Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 24: Không Cho Phép Quấy Rầy Nàng Ấy
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
28/05/2023
Hỉ Dương hoàn toàn thờ ơ.
Lời khiêu khích của Địch Dung Dung giống như đâm vào bông vải vậy, không có động tĩnh gì.
Đặc biệt là sau khi Hỉ Dương nói xong, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến điều gì cả, tự ý xoay người phân phó người chuyển hành lý quay vào, khiến nàng ta càng giống như bị cười nhạo và khinh thường vậy.
"Sao vậy? Không phải là định náo loạn đến chết đi sống lại sao? Làm sao mà ca ca ta mới khuyên một chút, ngươi liền ở lại rồi, thủ đoạn này thực sự là rất cao đấy nha, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?"
"Dung Dung!" Địch Quân Dương lạnh giọng cảnh cáo.
Địch Dung Dung mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn miệng nhanh hơn não.
Chưa kịp nghĩ lời đã nói ra rồi, giống như vỏ hạt dưa cắn mãi không ngừng được.
"Muội làm sao? Lời muội nói chẳng lẽ không đúng sao, không phải huynh luôn nói, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả sao? Mà kết quả không phải là nàng ta vẫn ở lại đó à? Vậy nên tâm cơ sâu như vậy không phải ngay cả một thần thám như huynh cũng không dò được đó hay sao."
"Hỉ Dương, nàng về sân viện trước đi, những đồ này ta sai hạ nhân mang qua."
Mặt Địch Quân Dương lạnh lùng vô cùng, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc.
Hỉ Dương nghe xong tự mình rời đi.
Lẻ loi một mình, bóng lưng cao ngạo quật cường như làn hương thơm mê hoặc.
Địch Dung Dung vẫn muốn đuổi theo nói gì đó nhưng đã bị Địch Quân Dương duỗi tay ngăn lại, nàng ta rụt rụt cổ sợ hãi, vô cùng hờn giận nói, "Rốt cuộc ai mới là muội tử của huynh, huynh như này là giúp nàng ta à? Huynh không nhìn thấy nàng ta đối với muộn rất vô lễ sao, huynh nên biết đôi mắt khóc sưng to này của muội đều là công lao của nàng ta đó!"
"Địch Dung Dung, hôm nay ta nói với muội lần cuối cùng, nếu như ta nghe thấy từ miệng hạ nhân muội cố ý đi làm phiền và quấy rầy cuộc sống của Hỉ Dương, vậy thì về sau muội không cần gọi ta một tiếng ca ca nữa. Ta luôn trọng lời hứa, muội cứ thử xem."
"Muội sẽ nói với mẫu thân là huynh bắt nạt muội. Hu hu."
Nhìn thấy nàng ta nhấc váy, làm bộ làm tịch bỏ chạy, Địch Quân Dương thầm nghĩ quả nhiên là chiều đến hư hỏng rồi, lời nói không ưng ý liền giả khóc.
Lại so sánh với Hỉ Dương giống như ánh trăng sáng, rõ ràng là tuổi nhỏ hơn Dung Dung một chút, nhưng nhìn lại chững chạc hơn rất nhiều.
Trong mắt dường như hiện lên có câu chuyện rất tang thương.
Thật khiến người cảm thấy tò mò.
May mà viện tử hẻo lánh, nên cách cửa sau vô cùng gần.
Lúc tiểu toán tử đưa đối bài tới, quả thực là khiến Hỉ Dương rất ngạc nhiên.
Mặc dù biết Địch Quân Dương đã nói là làm, nhưng không ngờ rằng hắn ta có thể làm đến mức này.
Tự mình sai người đưa đối bài qua, sau này muốn ra vào phủ đệ, không có gì có thể tiện lợi hơn so với cái này.
"Chủ nhân nói tối nay sắp xếp tạm người hầu hạ qua cho tiểu thư, ngày mai sẽ tìm người môi giới cho tiểu thư sau."
