Chương 3394: Giúp ta
Cô Đơn Địa Phi
11/04/2018
Ầm!
An Đằng Tiên Vương chộp hướng bạch xà.
Bạch xà sẽ không đứng im cho người ta bắt, lập tức hóa thành nguyên hình, thân thể dài vạn trượng có lực lượng vô cùng, quẫy một cái có thể khiến núi cao tan vỡ, đất sụp xuống.
Nhưng dù Thăng Nguyên cảnh có các loại thủ đoạn thì được ích gì trước mặt Tiên Vương?
An Đằng Tiên Vương đánh ra bàn tay to phóng lớn vô hạn, dài trăm vạn trượng. Bàn tay to lớn ập xuống, bạch xà bị trấn áp chặt chẽ dưới núi không thể nhúc nhích.
Lực lượng so sánh quá chênh lệch, ở trước mặt Tiên Vương thì Thăng Nguyên cảnh không chịu nổi một kích.
Chỉ một chưởng mạnh như bạch xà bỗng thành tù nhân.
Đây chính là Tiên Vương, cao cao tại thượng, chỉ có thể quỳ lạy.
Lục Dương la lớn:
- Giết đi, ngươi giết ta đi!
Mới rồi suýt bị bạch xà giết làm Lục Dương ôm cục tức.
Lục Dương oán hận nhìn bạch xà chằm chằm:
- Xem bộ dạng hình người của ngươi không tệ, bản thiếu gia không ngại chơi với ngươi.
Câu này tràn ngập nhục nhã, chẳng những bạch xà tức điên mà đám yêu thú trong hồ Thiên Bảo cũng gào rú.
Ninh Hải Tâm tràn đầy tự trách, nếu không phải vì cứu nàng làm sao các yêu rơi vào bước này?
Thật ra dù đám bạch xà không đứng ra bênh vực Ninh Hải Tâm thì An Đằng Tiên Vương cũng sẽ quét sạch yêu thú hồ Thiên Bảo, mục đích vì thiên tài địa bảo sinh trưởng trong hồ. Nếu không thì mắc mớ gì An Đằng Tiên Vương chạy đến đây? An Đằng Tiên Vương có thể ngồi chờ ở Lục gia, dù sao sẽ bày thêm bữa tiệc ở đó.
An Đằng Tiên Vương hỏi:
- Ai không phục?
Giọng An Đằng Tiên Vương nhẹ hẫng nhưng mang theo uy nghiêm vô thượng, khiến mỗi người trong lòng như đè tảng đá lớn, vô cùng khó chịu.
Đám yêu hồ Thiên Bảo muốn nói gì nhưng trước sức mạnh to lớn của Tiên Vương làm chúng không thể hé môi, không phát ra thanh âm nào được.
An Đằng Tiên Vương thản nhiên nói, chỉ một cái:
- Yêu thú nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bổn tọa?
Bốp!
Một con yêu thú nổ tung.
An Đằng Tiên Vương lại chỉ một cái:
- Vô tri!
Một con yêu thú nữa nổ thành huyết vũ.
- Ngu xuẩn!
An Đằng Tiên Vương nói một câu là điểm một cái, oanh sát một con yêu thú. Yêu thú nào cũng bị một kích tiêu diệt, rất yếu ớt.
Đám yêu thú rốt cuộc có thể phát ra tiếng, nhưng bất lực gầm rống không thể thay đổi vận mệnh của chúng.
An Đằng Tiên Vương lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi không phục?
Không đợi câu trả lời, An Đằng Tiên Vương tiếp tục chỉ một cái oanh sát các yêu.
- Không phục thì sao? Trước thực lực tuyệt đối thì các ngươi chỉ là cặn bã!
Chỉ vài giây đã có hơn ba mươi con yêu thú chết dưới tay An Đằng Tiên Vương.
Ninh Hải Tâm hét lên:
- Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi! Xin hãy thả họ đi, ta... gả!
An Đằng Tiên Vương vờ như không nghe, gã đường đường là Tiên Vương sao có thể giao dịch với một Trảm Trần cảnh nho nhỏ? Trước mặt gã thì bất cứ ai chỉ có thể nghe lệnh, làm gì có tư cách trả giá?
Phụp!
An Đằng Tiên Vương búng tay, lại một con yêu thú hóa thành huyết vũ.
Ninh Hải Tâm thầm hét trong lòng:
- Ai đến giúp ta! Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể cứu mọi người thì ta đồng ý trả bất cứ giá nào!
Ninh Hải Tâm mờ mịt nhìn quanh, chợt thấy một người khó tin.
Đó là thanh niên được nàng cứu từ hồ Thiên Bảo, hắn ngồi uống rượu bên cạnh phế tích.
Mọi thứ nơi đây thành đống hoang tàn, nhưng trước mặt hắn đặt một cái bàn, mông ngồi lên một cái ghế. Hắn nhàn nhã nhâm nhi như đứng ngoài sự đời.
Cảnh tượng quỷ dị này nên khiến người ngạc nhiên, nhưng dường như mọi người không thấy hắn, không ai nhìn hắn cái nào.
Ninh Hải Tâm chợt nhớ lời Lăng Hàn từng nói, động ý niệm.
Ninh Hải Tâm hỏi Lăng Hàn:
- Ngươi... có thể giúp ta không?
Nhưng Ninh Hải Tâm đã hét bể giọng, thanh âm nhỏ xíu không thể tuyền đi.
Ai ngờ thanh niên như nghe thấy, gật đầu dịu dàng nói:
- Đương nhiên.
Lăng Hàn đứng dậy, lắc đầu, rốt cuộc hắn vẫn ra tay, hắn vốn không định lộ mặt.
Lăng Hàn bước chậm đến gần Ninh Hải Tâm, hỏi:
- Nàng muốn ta giúp thế nào?
Ủa?
Đột nhiên trông thấy một thanh niên bước ra đi hướng Ninh Hải Tâm, nói chuyện với nàng làm mọi người thấy lạ.
Sao còn có người không sợ chết đứng ra? Không thấy bầy yêu hồ Thiên Bảo vì Ninh Hải Tâm mà bị tàn sát thê thảm? Ngươi muốn chết sao?
Đám người không biết Lăng Hàn nhưng yêu thú hồ Thiên Bảo thấy hắn xuất hiện thì rất kích động.
Chúng nó chưa thấy thực lực của Lăng Hàn bao giờ, nhưng nhờ có hắn mới mở ra linh trí, mơ hồ cảm ứng lực lượng như biển rộng của hắn. Ở trong lòng chúng nó Lăng Hàn là đồ đằng, là vị thần.
Thần của chúng đến cứu!
Chúng nó vô cùng kích động, rơi lệ như mưa.
Ninh Tu Vĩ nhảy ra quát:
- Ngươi là thứ gì mà dám lắm chuyện?
Ninh Tu Vĩ rất tức giận, nơi này là Thanh Thiên tông, sao ai cũng xem như cái chợ, muốn tới thì tới, muốn nói gì thì nói?
Lăng Hàn liếc Ninh Tu Vĩ một cái, tùy ý điểm một chỉ.
Bùm!
Ninh Tu Vĩ nổ nát thành mưa máu.
Mọi người thấy cảnh này đều giật mình.
Đệt, vừa rồi An Đằng Tiên Vương chỉ môt người diệt một, giết người như ngóe. Bây giờ Lăng Hàn cũng một chỉ giết Ninh Tu Vĩ, đang khiêu khích An Đằng Tiên Vương sao?
Con ngươi An Đằng Tiên Vương co rút nhìn Lăng Hàn.
Ninh Đạo Lan ngây người sau đó tức giận quát:
- Khốn... khốn kiếp!
Ninh Đạo Lan quan tâm nhất là hai nhi tử, gửi gắm rất nhiều hy vọng. Bây giờ nhi tử chết thảm dưới tay Lăng Hàn, hỏi Ninh Đạo Lan không điên lên?
Ninh Tu Hoành rống to lao hướng Lăng Hàn:
- Trả mạng nhị đệ lại cho ta!
Ninh Đạo Lan vội lao theo:
- Tu Hoành!
Thực lực của Lăng Hàn sâu không lường được, Ninh Đạo Lan không hy vọng nhị tử còn lại cũng chết.
Lăng Hàn duỗi ngón tay ấn một cái.
Phụp!
Ninh Tu Hoành thành mưa máu, dù Ninh Đạo Lan ra tay nhưng có thể ngăn nổi một vị Thiên Tôn không?
Ninh Đạo Lan hộc máu, không phải bị Lăng Hàn tổn thương mà là tức dồn máu não:
- Ngươi... ngươi... ngươi...!
Hai nhi tử mất hết?
Gã hận, hận không thể tả xiết.
Ninh Đạo Lan trừng Ninh Hải Tâm, rít gào:
- Nghiệt nữ, ngươi vừa lòng!?
Ninh Hải Tâm không biết nên nói cái gì, đây là phụ thân của nàng sao? Tự tay đẩy nàng vào hố lửa không chút xót thương, hai huynh trưởng bị giết lại đau lòng đến mức đó. Đối lập làm Ninh Hải Tâm càng đau lòng.
An Đằng Tiên Vương hỏi:
- Đạo hữu xưng hô thế nào?
An Đằng Tiên Vương không ra tay vì Lăng Hàn phớt lờ Ninh Đạo Lan công kích. Mặc dù chỉ là Thăng Nguyên cảnh công kích, An Đằng Tiên Vương cũng có thể lờ đi, nhưng để làm được điều này thì chỉ có một khả năng, đối phương là Tiên Vương.
An Đằng Tiên Vương chộp hướng bạch xà.
Bạch xà sẽ không đứng im cho người ta bắt, lập tức hóa thành nguyên hình, thân thể dài vạn trượng có lực lượng vô cùng, quẫy một cái có thể khiến núi cao tan vỡ, đất sụp xuống.
Nhưng dù Thăng Nguyên cảnh có các loại thủ đoạn thì được ích gì trước mặt Tiên Vương?
An Đằng Tiên Vương đánh ra bàn tay to phóng lớn vô hạn, dài trăm vạn trượng. Bàn tay to lớn ập xuống, bạch xà bị trấn áp chặt chẽ dưới núi không thể nhúc nhích.
Lực lượng so sánh quá chênh lệch, ở trước mặt Tiên Vương thì Thăng Nguyên cảnh không chịu nổi một kích.
Chỉ một chưởng mạnh như bạch xà bỗng thành tù nhân.
Đây chính là Tiên Vương, cao cao tại thượng, chỉ có thể quỳ lạy.
Lục Dương la lớn:
- Giết đi, ngươi giết ta đi!
Mới rồi suýt bị bạch xà giết làm Lục Dương ôm cục tức.
Lục Dương oán hận nhìn bạch xà chằm chằm:
- Xem bộ dạng hình người của ngươi không tệ, bản thiếu gia không ngại chơi với ngươi.
Câu này tràn ngập nhục nhã, chẳng những bạch xà tức điên mà đám yêu thú trong hồ Thiên Bảo cũng gào rú.
Ninh Hải Tâm tràn đầy tự trách, nếu không phải vì cứu nàng làm sao các yêu rơi vào bước này?
Thật ra dù đám bạch xà không đứng ra bênh vực Ninh Hải Tâm thì An Đằng Tiên Vương cũng sẽ quét sạch yêu thú hồ Thiên Bảo, mục đích vì thiên tài địa bảo sinh trưởng trong hồ. Nếu không thì mắc mớ gì An Đằng Tiên Vương chạy đến đây? An Đằng Tiên Vương có thể ngồi chờ ở Lục gia, dù sao sẽ bày thêm bữa tiệc ở đó.
An Đằng Tiên Vương hỏi:
- Ai không phục?
Giọng An Đằng Tiên Vương nhẹ hẫng nhưng mang theo uy nghiêm vô thượng, khiến mỗi người trong lòng như đè tảng đá lớn, vô cùng khó chịu.
Đám yêu hồ Thiên Bảo muốn nói gì nhưng trước sức mạnh to lớn của Tiên Vương làm chúng không thể hé môi, không phát ra thanh âm nào được.
An Đằng Tiên Vương thản nhiên nói, chỉ một cái:
- Yêu thú nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bổn tọa?
Bốp!
Một con yêu thú nổ tung.
An Đằng Tiên Vương lại chỉ một cái:
- Vô tri!
Một con yêu thú nữa nổ thành huyết vũ.
- Ngu xuẩn!
An Đằng Tiên Vương nói một câu là điểm một cái, oanh sát một con yêu thú. Yêu thú nào cũng bị một kích tiêu diệt, rất yếu ớt.
Đám yêu thú rốt cuộc có thể phát ra tiếng, nhưng bất lực gầm rống không thể thay đổi vận mệnh của chúng.
An Đằng Tiên Vương lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi không phục?
Không đợi câu trả lời, An Đằng Tiên Vương tiếp tục chỉ một cái oanh sát các yêu.
- Không phục thì sao? Trước thực lực tuyệt đối thì các ngươi chỉ là cặn bã!
Chỉ vài giây đã có hơn ba mươi con yêu thú chết dưới tay An Đằng Tiên Vương.
Ninh Hải Tâm hét lên:
- Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi! Xin hãy thả họ đi, ta... gả!
An Đằng Tiên Vương vờ như không nghe, gã đường đường là Tiên Vương sao có thể giao dịch với một Trảm Trần cảnh nho nhỏ? Trước mặt gã thì bất cứ ai chỉ có thể nghe lệnh, làm gì có tư cách trả giá?
Phụp!
An Đằng Tiên Vương búng tay, lại một con yêu thú hóa thành huyết vũ.
Ninh Hải Tâm thầm hét trong lòng:
- Ai đến giúp ta! Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể cứu mọi người thì ta đồng ý trả bất cứ giá nào!
Ninh Hải Tâm mờ mịt nhìn quanh, chợt thấy một người khó tin.
Đó là thanh niên được nàng cứu từ hồ Thiên Bảo, hắn ngồi uống rượu bên cạnh phế tích.
Mọi thứ nơi đây thành đống hoang tàn, nhưng trước mặt hắn đặt một cái bàn, mông ngồi lên một cái ghế. Hắn nhàn nhã nhâm nhi như đứng ngoài sự đời.
Cảnh tượng quỷ dị này nên khiến người ngạc nhiên, nhưng dường như mọi người không thấy hắn, không ai nhìn hắn cái nào.
Ninh Hải Tâm chợt nhớ lời Lăng Hàn từng nói, động ý niệm.
Ninh Hải Tâm hỏi Lăng Hàn:
- Ngươi... có thể giúp ta không?
Nhưng Ninh Hải Tâm đã hét bể giọng, thanh âm nhỏ xíu không thể tuyền đi.
Ai ngờ thanh niên như nghe thấy, gật đầu dịu dàng nói:
- Đương nhiên.
Lăng Hàn đứng dậy, lắc đầu, rốt cuộc hắn vẫn ra tay, hắn vốn không định lộ mặt.
Lăng Hàn bước chậm đến gần Ninh Hải Tâm, hỏi:
- Nàng muốn ta giúp thế nào?
Ủa?
Đột nhiên trông thấy một thanh niên bước ra đi hướng Ninh Hải Tâm, nói chuyện với nàng làm mọi người thấy lạ.
Sao còn có người không sợ chết đứng ra? Không thấy bầy yêu hồ Thiên Bảo vì Ninh Hải Tâm mà bị tàn sát thê thảm? Ngươi muốn chết sao?
Đám người không biết Lăng Hàn nhưng yêu thú hồ Thiên Bảo thấy hắn xuất hiện thì rất kích động.
Chúng nó chưa thấy thực lực của Lăng Hàn bao giờ, nhưng nhờ có hắn mới mở ra linh trí, mơ hồ cảm ứng lực lượng như biển rộng của hắn. Ở trong lòng chúng nó Lăng Hàn là đồ đằng, là vị thần.
Thần của chúng đến cứu!
Chúng nó vô cùng kích động, rơi lệ như mưa.
Ninh Tu Vĩ nhảy ra quát:
- Ngươi là thứ gì mà dám lắm chuyện?
Ninh Tu Vĩ rất tức giận, nơi này là Thanh Thiên tông, sao ai cũng xem như cái chợ, muốn tới thì tới, muốn nói gì thì nói?
Lăng Hàn liếc Ninh Tu Vĩ một cái, tùy ý điểm một chỉ.
Bùm!
Ninh Tu Vĩ nổ nát thành mưa máu.
Mọi người thấy cảnh này đều giật mình.
Đệt, vừa rồi An Đằng Tiên Vương chỉ môt người diệt một, giết người như ngóe. Bây giờ Lăng Hàn cũng một chỉ giết Ninh Tu Vĩ, đang khiêu khích An Đằng Tiên Vương sao?
Con ngươi An Đằng Tiên Vương co rút nhìn Lăng Hàn.
Ninh Đạo Lan ngây người sau đó tức giận quát:
- Khốn... khốn kiếp!
Ninh Đạo Lan quan tâm nhất là hai nhi tử, gửi gắm rất nhiều hy vọng. Bây giờ nhi tử chết thảm dưới tay Lăng Hàn, hỏi Ninh Đạo Lan không điên lên?
Ninh Tu Hoành rống to lao hướng Lăng Hàn:
- Trả mạng nhị đệ lại cho ta!
Ninh Đạo Lan vội lao theo:
- Tu Hoành!
Thực lực của Lăng Hàn sâu không lường được, Ninh Đạo Lan không hy vọng nhị tử còn lại cũng chết.
Lăng Hàn duỗi ngón tay ấn một cái.
Phụp!
Ninh Tu Hoành thành mưa máu, dù Ninh Đạo Lan ra tay nhưng có thể ngăn nổi một vị Thiên Tôn không?
Ninh Đạo Lan hộc máu, không phải bị Lăng Hàn tổn thương mà là tức dồn máu não:
- Ngươi... ngươi... ngươi...!
Hai nhi tử mất hết?
Gã hận, hận không thể tả xiết.
Ninh Đạo Lan trừng Ninh Hải Tâm, rít gào:
- Nghiệt nữ, ngươi vừa lòng!?
Ninh Hải Tâm không biết nên nói cái gì, đây là phụ thân của nàng sao? Tự tay đẩy nàng vào hố lửa không chút xót thương, hai huynh trưởng bị giết lại đau lòng đến mức đó. Đối lập làm Ninh Hải Tâm càng đau lòng.
An Đằng Tiên Vương hỏi:
- Đạo hữu xưng hô thế nào?
An Đằng Tiên Vương không ra tay vì Lăng Hàn phớt lờ Ninh Đạo Lan công kích. Mặc dù chỉ là Thăng Nguyên cảnh công kích, An Đằng Tiên Vương cũng có thể lờ đi, nhưng để làm được điều này thì chỉ có một khả năng, đối phương là Tiên Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.