Chương 37: Kế Hoạch cưa gái
Đồng St Bự Nguyễn , Bí Ngô
08/12/2015
Ngày thi cuối cùng cũng đã kết thúc nó và Hoàng Nhi trỡ về nhà, tâm trạng nó lúc này hết sức thoải mái miệng luôn mĩm cười. Trái lại với Hoàng Nhi tâm trạng càng lúc càng tệ đi, vì ngày kết thúc thi cử cũng là lúc lễ đính hôn của Quốc Huy và Sally lại đến gần .
Cứ nghĩ đến điều này khuôn mặt Hoàng Nhi lại đượm buồn, nhiều lần nó muốn an ủi Hoàng Nhi nhưng chỉ sợ làm giá buốt con tim của Hoàng Nhi thêm , nên nó đành thôi .
- Minh Anh ! lên đây – anh từ trên gọi xuống .
- Em nghe ộp pa – mắt nó long lanh nhìn lên .
- Này ! con lợn cô nghiêm túc tí đi, lên đây nhanh – anh cau mày ra lệnh .
- Òhm – nó nói rồi lật đật chạy lên .
Mở cửa phòng nó bước vào trong kéo ghế ngồi, giờ thì quá quen với việc này rồi. Nó không bị anh la mắng khi vào phòng nữa .
- Gì đó, à hẹn hò luôn bây giờ hã .
- Cô bớt yêu bản thân mình đi – anh cốc lên đầu nó cái nhẹ .
- Ui, chứ chuyện gì mà trịnh trọng vậy thiếu gia Hoàng Long. – tay xoa lên trán .
- hôm nay có bận gì không, đi chơi không . – anh hỏi cọc lóc .
- Gì nhắc lại coi – nó rít lên .
Thói quen của anh thứ nhất là điềm tĩnh, thứ hai là không bộc lộ thái độ , cái tật xấu còn lại là nói chuyện không bao giờ nhắc hai lần, cái thứ nhất và cái thứ hai nó đã chinh phục được rồi, chỉ còn duy nhất cái thứ ba là nó chưa bao giờ chọc được anh để anh nhắc hai lần.
Thái độ anh vẫn ung dung lật từng trang sách đão mắt đọc mặt kệ cho nó đang rối rít vì câu nói khi nãy.
- Thật chứ, đi thì đi mấy giờ .
- Bây giờ – anh nói cọc lóc .
- Hã, bây giờ…mà mới nói chuẩn bị sao kịp. – nó phụng phịu .
Anh bỏ cuốn tạp chí sang một bên rồi khoanh tay nhếch mặt nhìn nó .
- Minh Anh, cô có đẹp chổ nào đâu mà sữa soạn làm gì, thay đồ rồi đi thôi .
Những lời anh nói nó ngẫm lại thấy cũng đúng, trước giờ ở nhà nó ăn mặt lôi thôi hay gọn gàn, tóc tai như thế nào thậm chí lúc ngủ xấu như nào anh cũng chứng kiến hết rồi, giờ cũng là đi với anh thôi mà có gì đâu phải chuẩn bị .
- Ừm đợi tí. mà thôi . – nó đột nhiên thay đổi .
- Lại sao nữa !
- Hoàng Nhi ở nhà có mình à, mà anh biết rồi đó chẵng phải ngày mai lễ đính hôn của Quốc Huy …
- Tôi phải ở bên cậu ấy lúc này, giờ Hoàng Nhi buồn lắm mà tôi chẳng thể nói với được với cậu ấy câu nào. – mặt nó chùn xuống, nói tiếp .
- Tôi phần nào hiểu được cảm giác đau lòng lúc này, nó như sát muối vào tim vậy . – dòng nước mắt Minh Anh chãy ra .
Có phải là do sợi dây tờ hồng hay không, nhưng những lời nói của nó cũng chính là những suy nghĩ của anh trong mấy ngày qua, chẳng lẽ nó lại hiểu anh đến như vậy hay là chính nó là định mệnh của anh …
Kéo nó lại , anh ôm vào lòng…giờ đây nó đang tựa vào ngực anh mà khóc, khóc không phải vì anh hay vì nó mà là khóc cho một người bạn, một người em ...
- Nín đi, Hoàng Nhi sẽ không sao đâu, thời gian này cứ để con bé được yên – anh dịu dàng vuốt mái tóc nó .
- Trễ giờ, em về thay phòng thay áo quần đi, tôi đợi ở dưới . – đưa tay lau những nước mắt cho nó .
- Ừm . – nó nói rồi bước lẹ về phòng thay đồ.
" gì cơ mới gọi mình là EM à" - nó nghĩ vu vơ
Khi thấy nó vừa ra đến gần cửa Hoàng Nhi luống cuồng chạy ra về phòng đóng cửa nhẹ để không bị phát hiện .
