Chương 3395: Thu đồ đệ
Cô Đơn Địa Phi
11/04/2018
An Đằng chỉ là Nhất Trọng Thiên, nếu Lăng Hàn là Tiên Vương thì ngang hàng với gã, nên gã phải thận trọng.
Lăng Hàn như không thấy gì, ấn chỉ hướng Ninh Đạo Lan. Ninh Hải Tâm không nói nên lời cầu giúp kiểu gì thì Lăng Hàn sẽ làm theo cách của hắn.
Ninh Đạo Lan chỉ kịp hét một tiếng:
- Không!
Bụp!
Ninh Đạo Lan thành mưa máu.
Lăng Hàn xoay người lại nhìn hướng Lục Dương.
An Đằng biến sắc mặt kêu lên:
- Đạo hữu!
Ngươi muốn giết Ninh gia không sao hết, cứ việc giết, vì An Đằng Tiên Vương chỉ vừa mắt tiểu cô nương Ninh gia kia. Nhưng Lục Dương là nhi tử ruột của gã.
Lăng Hàn không thèm nhìn An Đằng Tiên Vương, lại chỉ một cái.
An Đằng Tiên Vương vội ngăn cản:
- Dừng tay!
Nhưng khi lực lượng của An Đằng Tiên Vương đụng vào Lăng Hàn thì bị đánh bật về.
An Đằng Tiên Vương hoảng sợ, đối phương là Tiên Vương mấy trọng thiên mà sức chiến đấu khủng thế.
Bụp!
Lẽ tất nhiên Lục Dương cũng bị một chỉ oanh sát.
Toàn trường xôn xao.
Tuy trước đó Lăng Hàn nhiều lần thành côn nhưng Ninh Đạo Lan chỉ là Thăng Nguyên cảnh. Giờ thì khác, An Đằng Tiên Vương ra tay mà không thể ngăn cản Lăng Hàn giết người, hắn mạnh đến mức độ nào?
Tiêu đời, đời An Đằng Tiên Vương dã tàn, đạp phải đinh cứng vậy.
An Đằng Tiên Vương hút ngụm khí lạnh, nỗi đau mất nhi tử làm gã hận muốn giết người nhưng dứt khoát co cẳng chạy trốn thật nhanh.
Đối phương ít nhất là Tiên Vương Tam Trọng Thiên, cách biệt thực lực quá lớn, ở lại chỉ có đường chết.
Lăng Hàn chỉ một cái.
Bụp!
An Đằng Tiên Vương từ trên trời rớt xuống, hơi thở giảm mạnh, tu vi Tiên Vương bị chém xuống còn Thăng Nguyên cảnh.
Không chết?
Mọi người ngạc nhiên vì Lăng Hàn không giết An Đằng.
Đừng nói là hắn không giết nổi, một chỉ chém Tiên Vương cảnh của đối phương, chiêu này khó còn hơn giết An Đằng.
Nhưng tại sao Lăng Hàn bỏ dễ đi làm chuyện khó?
Lăng Hàn liếc bạch xà, không nói chuyện.
Bạch xà hết bị kiềm chết, nàng nhảy vọt lên. Bạch xà hiểu ý Lăng Hàn, nàng lao vào An Đằng Tiên Vương.
Lăng Hàn cho nàng cơ hội trả thù.
Bạch xà tức giận quát:
- Lão thất phu, dám chiến một trận không?
Bạch xà có huyết mạch chân long, vô địch cùng đẳng cấp nhưng bị An Đằng ỷ vào ưu thế cảnh giới trấn áp, làm nàng ôm cục tức. Đặc biệt nhi tử của An Đằng muốn vấy bẩn nàng, nhục nhã lớn biết bao.
Lục Dương đã chết nhưng An Đằng còn sống, thù nhi tử hãy để phụ thân trả.
Bạch xà dài vạn trượng lao đến, tỏa ra lực lượng đỉnh Thăng Nguyên cảnh.
