Chương 3667: Hoán Huyết Cảnh
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Vẫn không thể kiêu ngạo tự mãn.
Lăng Hàn đang muốn trùng kích Hoán Huyết Cảnh, lại một lần nữa nhận được chiến thư của Hồ Dương.
Sắc mặt hắn không khỏi lộ vẻ cổ quái. Gia hỏa kia là càng áp chế càng dũng mãnh, hay bị hắn đánh tới nghiện rồi?
Lần này, Hồ Dương ở trong chiến thư nói rất rõ ràng. Hai người quyết chiến, tuyệt đối không thể sử dụng bất kỳ phù binh, pháp khí nào.
Hắn bật cười. Hồ Dương này thật đúng là không biết xấu hổ!
Một Hoán Huyết ngũ biến rốt cuộc yêu cầu Thông Mạch Cảnh "công bằng" đánh một trận, da mặt phải dầy tới mức nào?
Được rồi, lần này lại hoàn toàn đánh tới khi hắn phục mới thôi!
Lăng Hàn để cho Hoán Tuyết đi hồi âm. Chiến.
Chỉ có điều, thời gian lại định ở ba ngày sau.
Thời gian ba ngày, chắc hẳn là có thể khiến cho hắn xông lên Hoán Huyết Cảnh.
Tin tức truyền ra, trong học viện lại xôn xao.
Hồ Dương này da mặt thật đúng là dày. Một lần chạy trối chết, một lần bị trực tiếp đánh ngã. Hiện tại vừa dưỡng thương xong, lại muốn lại một lần nữa khiêu chiến?
Không quan tâm thắng bại như thế nào, danh tiếng của Hồ Dương nhất định là thối hoắc.
Dĩ nhiên, nếu như hắn lại cứ như thế nhịn xuống, vậy khẳng định càng không chịu nổi. Hồ Gia Bang cũng có thể trong nháy mắt lại tan rã. Ai thèm nguyện ý đi theo một lão đại uất ức như vậy?
Cho nên, bất kể bị người khác mắng không biết xấu hổ tới mức nào, Hồ Dương cũng phải đánh với Lăng Hàn một trận, cũng phải giành được thắng lợi.
Lần thứ ba lại thua, vậy mặt mũi hắn, áo lót bên trong hay chăn cái gì đó cũng sẽ thua sạch sẽ.
Nhìn lại điều kiện hạn chế của Hồ Dương, tất cả mọi người lại nhất trí cho rằng, lúc này hắn tuyệt đối không thể thua nữa.
Không thể sử dụng pháp khí, phù binh, vậy cũng chỉ có thể nhìn chiến lực thực sự.
Không thể không nói, Lăng Hàn hai lần thắng đều đặc biệt mưu lợi. Thậm chí có thể nói là thâm hiểm, phúc hắc. Cho nên, sau khi tiếp thu bài giáo huấn, Hồ Dương thật sự không có khả năng lại bước vào vết xe.
Lăng Hàn không để ý tới cái nhìn của mọi người. Hắn chuyên tâm trùng kích Hoán Huyết Cảnh. Sự thực thắng tất cả.
Ba ngày sau, hắn sẽ công bằng đánh bại Hồ Dương.
Hắn bế quan, trùng kích Hoán Huyết Cảnh.
Thật ra hắn đã sớm có cảm ngộ. Chỉ là ở sâu trong nội tâm của hắn có sự chấp nhất đối với hoàn mỹ, cho nên chậm chạp ngăn cản mình bước ra một bước này. Hiện tại trong lòng hắn lại không trì trệ nữa, tất nhiên nước chảy thành sông.
Thân thể hắn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Kinh mạch đang tăng rộng. Tế bào đang tăng cường. Xương cốt đang trở nên cường tráng. Hoán Huyết Cảnh cũng không chỉ là biến hóa về máu. Đây chẳng qua là biểu tượng, đặc trưng.
Chỉ có điều, biến hóa như vậy mới tiến hành một hồi, Lăng Hàn đã cảm giác được mình suy yếu mãnh liệt.
Bản chất sinh mệnh của hắn đang nâng cao, cũng không có ngoại lực bổ sung. Vậy cũng chỉ có thiêu đốt bản nguyên tính mạng của mình. Tất nhiên là một loại tổn thương lớn.
Lăng Hàn liền vội vàng lấy ra Phượng Vương Bích Quả đã sớm chuẩn bị xong, ăn trước một viên.
Nhất thời, trong cơ thể hắn ấm áp. Sinh mạng bản nguyên nhận được bổ sung, có thể tiếp tục tiến hóa, không cần lo lắng sẽ tổn thương tới bản nguyên, thậm chí tiêu hao hết.
Lần này hắn lại là tích dày phát mỏng, bởi vậy tiến hóa này cũng vô cùng nhanh chóng mãnh liệt.
Không có cách nào. Có mấy người là đạt được cực hạn thứ hai mới đột phá?
Điều này tương đương với ngũ biến bình thường. Ở trên cơ sở như vậy lại tiến hóa, tất nhiên vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ là thân thể, Lăng Hàn phát hiện bí lực của hắn cũng trở nên càng thuần túy hơn. Nếu như trước kia là một trăm phần, hiện tại lại ép đến vô cùng, thậm chí còn muốn thiếu một chút.
Điều này làm cho hắn phát sinh cảm giác trống rỗng không có lực mãnh liệt. Bởi vì hiện tại hắn không hấp thu được bí lực trong thiên địa, cũng không thể dừng lại thể hiện ra trận thế cường hào.
Không có lực thì không có lực, dù sao lúc này không phải tổn thương tới bản nguyên.
Một giờ sau, Lăng Hàn cảm giác được bản nguyên lại có dấu hiệu suy yếu. Hắn vội vàng lại ăn một viên Phượng Vương Bích Quả.
Hắn tiến hóa vừa mãnh liệt lại kéo dài. Qua tiếp một giờ, hắn ăn viên Phượng Vương Bích Quả thứ ba. Tới giờ thứ tư, hắn lại ăn một viên.
Lăng Hàn không khỏi nhe răng. Nếu như ăn vào một viên Phượng Vương Bích Quả cuối cùng xòng, hắn còn tiến hóa không ngừng, vậy phải làm thế nào mới có thể được?
Tổn thương bản nguyên.
Cho dù sau này có tuyệt thế bảo dược có thể trị liệu, nhưng thương tổn cuối cùng cũng là thương tổn. Có lẽ một lúc nào đó sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Chỉ mong sẽ không.
Nhưng mà, bốn viên Phượng Vương Bích Quả căn bản không đủ, Lăng Hàn không thể có viên thứ năm để nuốt vào.
Biến hóa trong cơ thể vẫn giống như ngọn núi chấn động lắc lư, hình như hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lăng Hàn muốn khóc. Thời gian đột phá này càng dài, nói rõ tiềm lực của hắn lại càng lớn. Không có bảo quả bổ sung sinh mạng bản nguyên, như vậy liền có chút mùi vị đâm đầu vào chỗ chết.
Sau nửa giờ, tốc độ tiến hóa đột nhiên chậm lại.
Cuối cùng cũng sắp dừng lại.
Lăng Hàn thở hắt ra một hơi. Thực sự hù chết hắn.
Quả nhiên, lại sau hai mười phút, loại bản chất sinh mạng này tiến hóa lại gần như hoàn toàn ngừng lại. Trước đó nếu như nói là mưa rền gió dữ, vậy bây giờ chính là mưa thu, chỉ là giọt ranh từ mái hiên nhỏ xuống.
Lại qua thời gian bảy phút, tất cả đều dừng lại.
Lăng Hàn mở hai mắt ra, liếc nhìn. Ánh mắt hắn quả thực giống như tia chớp. Ở trong phòng, ánh mắt hắn xẹt qua tia sáng chói mắt, nhưng nhanh chóng lại khôi phục trở lại bình thường.
Hoán Huyết Cảnh!
Lăng Hàn quay cái gương, vận chuyển huyết khí trong cơ thể. Nhất thời, ở quanh thân hắn xuất hiện khí tức màu tím nhạt.
Hoán Huyết nhất biến, huyết khí màu tím.
Theo bản chất sinh mệnh của hắn nâng cao, huyết khí sẽ trở nên càng lúc càng tím. Khi màu tím đạt tới trình độ nhất định, là có thể trùng kích nhị biến, máu từ màu tím biến thành máu đen. Đó chính là cảnh giới huyết khí ngưng tụ nhị biến.
Lăng Hàn thở hắt ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Sợ là một ngọn núi lớn lao tới, hắn cũng có thể một quyền vỡ nát.
cảm giác cường đại như vậy thật là tuyệt!
Hai mắt Lăng Hàn khép hờ. Ở trong thế giới Nguyên hắn sớm đã thành thói quen nắm giữ lực lượng cường đại. Hiện tại cuối cùng tìm về một ít chút cảm giác.
Hiện tại đã đi tới bước thứ hai, còn thiếu bước thứ ba.
Chỉ có điều, đây cũng chỉ là cảnh giới võ đạo hiện nay. Ai biết trên Khai Khiếu Cảnh còn có bao nhiêu cảnh giới. Nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần không có người mạnh hơn xuất hiện, vậy Khai Khiếu Cảnh này chính là vô địch.
Lăng Hàn đang muốn trùng kích Hoán Huyết Cảnh, lại một lần nữa nhận được chiến thư của Hồ Dương.
Sắc mặt hắn không khỏi lộ vẻ cổ quái. Gia hỏa kia là càng áp chế càng dũng mãnh, hay bị hắn đánh tới nghiện rồi?
Lần này, Hồ Dương ở trong chiến thư nói rất rõ ràng. Hai người quyết chiến, tuyệt đối không thể sử dụng bất kỳ phù binh, pháp khí nào.
Hắn bật cười. Hồ Dương này thật đúng là không biết xấu hổ!
Một Hoán Huyết ngũ biến rốt cuộc yêu cầu Thông Mạch Cảnh "công bằng" đánh một trận, da mặt phải dầy tới mức nào?
Được rồi, lần này lại hoàn toàn đánh tới khi hắn phục mới thôi!
Lăng Hàn để cho Hoán Tuyết đi hồi âm. Chiến.
Chỉ có điều, thời gian lại định ở ba ngày sau.
Thời gian ba ngày, chắc hẳn là có thể khiến cho hắn xông lên Hoán Huyết Cảnh.
Tin tức truyền ra, trong học viện lại xôn xao.
Hồ Dương này da mặt thật đúng là dày. Một lần chạy trối chết, một lần bị trực tiếp đánh ngã. Hiện tại vừa dưỡng thương xong, lại muốn lại một lần nữa khiêu chiến?
Không quan tâm thắng bại như thế nào, danh tiếng của Hồ Dương nhất định là thối hoắc.
Dĩ nhiên, nếu như hắn lại cứ như thế nhịn xuống, vậy khẳng định càng không chịu nổi. Hồ Gia Bang cũng có thể trong nháy mắt lại tan rã. Ai thèm nguyện ý đi theo một lão đại uất ức như vậy?
Cho nên, bất kể bị người khác mắng không biết xấu hổ tới mức nào, Hồ Dương cũng phải đánh với Lăng Hàn một trận, cũng phải giành được thắng lợi.
Lần thứ ba lại thua, vậy mặt mũi hắn, áo lót bên trong hay chăn cái gì đó cũng sẽ thua sạch sẽ.
Nhìn lại điều kiện hạn chế của Hồ Dương, tất cả mọi người lại nhất trí cho rằng, lúc này hắn tuyệt đối không thể thua nữa.
Không thể sử dụng pháp khí, phù binh, vậy cũng chỉ có thể nhìn chiến lực thực sự.
Không thể không nói, Lăng Hàn hai lần thắng đều đặc biệt mưu lợi. Thậm chí có thể nói là thâm hiểm, phúc hắc. Cho nên, sau khi tiếp thu bài giáo huấn, Hồ Dương thật sự không có khả năng lại bước vào vết xe.
Lăng Hàn không để ý tới cái nhìn của mọi người. Hắn chuyên tâm trùng kích Hoán Huyết Cảnh. Sự thực thắng tất cả.
Ba ngày sau, hắn sẽ công bằng đánh bại Hồ Dương.
Hắn bế quan, trùng kích Hoán Huyết Cảnh.
Thật ra hắn đã sớm có cảm ngộ. Chỉ là ở sâu trong nội tâm của hắn có sự chấp nhất đối với hoàn mỹ, cho nên chậm chạp ngăn cản mình bước ra một bước này. Hiện tại trong lòng hắn lại không trì trệ nữa, tất nhiên nước chảy thành sông.
Thân thể hắn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Kinh mạch đang tăng rộng. Tế bào đang tăng cường. Xương cốt đang trở nên cường tráng. Hoán Huyết Cảnh cũng không chỉ là biến hóa về máu. Đây chẳng qua là biểu tượng, đặc trưng.
Chỉ có điều, biến hóa như vậy mới tiến hành một hồi, Lăng Hàn đã cảm giác được mình suy yếu mãnh liệt.
Bản chất sinh mệnh của hắn đang nâng cao, cũng không có ngoại lực bổ sung. Vậy cũng chỉ có thiêu đốt bản nguyên tính mạng của mình. Tất nhiên là một loại tổn thương lớn.
Lăng Hàn liền vội vàng lấy ra Phượng Vương Bích Quả đã sớm chuẩn bị xong, ăn trước một viên.
Nhất thời, trong cơ thể hắn ấm áp. Sinh mạng bản nguyên nhận được bổ sung, có thể tiếp tục tiến hóa, không cần lo lắng sẽ tổn thương tới bản nguyên, thậm chí tiêu hao hết.
