Thần Châu Tam Kiệt

Chương 34: Võ lâm thập hại

Vô Danh

05/12/2013

Bấy giờ Vưu Thất lại bỗng xuất hiện ở Sao Hồ này, mọi người không ngạc nhiên sao được, cho nên Nhạc Lân chưa biết rõ lai lịch của đối thủ sợ nàng sơ ý khinh địch, vạn nhất thất thủ mà Nhất Thống giáo mới thành lập không lâu, cơ sở không vững, như vậy có phải là mất hết sĩ diện không?

Trong lúc mỗi người theo đuổi một ý nghĩ thì Vưu Thất đã cười giọng quái dị và tỏ vẻ khinh thị nói tiếp :

- Nhạc Lân ngươi đừng có giở trò ấy ra nữa, Vưu Thất này có phải là người tầm thường như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi xứng sao đấu với ta cơ chứ.

Lệ Châu là người rất thông minh, thấy sắc mặt của Nhạc Lân hơi khác biết bên trong cũng có điều gì khác lạ đây, bây giờ nàng lại nghe thấy Vưu Thất nói như thế, liền nghĩ ra một kế vội làm ra vẻ không được tự nhiên và giơ tay lên phất một cái, ra lệnh cho Âu Dương Siêu rằng :

- Âu Gia Dương, vừa rồi bổn Phó bang chủ chưa thấy rõ Hạo Thiên thần công của sứ giả như thế nào. Bây giờ sứ giả đem ra sử dụng đi. Lại đây, chúng ta thử dùng tên béo lùn này làm trò chơi trong dịp Tết Nguyên Tiêu của chúng ta một phen.

Nàng rất khôn ngoan, làm như vậy thật là lưỡng cử lưỡng đắc, nếu Âu Dương Siêu hủy được Vưu Thất thì tất nhiên nàng phải mừng rỡ. Nếu Vưu Thất giết được Âu Dương Siêu thì Nhất Thống giáo cũng không bị ảnh hưởng một tí gì và cũng ít nhất nhân thể trận đấu này, có thể biết rõ tài ba của lão quái vật như thế nào?

Âu Dương Siêu chưa kịp trả lời thì Tử Tu đã vội nhảy tới, phất tay áo một cái, và xen lời nói :

- Thưa Phó giáo chủ, lão quái vật này là mười đại tai hại của võ lâm năm xưa. Âu Gia Dương mới ra đời, nhỡ lỡ tay một cái có phải là để cho đối phương được tiếng mà Liễu Ám Hoa Minh trang của mình lại bị mất hết oai phong.

Có phải Lệ Châu không biết dụng ý lời nói ấy của Tử Tu đâu. Nhưng nhất thời nàng không biết xử trí như thế nào, đành sầm nét mặt lại gượng cười và đáp :

- Tổng đại chủ, nói như thế chỉ có làm cho người ta được oai phong thêm thôi, chứ Nhất Thống giáo từ xưa tới nay chưa hề thấy một người nào có ba đầu sáu tay tới đây khiêu khích như vậy Bổn Phó giáo chủ cũng...

Nàng chưa nói dứt lời thì Nhạc Lân đã đỡ lời :

- Phó giáo chủ nói rất phải. Nếu y thắng nổi Âu Gia Dương thì lúc ấy chúng ta sẽ có cách đối phó với y.

Lúc ấy Vưu Thất mặt tỏ vẻ khinh khinh và nói tiếp :

- Thế ra Nhất Thống giáo lúc ra trận tỉ võ lại chả Nhất Thống chút nào. Thế mà cũng đòi thống nhất thiên hạ võ lâm. Thật không sợ người ta chê cười cho ư. Các người nói như vậy thật không khác gì người ngu si nói mê không? Hà... hà... dù các ngươi cứ xông lên như tổ ong lại càng hay. Như vậy lão phu khỏi tốn công giết từng tên một.

Tử Tu vừa rồi bị Lệ Châu nhiếc mắng cho mấy câu, trong lòng đã tức giận khôn tả, bây giờ lại nghe thấy lão quái như vậy, liền tiến lên một bước và hỏi :

- Lão quá ngông cuồng kia, ngươi thị gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế?

Vừa nói xong, ông ta định xông lên tấn công, ngờ đâu ông ta đã nhanh mà Âu Dương Siêu lại càng còn nhanh hơn. Chàng vượt qua cạnh Tử Tu, mồm thì kêu la om sòm :

- Phó giáo chủ với Nhạc đường chủ nói rất phải, ai thắng nổi Câu Hồn sứ giả này thì khó mà thoát khỏi Liễu Ám Hoa Minh trang của Sao Hồ này. Tang tổng đại chủ, hãy xem tài ba của Âu Gia Dương này trước.