An Đằng Tiên Vương buộc phải chống đỡ, vận dụng tất cả lực lượng trong người đánh hướng bạch xà.
Bùm!
Hai người lại đánh nhau, nhưng phen này An Đằng bị đánh bay ra ngoài.
Chiến đấu cùng đẳng cấp thì An Đằng không bằng bạch xà.
Bạch xà hú dài nghe như rồng ngâm, bốn móng vuốt phát sáng đánh mạnh vào An Đằng.
An Đằng vừa kinh vừa giận, gã là Tiên Vương, bạch xà mạnh hơn nữa thì sao? Không địch lại một đòn của gã. Nhưng tu vi bị Lăng Hàn tước rớt mảng lớn giờ tụt xuống Thăng Nguyên cảnh, đừng nói trấn áp bạch xà, muốn đấu ngang tay cũng không thể.
An Đằng không ngửa cổ chờ chết, dù chỉ có một tia hy vọng gã cũng phải anh dũng chiến đấu đến cùng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người đại chiến vô cùng kịch liệt.
An Đằng không uổng là Tiên Vương, tuy bây giờ tu vi rớt xuống nhưng các loại diệu pháp quen tay đánh ra, cản lại các đợt công kích của bạch xà.
Bạch xà thì càng đánh càng dữ, giận dữ tích lũy nhiều hóa thành chiến ý vô tận. Bạch xà gầm gừ rồng ngâm, bốn chân ngưng tụ đoàn sáng càng lúc càng rực rỡ. Khi sáng đến cực hạn đoàn sáng chợt vụt tắt, bốn chân mọc ra móng vuốt nhỏ.
Bạch xà rên rỉ dường như đau lại như hưng phấn.
Vảy rụng, móng da nứt ra, bốn chân của bạch xà mọc ra móng vuốt mới.
Bốn móng!
Ba móng là giao, bốn móng là rồng.
Không chỉ thế, sừng trên đầu bạch xà dài một khúc còn sinh nhánh.
Đây là sừng rồng.
Vảy trên người nàng thay đổi, từ màu trắng đổi thành xanh nhạt.
Bị An Đằng chèn ép cộng cơn giận khiến bạch xà bước ra một bước then chốt thành tựu chân long.
Bạch xà còn có không gian tiến bộ, cùng với huyết mạch thuần hóa, tu vi tăng cao, có thể trở thành rồng vàng năm móng.
Ầm!
Thiên kiếp giáng xuống, sau khi tiến hóa thành chân long tu vi của bạch xà vọt lên Tiên Vương.
Bạch xà vừa đỡ thiên kiếp vừa liên tục oanh kích An Đằng.
Bạch xà đang vượt cảnh giới, Tiên Vương đánh Thăng Nguyên cảnh như phụ thân đánh nhi tử, nhẹ nhàng gia vui vẻ, không tốn sức chút nào. Rất nhanh An Đằng toàn thân đẫm máu, thê thảm.
Những người có mặt giật mình, ai mà ngờ chiến đấu sẽ có biến đổi như vậy?
Tiên Vương thành Thăng Nguyên cảnh, Thăng Nguyên thì thành Tiên Vương, hoàn toàn trao đổi.
Ánh mắt họ tràn ngập kính sợ nhìn bạch xà, khi nhìn hướng Lăng Hàn thì như chiêm ngưỡng thần linh.
Tiên Vương thì sao? Hắn chỉ một cái là tước rớt.
Lăng Hàn chộp một cái, vô số huyết quang ngưng tụ, thành các hình người.
Là yêu thú hồ Thiên Bảo lúc trước bị An Đằng Tiên Vương oanh sát, tất cả sống lại.
Nghịch thiên cướp mạng, đây là thủ đoạn của Thiên Tôn.
Đùng!
Trong thiên địa vang tiếng sấm giận, kỵ nhất là đảo ngược sống chết, dẫn đến thiên địa tức giận giáng tia chớp vô tận vào Lăng Hàn và các yêu thú.
