Chương 33: Môi thương lưỡi kiếm
Vô Danh
05/12/2013
Lệ Châu thấy Âu Dương Siêu hung hăng như vậy cũng không hoảng sợ và bao nhiêu hy vọng của nàng chẳng khác gì như ở trên lầu cao rớt xuống đất hết. Sau nàng đánh liều không tránh né không vận sức lại còn ưỡn ngực đi sát người vào gần Âu Dương Siêu mà đáp :
- Được, thiếu hiệp cứ ra tay đi, tôi bằng lòng chết ở trong tay thiếu hiệp.
Âu Dương Siêu không ngờ nàng lại có cử chỉ như thế lui bước lia lịa vẻ mặt hung hăng hồi nãy lại biến đi đâu hết thật là đầu hổ đuôi rắn, rồi chàng còn lên tiếng hỏi :
- Tôi giết cô nương làm chi. Ai bảo tôi muốn giết cô nương nào?
Lệ Châu nức nở nói tiếp :
- Xem bộ dạng của thiếu hiệp hình như chỉ muốn nuốt sống người ta vậy.
Lãnh Phương dừng cạnh thấy vậy châm biếm rằng :
- Vừa rồi lại còn nói ngươi làm nũng, thế ra lúc lâm trận đối địch ngươi cũng giở cái trò này ra.
Lệ Châu bỗng trợn ngược đôi lông mày nhảy lên xua tay bảo bọn Nguyên Thanh bốn người rằng :
- Các ngươi cùng xông lên, ngày hôm nay không giết được mụ ăn mày già này thì bổn cô nương không hả dạ.
Bọn Nguyên Thanh bốn người đã xông lại vây Lãnh Phương vào giữa, chúng đứng lấy thế chuẩn bị tấn công.
Âu Dương Siêu thấy vậy nổi giận quát lớn :
- Táo gan thật, ai ra tay trước ta sẽ huỷ tên ấy liền.
Nói xong chàng nhảy ngay vào giữa đứng trước mặt Lãnh Phương và nói tiếp :
- Tiền bối đối với mấy tên giặc cỏ này cứ để yên cho tiểu bốn lão tiền bối khỏi phải ra tay.
Lãnh Phương trầm giọng đáp :
- Theo lão thân biết thì người bắt cóc Mẫn nhi chính là bốn tên này, thiếu hiệp đừng buông tha chúng Âu Dương Siêu nghe nói càng tức giận thêm và quát bảo :
- Nếu vậy càng hay, các ngươi bắt cóc Giang Mẫn cô nương đem di đâu.
Bọn Nguyên Thanh bốn người chưa kịp trả lời thì Lệ Châu đã nhảy vào giữa lớn tiếng nói :
- Người này vô lý thật, Giang cô nương là do ta bảo bắt cóc còn chúng thì chỉ thừa lệnh hành sự thôi chứ có việc gì đến chúng đâu.
Âu Dương Siêu nghe nói suy nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp :
- Thế cô nương bắt cóc Giang Mẫn để làm chi?
Giọng nói của chàng đã ôn tồn nhiều, từ khi gặp nhau ở trên lầu Hoàng Hạc, Âu Dương Siêu tự nhiên đã có một tình cảm đặc biệt và cũng không hiểu tại sao có tình cảm với nàng ta như thế.
Hãy nói Lệ Châu thấy chàng đã nguôi cơn giận liền mỉm cười đáp :
- Ối chà! Việc gì mà thiếu hiệp phải lo âu đến như thế.
Lãnh Phương thấy thái độ của hai người như vậy lại giận nói :
- Đừng có giở cái trò ấy ra nữa, con nhãi kia mày giấu Giang Mẫn ở đâu?
Lệ Châu không thèm đếm xỉa tới lời nói của Lãnh Phương mà ngẩng mặt lên nhìn Âu Dương Siêu hỏi :
- Ngày hôm nay thiếu hiệp nóng lòng như vậy, sao những ngày trước kia lại lơ đễnh như thế?
Âu Dương Siêu thấy nàng ta nói như thế thắc mắc vô cùng liền đáp :
- Cô nương nói như thế là có ý gì, khi thuyền tôi đến Giang Hạ...