Thật may mắn ngôi nhà thiết kế các phòng toàn bộ là cách âm, đã phần nào che dấu đi được tiếng khóc nấc lên của Hoàng Nhi, vì vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện càng khiến Hoàng Nhi đau lòng hơn, đã cố gắng suốt thời gian qua nhưng sau những lời nói lo lắng quan tâm của mọi người càng khiến bản thân không thể nào chịu đựng hơn được nữa, giờ đây Hoàng Nhi nhận ra được nhiều thứ rất nhiều thứ, trái tim minh rất yêu Quốc Huy vậy mà tại sao…tại sao suốt bao nhiêu năm vẫn không một lần bật đèn xanh, để giờ đây khi tình yêu sắp biến mất khõi tầm tay mới nhận ra trái tim mình cần Quốc Huy đến nhường nào .
Hoàng Nhi ngồi thu mình lại vào một căn phòng mà khóc nức nỡ .…
---
Nó về phòng sửa soạn quoa loa một chút, cũng chỉ là chiếc quần jean dài cùng chiếc áo pull size rộng tóc cột cao, rồi chạy lẹ sợ anh đợi lâu, vừa ra khõi phòng mắt nó vẫn lướt qua cánh cửa phòng Hoàng Nhi xót xa nhưng đành ngán ngẫm lắc đầu rồi chạy đi.
- Hoàng Long đi thôi. – nó chạy đến vỗ vai anh .
Mắt anh ngước ngước nhìn nhìn rồi bất giác cười một cái .
- Gì, mặt zậy xấu quá hà. Hay nên mặt váy mới hợp – nó nhìn trước nhìn sau .
- Được rồi, có bao giờ thấy lợn mà mang váy chưa? – anh nhoẽn môi cười .
Mặt nó đỏ ngượng lên vì lời trêu chọc của anh .
“ Hoàng Long, anh dám nói tôi là lợn ư, đừng tưởng tui sủng anh thì làm gì cũng được”- nó cau mày suy nghĩ rồi thuận chân đá cho anh một phát, chạy lên xe ngồi mặt cho anh đang nhăn nhó .
- Con lợn này ! – anh hơi cuối vì bị nó đá >”< .
Chạy trên đường anh với nó ngồi nói chuyện với nhau cười nói vui vẽ, anh chẳng như khi trước nữa chỉ biết gục và ừ và ờ nữa, mà là kiếm chuyện nói với nó nhiều hơn. Chở nó đến quán cà phê quen thuộc mà cả nhóm hay ngồi .
- Bọn tôi ở đây – Đăng Khôi gọi.
Nó đang lẽo đẽo sau lưng anh thì nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hớn hỡ chạy đến .
- Nị hão , nị hão hihi .
Đang kéo ghế bên cạnh Đăng Khôi ngồi vào thì anh đã nhanh chân ngồi xuống trước nó .
- Hoàng Long , anh galang hơn tôi tưởng đó - >”<
- Cảm ơn , cô !
Thôi thì coi như lần này galang cho anh, nó đành phải chạy sang ngồi cùng với Sally, mặt dù không thích cho lắm.
Sally cười chào nó lịch sự nhưng đáp lại nó chỉ gục đầu nhẹ cho qua .
- Hoàng Long, cảm ơn mày đã đưa Minh Anh đến đây . – Quốc Huy lên tiếng .
- … - nó có chút ngạc nhiên nhìn sang anh .
“ Biết ngay mà, đời nào lại có chuyện anh đối tốt với nó mà rũ nó đi chơi chứ, tên mõ vịt xấu xa, đê tiện ” – nó nghĩ
- Ừm, người tao đã đưa đến rồi, bây giờ tao có việc nên cần phãi đến công ty. – anh thản nhiên đáp , đồng thời đứng dậy .
- À tao cũng phải đi luôn, ké mày nhé Hoàng Long – Đăng Khôi cũng đứng dậy theo sau anh .
- Ừm, tối mai mày phải đến tham gia bữa tiệc của tao đó. – Quốc Huy .
- Nè, rồi ai chở tôi về ? – nó gọi to, nhưng mà anh chẳng thèm ngó ngàn đi thẳng một hơi .
- Tên biến thái – mặt nó bủn xịn .
- Cậu không sao chứ – Sally quay sang hỏi thăm .
- Ờ, không sao – nó nói cọc lóc .
Lúc nãy còn đông đủ bây giờ chỉ còn mỗi mình nó và cặp đôi đáng ghét kia đang làm Hoàng Nhi tổn thương, thật sự nó chẳng muốn ở đây thêm một chút nào .
- Cậu nhờ Hoàng Long hẹn tôi ra đây chắc hẳn có việc, vậy thì đừng vòng vo nữa nói luôn đi . – nó đi vào thẳng vấn đề.
- Wow, cứ tường Minh Anh ngờ nghệch ngờ đâu nhạy bén quá . – Quốc Huy trêu.