Lăng Hàn ấn nhẹ, tia chớp đầy trời tan biến.
Chỉ là vị diện trung đẳng, sao có thể đấu với hắn?
Các yêu thú quỳ xuống, cực kỳ kích động nói:
- Đại nhân!
Lúc trước bọn chúng hơi trách móc, nhưng Lăng Hàn đã diệt Ninh gia lại chém tu vi của An Đằng Tiên Vương, hỗ trợ bạch xà báo thù, giờ sống lại đồng bạn đã chết của chúng, đây là thần!
Trong ánh mắt khó tả của mọi người, Lăng Hàn đến bên cạnh Ninh Hải Tâm, vươn tay nói:
- Đi theo ta.
Không đợi Ninh Hải Tâm trả lời Lăng Hàn đã xoay người đi.
Ninh Hải Tâm ngẩn ra, vội đuổi theo.
Rõ ràng hai người không đi nhanh nhưng một bước vượt ngàn vạn dặm, chỉ vài bước họ đã biến mất.
- Đây là tiên pháp gì?
- Nữ nhân Ninh gia rõ ràng chỉ là Trảm Trần, làm sao có thể mấy bước đã biến mất?
- Chắc là thủ đoạn của nam nhân đó.
- Quá kinh người, tự mình đi như bay thì thôi đi còn khiến người khác cũng được vậy, phải là Tiên Vương mấy trọng thiên mới làm được?
Mọi người vô cùng cảm khái nghiền ngẫm thực lực của Lăng Hàn.
Lăng Hàn bước nhanh đi tới, chỉ vài bước hắn đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cao, muôn vàn dải sáng an lành chiếu trên người hắn, tỏa sáng khó tả.
Ninh Hải Tâm lạy:
- Tiền bối.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Từ hôm nay ngươi là đệ tử của ta.
Ninh Hải Tâm ngẩn ngơ sau đó vội vàng dập đầu:
- Đệ tử Ninh Hải Tâm bái kiến sư tôn!
Lăng Hàn như không thấy gì, ấn chỉ hướng Ninh Đạo Lan. Ninh Hải Tâm không nói nên lời cầu giúp kiểu gì thì Lăng Hàn sẽ làm theo cách của hắn.
Ninh Đạo Lan chỉ kịp hét một tiếng:
- Không!
Bụp!
Ninh Đạo Lan thành mưa máu.
Lăng Hàn xoay người lại nhìn hướng Lục Dương.
An Đằng biến sắc mặt kêu lên:
- Đạo hữu!
Ngươi muốn giết Ninh gia không sao hết, cứ việc giết, vì An Đằng Tiên Vương chỉ vừa mắt tiểu cô nương Ninh gia kia. Nhưng Lục Dương là nhi tử ruột của gã.
Lăng Hàn không thèm nhìn An Đằng Tiên Vương, lại chỉ một cái.
An Đằng Tiên Vương vội ngăn cản:
- Dừng tay!
Nhưng khi lực lượng của An Đằng Tiên Vương đụng vào Lăng Hàn thì bị đánh bật về.
An Đằng Tiên Vương hoảng sợ, đối phương là Tiên Vương mấy trọng thiên mà sức chiến đấu khủng thế.
Bụp!
Lẽ tất nhiên Lục Dương cũng bị một chỉ oanh sát.
Toàn trường xôn xao.
Tuy trước đó Lăng Hàn nhiều lần thành côn nhưng Ninh Đạo Lan chỉ là Thăng Nguyên cảnh. Giờ thì khác, An Đằng Tiên Vương ra tay mà không thể ngăn cản Lăng Hàn giết người, hắn mạnh đến mức độ nào?
Tiêu đời, đời An Đằng Tiên Vương dã tàn, đạp phải đinh cứng vậy.