"Thay ta cám ơn chủ tử nhà ngươi." Nhìn tiểu toán tử thông minh lanh lợi, Hỉ Dương cũng tự nhiên đáp lại, sau này đây cũng coi như là tâm phúc đắc lực của Địch Quân Dương.
Kiếp trước mình cũng không có trở mặt gì với hắn.
Tiểu toán tử nhận được nụ cười của mỹ nhân, dĩ nhiên thụ sủng nhược kinh, liên miệng nói không có gì.
Hỉ Dương bị phản ứng non nớt của hắn chọc cười, nhìn thấy hắn vui mừng chạy ra cửa, càng không nhịn được cười.
Chỉ là vẫn chưa quay về phòng được bao lâu, liền bị nô tỳ được chuẩn bị để hầu hạ tạm làm giật mình.
Hóa ra lại là người quen.
Nô tỳ mà kiếp trước trung thành và tận tâm với nàng, Thược Dược.
Vì sao nàng lại có ấn tượng sâu sắc với nàng ta như vậy, là bởi vì sức lực của Thược Dược so với nàng rất mạnh, hơn nữa lại có võ công căn bản, trong lúc nàng gặp nạn, Thược Dược đã giúp đỡ rất nhiều.
Hỉ Dương suy tư thầm thở dài một hơi, kiếp trước Thược Dược rõ ràng là do mình chọn cơ mà, tại sao kiếp này lại do Địch Quân Dương đưa qua.
Lẽ nào kiếp trước vốn dĩ là người của hắn rồi, trực tiếp sai người đưa cho mình dùng sao.
Ân ân oán oán đã theo gió mà đi, nàng không muốn bản thân sống trong đau khổ nữa.
Bất luận có phải là lừa gạt hay không, ở kiếp trước, Thược Dược đối xử với nàng thực sự là tình sâu nghĩa nặng, giúp đỡ nàng rất nhiều, điều này là không cách nào phủ nhận.
Nàng khẽ mỉm cười, mang theo nụ cười như đắm chìm trong ánh dương ấm áp, khiến người tim đập rộn ràng.
Lời khiêu khích của Địch Dung Dung giống như đâm vào bông vải vậy, không có động tĩnh gì.
Đặc biệt là sau khi Hỉ Dương nói xong, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến điều gì cả, tự ý xoay người phân phó người chuyển hành lý quay vào, khiến nàng ta càng giống như bị cười nhạo và khinh thường vậy.
"Sao vậy? Không phải là định náo loạn đến chết đi sống lại sao? Làm sao mà ca ca ta mới khuyên một chút, ngươi liền ở lại rồi, thủ đoạn này thực sự là rất cao đấy nha, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?"
"Dung Dung!" Địch Quân Dương lạnh giọng cảnh cáo.
Địch Dung Dung mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn miệng nhanh hơn não.
Chưa kịp nghĩ lời đã nói ra rồi, giống như vỏ hạt dưa cắn mãi không ngừng được.
"Muội làm sao? Lời muội nói chẳng lẽ không đúng sao, không phải huynh luôn nói, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả sao? Mà kết quả không phải là nàng ta vẫn ở lại đó à? Vậy nên tâm cơ sâu như vậy không phải ngay cả một thần thám như huynh cũng không dò được đó hay sao."
"Hỉ Dương, nàng về sân viện trước đi, những đồ này ta sai hạ nhân mang qua."
Mặt Địch Quân Dương lạnh lùng vô cùng, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc.
Hỉ Dương nghe xong tự mình rời đi.
Lẻ loi một mình, bóng lưng cao ngạo quật cường như làn hương thơm mê hoặc.
Địch Dung Dung vẫn muốn đuổi theo nói gì đó nhưng đã bị Địch Quân Dương duỗi tay ngăn lại, nàng ta rụt rụt cổ sợ hãi, vô cùng hờn giận nói, "Rốt cuộc ai mới là muội tử của huynh, huynh như này là giúp nàng ta à? Huynh không nhìn thấy nàng ta đối với muộn rất vô lễ sao, huynh nên biết đôi mắt khóc sưng to này của muội đều là công lao của nàng ta đó!"
