Chương 66: Chàng có thể cứu cả thiên hạ này, tại sao lại không cứu ta?
Lâm Tiếu không phải cô nương
18/09/2023
Ầm ầm.
Bầu trời vang lên từng tiếng sấm chớp, màn đêm âm u tăm tối như báo hiệu sắp có một trận bão lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Màn đêm buông xuống.
Lạc Hoa viện.
Một ông lão ngồi trên xích đu, tựa vào cửa sổ, nhìn lá chuối nghiêng ngả ngoài sân, trên mặt nhăn nheo, chợt nở nụ cười.
“Trò hay, bắt đầu rồi.”
…
La Hồng mặc một bộ y phục màu trắng, tay cầm thanh kiếm, Triệu Đông Hán im lặng đi theo La Hồng, hông đeo một thanh đao.
Vào ban đêm, con đường mà hai người bọn họ đi được đặt lệnh giới nghiêm nên cả con đường im ắng tới nỗi bọn họ có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.
La phủ cách Triệu phủ không xa lắm, đi được một đoạn, La Hồng nhìn thấy cánh cửa của Triệu phủ thấp thoáng ở đằng xa.
Triệu Đông Hán nhìn chằm chằm La Hồng và cất tiếng gọi hắn: “Công tử...”.
“Hay là công tử trở về đi, lão Triệu ta có thể đi đón tiểu thư trở về.”
La Hồng thản nhiên cười: “Ngươi nói gì vậy?”
“La Tiểu Tiểu là muội muội của ta, ta phải tự mình đưa muội ấy trở về.”
Hai người tiếp tục đi mà không nói lời nào.
Phía trên bầu trời đêm đã có những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống lòng bàn tay đang mở của La Hồng, những hạt khác thì rơi lộp bộp xuống đất.
“Trời sắp mưa rồi.” La Hồng ngẩng đầu lên nói.
“Trời mưa cũng tốt” Triệu Đông Hán trầm giọng nói.
La Hồng ngạc nhiên nhìn Triệu Đông Hán, không ngờ tên đàn ông to lớn này lại có tâm hồn thơ mộng như vậy.
“Nếu trời mưa thì mùi máu tanh sẽ bị xua đi bớt.” Triệu Đông Hán đáp.
La Hồng trợn mắt khinh thường, biết vậy hắn đã không khen hắn ta rồi.
Hai người vừa dứt lời thì đã đến trước cửa của Triệu phủ.
Triệu Nguyệt dáng người cao gầy, cầm ô giấy, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, mặc một bộ y phục xinh đẹp cố ý đứng chờ La Hồng ở trước cửa.
Triệu Nguyệt nhìn người đàn ông mặc áo trắng, mặt sáng như quan ngọc không nhiễm chút bụi trần dù đứng trong đêm tối cũng không bị lu mờ, trong mắt hiện lên vài phần mê đắm.
“La công tử, mời vào bên trong.”
Triệu Nguyệt hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói.
La Hồng không nhúc nhích, hắn đứng dưới bậc thang đá, hai tay khoanh lại vỏ kiếm chạm đất, bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.
…
Sảnh chính của Triệu phủ.
Một bàn đầy rượu và thịt.
Triệu gia, Chu gia, Vương gia lần lượt ngồi trên ghế, bên cạnh ba vị gia chủ, còn có một người kỳ quái.
“Gia sản của La gia nhiều gấp mười lần Hồ gia, nếu có thể chia rẽ La gia, chắc chắn thực lực của tam đại gia tộc chúng ta sẽ tăng lên ba phần.”
Gia chủ của Triệu gia mặc y phục bằng gấm, trên ngón tay cái là một chiếc nhẫn phỉ thuý, sắc mặt đỏ bừng.
“Đương nhiên, nếu muốn hạ bệ La gia, vẫn phải nhờ đến sự hỗ trợ của các vị gia chủ rồi.”
Gia chủ Triệu gia nâng ly, nhìn những người lạ kia.