- Thật sự, tôi không muốn nói chuyện với hai người, vì các người mà Hoàng Nhi …- nó bực dọc .
- Thôi thôi cô bình tĩnh nghe tôi nói đi – Quốc Huy
Nó im lặng, khoanh tay trước ngực .
- Cậu uống gì , Minh Anh – Sally hỏi .
- Ờ, socola đá xây . – nó nói cọc lóc .
- Ồ, giống Hoàng Long nhỉ – Sally gật gật cái đầu .
“ hửm ??? giống anh ấy”
- Ừm – dù trong lòng đang thấy có chút vui vui nhưng nó cũng dã vờ lạnh lùng .
Sally đặt lên trên bàn cà phê một túi quần áo .
- Cái này, mình nhờ Minh Anh đưa cho Hoàng Nhi – Sally đẫy sang phía nó .
- Cái này ?? – nó chỉ vào túi đồ .
- Tối mai , nhờ cô nhất định phải đưa được Hoàng Nhi đến ...- Quốc Huy giọng ân cần .
Cả ba người cùng nhau nói chuyện suốt cả buổi chìu, nó cũng đồng ý và hứa chắc chắn sẽ làm hết sức để đi cùng với Hoàng Nhi đến tham gia bữa tiệc .
Chia tay Sally và Quốc Huy rời khỏi quán cà phê, hôm nay nó tự nhiên muốn đi bộ hóng gió nên từ chối Quốc Huy đèo về .
Sông Hàn gió chiều thổi lồng lộng hấc tung mái tóc nó, tuy có lạnh một chút nhưng nó cảm thấy vui vẻ không hề cô đơn, đưa nó đến với muôn vàng tâm trạng. Mới đó mà cũng thấm thoát gần nữa năm nó đến nhà anh, là may mắn hay là định mệnh sắp xếp như thế, môi nó khẽ cười hít thật sâu, dang rộng đôi cánh tay đón lấy gió …
- Đừng có làm mất mĩ quan đô thị như thế ! – hắn từ đâu xuất hiện trước mặt nó .
Nghe giọng nói quen thuộc, nó đoán ra được là ngay tức khắc, chỉ có tên ôn thần như hắn mới làm cho nó tụt cảm xúc. Mở mắt ra nó rít lên chửi hắn.
- Im đi, đồ khùng, gặp anh là chẳng thấy vui chút nào .
- Sao thế, tôi tưởng cô nhớ tôi lắm chứ – hắn nhoẽn môi .
Khi nãy hắn đang lấy xe đi vòng vòng, thì đi ngang qua con phố này thấy nó đang dạo liền tấp xe vào lề, rồi đuổi theo nó .
- Đồ điên, lại ảo tưởng sức mạnh – nó cười phá lên .
- Cô …- hắn ứ họng .
- Được rồi, đi xem phim không – hắn lên tiếng rũ nó .
- Tất nhiên là … KHÔNG – nó nói chậm từng chữ .
- Coi như cảm ơn cô chuyện sinh nhật, bổn thiếu gia đây không muốn nợ ân tình ai cả, à hay là cô sợ khi đi với tôi – hắn .
- Gì gì … ai sợ ai đi thì đi, đồ free mà cho thì nhận thôi – nó chống chế .
Nói rồi hắn kéo nó ra chiếc xe ô tô phân khối lớn, đội mũ bảo hiễm gài lại cho nó rất chu đáo, vừa ngồi lên xe là hắn rồ ga lên phóng như điên, tiếng bô nặc lên ồn ào hết cả con phố thanh bình .
- Tên điên, anh đi từ từ thôi – nó nói to vì xe chạy nhanh lắp mất tiếng nói .
- Cô sợ thì ôm vào . – hắn hét lên .
Biết thế nào hắn cũng dỡ trò, ngay sau câu nói hắn liền rú ga thêm nhanh nữa làm nó hoảng hốt bất đắt dĩ phãi ốm lấy hắn.
Phía trước mặt dầu đang chăm chú lái xe, nhưng khi vừa được nó ôm môi hắn liền cười nhoẽn lên …
Vừa đến lotte mat hắn kéo nó vào cửa hàng gà rán đặt nó ngồi xuống ghế, rồi nhanh chân đến quầy gọi một suất gà lớn .
- Ăn đi, ăn lẹ rồi đi coi phim . – hắn cười hì hì .
- Nè, có mời đi ăn cũng hỏi người ta thích gì chứ – nó cau mày .
- Không ăn, thì nhịn . – hắn cầm cái đùi gà cho vào miệng vừa nói .
Nghĩ lại nó cảm thấy hắn thật trẽ con, đúng hơn như giới trẽ bây giờ đang nói là “ TRẼ TRÂU”. dù gì con người hắn bây giờ nó cũng một phần nào đó hiểu được, hắn lúc nào cũng tỏ ra ương ngạnh nhưng đó là sự quan tâm mà hắn muốn truyền đến, nó lắc đầu buồn cười vì thái độ của hắn rồi cũng tập trung vào xơi gà .