Lệ Châu không dơi chàng nói dứt đã cướp lời ngay :
- Tôi nói thiếu hiệp điểm yếu huyệt ngủ để Giang cô nương khỏi phải quấy nhiễu, nhưng tôi hỏi thiếu hiệp một người bị điểm yếu huyệt ngủ hai ngày hai đêm như vậy dù là người mình đồng da sắt cũng không chịu nổi. Nếu không kịp giải huyệt ngay cho cô ta thì có lẽ lúc thiếu hiệp quay trở lại thì cô ta đã chết từ lâu rồi. Đấy tôi nói như vậy thiếu hiệp nghĩ có phải không?
Nàng thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi. Âu Dương Siêu cũng ngẩn người ra mặt lúc đỏ lúc trắng không sao nói lên tiếng được.
Lãnh Phương bao giờ cũng thương đồ đệ hơn, nghe nói lo âu hỏi :
- Thế Mẫn nhi bây giờ ra sao và nàng ở đâu?
Lệ Châu vẫn không thèm đếm xỉa tới bà ta cứ nói với Âu Dương Siêu tiếp :
- Nếu không nghĩ tới tình võ lâm và là bạn gái thì cô ta làm gì còn sống sót tới bây giờ.
Có ngờ đâu làm phúc phải tội, mà lại coi tôi là kẻ thù địch như thế.
Tuy lời nói của nàng là nói cho Âu Dương Siêu nghe, nhưng sự thật là trách móc Lãnh Phương. Là một lão tiền bối trong giang hồ sao không hiểu lại định nổi khùng, nhưng không biết đệ tử của mình an nguy ra sao, nên bà ta đành phải đứng ngẩn người.
- Tống cô nương tôi rất cám ơn cô nương trước, nhưng không biết bây gờ cô nương để Giang cô nương ở đâu?
Lệ Châu muộn nói lại thôi, sau cùng nàng mới đáp :
- Công tử muốn gặp cô ta để làm chi? Cô ta đã bị Hoàn Huyết nghịch khí nội thương rất nàng rồi còn bị công tử điểm yếu huyệt ngủ, lúc này cô ta yếu ớt lắm, bây giờ cô ta đang nghỉ ngơi ở trong sơn trang của tôi. Công tử cứ yên tâm, chờ nàng khỏi bệnh rồi sẽ gặp nàng cũng chưa muộn.
Nói xong, nàng liếc tinh chàng một cái mồm tủm tỉm cười.
Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn Lãnh Phương chưa kịp nói thì Lệ Châu lại nói tiếp :
- Đấy tôi đã nói hết chuyện rồi việc ở đây cũng như là đã xong. Chúng ta đi thôi.
Nàng quay lại bảo Nguyên Thanh các người rồi định đi ngay.
Âu Dương Siêu vội chạy lại ngăn lại hỏi tiếp :
- Tống cô nương định đ ngay ư?
- Phải.
- Thế...
Âu Dương Siêu không biết nói năng như thế nào cho phải và cũng không có lý do gì không để cho người ta đi.
Lệ Châu rất tinh nghịch lườm chàng một cái tủm tỉm cười rồi hỏi tiếp :
- Tại sao công tử không để cho tôi đi.
Lãnh Phương xen lời nói :
- Hiện giờ Giang Mẫn ở đâu cho tới giờ phút này chúng tôi cũng chưa rõ mà cô nương đã bỏ đi ư?
Lệ Châu có vẻ không vui sầm nét mặt lại đáp :
- Ai định giữ bổn cô nương ở lại. Nên biết bổn cô nương xưa nay chưa biết sợ là gì.
Âu Dương Siêu cau mày lại cảm thấy hai người vẫn không ai chịu ai cả liền thủng thỉnh nói :
- La lão tiền bối với Giang cô nương là tình thầy trò tất nhiên lúc nào cũng phải lo Âu cho cô ta xin Tống cô nương chớ có hiểu lầm.
Lãnh Phương mặc Âu Dương Siêu khuyên giải, bà ta chỉ cảm thấy chán. Nói như thế vô hình chung đã coi Lệ Châu ngang hàng với mình nên bà ta nói tiếp :
- La Lãnh Phương này chưa đến nỗi già và bất tài đến như thế câu chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu.