Đó chính là những thương nhân buôn muối đến từ bên ngoài huyện An Bình, hình như là từ kinh thành tới, hắn ta tự nhận mình là kẻ thù của La gia, có mối hận khó xoá với La gia.
“Tam đại gia tộc chúng ta đã cắm rễ ở huyện An Bình này nhiều thế hệ. La gia mới chỉ đến huyện An Bình này vào mười năm trước mà đã càn quét phần lớn sản nghiệp của bọn ta rồi trở thành gia tộc giàu có bậc nhất huyện này… Đã thế La gia còn không ngừng chèn ép bọn ta, làm sao bọn ta có thể nhẫn nhịn được?” Gia chủ Chu gia nâng ly, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trên thực tế, bọn họ đều lựa chọn chia rẽ La gia bởi vì khi Hồ gia thất thế lợi ích mà bọn họ nhận được quá lớn.
Một Hồ gia nhỏ bé mà có thể mang tới món lợi khổng lồ như vậy, nếu là La gia thì còn lớn đến chừng nào nữa?
La gia là người từ nơi khác chuyển đến, tuy rằng không đơn giản, nhưng mà hiện tại… kẻ thù của La gia đã tìm đến tận cửa, nói muốn hợp tác với bọn họ, đây là một cơ hội lớn.
“Hiện giờ, La gia chủ vẫn không rõ tung tích, chỉ còn lại có đứa con trai và người tổng quản là Trần Thiên Huyền.”
“Chúng ta đã bắt được đứa con gái duy nhất của La gia để uy hiếp La Hồng, thì chỉ còn lại một tên tổng quản trên danh nghĩa mà thôi.”
Vương gia chủ tự rót rượu cho mình, đặt ly rượu trắng ngà voi màu xanh xuống bàn, lạnh lùng nói.
“Anh họ Vương Long của ta bị tên La Hồng kia tính kế mà mất đi vị trí chủ bộ… Mối hận này, ta sẽ tính sổ cùng một lượt với hắn.”
Ngay lúc này.
Một người hầu nhanh chóng vào sảnh chính.
“Gia chủ, La công tử đã tới còn mang theo một tên thị vệ.” Người hầu đó nói.
“Ha ha, can đảm lắm, với sự giúp đỡ của các vị, một khi La Hồng bước chân vào phủ thì đừng mơ có thể trở ra.”
Triệu gia chủ cười ha hả. Với sự trợ giúp từ đám thị vệ Võ tu do những thương nhân buôn muối từ kinh thành này mang tới, dù La Hồng có uy danh đơn thương độc mã bình diệt được Hắc Vân Trại thì ông ta cũng dám động tới thử.
Những thương nhân làm ăn như bọn họ, phú quý, vốn là được mưu cầu từ trong nguy hiểm.
….
Màn đêm bao trùm, ngọn lửa lóe sáng trong lồng đèn của Triệu gia toát lên vẻ quái dị.
La Hồng bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt cũng nhìn La Hồng với ánh mắt si mê, nhưng ngay sau đó, vẻ si mê ấy đã biến thành oán hận.
Lúc trước, Triệu Nguyệt đã từng xin Triệu gia chủ cầu thân với La gia nhưng lại bị La Hồng thẳng thừng từ chối. Dù cho Triệu Nguyệt có cầu xin thế nào hắn cũng không đồng ý, còn nói rằng hắn chỉ xem nàng ta như muội muội.
Ai mà muốn trở thành muội muội của hắn?!
Triệu Nguyệt rất oán hận, nàng ta thích La Hồng, nhưng La Hồng lại không thích nàng ta , khiến cho nàng ta phải thành thân với đứa con trai ngờ nghệch của Vương gia chủ.
Vì thế, nàng ta lại càng phẫn uất.
Một Lạc Hồng công tử nho nhã, hiền hoà, tâm như Bồ Tát, có thể cứu giúp nhiều văn nhân mặc khách, tiện nữ thanh lâu từ trong tay tà ma như vậy, vì sao không thể cứu nàng ta thoát khỏi bể khổ?
Chàng có thể cứu cả thiên hạ này, tại sao lại không cứu ta?
Bầu trời vang lên từng tiếng sấm chớp, màn đêm âm u tăm tối như báo hiệu sắp có một trận bão lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Màn đêm buông xuống.
Lạc Hoa viện.
Một ông lão ngồi trên xích đu, tựa vào cửa sổ, nhìn lá chuối nghiêng ngả ngoài sân, trên mặt nhăn nheo, chợt nở nụ cười.
“Trò hay, bắt đầu rồi.”
…
La Hồng mặc một bộ y phục màu trắng, tay cầm thanh kiếm, Triệu Đông Hán im lặng đi theo La Hồng, hông đeo một thanh đao.
Vào ban đêm, con đường mà hai người bọn họ đi được đặt lệnh giới nghiêm nên cả con đường im ắng tới nỗi bọn họ có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.
La phủ cách Triệu phủ không xa lắm, đi được một đoạn, La Hồng nhìn thấy cánh cửa của Triệu phủ thấp thoáng ở đằng xa.
Triệu Đông Hán nhìn chằm chằm La Hồng và cất tiếng gọi hắn: “Công tử...”.
“Hay là công tử trở về đi, lão Triệu ta có thể đi đón tiểu thư trở về.”
La Hồng thản nhiên cười: “Ngươi nói gì vậy?”
“La Tiểu Tiểu là muội muội của ta, ta phải tự mình đưa muội ấy trở về.”
Hai người tiếp tục đi mà không nói lời nào.
Phía trên bầu trời đêm đã có những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống lòng bàn tay đang mở của La Hồng, những hạt khác thì rơi lộp bộp xuống đất.
“Trời sắp mưa rồi.” La Hồng ngẩng đầu lên nói.
“Trời mưa cũng tốt” Triệu Đông Hán trầm giọng nói.
La Hồng ngạc nhiên nhìn Triệu Đông Hán, không ngờ tên đàn ông to lớn này lại có tâm hồn thơ mộng như vậy.
“Nếu trời mưa thì mùi máu tanh sẽ bị xua đi bớt.” Triệu Đông Hán đáp.
La Hồng trợn mắt khinh thường, biết vậy hắn đã không khen hắn ta rồi.
Hai người vừa dứt lời thì đã đến trước cửa của Triệu phủ.
Triệu Nguyệt dáng người cao gầy, cầm ô giấy, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, mặc một bộ y phục xinh đẹp cố ý đứng chờ La Hồng ở trước cửa.
Triệu Nguyệt nhìn người đàn ông mặc áo trắng, mặt sáng như quan ngọc không nhiễm chút bụi trần dù đứng trong đêm tối cũng không bị lu mờ, trong mắt hiện lên vài phần mê đắm.
“La công tử, mời vào bên trong.”
Triệu Nguyệt hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói.
La Hồng không nhúc nhích, hắn đứng dưới bậc thang đá, hai tay khoanh lại vỏ kiếm chạm đất, bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.
…
Sảnh chính của Triệu phủ.
Một bàn đầy rượu và thịt.
Triệu gia, Chu gia, Vương gia lần lượt ngồi trên ghế, bên cạnh ba vị gia chủ, còn có một người kỳ quái.
“Gia sản của La gia nhiều gấp mười lần Hồ gia, nếu có thể chia rẽ La gia, chắc chắn thực lực của tam đại gia tộc chúng ta sẽ tăng lên ba phần.”
Gia chủ của Triệu gia mặc y phục bằng gấm, trên ngón tay cái là một chiếc nhẫn phỉ thuý, sắc mặt đỏ bừng.
“Đương nhiên, nếu muốn hạ bệ La gia, vẫn phải nhờ đến sự hỗ trợ của các vị gia chủ rồi.”
Gia chủ Triệu gia nâng ly, nhìn những người lạ kia.
Đó chính là những thương nhân buôn muối đến từ bên ngoài huyện An Bình, hình như là từ kinh thành tới, hắn ta tự nhận mình là kẻ thù của La gia, có mối hận khó xoá với La gia.