Coi phim xong hắn kéo nó sang HELIO chơi bời chán chê rồi hắn lại lôi nó sang ASIAN PARK ( công viên châu á ở Đà Nẵng ) .
- Gì gì nữa ? – nó buông mạnh cánh tay hắn ra .
- Đi chơi …- hắn nhếch mặt trã lời .
- Thôi thôi chừng đó đủ rồi tôi phãi về nhà nữa trễ rồi. – nó xua tay từ chối .
- Mới 9 giờ mà trễ gì. – hắn phản bác ý kiến của nó .
- Anh không trễ nhưng tôi thì trễ OK – mặt nó nghiêm nghị .
- Ừ .
Hắn ừ rồi quay lưng đi không nói thêm gì cả ..
- Nè anh đi đâu nữa – nó gọi .
- Đi lấy xe chẳng phải cô bảo muốn đi về sao .
Nghe được câu trã lời của hắn nó lật đật chạy theo về phía hắn .
----
Đến công ty xem xét vài báo cáo xong xuôi cũng đã xế chiều, anh lấy điện thoại gọi cho Quốc Huy thì biết nó đã sớm đi về rồi nên anh thôi qua chở mà về thẳng một hơi .
Về đến nhà, anh nhìn quanh nhưng không thấy nó đâu mà chỉ thấy Hoàng Nhi ngồi im như tượng mặt cho tivi vẫn còn hoạt động .
- Nhi . – anh gọi nhưng không có hồi đáp .
Hoàng Nhi cứ dán mắt vào tivi mà người thì vô hồn, đôi mắt long lanh mọi hôm nay đã sưng húp bụp đi .
Đứa em bé bỏng ngày nào, bây giờ lại khóc vì chuyện tình cảm. anh chưa bao giờ thấy Hoàng Nhi như vậy cả một cái xác trống rỗng. anh chạy đến ôm Hoàng Nhi vào lòng .
- Anh hai , em thương ánh ấy nhiều lắm – tựa vào lòng anh , Hoàng Nhi bổng khóc nấc lên thành tiếng. Không ngừng nói lên những tâm sự dấu kín trong lòng .
- Em biết, anh và Minh Anh lo lắng cho em lắm phải không huhu, tại sao em không nói ra cơ chứ huhu, tại sao em cứ dấu chặt mãi cho đến hôm nay cớ chứ .
- Anh hai , Nhi biết làm sao đây hức hức .
- Quốc Huy, từng nói với em là thay anh bảo vệ em cơ mà hức hức, tại sao mới có vài tháng đã thay đổi như vậy. hức hức phãi làm thế nào hã anh hai
Hoàng Nhi cứ thế mà khóc tuông trào hết tất cả cảm xúc, nước mắt ướt luôn cả mãn áo ngay ngực anh, xót xa anh vỗ nhẹ vào tấm lưng miệng không ngừng an ủi “ không sao đâu, không sao đâu” tay kia vuốt nhẹ mái tóc người em gái.
Hắn đứa nó về nhà lúc nãy, vừa bước vào đã trông thấy cảnh tượng này liền khóc theo Hoàng Nhi chạy tới ôm bạn mình.
- Hu hu Hoàng Nhi à, sao cậu ngốc hơn mình vậy hã huhu .
- Tớ không sao mà, không sao mà – Hoàng Nhi .
- Ngốc hà, không sao đâu là của mình mà sao cậu lại ăn trộm hức hức – nó nước mắt chèm nhem .
- Coi như cho mình mượn đi, hức hức, Minh Anh à mình thích anh Quốc Huy hức hức .
- Huhu, mình thích anh trai cậu … - Cả hai ôm nhau mà khóc vang cả căn nhà .
Nghe thấy câu nói của nó dù chỉ là buộc miệng nói ra trong lúc đang bối rôi nhưng khiên anh cảm thấy ngượng ngùng quay mặt sang nới khác.
Mít ướt cũng đã lâu, Minh Anh lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Nhi.
- Mai là ngày vui của tên ác ôn khiến cậu như thành như thế này. nên ngày mai tớ quyết định đi chơi với cậu chi phí tớ khao . – Minh Anh nói lớn giọng .
- Thôi ở nhà đi , mình không có tâm trạng – Hoàng Nhi thở dài .
“bộp , bộp” – nó vỗ vào Hoàng Nhi .
- Phải đi, cớ gì người ta vui còn cậu phải ủ rũ như vậy chứ, coi như vì mình đi. Đi chơi với mình nhé được không .
- Ừm – thấy Minh Anh năn nỉ Hoàng Nhi không đành lòng nên gục đầu đồng ý .