"Địch Dung Dung, hôm nay ta nói với muội lần cuối cùng, nếu như ta nghe thấy từ miệng hạ nhân muội cố ý đi làm phiền và quấy rầy cuộc sống của Hỉ Dương, vậy thì về sau muội không cần gọi ta một tiếng ca ca nữa. Ta luôn trọng lời hứa, muội cứ thử xem."
"Muội sẽ nói với mẫu thân là huynh bắt nạt muội. Hu hu."
Nhìn thấy nàng ta nhấc váy, làm bộ làm tịch bỏ chạy, Địch Quân Dương thầm nghĩ quả nhiên là chiều đến hư hỏng rồi, lời nói không ưng ý liền giả khóc.
Lại so sánh với Hỉ Dương giống như ánh trăng sáng, rõ ràng là tuổi nhỏ hơn Dung Dung một chút, nhưng nhìn lại chững chạc hơn rất nhiều.
Trong mắt dường như hiện lên có câu chuyện rất tang thương.
Thật khiến người cảm thấy tò mò.
May mà viện tử hẻo lánh, nên cách cửa sau vô cùng gần.
Lúc tiểu toán tử đưa đối bài tới, quả thực là khiến Hỉ Dương rất ngạc nhiên.
Mặc dù biết Địch Quân Dương đã nói là làm, nhưng không ngờ rằng hắn ta có thể làm đến mức này.
Tự mình sai người đưa đối bài qua, sau này muốn ra vào phủ đệ, không có gì có thể tiện lợi hơn so với cái này.
"Chủ nhân nói tối nay sắp xếp tạm người hầu hạ qua cho tiểu thư, ngày mai sẽ tìm người môi giới cho tiểu thư sau."
"Thay ta cám ơn chủ tử nhà ngươi." Nhìn tiểu toán tử thông minh lanh lợi, Hỉ Dương cũng tự nhiên đáp lại, sau này đây cũng coi như là tâm phúc đắc lực của Địch Quân Dương.
Kiếp trước mình cũng không có trở mặt gì với hắn.
Tiểu toán tử nhận được nụ cười của mỹ nhân, dĩ nhiên thụ sủng nhược kinh, liên miệng nói không có gì.
Hỉ Dương bị phản ứng non nớt của hắn chọc cười, nhìn thấy hắn vui mừng chạy ra cửa, càng không nhịn được cười.
Chỉ là vẫn chưa quay về phòng được bao lâu, liền bị nô tỳ được chuẩn bị để hầu hạ tạm làm giật mình.
Hóa ra lại là người quen.
Nô tỳ mà kiếp trước trung thành và tận tâm với nàng, Thược Dược.
Vì sao nàng lại có ấn tượng sâu sắc với nàng ta như vậy, là bởi vì sức lực của Thược Dược so với nàng rất mạnh, hơn nữa lại có võ công căn bản, trong lúc nàng gặp nạn, Thược Dược đã giúp đỡ rất nhiều.
Hỉ Dương suy tư thầm thở dài một hơi, kiếp trước Thược Dược rõ ràng là do mình chọn cơ mà, tại sao kiếp này lại do Địch Quân Dương đưa qua.
Lẽ nào kiếp trước vốn dĩ là người của hắn rồi, trực tiếp sai người đưa cho mình dùng sao.
Ân ân oán oán đã theo gió mà đi, nàng không muốn bản thân sống trong đau khổ nữa.
Bất luận có phải là lừa gạt hay không, ở kiếp trước, Thược Dược đối xử với nàng thực sự là tình sâu nghĩa nặng, giúp đỡ nàng rất nhiều, điều này là không cách nào phủ nhận.
Nàng khẽ mỉm cười, mang theo nụ cười như đắm chìm trong ánh dương ấm áp, khiến người tim đập rộn ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.