Lần này hắn lại là tích dày phát mỏng, bởi vậy tiến hóa này cũng vô cùng nhanh chóng mãnh liệt.
Không có cách nào. Có mấy người là đạt được cực hạn thứ hai mới đột phá?
Điều này tương đương với ngũ biến bình thường. Ở trên cơ sở như vậy lại tiến hóa, tất nhiên vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ là thân thể, Lăng Hàn phát hiện bí lực của hắn cũng trở nên càng thuần túy hơn. Nếu như trước kia là một trăm phần, hiện tại lại ép đến vô cùng, thậm chí còn muốn thiếu một chút.
Điều này làm cho hắn phát sinh cảm giác trống rỗng không có lực mãnh liệt. Bởi vì hiện tại hắn không hấp thu được bí lực trong thiên địa, cũng không thể dừng lại thể hiện ra trận thế cường hào.
Không có lực thì không có lực, dù sao lúc này không phải tổn thương tới bản nguyên.
Một giờ sau, Lăng Hàn cảm giác được bản nguyên lại có dấu hiệu suy yếu. Hắn vội vàng lại ăn một viên Phượng Vương Bích Quả.
Hắn tiến hóa vừa mãnh liệt lại kéo dài. Qua tiếp một giờ, hắn ăn viên Phượng Vương Bích Quả thứ ba. Tới giờ thứ tư, hắn lại ăn một viên.
Lăng Hàn không khỏi nhe răng. Nếu như ăn vào một viên Phượng Vương Bích Quả cuối cùng xòng, hắn còn tiến hóa không ngừng, vậy phải làm thế nào mới có thể được?
Tổn thương bản nguyên.
Cho dù sau này có tuyệt thế bảo dược có thể trị liệu, nhưng thương tổn cuối cùng cũng là thương tổn. Có lẽ một lúc nào đó sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Chỉ mong sẽ không.
Nhưng mà, bốn viên Phượng Vương Bích Quả căn bản không đủ, Lăng Hàn không thể có viên thứ năm để nuốt vào.
Biến hóa trong cơ thể vẫn giống như ngọn núi chấn động lắc lư, hình như hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lăng Hàn muốn khóc. Thời gian đột phá này càng dài, nói rõ tiềm lực của hắn lại càng lớn. Không có bảo quả bổ sung sinh mạng bản nguyên, như vậy liền có chút mùi vị đâm đầu vào chỗ chết.
Sau nửa giờ, tốc độ tiến hóa đột nhiên chậm lại.
Cuối cùng cũng sắp dừng lại.
Lăng Hàn thở hắt ra một hơi. Thực sự hù chết hắn.
Quả nhiên, lại sau hai mười phút, loại bản chất sinh mạng này tiến hóa lại gần như hoàn toàn ngừng lại. Trước đó nếu như nói là mưa rền gió dữ, vậy bây giờ chính là mưa thu, chỉ là giọt ranh từ mái hiên nhỏ xuống.
Lại qua thời gian bảy phút, tất cả đều dừng lại.
Lăng Hàn mở hai mắt ra, liếc nhìn. Ánh mắt hắn quả thực giống như tia chớp. Ở trong phòng, ánh mắt hắn xẹt qua tia sáng chói mắt, nhưng nhanh chóng lại khôi phục trở lại bình thường.
Hoán Huyết Cảnh!
Lăng Hàn quay cái gương, vận chuyển huyết khí trong cơ thể. Nhất thời, ở quanh thân hắn xuất hiện khí tức màu tím nhạt.
Hoán Huyết nhất biến, huyết khí màu tím.
Theo bản chất sinh mệnh của hắn nâng cao, huyết khí sẽ trở nên càng lúc càng tím. Khi màu tím đạt tới trình độ nhất định, là có thể trùng kích nhị biến, máu từ màu tím biến thành máu đen. Đó chính là cảnh giới huyết khí ngưng tụ nhị biến.
Lăng Hàn thở hắt ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Sợ là một ngọn núi lớn lao tới, hắn cũng có thể một quyền vỡ nát.
cảm giác cường đại như vậy thật là tuyệt!
Hai mắt Lăng Hàn khép hờ. Ở trong thế giới Nguyên hắn sớm đã thành thói quen nắm giữ lực lượng cường đại. Hiện tại cuối cùng tìm về một ít chút cảm giác.
Hiện tại đã đi tới bước thứ hai, còn thiếu bước thứ ba.
Chỉ có điều, đây cũng chỉ là cảnh giới võ đạo hiện nay. Ai biết trên Khai Khiếu Cảnh còn có bao nhiêu cảnh giới. Nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần không có người mạnh hơn xuất hiện, vậy Khai Khiếu Cảnh này chính là vô địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.