ngủ đi..
-Uhm...
(Gái? Thực ra thì tôi cũng biết rồi, ôm hôn thắm
thiết thế cơ mà)
-Chúc...
Yan chưa kịp chúc nó ngủ ngon thì nó đã tắt
máy một cách phũ phàng.
****
Nơi ngõ vắng bóng người, ánh đèn đường dần
tắt. Cậu ngồi bên góc đường nhắm mắt khẽ thở
dài.
Yan đã thấy được cảnh thân thiết của hai người
đó.
"Việc quan trọng" với Jun là hẹn hò với Moo ư..?
*****
-Trong thời gian gần đây, các công ty quảng cáo
mọc lên ngày càng nhiều. Chúng ta không thể
không đề phòng, và cải tiến mình.
Theo tôi cần
thêm phương án làm khác biệt với những công
ty khác. Mời những gương mặt hot mới nổi trong
giới nghệ sĩ làm gương mặt đại diện độc quyền.
Mọi người nghĩ sao?
-Ý kiến này rất hay!
Mọi người trong công ty nó đều gật đầu đồng ý
và tiếp tục nghe ý kiến của chị trưởng phòng kế
hoạch.
- Ngày mai tôi sẽ mời gương mặt đại diện đến
đây. Việc này sẽ do cô Jun phụ trách đàm phán.
Được chứ?
-Vâng thưa chị.
Nó vui vẻ đồng ý vì được giao phó một công việc
quan trọng.
******
Chiều hôm sau
-Em đi theo địa chỉ này đi. Cậu ta không chịu
đến đây, bắt buộc chúng ta phải đến tận nơi
thuyết phục rồi.
-Dạ. Ca sĩ gì mà chảnh thế nhỉ?
-Anh ta được nhiều doanh nghiệp mời, chảnh cũng là chuyện bình thường thôi. Em cố gắng giúp công ty nhé!
-Dạ!
***
Bước xuống xe, trước mắt nó lúc này là khách sạn G.E.
-Tôi là Jun, người đại diện công ty GG&MN...
-Chị đi theo tôi.
Người quản lý dẫn nó lên phòng ca sĩ nọ. Không cần cô giới thiệu thêm thông tin.
-Chị ở đây đợi anh ấy nhé!
-Vâng!
Phòng của người này rất kỳ lạ. Chỉ thấp thoáng chút ánh sáng xanh của đèn ngủ. Người này chắc chắn là có cuộc sống khá lạnh lẽo. Nó có đôi chút sợ.
Nó ngồi trên ghế sofa.
Bất chợt một bóng đen ngồi đối diện phía nó. Hắn đang mặc trên người áo choàng tắm. Toát ra một vẻ quyến rũ kỳ lạ... Thế nhưng, tuyệt nhiên bóng tối lại che khuất mặt hắn.
Cô có chút ớn lạnh...
Rồi cô đứng bật dậy và nói...
-Chào anh, tôi đến từ công ty GG&MN...bla... bla.. Công ty tôi mong được hợp tác với anh.
Cô đưa tay ra để bắt tay với hắn... Hắn không có cử chỉ nào thế nên cô lại thu tay lại. Hắn chậm rãi tiếp lời...
-Tôi biết!
"Giọng nói này?"
-Vậy anh đồng ý hợp tác với chúng tôi chứ?
Hắn cười nửa miệng. Rồi nói.
-Cô còn chưa biết tên tôi?
-À... Tên anh?
-Để lát nữa...
-Anh sẽ hợp tác chứ? Chúng tôi sẽ đem mức giá cao nhất..
Hắn đứng dậy, vòng ra phía sau nó. Tay siết chặt eo ôm nó, đặt tay mình lên tay nó. Ghé sát má, hắn cất lời nói, hơi ấm có hương bạc hà sang nó...
-Còn phải xem thái độ của cô!
Hơi ấm khiến nó có chút rung động, tim đập thình thịch.
Nó lấy bình tĩnh 5s, sau đó lấy chân đạp mạnh lên chân hắn, dùng cùi chỏ thúc vào bụng, làm hắn đau điếng..
-Này!!! Cô làm cái quái gì vậy?
-Còn phải hỏi, tôi đùa với cậu à!!! Đừng nói là tắt đèn, ngay cả cậu biến thành tro tôi cũng nhận ra, Yan ạ !
@@!
Yan ôm đứng thẳng dậy. Cậu lại kéo toang rèm cửa. Màu tối bỗng nhiên chuyển sang màu sáng chói mắt..
Nó lấy tay che ánh sáng đập vào mắt mình. Người con trai như tỏa sáng trước mắt nó.
-Tôi cũng đâu có đùa với cậu. Ra ngoài!!!
-Cậu không định đuổi tôi chứ?
Yan nhấc điện thoại lên..
-Quản lý, lôi cô ta ra ngoài!
-Thôi để tôi tự đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.