Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 25: Thất Trách
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
28/05/2023
Thược Dược vốn dĩ khinh thường việc chăm sóc một nữ lưu (cách dùng khinh miệt để gọi phái nữ có thể chất yếu ớt), nhưng bất đắc dĩ đó lại là yêu cầu của chủ tử, nàng ta cũng chỉ có thể tuân theo.
Nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng đây lại là một cô nương xinh xắn đến nhường này, dường như chỉ cần đụng một cái là sẽ vỡ mất.
Bảo sao đến cả chủ tử cũng bắt đầu cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
"Nô tỳ Thược Dược, đến đây nghe cô nương phân phó, nếu có yêu cầu gì, nô tỳ không dám không nghe theo."
Hỉ Dương kéo tay của nàng ta, không để cho nàng ta phải quỳ xuống: "Ta chỉ là muốn mượn người từ chỗ chủ tử ngươi để đến giúp một ít việc thôi, đợi đến ngày mai, ta sẽ đi mua người mới, dĩ nhiên ngươi sẽ được trở lại chỗ của chủ tử ngươi."
Trở về?
Sợ là không thể rồi, con người của chủ tử như thế nào chứ, thứ đã cho đi rồi thì trước nay chưa từng nhận về lại.
Khuôn mặt Thược Dược chất phác, thân hình nàng ta cao lớn, ngũ quan sắc nét, có chút anh khí của nam nhi.
Tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Chẳng trách lại bị sai đến đây để phục vụ cho nàng, nàng ta trông có vẻ chân tay to lớn, từ nhỏ đến lớn đều sống tự lập, tự một mình nàng ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Ngay cả những huynh đệ sống chung với nàng ta cũng là do một mình nàng ta chăm sóc.
Hỉ Dương thấy nàng ta trải chăn gấp mền, cứ luôn miệng thán phục vì sự thuần thục của nàng ta.
...
Diệp Hoàng và Dịch Thủy Sinh đang bàn nhau về vụ án, bên ngoài liền có người đến báo là người của Lục phủ đến đây.
Dịch Thủy Sinh đầu đầy mồ hôi, cầu cứu nhìn qua Diệp Hoàng.
"Lần này ngài phải giúp hạ quan rồi, bây giờ hạ quan thật sự không còn cách nào khác nữa, hôm nào ông chủ Lục cũng đến đây báo cáo, quả thực là còn chịu khó hơn so với hạ quan nữa, ngài cũng biết chuyện ở bên đường kia, nhi tử của ông ta chết rồi, nhưng hạ quan cũng đã bắt nhốt chủ nhân của chiếc xe ngựa kia rồi mà, đó không xem là đã xong rồi hay sao, ông ta còn cả ngày không buông tha cho hạ quan, muốn ta phải giao vị nương tử đó ra."
Diệp Hoàng nhướng mày, hiểu ra.
"Rồi sao?"
"Vị cô nương kia, ngài và Địch đại nhân cũng có quen biết đó, tại hạ cũng rất khó xử mà, phải làm phiền Diệp đại nhân giúp đỡ điều này."
Diệp Hoàng nhướng mày, thấy Dịch Thủy Sinh cúi người vô cùng thành khẩn, nhướng mày gật đầu: "Được, ta sẽ đi ra ngoài nói giúp cho huynh."
"Vậy hạ quan cảm tạ đại nhân trước, ngày khác lại mời đại nhân một bữa cơm."
"Được rồi, được rồi, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi."
Tính tình Diệp Hoàng hoạt bát năng động, ở trong phủ được mọi người yêu thích còn hơn cả Địch Quân Dương rất nhiều.
Hơn nữa bình thường rất dễ chung sống với người khác, không hề nghiêm túc lãnh khốc và áp lực giống như Địch Quân Dương.
Nhưng mà tay nghề và mưu lược tra án của Địch Quân Dương, lại khiến cho tất cả mọi người phải tin phục, không kiềm được mà sùng bái hắn vạn phần.
Bụng lớn của tên ông chủ Lục kia rất phệ, toàn thân một màu vàng chói mắt.
Trang phục giống như của mấy nhà phú hộ đang nổi.
Nhưng mà dù ông ta có làm người cay nghiệt đến đâu cũng không thể không thừa nhận người ta giàu có chẳng ai có thể địch lại được, vô cùng có đầu óc thương nhân, nếu không thì cũng không thể có được giấy thông hành giao dịch với hoàng thất.
"Hôm nay ông chủ Lục đến đây vẫn chưa tiếp đãi được tử tế, thật sự là vô cùng thất trách." Diệp Hoàng cười đùa.
Sắc mặt của Lục Nguyên Bảo đen vô cùng, có chút ngưng trọng, chuẩn bị nổi bão.
"Ta đến để tìm Dịch đại nhân, ngài ấy đâu? Không có ở đây sao?"
"Gần đây án giết người của nhà Thị lang rất ồn ào, rất gây chấn động, ta nghĩ ông chủ Lục cũng nên biết chuyện."
"Biết thì đã làm sao mà không biết thì làm sao, Lục mỗ từ trước đến nay, chỉ hy vọng ông trời có mắt có thể cho ta một công đạo, ngày hôm đó nhi tử ta vô duyên vô cớ mà ngã chết trên đường lớn, ta không biết Đại Lý Tự làm việc như thế nào, lại có thể để cho hung thủ thoát khỏi vòng pháp luật.”
Ông ta nói rồi nặng nề hừ một tiếng: "Buồn cười là nghe nói nữ tử kia lại có một loại quan hệ nào đó không thể nói cho người đời biết với Đại Lý Tự Khanh Địch đại nhân, nếu như thật sự đúng là như thế thì cũng đừng trách ta phải dâng tấu lên trên, tấu xin Hoàng thượng ra mặt, làm chủ thay cho ta."
Nếu thật sự có thể khởi tấu lên trên thì sao ông không sớm dâng lên đi, còn cần phải ngày ngày vác mặt chạy đến đây làm gì.
Diệp Hoàng thầm oán trong lòng, nhưng ý cười hiện trên mặt vẫn luôn không đổi.
Nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng đây lại là một cô nương xinh xắn đến nhường này, dường như chỉ cần đụng một cái là sẽ vỡ mất.
Bảo sao đến cả chủ tử cũng bắt đầu cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
"Nô tỳ Thược Dược, đến đây nghe cô nương phân phó, nếu có yêu cầu gì, nô tỳ không dám không nghe theo."
Hỉ Dương kéo tay của nàng ta, không để cho nàng ta phải quỳ xuống: "Ta chỉ là muốn mượn người từ chỗ chủ tử ngươi để đến giúp một ít việc thôi, đợi đến ngày mai, ta sẽ đi mua người mới, dĩ nhiên ngươi sẽ được trở lại chỗ của chủ tử ngươi."
Trở về?
Sợ là không thể rồi, con người của chủ tử như thế nào chứ, thứ đã cho đi rồi thì trước nay chưa từng nhận về lại.
Khuôn mặt Thược Dược chất phác, thân hình nàng ta cao lớn, ngũ quan sắc nét, có chút anh khí của nam nhi.
Tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Chẳng trách lại bị sai đến đây để phục vụ cho nàng, nàng ta trông có vẻ chân tay to lớn, từ nhỏ đến lớn đều sống tự lập, tự một mình nàng ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Ngay cả những huynh đệ sống chung với nàng ta cũng là do một mình nàng ta chăm sóc.
Hỉ Dương thấy nàng ta trải chăn gấp mền, cứ luôn miệng thán phục vì sự thuần thục của nàng ta.
...
Diệp Hoàng và Dịch Thủy Sinh đang bàn nhau về vụ án, bên ngoài liền có người đến báo là người của Lục phủ đến đây.
Dịch Thủy Sinh đầu đầy mồ hôi, cầu cứu nhìn qua Diệp Hoàng.
"Lần này ngài phải giúp hạ quan rồi, bây giờ hạ quan thật sự không còn cách nào khác nữa, hôm nào ông chủ Lục cũng đến đây báo cáo, quả thực là còn chịu khó hơn so với hạ quan nữa, ngài cũng biết chuyện ở bên đường kia, nhi tử của ông ta chết rồi, nhưng hạ quan cũng đã bắt nhốt chủ nhân của chiếc xe ngựa kia rồi mà, đó không xem là đã xong rồi hay sao, ông ta còn cả ngày không buông tha cho hạ quan, muốn ta phải giao vị nương tử đó ra."
Diệp Hoàng nhướng mày, hiểu ra.
"Rồi sao?"
"Vị cô nương kia, ngài và Địch đại nhân cũng có quen biết đó, tại hạ cũng rất khó xử mà, phải làm phiền Diệp đại nhân giúp đỡ điều này."
Diệp Hoàng nhướng mày, thấy Dịch Thủy Sinh cúi người vô cùng thành khẩn, nhướng mày gật đầu: "Được, ta sẽ đi ra ngoài nói giúp cho huynh."
"Vậy hạ quan cảm tạ đại nhân trước, ngày khác lại mời đại nhân một bữa cơm."
"Được rồi, được rồi, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi."
Tính tình Diệp Hoàng hoạt bát năng động, ở trong phủ được mọi người yêu thích còn hơn cả Địch Quân Dương rất nhiều.
Hơn nữa bình thường rất dễ chung sống với người khác, không hề nghiêm túc lãnh khốc và áp lực giống như Địch Quân Dương.
Nhưng mà tay nghề và mưu lược tra án của Địch Quân Dương, lại khiến cho tất cả mọi người phải tin phục, không kiềm được mà sùng bái hắn vạn phần.
Bụng lớn của tên ông chủ Lục kia rất phệ, toàn thân một màu vàng chói mắt.
Trang phục giống như của mấy nhà phú hộ đang nổi.
Nhưng mà dù ông ta có làm người cay nghiệt đến đâu cũng không thể không thừa nhận người ta giàu có chẳng ai có thể địch lại được, vô cùng có đầu óc thương nhân, nếu không thì cũng không thể có được giấy thông hành giao dịch với hoàng thất.
"Hôm nay ông chủ Lục đến đây vẫn chưa tiếp đãi được tử tế, thật sự là vô cùng thất trách." Diệp Hoàng cười đùa.
Sắc mặt của Lục Nguyên Bảo đen vô cùng, có chút ngưng trọng, chuẩn bị nổi bão.
"Ta đến để tìm Dịch đại nhân, ngài ấy đâu? Không có ở đây sao?"
"Gần đây án giết người của nhà Thị lang rất ồn ào, rất gây chấn động, ta nghĩ ông chủ Lục cũng nên biết chuyện."
"Biết thì đã làm sao mà không biết thì làm sao, Lục mỗ từ trước đến nay, chỉ hy vọng ông trời có mắt có thể cho ta một công đạo, ngày hôm đó nhi tử ta vô duyên vô cớ mà ngã chết trên đường lớn, ta không biết Đại Lý Tự làm việc như thế nào, lại có thể để cho hung thủ thoát khỏi vòng pháp luật.”
Ông ta nói rồi nặng nề hừ một tiếng: "Buồn cười là nghe nói nữ tử kia lại có một loại quan hệ nào đó không thể nói cho người đời biết với Đại Lý Tự Khanh Địch đại nhân, nếu như thật sự đúng là như thế thì cũng đừng trách ta phải dâng tấu lên trên, tấu xin Hoàng thượng ra mặt, làm chủ thay cho ta."
Nếu thật sự có thể khởi tấu lên trên thì sao ông không sớm dâng lên đi, còn cần phải ngày ngày vác mặt chạy đến đây làm gì.
Diệp Hoàng thầm oán trong lòng, nhưng ý cười hiện trên mặt vẫn luôn không đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.