An Đằng Tiên Vương hút ngụm khí lạnh, nỗi đau mất nhi tử làm gã hận muốn giết người nhưng dứt khoát co cẳng chạy trốn thật nhanh.
Đối phương ít nhất là Tiên Vương Tam Trọng Thiên, cách biệt thực lực quá lớn, ở lại chỉ có đường chết.
Lăng Hàn chỉ một cái.
Bụp!
An Đằng Tiên Vương từ trên trời rớt xuống, hơi thở giảm mạnh, tu vi Tiên Vương bị chém xuống còn Thăng Nguyên cảnh.
Không chết?
Mọi người ngạc nhiên vì Lăng Hàn không giết An Đằng.
Đừng nói là hắn không giết nổi, một chỉ chém Tiên Vương cảnh của đối phương, chiêu này khó còn hơn giết An Đằng.
Nhưng tại sao Lăng Hàn bỏ dễ đi làm chuyện khó?
Lăng Hàn liếc bạch xà, không nói chuyện.
Bạch xà hết bị kiềm chết, nàng nhảy vọt lên. Bạch xà hiểu ý Lăng Hàn, nàng lao vào An Đằng Tiên Vương.
Lăng Hàn cho nàng cơ hội trả thù.
Bạch xà tức giận quát:
- Lão thất phu, dám chiến một trận không?
Bạch xà có huyết mạch chân long, vô địch cùng đẳng cấp nhưng bị An Đằng ỷ vào ưu thế cảnh giới trấn áp, làm nàng ôm cục tức. Đặc biệt nhi tử của An Đằng muốn vấy bẩn nàng, nhục nhã lớn biết bao.
Lục Dương đã chết nhưng An Đằng còn sống, thù nhi tử hãy để phụ thân trả.
Bạch xà dài vạn trượng lao đến, tỏa ra lực lượng đỉnh Thăng Nguyên cảnh.
An Đằng Tiên Vương buộc phải chống đỡ, vận dụng tất cả lực lượng trong người đánh hướng bạch xà.
Bùm!
Hai người lại đánh nhau, nhưng phen này An Đằng bị đánh bay ra ngoài.
Chiến đấu cùng đẳng cấp thì An Đằng không bằng bạch xà.
Bạch xà hú dài nghe như rồng ngâm, bốn móng vuốt phát sáng đánh mạnh vào An Đằng.
An Đằng vừa kinh vừa giận, gã là Tiên Vương, bạch xà mạnh hơn nữa thì sao? Không địch lại một đòn của gã. Nhưng tu vi bị Lăng Hàn tước rớt mảng lớn giờ tụt xuống Thăng Nguyên cảnh, đừng nói trấn áp bạch xà, muốn đấu ngang tay cũng không thể.
An Đằng không ngửa cổ chờ chết, dù chỉ có một tia hy vọng gã cũng phải anh dũng chiến đấu đến cùng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người đại chiến vô cùng kịch liệt.
An Đằng không uổng là Tiên Vương, tuy bây giờ tu vi rớt xuống nhưng các loại diệu pháp quen tay đánh ra, cản lại các đợt công kích của bạch xà.
Bạch xà thì càng đánh càng dữ, giận dữ tích lũy nhiều hóa thành chiến ý vô tận. Bạch xà gầm gừ rồng ngâm, bốn chân ngưng tụ đoàn sáng càng lúc càng rực rỡ. Khi sáng đến cực hạn đoàn sáng chợt vụt tắt, bốn chân mọc ra móng vuốt nhỏ.
Bạch xà rên rỉ dường như đau lại như hưng phấn.
Vảy rụng, móng da nứt ra, bốn chân của bạch xà mọc ra móng vuốt mới.
Bốn móng!
Ba móng là giao, bốn móng là rồng.
Không chỉ thế, sừng trên đầu bạch xà dài một khúc còn sinh nhánh.
Đây là sừng rồng.
Vảy trên người nàng thay đổi, từ màu trắng đổi thành xanh nhạt.