- À, giờ cũng trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi. còn cái này cho cậu mai mặt nó đi với mình nhé.
Nó đưa cho Hoàng Nhi một túi đồ quần áo, Hoàng Nhi có chút ngạc nhiên rồi cũng vui vẻ nhận lấy không muốn phụ ý tốt của nó …
Cứ nghĩ đến điều này khuôn mặt Hoàng Nhi lại đượm buồn, nhiều lần nó muốn an ủi Hoàng Nhi nhưng chỉ sợ làm giá buốt con tim của Hoàng Nhi thêm , nên nó đành thôi .
- Minh Anh ! lên đây – anh từ trên gọi xuống .
- Em nghe ộp pa – mắt nó long lanh nhìn lên .
- Này ! con lợn cô nghiêm túc tí đi, lên đây nhanh – anh cau mày ra lệnh .
- Òhm – nó nói rồi lật đật chạy lên .
Mở cửa phòng nó bước vào trong kéo ghế ngồi, giờ thì quá quen với việc này rồi. Nó không bị anh la mắng khi vào phòng nữa .
- Gì đó, à hẹn hò luôn bây giờ hã .
- Cô bớt yêu bản thân mình đi – anh cốc lên đầu nó cái nhẹ .
- Ui, chứ chuyện gì mà trịnh trọng vậy thiếu gia Hoàng Long. – tay xoa lên trán .
- hôm nay có bận gì không, đi chơi không . – anh hỏi cọc lóc .
- Gì nhắc lại coi – nó rít lên .
Thói quen của anh thứ nhất là điềm tĩnh, thứ hai là không bộc lộ thái độ , cái tật xấu còn lại là nói chuyện không bao giờ nhắc hai lần, cái thứ nhất và cái thứ hai nó đã chinh phục được rồi, chỉ còn duy nhất cái thứ ba là nó chưa bao giờ chọc được anh để anh nhắc hai lần.
Thái độ anh vẫn ung dung lật từng trang sách đão mắt đọc mặt kệ cho nó đang rối rít vì câu nói khi nãy.
- Thật chứ, đi thì đi mấy giờ .
- Bây giờ – anh nói cọc lóc .
- Hã, bây giờ…mà mới nói chuẩn bị sao kịp. – nó phụng phịu .
Anh bỏ cuốn tạp chí sang một bên rồi khoanh tay nhếch mặt nhìn nó .
- Minh Anh, cô có đẹp chổ nào đâu mà sữa soạn làm gì, thay đồ rồi đi thôi .
Những lời anh nói nó ngẫm lại thấy cũng đúng, trước giờ ở nhà nó ăn mặt lôi thôi hay gọn gàn, tóc tai như thế nào thậm chí lúc ngủ xấu như nào anh cũng chứng kiến hết rồi, giờ cũng là đi với anh thôi mà có gì đâu phải chuẩn bị .
- Ừm đợi tí. mà thôi . – nó đột nhiên thay đổi .
- Lại sao nữa !
- Hoàng Nhi ở nhà có mình à, mà anh biết rồi đó chẵng phải ngày mai lễ đính hôn của Quốc Huy …
- Tôi phải ở bên cậu ấy lúc này, giờ Hoàng Nhi buồn lắm mà tôi chẳng thể nói với được với cậu ấy câu nào. – mặt nó chùn xuống, nói tiếp .
- Tôi phần nào hiểu được cảm giác đau lòng lúc này, nó như sát muối vào tim vậy . – dòng nước mắt Minh Anh chãy ra .
Có phải là do sợi dây tờ hồng hay không, nhưng những lời nói của nó cũng chính là những suy nghĩ của anh trong mấy ngày qua, chẳng lẽ nó lại hiểu anh đến như vậy hay là chính nó là định mệnh của anh …
Kéo nó lại , anh ôm vào lòng…giờ đây nó đang tựa vào ngực anh mà khóc, khóc không phải vì anh hay vì nó mà là khóc cho một người bạn, một người em ...
- Nín đi, Hoàng Nhi sẽ không sao đâu, thời gian này cứ để con bé được yên – anh dịu dàng vuốt mái tóc nó .
- Trễ giờ, em về thay phòng thay áo quần đi, tôi đợi ở dưới . – đưa tay lau những nước mắt cho nó .
- Ừm . – nó nói rồi bước lẹ về phòng thay đồ.
" gì cơ mới gọi mình là EM à" - nó nghĩ vu vơ
Khi thấy nó vừa ra đến gần cửa Hoàng Nhi luống cuồng chạy ra về phòng đóng cửa nhẹ để không bị phát hiện .
