Chương 67: Bổn công tử ta, không phải là người tốt (1)
Lâm Tiếu không phải cô nương
18/09/2023
Nhìn thấy La Hồng khoác y phục màu trắng, mày rậm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt chứa đầy sự oán hận của Triệu Nguyệt dần dần trở nên dịu dàng.
Một người tốt như vậy không biết sau này sẽ thuộc về nữ nhân nào.
Trong lòng Triệu Nguyệt oán hận mà thầm nghĩ.
Nếu nàng ta đã không chiếm được…
Chi bằng phá hủy nó đi!
Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lên, nở nụ cười dịu dàng: “La công tử, đêm xuống trời trở lạnh, cũng sắp mưa rồi, chàng mau vào trong phủ đi.”
“Ta không có ý định vào phủ của ngươi, ta muốn đón La Tiểu Tiểu về La gia, muội ấy đâu?” La Hồng thản nhiên nói.
“Tiểu Tiểu đang ở trong phủ vừa ăn vừa đợi chàng đó, nếu La công tử không vào phủ, e là La Tiểu Tiểu sẽ không ra được.” Triệu Nguyệt mím môi cười khẽ.
La Hồng nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt.
Hạt mưa nặng nề rơi xuống liên tục khiến màn đêm đang tĩnh mịch, bỗng trở nền ồn ào không ngừng.
“Được.” La Hồng đáp.
Hắn cầm theo thanh kiếm, bước vào Triệu phủ.
Triệu Nguyệt nghiêng người nhường đường, nhìn La Hồng cùng với Triệu Đông Hán từng bước tiến vào Triệu phủ như từng bước từng bước tiến vào vực thẳm, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
La Hồng và Triệu Đông Hán tiến vào trong phủ.
Triệu Nguyệt quay người, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu.
Rầm!
Cánh cửa chính màu đỏ son của Triệu phủ đột nhiên đóng lại, chốt cửa rơi xuống, đóng kín cửa, hoàn toàn cô lập Triệu phủ với bên ngoài.
Một nhóm người mặc y phục màu đen, khí huyết Võ tu hiển hiện thình lình xuất hiện trong màn đêm.
Kéttttt…
Tiếng dây cung phát ra âm thanh chói tai trong đêm tối.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt.
Rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.
Hơi nước bốc lên, cùng với sát khí nồng đậm.
Tại công đường.
Lạc Phong cầm đao đứng thẳng, áo choàng đỏ phấp phới trong gió không ngừng.
Ánh mắt của ông ta sâu thẳm.
Một nhân vật tai to mặt lớn từ kinh thành đến đây, nhưng sau khi vào Lạc Hoa viện lại không có động tĩnh gì, mới đầu ông ta còn tưởng rằng người này tới đây để đối phó với La gia.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người đó lại không làm gì cả mà chỉ ngồi trên xích đu và ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ từ ngày này sang ngày khác.
Càng ngày càng có nhiều gương mặt lạ xuất hiện ở huyện An Bình, trong số đó có không ít những tên Võ tu, Đạo tu… khiến cho Lạc Phong có cảm giác có một áp lực vô hình đang lưu chuyển quanh nơi nhỏ bé này.
Có thể là vì có vị tiền bối của La phủ ở đây nên các tu sĩ cao cường không dám tiến vào, thế nhưng… bên ngoài huyện An Bình, ở trên các đỉnh núi Đông Nam, Tây Bắc lại thỉnh thoảng toát lên khí cơ cường đại.
Sắc mặt Lạc Phong ảm đạm, trong lòng thở dài một tiếng.
Sự xuất hiện của những cao thủ này đều là vì tới để lấy mạng đôi huynh muội La gia kia.
Lạc Phong cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì, qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Lạc Phong biết rằng đôi huynh muội La Hồng và La Tiểu Tiểu kia cũng không thực sự biết rõ thân thế của chính họ.
La tướng quân chỉ muốn cho huynh muội bọn họ trải qua một cuộc sống bình yên của phàm nhân nhưng lại không ngờ, vì Trấn Bắc vương mà hai người họ lại gặp phải một mối phiền phức lớn như vậy.
Hiện giờ, cả thiên hạ này đều muốn lấy mạng huynh muội bọn họ, chỉ có cách này mới làm cho La tướng quân phát điên từ đó chia rẽ quan hệ của La tướng quân và Trấn Bắc vương cũng như khiến choTrấn Bắc vương và thái tử triệt để trở mặt.
“Bọn họ không hề biết chuyện gì cả, mà lại bị vướng vào tranh chấp quyền lực như vậy.”
“Là con nhà quan thì làm sao có thể dễ dàng có cuộc sống yên ổn được đây?”
“Đáng thương, đáng buồn, cũng thật đáng tiếc....” Lạc Phong lắc đầu.
Tử Vi và Phương Chính im lặng đứng phía sau ông ta, trên mặt họ không nhìn ra được cảm xúc gì.
"Các người tối nay hãy phấn chấn lên, nếu có gì bất thường thì lập tức đi ngay.”
“Nếu có thể cứu được thì hãy cứu bọn họ.” Lạc Phong nói.
…
Triệu phủ.
Sát khí nồng đậm như hạt mưa trên bầu trời, từng hạt từng hạt nặng nề đập xuống mặt đất, bắn ra tung toé, chia năm xẻ bảy.
Giống như một cơn sóng thần đang gào thét tiến đến, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Sát khí lạnh lẽo khiến cho người khác thấy lạnh sống lưng.
La Hồng dừng bước, tà áo trắng bị gió hất lên, mưa rơi lộp bộp thấm ướt tà áo, nhưng cũng không thể ngăn được nó phấp phới trong gió.
Triệu Đông Hán bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy, lông mày nhướng lên, hắn ta rất nhạy cảm với sát khí, trong nháy mắt cảm nhận được có một luồng sát khí bao quanh thân mình.
Máu trong người hắn ta trở nên sôi trào, khí tức của Võ tu “Thiết Cốt cảnh” Bát phẩm như thủy triều dâng lên ồ ạt, điên cuồng lan ra tứ phía, những hạt mưa rơi cũng bị khí tức của hắn làm cho ngưng trệ.
“Ngươi dám!!!”
Triệu Đông Hán gầm lên như hổ dữ.
m thanh của hắn ta vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của nơi này.
Ào… ào…
Trong màn đêm, từng giọt mưa rơi dày đặc như trút nước.
Hạt mưa rơi tí tách xuống đất, khiến cho cả thiên địa như bị một tấm lụa trắng bịt kín.
Triệu Nguyệt cầm ô giấy, dù nước mưa chảy xuống tán ô biến thành dải lụa che mặt che khuất tầm nhìn của ả ta, nhưng Triệu Nguyệt lại nhìn thấy rõ ràng một bóng trắng đứng dưới mưa
Dù bầu trời đầy mưa gió, hắn vẫn như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Một nụ cười hoài niệm đọng trên môi ả.
Dưới cơn mưa.
La Hồng lặng lẽ đứng ở đó, hắn không thể ngờ rằng Triệu gia lại bột phát sát cơ lớn như vậy.
Hắn chỉ vừa bước chân vào phủ mà bọn họ đã nóng lòng muốn giết hắn rồi.
Tại sao? Động cơ của Triệu phủ là gì?
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của đám người này, tất cả đều là cường giả Võ tu Cửu phẩm Đồng Bì cảnh.
Triệu gia có thể tập hợp nhiều Võ tu như vậy sao? Triệu gia chỉ là một gia tộc làm ăn buôn bán, vì sao lại có thể chiêu mộ nhiều người như vậy?
Triệu gia muốn tạo phản sao? Chiêu mộ nhiều tu sĩ như vậy, là đã vi phạm vào luật lệ của Đại Hạ.
Hiện tại La Hồng không còn sức quan tâm tới chuyện này nữa, sát khí đã hoàn toàn dung nhập vào màn mưa, như một toà cao ốc sụp đổ, đang nặng nề trút xuống.
Triệu Đông Hán ở bên cạnh hắn chợt hô lên.
“Công tử cẩn thận!” Triệu Đông Hán gầm thét.
Một người tốt như vậy không biết sau này sẽ thuộc về nữ nhân nào.
Trong lòng Triệu Nguyệt oán hận mà thầm nghĩ.
Nếu nàng ta đã không chiếm được…
Chi bằng phá hủy nó đi!
Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lên, nở nụ cười dịu dàng: “La công tử, đêm xuống trời trở lạnh, cũng sắp mưa rồi, chàng mau vào trong phủ đi.”
“Ta không có ý định vào phủ của ngươi, ta muốn đón La Tiểu Tiểu về La gia, muội ấy đâu?” La Hồng thản nhiên nói.
“Tiểu Tiểu đang ở trong phủ vừa ăn vừa đợi chàng đó, nếu La công tử không vào phủ, e là La Tiểu Tiểu sẽ không ra được.” Triệu Nguyệt mím môi cười khẽ.
La Hồng nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt.
Hạt mưa nặng nề rơi xuống liên tục khiến màn đêm đang tĩnh mịch, bỗng trở nền ồn ào không ngừng.
“Được.” La Hồng đáp.
Hắn cầm theo thanh kiếm, bước vào Triệu phủ.
Triệu Nguyệt nghiêng người nhường đường, nhìn La Hồng cùng với Triệu Đông Hán từng bước tiến vào Triệu phủ như từng bước từng bước tiến vào vực thẳm, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
La Hồng và Triệu Đông Hán tiến vào trong phủ.
Triệu Nguyệt quay người, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu.
Rầm!
Cánh cửa chính màu đỏ son của Triệu phủ đột nhiên đóng lại, chốt cửa rơi xuống, đóng kín cửa, hoàn toàn cô lập Triệu phủ với bên ngoài.
Một nhóm người mặc y phục màu đen, khí huyết Võ tu hiển hiện thình lình xuất hiện trong màn đêm.
Kéttttt…
Tiếng dây cung phát ra âm thanh chói tai trong đêm tối.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt.
Rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.
Hơi nước bốc lên, cùng với sát khí nồng đậm.
Tại công đường.
Lạc Phong cầm đao đứng thẳng, áo choàng đỏ phấp phới trong gió không ngừng.
Ánh mắt của ông ta sâu thẳm.
Một nhân vật tai to mặt lớn từ kinh thành đến đây, nhưng sau khi vào Lạc Hoa viện lại không có động tĩnh gì, mới đầu ông ta còn tưởng rằng người này tới đây để đối phó với La gia.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người đó lại không làm gì cả mà chỉ ngồi trên xích đu và ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ từ ngày này sang ngày khác.
Càng ngày càng có nhiều gương mặt lạ xuất hiện ở huyện An Bình, trong số đó có không ít những tên Võ tu, Đạo tu… khiến cho Lạc Phong có cảm giác có một áp lực vô hình đang lưu chuyển quanh nơi nhỏ bé này.
Có thể là vì có vị tiền bối của La phủ ở đây nên các tu sĩ cao cường không dám tiến vào, thế nhưng… bên ngoài huyện An Bình, ở trên các đỉnh núi Đông Nam, Tây Bắc lại thỉnh thoảng toát lên khí cơ cường đại.
Sắc mặt Lạc Phong ảm đạm, trong lòng thở dài một tiếng.
Sự xuất hiện của những cao thủ này đều là vì tới để lấy mạng đôi huynh muội La gia kia.
Lạc Phong cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì, qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Lạc Phong biết rằng đôi huynh muội La Hồng và La Tiểu Tiểu kia cũng không thực sự biết rõ thân thế của chính họ.
La tướng quân chỉ muốn cho huynh muội bọn họ trải qua một cuộc sống bình yên của phàm nhân nhưng lại không ngờ, vì Trấn Bắc vương mà hai người họ lại gặp phải một mối phiền phức lớn như vậy.
Hiện giờ, cả thiên hạ này đều muốn lấy mạng huynh muội bọn họ, chỉ có cách này mới làm cho La tướng quân phát điên từ đó chia rẽ quan hệ của La tướng quân và Trấn Bắc vương cũng như khiến choTrấn Bắc vương và thái tử triệt để trở mặt.
“Bọn họ không hề biết chuyện gì cả, mà lại bị vướng vào tranh chấp quyền lực như vậy.”
“Là con nhà quan thì làm sao có thể dễ dàng có cuộc sống yên ổn được đây?”
“Đáng thương, đáng buồn, cũng thật đáng tiếc....” Lạc Phong lắc đầu.
Tử Vi và Phương Chính im lặng đứng phía sau ông ta, trên mặt họ không nhìn ra được cảm xúc gì.
"Các người tối nay hãy phấn chấn lên, nếu có gì bất thường thì lập tức đi ngay.”
“Nếu có thể cứu được thì hãy cứu bọn họ.” Lạc Phong nói.
…
Triệu phủ.
Sát khí nồng đậm như hạt mưa trên bầu trời, từng hạt từng hạt nặng nề đập xuống mặt đất, bắn ra tung toé, chia năm xẻ bảy.
Giống như một cơn sóng thần đang gào thét tiến đến, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Sát khí lạnh lẽo khiến cho người khác thấy lạnh sống lưng.
La Hồng dừng bước, tà áo trắng bị gió hất lên, mưa rơi lộp bộp thấm ướt tà áo, nhưng cũng không thể ngăn được nó phấp phới trong gió.
Triệu Đông Hán bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy, lông mày nhướng lên, hắn ta rất nhạy cảm với sát khí, trong nháy mắt cảm nhận được có một luồng sát khí bao quanh thân mình.
Máu trong người hắn ta trở nên sôi trào, khí tức của Võ tu “Thiết Cốt cảnh” Bát phẩm như thủy triều dâng lên ồ ạt, điên cuồng lan ra tứ phía, những hạt mưa rơi cũng bị khí tức của hắn làm cho ngưng trệ.
“Ngươi dám!!!”
Triệu Đông Hán gầm lên như hổ dữ.
m thanh của hắn ta vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của nơi này.
Ào… ào…
Trong màn đêm, từng giọt mưa rơi dày đặc như trút nước.
Hạt mưa rơi tí tách xuống đất, khiến cho cả thiên địa như bị một tấm lụa trắng bịt kín.
Triệu Nguyệt cầm ô giấy, dù nước mưa chảy xuống tán ô biến thành dải lụa che mặt che khuất tầm nhìn của ả ta, nhưng Triệu Nguyệt lại nhìn thấy rõ ràng một bóng trắng đứng dưới mưa
Dù bầu trời đầy mưa gió, hắn vẫn như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Một nụ cười hoài niệm đọng trên môi ả.
Dưới cơn mưa.
La Hồng lặng lẽ đứng ở đó, hắn không thể ngờ rằng Triệu gia lại bột phát sát cơ lớn như vậy.
Hắn chỉ vừa bước chân vào phủ mà bọn họ đã nóng lòng muốn giết hắn rồi.
Tại sao? Động cơ của Triệu phủ là gì?
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của đám người này, tất cả đều là cường giả Võ tu Cửu phẩm Đồng Bì cảnh.
Triệu gia có thể tập hợp nhiều Võ tu như vậy sao? Triệu gia chỉ là một gia tộc làm ăn buôn bán, vì sao lại có thể chiêu mộ nhiều người như vậy?
Triệu gia muốn tạo phản sao? Chiêu mộ nhiều tu sĩ như vậy, là đã vi phạm vào luật lệ của Đại Hạ.
Hiện tại La Hồng không còn sức quan tâm tới chuyện này nữa, sát khí đã hoàn toàn dung nhập vào màn mưa, như một toà cao ốc sụp đổ, đang nặng nề trút xuống.
Triệu Đông Hán ở bên cạnh hắn chợt hô lên.
“Công tử cẩn thận!” Triệu Đông Hán gầm thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.