Bị An Đằng chèn ép cộng cơn giận khiến bạch xà bước ra một bước then chốt thành tựu chân long.
Bạch xà còn có không gian tiến bộ, cùng với huyết mạch thuần hóa, tu vi tăng cao, có thể trở thành rồng vàng năm móng.
Ầm!
Thiên kiếp giáng xuống, sau khi tiến hóa thành chân long tu vi của bạch xà vọt lên Tiên Vương.
Bạch xà vừa đỡ thiên kiếp vừa liên tục oanh kích An Đằng.
Bạch xà đang vượt cảnh giới, Tiên Vương đánh Thăng Nguyên cảnh như phụ thân đánh nhi tử, nhẹ nhàng gia vui vẻ, không tốn sức chút nào. Rất nhanh An Đằng toàn thân đẫm máu, thê thảm.
Những người có mặt giật mình, ai mà ngờ chiến đấu sẽ có biến đổi như vậy?
Tiên Vương thành Thăng Nguyên cảnh, Thăng Nguyên thì thành Tiên Vương, hoàn toàn trao đổi.
Ánh mắt họ tràn ngập kính sợ nhìn bạch xà, khi nhìn hướng Lăng Hàn thì như chiêm ngưỡng thần linh.
Tiên Vương thì sao? Hắn chỉ một cái là tước rớt.
Lăng Hàn chộp một cái, vô số huyết quang ngưng tụ, thành các hình người.
Là yêu thú hồ Thiên Bảo lúc trước bị An Đằng Tiên Vương oanh sát, tất cả sống lại.
Nghịch thiên cướp mạng, đây là thủ đoạn của Thiên Tôn.
Đùng!
Trong thiên địa vang tiếng sấm giận, kỵ nhất là đảo ngược sống chết, dẫn đến thiên địa tức giận giáng tia chớp vô tận vào Lăng Hàn và các yêu thú.
Lăng Hàn ấn nhẹ, tia chớp đầy trời tan biến.
Chỉ là vị diện trung đẳng, sao có thể đấu với hắn?
Các yêu thú quỳ xuống, cực kỳ kích động nói:
- Đại nhân!
Lúc trước bọn chúng hơi trách móc, nhưng Lăng Hàn đã diệt Ninh gia lại chém tu vi của An Đằng Tiên Vương, hỗ trợ bạch xà báo thù, giờ sống lại đồng bạn đã chết của chúng, đây là thần!
Trong ánh mắt khó tả của mọi người, Lăng Hàn đến bên cạnh Ninh Hải Tâm, vươn tay nói:
- Đi theo ta.
Không đợi Ninh Hải Tâm trả lời Lăng Hàn đã xoay người đi.
Ninh Hải Tâm ngẩn ra, vội đuổi theo.
Rõ ràng hai người không đi nhanh nhưng một bước vượt ngàn vạn dặm, chỉ vài bước họ đã biến mất.
- Đây là tiên pháp gì?
- Nữ nhân Ninh gia rõ ràng chỉ là Trảm Trần, làm sao có thể mấy bước đã biến mất?
- Chắc là thủ đoạn của nam nhân đó.
- Quá kinh người, tự mình đi như bay thì thôi đi còn khiến người khác cũng được vậy, phải là Tiên Vương mấy trọng thiên mới làm được?
Mọi người vô cùng cảm khái nghiền ngẫm thực lực của Lăng Hàn.
Lăng Hàn bước nhanh đi tới, chỉ vài bước hắn đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cao, muôn vàn dải sáng an lành chiếu trên người hắn, tỏa sáng khó tả.
Ninh Hải Tâm lạy:
- Tiền bối.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Từ hôm nay ngươi là đệ tử của ta.
Ninh Hải Tâm ngẩn ngơ sau đó vội vàng dập đầu:
- Đệ tử Ninh Hải Tâm bái kiến sư tôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.