Thật may mắn ngôi nhà thiết kế các phòng toàn bộ là cách âm, đã phần nào che dấu đi được tiếng khóc nấc lên của Hoàng Nhi, vì vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện càng khiến Hoàng Nhi đau lòng hơn, đã cố gắng suốt thời gian qua nhưng sau những lời nói lo lắng quan tâm của mọi người càng khiến bản thân không thể nào chịu đựng hơn được nữa, giờ đây Hoàng Nhi nhận ra được nhiều thứ rất nhiều thứ, trái tim minh rất yêu Quốc Huy vậy mà tại sao…tại sao suốt bao nhiêu năm vẫn không một lần bật đèn xanh, để giờ đây khi tình yêu sắp biến mất khõi tầm tay mới nhận ra trái tim mình cần Quốc Huy đến nhường nào .
Hoàng Nhi ngồi thu mình lại vào một căn phòng mà khóc nức nỡ .…
---
Nó về phòng sửa soạn quoa loa một chút, cũng chỉ là chiếc quần jean dài cùng chiếc áo pull size rộng tóc cột cao, rồi chạy lẹ sợ anh đợi lâu, vừa ra khõi phòng mắt nó vẫn lướt qua cánh cửa phòng Hoàng Nhi xót xa nhưng đành ngán ngẫm lắc đầu rồi chạy đi.
- Hoàng Long đi thôi. – nó chạy đến vỗ vai anh .
Mắt anh ngước ngước nhìn nhìn rồi bất giác cười một cái .
- Gì, mặt zậy xấu quá hà. Hay nên mặt váy mới hợp – nó nhìn trước nhìn sau .
- Được rồi, có bao giờ thấy lợn mà mang váy chưa? – anh nhoẽn môi cười .
Mặt nó đỏ ngượng lên vì lời trêu chọc của anh .
“ Hoàng Long, anh dám nói tôi là lợn ư, đừng tưởng tui sủng anh thì làm gì cũng được”- nó cau mày suy nghĩ rồi thuận chân đá cho anh một phát, chạy lên xe ngồi mặt cho anh đang nhăn nhó .
- Con lợn này ! – anh hơi cuối vì bị nó đá >”< .
Chạy trên đường anh với nó ngồi nói chuyện với nhau cười nói vui vẽ, anh chẳng như khi trước nữa chỉ biết gục và ừ và ờ nữa, mà là kiếm chuyện nói với nó nhiều hơn. Chở nó đến quán cà phê quen thuộc mà cả nhóm hay ngồi .
- Bọn tôi ở đây – Đăng Khôi gọi.
Nó đang lẽo đẽo sau lưng anh thì nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hớn hỡ chạy đến .
- Nị hão , nị hão hihi .
Đang kéo ghế bên cạnh Đăng Khôi ngồi vào thì anh đã nhanh chân ngồi xuống trước nó .
- Hoàng Long , anh galang hơn tôi tưởng đó - >”<
- Cảm ơn , cô !
Thôi thì coi như lần này galang cho anh, nó đành phải chạy sang ngồi cùng với Sally, mặt dù không thích cho lắm.
Sally cười chào nó lịch sự nhưng đáp lại nó chỉ gục đầu nhẹ cho qua .
- Hoàng Long, cảm ơn mày đã đưa Minh Anh đến đây . – Quốc Huy lên tiếng .
- … - nó có chút ngạc nhiên nhìn sang anh .
“ Biết ngay mà, đời nào lại có chuyện anh đối tốt với nó mà rũ nó đi chơi chứ, tên mõ vịt xấu xa, đê tiện ” – nó nghĩ
- Ừm, người tao đã đưa đến rồi, bây giờ tao có việc nên cần phãi đến công ty. – anh thản nhiên đáp , đồng thời đứng dậy .
- À tao cũng phải đi luôn, ké mày nhé Hoàng Long – Đăng Khôi cũng đứng dậy theo sau anh .
- Ừm, tối mai mày phải đến tham gia bữa tiệc của tao đó. – Quốc Huy .
- Nè, rồi ai chở tôi về ? – nó gọi to, nhưng mà anh chẳng thèm ngó ngàn đi thẳng một hơi .
- Tên biến thái – mặt nó bủn xịn .
- Cậu không sao chứ – Sally quay sang hỏi thăm .
- Ờ, không sao – nó nói cọc lóc .
Lúc nãy còn đông đủ bây giờ chỉ còn mỗi mình nó và cặp đôi đáng ghét kia đang làm Hoàng Nhi tổn thương, thật sự nó chẳng muốn ở đây thêm một chút nào .
- Cậu nhờ Hoàng Long hẹn tôi ra đây chắc hẳn có việc, vậy thì đừng vòng vo nữa nói luôn đi . – nó đi vào thẳng vấn đề.
- Wow, cứ tường Minh Anh ngờ nghệch ngờ đâu nhạy bén quá . – Quốc Huy trêu.
- Thật sự, tôi không muốn nói chuyện với hai người, vì các người mà Hoàng Nhi …- nó bực dọc .
- Thôi thôi cô bình tĩnh nghe tôi nói đi – Quốc Huy
Nó im lặng, khoanh tay trước ngực .