Vưu Thất đang đắc chí cười ha hả, bỗng thấy thiếu niên xấu xí hiện ra trước mặt mình, y lại cười thêm, liền lắc đầu lia lịa, làm ra bộ già nua mà nói tiếp :

- Thật là thế giới thay đổi có khác. Tiếng tăm của thập đại hại lừng lẫy như vậy mà các ngươi chẳng hay biết một tí gì cả Nói xong, y liền lên một bước, không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Siêu, trái lại còn nói với Lệ Châu rằng :

- Con nhỏ kia! Thế mà ngươi cũng tự nhận là Phó giáo chủ của Nhất Thống giáo. Phái một đứa nhỏ chưa hết hơi sữa ra tay đấu với lão phu như vậy, không biết ngươi khinh thường lão phu hay là định tâm bảo y dẫn thân vào chỗ chết thế?

Lời nói của y vừa điên lại vừa khùng, và cũng làm bộ khôn tả khiến Lệ Châu tức giận đến mặt đang đỏ biến sang tái, rồi cứ nghiến răng kêu cồm cộp.

Âu Dương Siêu mặt tuy hơi biến sắc, nhưng hào khí cao nghìn trượng và có khi nào chàng lại chịu để cho đối phương cơi thường như thế? Nên chàng vội quát lớn :

- Đừng có nói những lời thừa. Có giỏi thì hãy tiếp ba thế võ của bổn thiếu hiệp trước.

Vưu Thất há to mồm ra hỏi lại :

- Ba hiệp ư? Lão phu không thèm ra tay đánh, nhường cho ngươi tấn công năm ba trăm chưởng trước, chẳng hay ngươi nghĩ sao?

Vì y thấy thiếu niên trước mặt đây nhiều lắm là hai mươi tuổi là cùng, dù chàng ta học võ từ khi mới lọt lòng mẹ thì công lực nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi năm hỏa hầu thôi, còn mình tuổi đã gần trăm, ít nhất cũng có trên năm sáu mươi năm công lực, thì việc gì phải sợ y?

Nếu Âu Dương Siêu là người xảo trá thì có thể nhân dịp này mà tấn công cho đối phương một thôi một hồi, nhưng chàng là người quang minh lỗi lạc, không bao giờ thèm cầu lợi như thế và chàng nghiêm nét mặt xấu xí lại, đáp :

- Lão quái vật, ngươi đừng có tự phụ như thế. Hạo Thiên thần công của ta là tuyệt học hãn thế, ngươi đừng có lấy sĩ diện hão như thế mà khổ thân.



Không ngờ lời nói của chàng lại càng làm cho Vưu Thất kiêu hãnh và ngông cuồng thêm. Y khoanh tay về phía sau, phùng bụng ra cười như điên như khùng, đáp :

- Nhỏ kia, Hạo Thiên thần công ư? Cái tên này có vẻ mới mẻ thật. Thôi được, lại đây, để lão phu được sáng mắt ra và ngươi cứ việc giở hết tài ba ra tấn công đi.

Nói xong y vênh váo bước thêm hai bước làm như không coi Âu Dương Siêu vào đâu hết.

Tử Tu thấy vậy mới hiểu và đoán chắc Âu Dương Siêu thể nào cũng giở cờ và sáo, hai món tuyệt học ra đấu với Quá Thiên Tinh, người trong Thập Đại Đại ấy. Nếu vậy hai người quả thật là kỳ phùng địch thủ. Thoạt tiên, ông ta sợ Âu Dương Siêu không dám giở hai môn tuyệt học ấy ra, thì làm sao mà đối phó? Cho nên ông ta mới không muốn để cho chàng đối địch là thế. Bây giờ ông ta thấy Vưu Thất bằng lòng không trả đũa, lại còn phình bụng ra để cho Âu Dương Siêu tấn công, ông ta càng an tâm và mừng rỡ thầm. Vì thế ông ta tiến lên một bước, nháy mắt ra hiệu cho Âu Dương Siêu một cái, rồi lên tiếng nói tiếp :

- Nếu vậy Gia Dương cháu cứ tuân lệnh Vưu lão tiền bối đi.

Vưu Thất lại cười khì một tiếng và nói tiếp :

- Tang Tử Tu đừng có dạy khôn nữa. Vưu Thất này có phải là không biết đâu, nhưng ta có thèm coi y vào đâu.

Nhạc Lân thấy có lợi như vậy, liền thúc giục Âu Dương Siêu rằng :

- Chu Du đánh Hoàng Cái, một người chịu để cho người ta đánh, và đánh người muốn đánh. Âu sứ giả, “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” sứ giả cứ việc ra tay tấn công đi.