Lệ Châu cười nhạt một tiếng không thèm đếm xỉa tới mặt rất hớn hở nhìn Âu Dương Siêu mà nói tiếp :
- Thiếu hiệp nếu rảnh thì xin mời đến Liễu Âu Hoa Minh trang ở Sao Hồ. Tiểu muội thể nào cũng vui lòng tiếp rước.
Nàng nói tới đó, vẻ mặt càng lẳng lơ thêm, rồi bỗng quay người giở khinh công ra đi luôn chỉ trong thoáng cái đã mất dạng ở trong bụi cỏ lau liền.
Lãnh Phương thấy thế giận vô cùng hậm hực nói :
- Quý hồ ngươi đã nói cho ta biết chỗ ở đâu rồi La Lãnh Phương này nhất định không tha thứ cho ngươi đâu.
Nói xong, bà ta quay mình đi luôn ven theo giải đất mà tiến thẳng về phía bờ sông.
Âu Dương Siêu thấy một già một trẻ đều giận dữ bỏ đi vội đuổi theo lớn tiếng kêu gọi :
- Tiền bối, tiền bối... việc Giang Mẫn xin liền bối chớ có tức giận như thế.
Lãnh Phương đã đi khá xa nghe chàng nói như vậy liền ngừng chân lại và hỏi :
- Ngươi còn muốn gì nữa?
- Thưa tiền bối Giang Mẫn hiện đang ở trong tay người, cho nên tiểu bối mới chịu lép vế như thế.
- Hừ! Lại còn bảo là chịu nhẫn nại. Thế Giang Mẫn đâu, hiện giờ nó ở đâu, ngươi đã tìm thấy nó chưa?
Âu Dương Siêu đáp ngay :
- Thưa tiền bối, để tiểu bối đi Sao Hồ một phen.
Sao Hồ là nơi đặt Tổng đàn của Nhất Thống giáo. Nên Âu Dương Siêu khi đến nơi, bắt gặp một tên trong Thập Đại Đại, tên gọi là Quá Thiền Tình Vưu Thất đang hỗn đấu với Nhạc Lân và Tống Lệ Châu của Nhất Thống giáo.
- Được, thiếu hiệp cứ ra tay đi, tôi bằng lòng chết ở trong tay thiếu hiệp.
Âu Dương Siêu không ngờ nàng lại có cử chỉ như thế lui bước lia lịa vẻ mặt hung hăng hồi nãy lại biến đi đâu hết thật là đầu hổ đuôi rắn, rồi chàng còn lên tiếng hỏi :
- Tôi giết cô nương làm chi. Ai bảo tôi muốn giết cô nương nào?
Lệ Châu nức nở nói tiếp :
- Xem bộ dạng của thiếu hiệp hình như chỉ muốn nuốt sống người ta vậy.
Lãnh Phương dừng cạnh thấy vậy châm biếm rằng :
- Vừa rồi lại còn nói ngươi làm nũng, thế ra lúc lâm trận đối địch ngươi cũng giở cái trò này ra.
Lệ Châu bỗng trợn ngược đôi lông mày nhảy lên xua tay bảo bọn Nguyên Thanh bốn người rằng :
- Các ngươi cùng xông lên, ngày hôm nay không giết được mụ ăn mày già này thì bổn cô nương không hả dạ.
Bọn Nguyên Thanh bốn người đã xông lại vây Lãnh Phương vào giữa, chúng đứng lấy thế chuẩn bị tấn công.
Âu Dương Siêu thấy vậy nổi giận quát lớn :
- Táo gan thật, ai ra tay trước ta sẽ huỷ tên ấy liền.
Nói xong chàng nhảy ngay vào giữa đứng trước mặt Lãnh Phương và nói tiếp :
- Tiền bối đối với mấy tên giặc cỏ này cứ để yên cho tiểu bốn lão tiền bối khỏi phải ra tay.
Lãnh Phương trầm giọng đáp :
- Theo lão thân biết thì người bắt cóc Mẫn nhi chính là bốn tên này, thiếu hiệp đừng buông tha chúng Âu Dương Siêu nghe nói càng tức giận thêm và quát bảo :
- Nếu vậy càng hay, các ngươi bắt cóc Giang Mẫn cô nương đem di đâu.
Bọn Nguyên Thanh bốn người chưa kịp trả lời thì Lệ Châu đã nhảy vào giữa lớn tiếng nói :
- Người này vô lý thật, Giang cô nương là do ta bảo bắt cóc còn chúng thì chỉ thừa lệnh hành sự thôi chứ có việc gì đến chúng đâu.
Âu Dương Siêu nghe nói suy nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp :
- Thế cô nương bắt cóc Giang Mẫn để làm chi?
Giọng nói của chàng đã ôn tồn nhiều, từ khi gặp nhau ở trên lầu Hoàng Hạc, Âu Dương Siêu tự nhiên đã có một tình cảm đặc biệt và cũng không hiểu tại sao có tình cảm với nàng ta như thế.
Hãy nói Lệ Châu thấy chàng đã nguôi cơn giận liền mỉm cười đáp :
- Ối chà! Việc gì mà thiếu hiệp phải lo âu đến như thế.
Lãnh Phương thấy thái độ của hai người như vậy lại giận nói :
- Đừng có giở cái trò ấy ra nữa, con nhãi kia mày giấu Giang Mẫn ở đâu?
Lệ Châu không thèm đếm xỉa tới lời nói của Lãnh Phương mà ngẩng mặt lên nhìn Âu Dương Siêu hỏi :
- Ngày hôm nay thiếu hiệp nóng lòng như vậy, sao những ngày trước kia lại lơ đễnh như thế?
Âu Dương Siêu thấy nàng ta nói như thế thắc mắc vô cùng liền đáp :
- Cô nương nói như thế là có ý gì, khi thuyền tôi đến Giang Hạ...
Lệ Châu không dơi chàng nói dứt đã cướp lời ngay :
- Tôi nói thiếu hiệp điểm yếu huyệt ngủ để Giang cô nương khỏi phải quấy nhiễu, nhưng tôi hỏi thiếu hiệp một người bị điểm yếu huyệt ngủ hai ngày hai đêm như vậy dù là người mình đồng da sắt cũng không chịu nổi. Nếu không kịp giải huyệt ngay cho cô ta thì có lẽ lúc thiếu hiệp quay trở lại thì cô ta đã chết từ lâu rồi. Đấy tôi nói như vậy thiếu hiệp nghĩ có phải không?
Nàng thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi. Âu Dương Siêu cũng ngẩn người ra mặt lúc đỏ lúc trắng không sao nói lên tiếng được.
Lãnh Phương bao giờ cũng thương đồ đệ hơn, nghe nói lo âu hỏi :
- Thế Mẫn nhi bây giờ ra sao và nàng ở đâu?
Lệ Châu vẫn không thèm đếm xỉa tới bà ta cứ nói với Âu Dương Siêu tiếp :
- Nếu không nghĩ tới tình võ lâm và là bạn gái thì cô ta làm gì còn sống sót tới bây giờ.
Có ngờ đâu làm phúc phải tội, mà lại coi tôi là kẻ thù địch như thế.
Tuy lời nói của nàng là nói cho Âu Dương Siêu nghe, nhưng sự thật là trách móc Lãnh Phương. Là một lão tiền bối trong giang hồ sao không hiểu lại định nổi khùng, nhưng không biết đệ tử của mình an nguy ra sao, nên bà ta đành phải đứng ngẩn người.
- Tống cô nương tôi rất cám ơn cô nương trước, nhưng không biết bây gờ cô nương để Giang cô nương ở đâu?
Lệ Châu muộn nói lại thôi, sau cùng nàng mới đáp :
- Công tử muốn gặp cô ta để làm chi? Cô ta đã bị Hoàn Huyết nghịch khí nội thương rất nàng rồi còn bị công tử điểm yếu huyệt ngủ, lúc này cô ta yếu ớt lắm, bây giờ cô ta đang nghỉ ngơi ở trong sơn trang của tôi. Công tử cứ yên tâm, chờ nàng khỏi bệnh rồi sẽ gặp nàng cũng chưa muộn.
Nói xong, nàng liếc tinh chàng một cái mồm tủm tỉm cười.
Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn Lãnh Phương chưa kịp nói thì Lệ Châu lại nói tiếp :
- Đấy tôi đã nói hết chuyện rồi việc ở đây cũng như là đã xong. Chúng ta đi thôi.
Nàng quay lại bảo Nguyên Thanh các người rồi định đi ngay.
Âu Dương Siêu vội chạy lại ngăn lại hỏi tiếp :
- Tống cô nương định đ ngay ư?
- Phải.
- Thế...
Âu Dương Siêu không biết nói năng như thế nào cho phải và cũng không có lý do gì không để cho người ta đi.
Lệ Châu rất tinh nghịch lườm chàng một cái tủm tỉm cười rồi hỏi tiếp :
- Tại sao công tử không để cho tôi đi.
Lãnh Phương xen lời nói :
- Hiện giờ Giang Mẫn ở đâu cho tới giờ phút này chúng tôi cũng chưa rõ mà cô nương đã bỏ đi ư?
Lệ Châu có vẻ không vui sầm nét mặt lại đáp :
- Ai định giữ bổn cô nương ở lại. Nên biết bổn cô nương xưa nay chưa biết sợ là gì.
Âu Dương Siêu cau mày lại cảm thấy hai người vẫn không ai chịu ai cả liền thủng thỉnh nói :
- La lão tiền bối với Giang cô nương là tình thầy trò tất nhiên lúc nào cũng phải lo Âu cho cô ta xin Tống cô nương chớ có hiểu lầm.
Lãnh Phương mặc Âu Dương Siêu khuyên giải, bà ta chỉ cảm thấy chán. Nói như thế vô hình chung đã coi Lệ Châu ngang hàng với mình nên bà ta nói tiếp :
- La Lãnh Phương này chưa đến nỗi già và bất tài đến như thế câu chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu.
Lệ Châu cười nhạt một tiếng không thèm đếm xỉa tới mặt rất hớn hở nhìn Âu Dương Siêu mà nói tiếp :
- Thiếu hiệp nếu rảnh thì xin mời đến Liễu Âu Hoa Minh trang ở Sao Hồ. Tiểu muội thể nào cũng vui lòng tiếp rước.
Nàng nói tới đó, vẻ mặt càng lẳng lơ thêm, rồi bỗng quay người giở khinh công ra đi luôn chỉ trong thoáng cái đã mất dạng ở trong bụi cỏ lau liền.
Lãnh Phương thấy thế giận vô cùng hậm hực nói :
- Quý hồ ngươi đã nói cho ta biết chỗ ở đâu rồi La Lãnh Phương này nhất định không tha thứ cho ngươi đâu.
Nói xong, bà ta quay mình đi luôn ven theo giải đất mà tiến thẳng về phía bờ sông.
Âu Dương Siêu thấy một già một trẻ đều giận dữ bỏ đi vội đuổi theo lớn tiếng kêu gọi :
- Tiền bối, tiền bối... việc Giang Mẫn xin liền bối chớ có tức giận như thế.
Lãnh Phương đã đi khá xa nghe chàng nói như vậy liền ngừng chân lại và hỏi :
- Ngươi còn muốn gì nữa?
- Thưa tiền bối Giang Mẫn hiện đang ở trong tay người, cho nên tiểu bối mới chịu lép vế như thế.
- Hừ! Lại còn bảo là chịu nhẫn nại. Thế Giang Mẫn đâu, hiện giờ nó ở đâu, ngươi đã tìm thấy nó chưa?
Âu Dương Siêu đáp ngay :
- Thưa tiền bối, để tiểu bối đi Sao Hồ một phen.
Sao Hồ là nơi đặt Tổng đàn của Nhất Thống giáo. Nên Âu Dương Siêu khi đến nơi, bắt gặp một tên trong Thập Đại Đại, tên gọi là Quá Thiền Tình Vưu Thất đang hỗn đấu với Nhạc Lân và Tống Lệ Châu của Nhất Thống giáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.