- Cậu uống gì , Minh Anh – Sally hỏi .
- Ờ, socola đá xây . – nó nói cọc lóc .
- Ồ, giống Hoàng Long nhỉ – Sally gật gật cái đầu .
“ hửm ??? giống anh ấy”
- Ừm – dù trong lòng đang thấy có chút vui vui nhưng nó cũng dã vờ lạnh lùng .
Sally đặt lên trên bàn cà phê một túi quần áo .
- Cái này, mình nhờ Minh Anh đưa cho Hoàng Nhi – Sally đẫy sang phía nó .
- Cái này ?? – nó chỉ vào túi đồ .
- Tối mai , nhờ cô nhất định phải đưa được Hoàng Nhi đến ...- Quốc Huy giọng ân cần .
Cả ba người cùng nhau nói chuyện suốt cả buổi chìu, nó cũng đồng ý và hứa chắc chắn sẽ làm hết sức để đi cùng với Hoàng Nhi đến tham gia bữa tiệc .
Chia tay Sally và Quốc Huy rời khỏi quán cà phê, hôm nay nó tự nhiên muốn đi bộ hóng gió nên từ chối Quốc Huy đèo về .
Sông Hàn gió chiều thổi lồng lộng hấc tung mái tóc nó, tuy có lạnh một chút nhưng nó cảm thấy vui vẻ không hề cô đơn, đưa nó đến với muôn vàng tâm trạng. Mới đó mà cũng thấm thoát gần nữa năm nó đến nhà anh, là may mắn hay là định mệnh sắp xếp như thế, môi nó khẽ cười hít thật sâu, dang rộng đôi cánh tay đón lấy gió …
- Đừng có làm mất mĩ quan đô thị như thế ! – hắn từ đâu xuất hiện trước mặt nó .
Nghe giọng nói quen thuộc, nó đoán ra được là ngay tức khắc, chỉ có tên ôn thần như hắn mới làm cho nó tụt cảm xúc. Mở mắt ra nó rít lên chửi hắn.
- Im đi, đồ khùng, gặp anh là chẳng thấy vui chút nào .
- Sao thế, tôi tưởng cô nhớ tôi lắm chứ – hắn nhoẽn môi .
Khi nãy hắn đang lấy xe đi vòng vòng, thì đi ngang qua con phố này thấy nó đang dạo liền tấp xe vào lề, rồi đuổi theo nó .
- Đồ điên, lại ảo tưởng sức mạnh – nó cười phá lên .
- Cô …- hắn ứ họng .
- Được rồi, đi xem phim không – hắn lên tiếng rũ nó .
- Tất nhiên là … KHÔNG – nó nói chậm từng chữ .
- Coi như cảm ơn cô chuyện sinh nhật, bổn thiếu gia đây không muốn nợ ân tình ai cả, à hay là cô sợ khi đi với tôi – hắn .
- Gì gì … ai sợ ai đi thì đi, đồ free mà cho thì nhận thôi – nó chống chế .
Nói rồi hắn kéo nó ra chiếc xe ô tô phân khối lớn, đội mũ bảo hiễm gài lại cho nó rất chu đáo, vừa ngồi lên xe là hắn rồ ga lên phóng như điên, tiếng bô nặc lên ồn ào hết cả con phố thanh bình .
- Tên điên, anh đi từ từ thôi – nó nói to vì xe chạy nhanh lắp mất tiếng nói .
- Cô sợ thì ôm vào . – hắn hét lên .
Biết thế nào hắn cũng dỡ trò, ngay sau câu nói hắn liền rú ga thêm nhanh nữa làm nó hoảng hốt bất đắt dĩ phãi ốm lấy hắn.
Phía trước mặt dầu đang chăm chú lái xe, nhưng khi vừa được nó ôm môi hắn liền cười nhoẽn lên …
Vừa đến lotte mat hắn kéo nó vào cửa hàng gà rán đặt nó ngồi xuống ghế, rồi nhanh chân đến quầy gọi một suất gà lớn .
- Ăn đi, ăn lẹ rồi đi coi phim . – hắn cười hì hì .
- Nè, có mời đi ăn cũng hỏi người ta thích gì chứ – nó cau mày .
- Không ăn, thì nhịn . – hắn cầm cái đùi gà cho vào miệng vừa nói .
Nghĩ lại nó cảm thấy hắn thật trẽ con, đúng hơn như giới trẽ bây giờ đang nói là “ TRẼ TRÂU”. dù gì con người hắn bây giờ nó cũng một phần nào đó hiểu được, hắn lúc nào cũng tỏ ra ương ngạnh nhưng đó là sự quan tâm mà hắn muốn truyền đến, nó lắc đầu buồn cười vì thái độ của hắn rồi cũng tập trung vào xơi gà .