“Tam đại gia tộc chúng ta đã cắm rễ ở huyện An Bình này nhiều thế hệ. La gia mới chỉ đến huyện An Bình này vào mười năm trước mà đã càn quét phần lớn sản nghiệp của bọn ta rồi trở thành gia tộc giàu có bậc nhất huyện này… Đã thế La gia còn không ngừng chèn ép bọn ta, làm sao bọn ta có thể nhẫn nhịn được?” Gia chủ Chu gia nâng ly, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trên thực tế, bọn họ đều lựa chọn chia rẽ La gia bởi vì khi Hồ gia thất thế lợi ích mà bọn họ nhận được quá lớn.
Một Hồ gia nhỏ bé mà có thể mang tới món lợi khổng lồ như vậy, nếu là La gia thì còn lớn đến chừng nào nữa?
La gia là người từ nơi khác chuyển đến, tuy rằng không đơn giản, nhưng mà hiện tại… kẻ thù của La gia đã tìm đến tận cửa, nói muốn hợp tác với bọn họ, đây là một cơ hội lớn.
“Hiện giờ, La gia chủ vẫn không rõ tung tích, chỉ còn lại có đứa con trai và người tổng quản là Trần Thiên Huyền.”
“Chúng ta đã bắt được đứa con gái duy nhất của La gia để uy hiếp La Hồng, thì chỉ còn lại một tên tổng quản trên danh nghĩa mà thôi.”
Vương gia chủ tự rót rượu cho mình, đặt ly rượu trắng ngà voi màu xanh xuống bàn, lạnh lùng nói.
“Anh họ Vương Long của ta bị tên La Hồng kia tính kế mà mất đi vị trí chủ bộ… Mối hận này, ta sẽ tính sổ cùng một lượt với hắn.”
Ngay lúc này.
Một người hầu nhanh chóng vào sảnh chính.
“Gia chủ, La công tử đã tới còn mang theo một tên thị vệ.” Người hầu đó nói.
“Ha ha, can đảm lắm, với sự giúp đỡ của các vị, một khi La Hồng bước chân vào phủ thì đừng mơ có thể trở ra.”
Triệu gia chủ cười ha hả. Với sự trợ giúp từ đám thị vệ Võ tu do những thương nhân buôn muối từ kinh thành này mang tới, dù La Hồng có uy danh đơn thương độc mã bình diệt được Hắc Vân Trại thì ông ta cũng dám động tới thử.
Những thương nhân làm ăn như bọn họ, phú quý, vốn là được mưu cầu từ trong nguy hiểm.
….
Màn đêm bao trùm, ngọn lửa lóe sáng trong lồng đèn của Triệu gia toát lên vẻ quái dị.
La Hồng bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt cũng nhìn La Hồng với ánh mắt si mê, nhưng ngay sau đó, vẻ si mê ấy đã biến thành oán hận.
Lúc trước, Triệu Nguyệt đã từng xin Triệu gia chủ cầu thân với La gia nhưng lại bị La Hồng thẳng thừng từ chối. Dù cho Triệu Nguyệt có cầu xin thế nào hắn cũng không đồng ý, còn nói rằng hắn chỉ xem nàng ta như muội muội.
Ai mà muốn trở thành muội muội của hắn?!
Triệu Nguyệt rất oán hận, nàng ta thích La Hồng, nhưng La Hồng lại không thích nàng ta , khiến cho nàng ta phải thành thân với đứa con trai ngờ nghệch của Vương gia chủ.
Vì thế, nàng ta lại càng phẫn uất.
Một Lạc Hồng công tử nho nhã, hiền hoà, tâm như Bồ Tát, có thể cứu giúp nhiều văn nhân mặc khách, tiện nữ thanh lâu từ trong tay tà ma như vậy, vì sao không thể cứu nàng ta thoát khỏi bể khổ?
Chàng có thể cứu cả thiên hạ này, tại sao lại không cứu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.