Hai người một ca một họa, Âu Dương Siêu nghe xong liền sầm nét mặt lại, vừa cười, vừa đáp :

- Nếu vậy Vưu lão quái nên cẩn thận, coi hề công của bổn thiếu gia đây.

Nói xong, chàng vội giơ chưởng lên, nhằm ngực và vai phải của Vưu Thất tấn công luôn.

Chưởng này của chàng là vận hết nội công dồn ra nhưng vì thấy đối phương không tránh không né, nên chàng giảm bớt hơi sức lại, và chỉ dùng có bốn thành chân lực thôi. Vì vậy chưởng lực của chàng không có tiếng động gì hết.

Vưu Thất thấy Âu Dương Siêu nhẹ nhàng tấn công ra một chưởng, lại tưởng là chàng đã giở hết hơi hết sức ra mà chỉ có thế thôi nên y vẫn coi thường. Nhưng lâu lâu, không thấy chưởng lực của chàng lấn át tới, đang ngạc nhiên, địch lớn tiếng hỏi, thì bỗng thấy một luồng sức mạnh lấn át tới trước ngực và đầu vai phải.

Y kinh hãi thầm, mặt biến sắc, vội vận công lên bảo vệ. Nhưng không sao kịp, vai của y đã bị chưởng lực ấy đánh trúng, xương trong người đau nhức như bị rạn nứt, khí huyết rạo rực. Y hến la lên :

- Nguy tai.

Người của y tựa như một trái cầu thịt lăn long lóc, bắn về phía xa ba trượng. Y giơ tay trái lên ôm lấy đầu vai phải, đôi mắt hau háu nhìn vào Âu Dương Siêu và lớn tiếng hỏi :

- Tiểu tử giỏi thật. Ngươi vừa dùng miếng võ gì thế?

Âu Dương Siêu tủm tỉm cười đáp :

- Lão quái vật, để cho ngươi được sáng mắt ra, đó là Hạo Thiên thần công đấy.

Vưu Thất bị đánh trúng một thế, tuy trong lòng rất thắc mắc, nhưng nhất thời y không nghĩ được môn võ công này là môn võ công gì, cho nên y mới ngơ ngác nhìn Âu Dương Siêu, không nói được nửa lời.

Lệ Châu, Nhạc Lân, hai người đưa mắt nhìn nhau và cũng cảm thấy chưởng đó của Âu Dương Siêu thật khác lạ.

Hai người là võ lâm cao thủ và cũng là những tay rất sành điệu, bây giờ lại đứng cạnh xem như thế, tại sao lại không nhận xét được thế công đó của Âu Dương Siêu là thế võ gì?

Sở dĩ họ không biết được vì thấy Âu Dương Siêu chỉ nhẹ nhàng ra tay một cái thôi mà Quá Thiên Tinh Vưu Thất đã chịu không nổi, công lực mạnh như thế, ít nhất cũng phải luyện tập trên trăm năm mới được, mà Âu Dương Siêu đây lại là đệ tử của Quan Hán Thanh thì làm gì mà có hỏa hầu trăm năm như thế. Nếu võ công của chàng không phải là tà môn thì không còn có một lý do nào khác có thể giải thích được. Hai người nhận thấy Hạo Thiên thần công của Âu Dương Siêu rất quái lạ, nên cả hai vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên.

Hãy nói Vưu Thất hổ thẹn quá hóa tức giận, nghe thấy Âu Dương Siêu nói như vậy liền chỉ vào mặt chàng, đáp :

- Tiểu tử giỏi thật. Ngươi muốn nói dối người phải không. Cái gì là Hạo Thiên thần công, một thủ pháp quái vị không khác gì ma vẽ bùa?.

Âu Dương Siêu không cãi lại, chỉ cười nhạt mọt tiếng và nói tiếp :

- Ngươi thật là ngồi đáy giếng có khác. Bất cứ ngươi bảo võ công của ta là bàng môn tà đạo cũng không sao, chỉ cần ngươi biết võ công của ta là lợi hại là được rồi.

Vưu Thất y khi nào lại chịu thua như thế, y liền trầm giọng nói tiếp :



- Ngươi cũng tiếp thử một thế võ của lão phu xem sao?

Nói xong, y thót cái bụng tròn như trái banh lại, tự công vận thần, rồi giơ tay lên định tấn công.

Tử Tu thấy vậy, tiến lên đứng vào giữa sầm nét mặt lại, nói :

- Quá Thiên Tinh, sao ngươi ăn nói không có tình nghĩa như thế. Chưa chi đã nuốt lời ngay rồi.