Coi phim xong hắn kéo nó sang HELIO chơi bời chán chê rồi hắn lại lôi nó sang ASIAN PARK ( công viên châu á ở Đà Nẵng ) .
- Gì gì nữa ? – nó buông mạnh cánh tay hắn ra .
- Đi chơi …- hắn nhếch mặt trã lời .
- Thôi thôi chừng đó đủ rồi tôi phãi về nhà nữa trễ rồi. – nó xua tay từ chối .
- Mới 9 giờ mà trễ gì. – hắn phản bác ý kiến của nó .
- Anh không trễ nhưng tôi thì trễ OK – mặt nó nghiêm nghị .
- Ừ .
Hắn ừ rồi quay lưng đi không nói thêm gì cả ..
- Nè anh đi đâu nữa – nó gọi .
- Đi lấy xe chẳng phải cô bảo muốn đi về sao .
Nghe được câu trã lời của hắn nó lật đật chạy theo về phía hắn .
----
Đến công ty xem xét vài báo cáo xong xuôi cũng đã xế chiều, anh lấy điện thoại gọi cho Quốc Huy thì biết nó đã sớm đi về rồi nên anh thôi qua chở mà về thẳng một hơi .
Về đến nhà, anh nhìn quanh nhưng không thấy nó đâu mà chỉ thấy Hoàng Nhi ngồi im như tượng mặt cho tivi vẫn còn hoạt động .
- Nhi . – anh gọi nhưng không có hồi đáp .
Hoàng Nhi cứ dán mắt vào tivi mà người thì vô hồn, đôi mắt long lanh mọi hôm nay đã sưng húp bụp đi .
Đứa em bé bỏng ngày nào, bây giờ lại khóc vì chuyện tình cảm. anh chưa bao giờ thấy Hoàng Nhi như vậy cả một cái xác trống rỗng. anh chạy đến ôm Hoàng Nhi vào lòng .
- Anh hai , em thương ánh ấy nhiều lắm – tựa vào lòng anh , Hoàng Nhi bổng khóc nấc lên thành tiếng. Không ngừng nói lên những tâm sự dấu kín trong lòng .
- Em biết, anh và Minh Anh lo lắng cho em lắm phải không huhu, tại sao em không nói ra cơ chứ huhu, tại sao em cứ dấu chặt mãi cho đến hôm nay cớ chứ .
- Anh hai , Nhi biết làm sao đây hức hức .
- Quốc Huy, từng nói với em là thay anh bảo vệ em cơ mà hức hức, tại sao mới có vài tháng đã thay đổi như vậy. hức hức phãi làm thế nào hã anh hai
Hoàng Nhi cứ thế mà khóc tuông trào hết tất cả cảm xúc, nước mắt ướt luôn cả mãn áo ngay ngực anh, xót xa anh vỗ nhẹ vào tấm lưng miệng không ngừng an ủi “ không sao đâu, không sao đâu” tay kia vuốt nhẹ mái tóc người em gái.
Hắn đứa nó về nhà lúc nãy, vừa bước vào đã trông thấy cảnh tượng này liền khóc theo Hoàng Nhi chạy tới ôm bạn mình.
- Hu hu Hoàng Nhi à, sao cậu ngốc hơn mình vậy hã huhu .
- Tớ không sao mà, không sao mà – Hoàng Nhi .
- Ngốc hà, không sao đâu là của mình mà sao cậu lại ăn trộm hức hức – nó nước mắt chèm nhem .
- Coi như cho mình mượn đi, hức hức, Minh Anh à mình thích anh Quốc Huy hức hức .
- Huhu, mình thích anh trai cậu … - Cả hai ôm nhau mà khóc vang cả căn nhà .
Nghe thấy câu nói của nó dù chỉ là buộc miệng nói ra trong lúc đang bối rôi nhưng khiên anh cảm thấy ngượng ngùng quay mặt sang nới khác.
Mít ướt cũng đã lâu, Minh Anh lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Nhi.
- Mai là ngày vui của tên ác ôn khiến cậu như thành như thế này. nên ngày mai tớ quyết định đi chơi với cậu chi phí tớ khao . – Minh Anh nói lớn giọng .
- Thôi ở nhà đi , mình không có tâm trạng – Hoàng Nhi thở dài .
“bộp , bộp” – nó vỗ vào Hoàng Nhi .
- Phải đi, cớ gì người ta vui còn cậu phải ủ rũ như vậy chứ, coi như vì mình đi. Đi chơi với mình nhé được không .
- Ừm – thấy Minh Anh năn nỉ Hoàng Nhi không đành lòng nên gục đầu đồng ý .
- À, giờ cũng trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi. còn cái này cho cậu mai mặt nó đi với mình nhé.
Nó đưa cho Hoàng Nhi một túi đồ quần áo, Hoàng Nhi có chút ngạc nhiên rồi cũng vui vẻ nhận lấy không muốn phụ ý tốt của nó …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.