Vưu Thất cũng lạnh lùng đáp :

- Lão phu có nuốt lời bao giờ đâu?

- Vừa rồi ngươi chẳng nói rồi là gì? Tha hồ cho y đánh dăm ba chưởng, mà bây giờ y mới đánh có một chưởng thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi.

Thấy Tử Tu nói như thế, Vưu Thất hai má đỏ bừng, vì y đã nếm mùi chưởng lực của Âu Dương Siêu lợi hại như thế nào rồi, nên bây giờ y không dám kiêu ngạo và nói khoác như hồi nãy nữa. Vì vậy y không dám trả lời Tử Tu mà chỉ giơ song chưởng lên, nhắm người.Tử Tu mà tấn công mà nói :

- Việc gì đến ngươi nào. Có tránh ra đàng khác không?

Vưu Thất là một nhân vật đã nổi tiếng trên giang hồ vào hồi mấy chục năm về trước, y đột nhiên ra tay tấn công như vậy cũng là sự bất đắc dĩ đấy thôi.

Tử Tu không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay tấn công mình như vậy chờ tới khi ông ta hay biết thì luồng sức mạnh đó đã nhắm trước ngực đẩy tới, ông ta nhanh chân nhún một, người đã lui người về phía sáu bảy thước, mặt giận dữ, mồm quát lớn :

- Lão quái vật vô sĩ thật.

Tuy Tử Tu tránh đã nhanh, nhưng vẫn bị chưởng phong của Vưu Thất quét phải. Lúc hạ chân xuống đất khổng sao đứng vững được người ông ta phải lảo đảo mấy cái mới lấy lại được thế quân bình.

Vưu Thất đã lấy lại được sĩ diện, liền sầm nét mặt lại, nói tiếp :

- Chỉ thị có một chút công lực trói gà không chết mà cũng đòi ra mát can thiệp và lên tiếng thách thức trận đấu.

Âu Dương Siêu trông thấy nghĩa thúc của mình thất thố, tức giận khôn tả, liền quát lớn :

- Con heo mập già không chịu chết kia, có giỏi thì hãy tiếp một thế võ này của ta.

Vì chàng tức giận vô cùng nên đã giở tới bảy thành chân lực ra, vừa đẩy vừa đập, nhằm Quá Thiên Tinh Vưu Thất tấn công tới và cũng vì số của Quá Thiên Tinh phải vị vấp ngã một phen.

Y đã chống đỡ một thế trước của Âu Dương Siêu rồi, nhưng y có biết đâu công lực của chàng quá kỳ diệu. Y định dùng nội lực đè nén đối phương, vì thế y chỉ cười nhạt một tiếng, giơ song chưởng lên dùng chín thành công lực ra, không tránh không né gì hết, mà còn ngang nhiên chống đỡ nữa là khác. Vì vậy y mới lại càng đau khổ thêm.

Thì ra dùng thêm công nội lực đối địch, công lực của mình phải cao hơn đối phương rất nhiều mới được, bằng không càng đẩy, sức càng mạnh bao nhiêu thì càng bị thương nặng bấy nhiêu. Vì vậy y mới bị đau khổ như thế chứ y có ngờ đâu công lực của Âu Dương Siêu lại mạnh như vậy?

Sau một tiếng kêu ùm, bóng người bay lơ lửng trên cây thật cao. Âu Dương Siêu bị đẩy bắn lên trên cao hai trượng rồi rớt xuống mặt đất mà chàng vẫn đứng ung dung như thường, không bị thở hổn hển chút nào. Còn Quá Thiên Tinh thì chỉ tung lên trên cao hơn trượng thôi, nhưng khi rớt xuống lại lui về phía sau hơn năm trượng, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ, hai tay ôm ngực, đủ thấy y bị chưởng đau đớn khôn cùng.

Âu Dương Siêu lớn tiếng hỏi :

- Lão quái vật, như vậy mới gọi là chân lực thật học. Ngươi đã thấy rõ chưa?

Quá Thiên Tinh hai tay vẫn ôm lấy ngực, loạng choạng tiến lên mấy bước, mặt vẫn méo mó ngó nhìn Âu Dương Siêu, rồi hết sức đáp :

- Thằng nhãi kia... ngươi... ngươi là... người thế nào? Đệ tử của ai?

Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng, đáp :

- Ngươi khỏi cần phải biết điều đó.

- Được, ta... Vưu... Thất... ngày hôm nay nhận thua... ọe, ọe...

Y chưa nói dứt thì đã khạc ra hai đống máu tươi, rồi ngã ngồi phịch xuống, đầu cúi gầm, không sao ngẩng lên được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Châu Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook