Chương 3666: Một chiêu đánh ngã (2)
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Lăng Hàn mỉm cười, lấy thần ý phong tỏa Hồ Dương, sau đó lấy bí lực rót vào lá của Dưỡng Binh Thụ.
Oong.
Lá cây nhất thời phát sáng.
Hắn lại vung tay lên, ném lá cây về phía Hồ Dương.
Rõ ràng chỉ là một mảnh lá cây, nhưng sau khi bay ra, lại hóa thành một thanh đại kiếm dài chừng chừng trượng, chém về phía Hồ Dương.
- Pháp khí!
- Không. Là phù binh!
Mọi người đều kêu lên. Bọn họ chỉ cảm thấy thị lực của mình căn bản không nắm bắt được quỹ tích của tấm phù binh kia.
- Gấp hai lần so với vận tốc âm thanh!
Thời điểm mọi người ở đây kinh ngạc kêu lên, đại kiếm đã chém đến trước mặt của Hồ Dương.
Quá nhanh. Hồ Dương căn bản không có cách nào né tránh được. Hắn chỉ có thể vận dụng lực lượng của toàn thân, chống đỡ về phía đại kiếm đang chém xuống.
Phụt!
Một đạo hoa máu tràn ra. Hồ Dương đã nhào xuống đường.
Đại kiếm lại chém tới. Đây chính là phù binh. Chỉ cần lực lượng có thể không hết, nó vẫn sẽ chém xuống.
Hồ Dương ngăn cản thế nào? Hắn đã nhào xuống đường, nằm xuống.
Đồ Vân hét lớn một tiếng, từ bên cạnh xông qua, chiến đấu kịch liệt với thanh đại kiếm.
Hắn là Cực Cốt Cảnh, hơn nữa còn là người xếp thứ hai trong cấp bậc này. Chiến lực của hắn cùng phù binh cũng không khác biệt lắm, chỉ là có kém hơn một chút. Điều này làm cho hắn vô cùng bị động, bị chém rất chật vật.
Bởi vì người có điểm yếu hại, sẽ bị thương, sẽ chết. Nhưng phù binh lại không có.
Cùng phù binh liều mạng, đó chính là cuộc chiến đấu của kẻ ngu si.
Nhưng vì bảo vệ Hồ Dương, Đồ Vân vẫn phải làm ra chiến đấu như vậy. Hắn dốc hết toàn lực cùng phù binh liều mạng. Bởi vì phù binh phong tỏa mục tiêu công kích chính là Hồ Dương. Chỉ cần Đồ Vân lùi lại một bước, phù binh sẽ chém xuống Hồ Dương.
- Lăng Hàn!
Đồ Vân hét lớn.
- Còn không mau dừng lại!
Lăng Hàn nhún vai, nói:
- Ta cũng không có cách nào. Tấm phù binh này đặc biệt, vừa dùng liền thu lại không được.
Đồ Vân tức giận đến mức kêu to. Nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể vừa liều mạng ngăn cản phù binh, vừa gọi người kéo Hồ Dương đi. Bằng không hắn có kẽ không có cách nào tiếp tục chống đỡ như vậy.
Tất cả mọi người ở đó hoàn toàn yên tĩnh.
Trước đó, phần lớn mọi người cho rằng Lăng Hàn chắc chắn phải bại. Trên các phương diện, Hồ Dương đều nghiền ép Lăng Hàn.
Âm mưu quỷ kế có thể thực hiện được một lần. Nhưng tuyệt đối không thể hai lần. Dù sao Hồ Dương lại không ngốc.
Nhưng bây giờ lại là Hồ Dương trực tiếp ngã nhào xuống đường.
Ai có thể nghĩ tới, Lăng Hàn lại có phù binh cường đại như vậy. Khiến cho Hồ Dương ngay cả phản ứng cũng không kịp, lại trực tiếp nhào ngã.
Kết cục như vậy, ngoài sự dự đoán của bất cứ người nào.
Cho dù đã từng có người suy đoán Lăng Hàn sẽ thắng, nhưng cũng không phải là tình cảnh như thế.
Đen, rất đen!
Trong lòng tất cả mọi người đều thầm nghĩ. Lần đầu gia hỏa này là khiến cho Hồ Dương huyết khí sôi trào uổng phí. Lần này lại trực tiếp lấy phù binh bá đạo khiến cho Hồ Dương không có cơ hội xuất thủ.
Hồ Dương thất bại hai lần, nhưng không có một lần nào là do vấn đề thực lực. Tất cả đều bị Lăng Hàn gài bẫy.
Tất cả mọi người nhìn Lăng Hàn thầm nghĩ, nếu như sau này mình cùng gia hỏa kia phát sinh xung đột, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Không nên để cho người ta đào hố.
Ngươi xem, Hồ Dương không chỉ thua người, mất mặt ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn thua năm trăm vạn Huyền Bắc Tệ.
Tuy rằng số đó đối với Hồ gia mà nói, chỉ là chút tiền nhỏ. Nhưng dù sao cũng là năm trăm vạn. Tiền của nhà ai cũng không phải là gió lớn thổi tới.
- Đánh một trận, mệt mỏi quá!
Lăng Hàn duỗi người, nhìn về phía tiểu thị nữ nói.
- Đi, về nhà nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thiếu gia!
Hoán Tuyết vội vàng đi tới thu hồi gói đồ của bọn họ. Tiền thì không cần lo lắng. Tiền chắc chắn sẽ được chuyển qua. Học viện sẽ không lừa chút tiền lẻ này.
Ngươi có cái gì mà mệt? Chẳng qua chỉ là ném ra một phù binh!
Trong lòng tất cả mọi người đều thầm nôn mửa.
Lăng Hàn trở lại nơi ở, tiếp tục bế quan.
Theo hắn mà nói, cùng Hồ Dương xung đột chỉ là khúc một nhạc đệm nhỏ. Hành trình cửa hắn là biển lớn Tinh Thần, làm sao có khả năng nhìn chằm chằm vào một nhân vật nhỏ như thế?
Hắn chuyên tâm luyện thể, tranh thủ mau chóng đạt được Thông Mạch Cảnh viên mãn, đột phá Hoán Huyết.
Đánh giá của học viện liên quan tới hắn, ở bên cạnh hai chữ cường đại, còn bỏ thêm hai chữ phúc hắc.
Hắn thực sự quá gài bẫy. Lấy một phù binh đánh bại Hồ Dương, làm cho đối phương mất mặt còn ném đi tiền tài.
Lăng Hàn cũng khó chịu. Hắn lại vì thế lãng phí một phù binh Cực Cốt Cảnh. Đó là thứ năm trăm vạn Huyền Bắc Tệ có thể đổi lấy được sao?
Chỉ có điều, Hồ Dương tổn thương nặng nề, cuối cùng cũng trút được cơn giận cho Liên Tuyết Dung, Lăng Hàn vẫn cảm thấy giá trị.
Hắn đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm luyện thể.
Tiểu thị nữ thật ra không lãng phí tài nguyên của học viện. Mỗi ngày nàng đều sẽ đi học, đang nhanh chóng tăng cao tu vi của mình.
Thể phách của Lăng Hàn nhanh chóng tăng lên. Bất Diệt Thiên Kinh phát huy tác dụng kinh người. Lăng Hàn bị giới hạn bởi cảnh giới. Hắn không có khả năng từ trong không trung nghĩ ra công pháp của cấp bậc Hoán Huyết Cảnh, Cực Cốt Cảnh. Nhưng đối với Thông Mạch Cảnh mà nói, đây tuyệt đối là luyện thể thuật cấp của quý.
Dù sao, này là bao nhiêu kết tinh mười vạn năm.
Lại là sáu ngày trôi qua, thể phách của Lăng Hàn đạt tới cực hạn, không có cách nào tăng lên nữa.
Gặp phải bình cảnh, mặc hắn sử dụng thuốc tắm hoặc là Hồng Vân Thạch thế nào, lực lượng cũng không có tiến thêm. Thể phách cũng hoàn toàn không có biến hóa.
Hắn dùng máy đo lực thử một chút. Thể lực của hắn cũng đạt tới một trăm vạn cân. Hai bên dung hợp, thỏa mãn đạt tới hai trăm vạn cân.
Thông Mạch Cảnh cực hạn thứ hai!
Lăng Hàn cũng không vội đi trùng kích Hoán Huyết Cảnh. Bây giờ hắn còn chưa có thể dung hợp hoàn mỹ hai loại lực lượng này.
Dù sao đã chậm nhiều ngày như vậy, cũng không thiếu gì mấy ngày. Cơ sở nhất định phải vững chắc.
Đối với hắn, loại Đại Tông Sư võ đạo mà nói, dung hợp lực lượng tất nhiên là chuyện nhỏ. Chỉ hai ngày mà thôi, hắn lại dung hợp hoàn mỹ hai loại lực lượng với nhau.
Lực lượng hai trăm hai mươi vạn cân!
Lăng Hàn rất hài lòng đối với mình. Đây tuyệt đối không kém hơn Hồng Thiên Bộ.
Chỉ là đều nói Hồng Thiên Bộ Bộ ở Thông Mạch Cảnh nắm giữ lực hai trăm vạn cân. Rốt cuộc có phải là con số làm tròn hay không? Có lẽ, đối phương có thể là hai trăm mười vạn, thậm chí cũng đạt tới hai trăm hai mươi vạn?
Oong.
Lá cây nhất thời phát sáng.
Hắn lại vung tay lên, ném lá cây về phía Hồ Dương.
Rõ ràng chỉ là một mảnh lá cây, nhưng sau khi bay ra, lại hóa thành một thanh đại kiếm dài chừng chừng trượng, chém về phía Hồ Dương.
- Pháp khí!
- Không. Là phù binh!
Mọi người đều kêu lên. Bọn họ chỉ cảm thấy thị lực của mình căn bản không nắm bắt được quỹ tích của tấm phù binh kia.
- Gấp hai lần so với vận tốc âm thanh!
Thời điểm mọi người ở đây kinh ngạc kêu lên, đại kiếm đã chém đến trước mặt của Hồ Dương.
Quá nhanh. Hồ Dương căn bản không có cách nào né tránh được. Hắn chỉ có thể vận dụng lực lượng của toàn thân, chống đỡ về phía đại kiếm đang chém xuống.
Phụt!
Một đạo hoa máu tràn ra. Hồ Dương đã nhào xuống đường.
Đại kiếm lại chém tới. Đây chính là phù binh. Chỉ cần lực lượng có thể không hết, nó vẫn sẽ chém xuống.
Hồ Dương ngăn cản thế nào? Hắn đã nhào xuống đường, nằm xuống.
Đồ Vân hét lớn một tiếng, từ bên cạnh xông qua, chiến đấu kịch liệt với thanh đại kiếm.
Hắn là Cực Cốt Cảnh, hơn nữa còn là người xếp thứ hai trong cấp bậc này. Chiến lực của hắn cùng phù binh cũng không khác biệt lắm, chỉ là có kém hơn một chút. Điều này làm cho hắn vô cùng bị động, bị chém rất chật vật.
Bởi vì người có điểm yếu hại, sẽ bị thương, sẽ chết. Nhưng phù binh lại không có.
Cùng phù binh liều mạng, đó chính là cuộc chiến đấu của kẻ ngu si.
Nhưng vì bảo vệ Hồ Dương, Đồ Vân vẫn phải làm ra chiến đấu như vậy. Hắn dốc hết toàn lực cùng phù binh liều mạng. Bởi vì phù binh phong tỏa mục tiêu công kích chính là Hồ Dương. Chỉ cần Đồ Vân lùi lại một bước, phù binh sẽ chém xuống Hồ Dương.
- Lăng Hàn!
Đồ Vân hét lớn.
- Còn không mau dừng lại!
Lăng Hàn nhún vai, nói:
- Ta cũng không có cách nào. Tấm phù binh này đặc biệt, vừa dùng liền thu lại không được.
Đồ Vân tức giận đến mức kêu to. Nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể vừa liều mạng ngăn cản phù binh, vừa gọi người kéo Hồ Dương đi. Bằng không hắn có kẽ không có cách nào tiếp tục chống đỡ như vậy.
Tất cả mọi người ở đó hoàn toàn yên tĩnh.
Trước đó, phần lớn mọi người cho rằng Lăng Hàn chắc chắn phải bại. Trên các phương diện, Hồ Dương đều nghiền ép Lăng Hàn.
Âm mưu quỷ kế có thể thực hiện được một lần. Nhưng tuyệt đối không thể hai lần. Dù sao Hồ Dương lại không ngốc.
Nhưng bây giờ lại là Hồ Dương trực tiếp ngã nhào xuống đường.
Ai có thể nghĩ tới, Lăng Hàn lại có phù binh cường đại như vậy. Khiến cho Hồ Dương ngay cả phản ứng cũng không kịp, lại trực tiếp nhào ngã.
Kết cục như vậy, ngoài sự dự đoán của bất cứ người nào.
Cho dù đã từng có người suy đoán Lăng Hàn sẽ thắng, nhưng cũng không phải là tình cảnh như thế.
Đen, rất đen!
Trong lòng tất cả mọi người đều thầm nghĩ. Lần đầu gia hỏa này là khiến cho Hồ Dương huyết khí sôi trào uổng phí. Lần này lại trực tiếp lấy phù binh bá đạo khiến cho Hồ Dương không có cơ hội xuất thủ.
Hồ Dương thất bại hai lần, nhưng không có một lần nào là do vấn đề thực lực. Tất cả đều bị Lăng Hàn gài bẫy.
Tất cả mọi người nhìn Lăng Hàn thầm nghĩ, nếu như sau này mình cùng gia hỏa kia phát sinh xung đột, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Không nên để cho người ta đào hố.
Ngươi xem, Hồ Dương không chỉ thua người, mất mặt ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn thua năm trăm vạn Huyền Bắc Tệ.
Tuy rằng số đó đối với Hồ gia mà nói, chỉ là chút tiền nhỏ. Nhưng dù sao cũng là năm trăm vạn. Tiền của nhà ai cũng không phải là gió lớn thổi tới.
- Đánh một trận, mệt mỏi quá!
Lăng Hàn duỗi người, nhìn về phía tiểu thị nữ nói.
- Đi, về nhà nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thiếu gia!
Hoán Tuyết vội vàng đi tới thu hồi gói đồ của bọn họ. Tiền thì không cần lo lắng. Tiền chắc chắn sẽ được chuyển qua. Học viện sẽ không lừa chút tiền lẻ này.
Ngươi có cái gì mà mệt? Chẳng qua chỉ là ném ra một phù binh!
Trong lòng tất cả mọi người đều thầm nôn mửa.
Lăng Hàn trở lại nơi ở, tiếp tục bế quan.
Theo hắn mà nói, cùng Hồ Dương xung đột chỉ là khúc một nhạc đệm nhỏ. Hành trình cửa hắn là biển lớn Tinh Thần, làm sao có khả năng nhìn chằm chằm vào một nhân vật nhỏ như thế?
Hắn chuyên tâm luyện thể, tranh thủ mau chóng đạt được Thông Mạch Cảnh viên mãn, đột phá Hoán Huyết.
Đánh giá của học viện liên quan tới hắn, ở bên cạnh hai chữ cường đại, còn bỏ thêm hai chữ phúc hắc.
Hắn thực sự quá gài bẫy. Lấy một phù binh đánh bại Hồ Dương, làm cho đối phương mất mặt còn ném đi tiền tài.
Lăng Hàn cũng khó chịu. Hắn lại vì thế lãng phí một phù binh Cực Cốt Cảnh. Đó là thứ năm trăm vạn Huyền Bắc Tệ có thể đổi lấy được sao?
Chỉ có điều, Hồ Dương tổn thương nặng nề, cuối cùng cũng trút được cơn giận cho Liên Tuyết Dung, Lăng Hàn vẫn cảm thấy giá trị.
Hắn đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm luyện thể.
Tiểu thị nữ thật ra không lãng phí tài nguyên của học viện. Mỗi ngày nàng đều sẽ đi học, đang nhanh chóng tăng cao tu vi của mình.
Thể phách của Lăng Hàn nhanh chóng tăng lên. Bất Diệt Thiên Kinh phát huy tác dụng kinh người. Lăng Hàn bị giới hạn bởi cảnh giới. Hắn không có khả năng từ trong không trung nghĩ ra công pháp của cấp bậc Hoán Huyết Cảnh, Cực Cốt Cảnh. Nhưng đối với Thông Mạch Cảnh mà nói, đây tuyệt đối là luyện thể thuật cấp của quý.
Dù sao, này là bao nhiêu kết tinh mười vạn năm.
Lại là sáu ngày trôi qua, thể phách của Lăng Hàn đạt tới cực hạn, không có cách nào tăng lên nữa.
Gặp phải bình cảnh, mặc hắn sử dụng thuốc tắm hoặc là Hồng Vân Thạch thế nào, lực lượng cũng không có tiến thêm. Thể phách cũng hoàn toàn không có biến hóa.
Hắn dùng máy đo lực thử một chút. Thể lực của hắn cũng đạt tới một trăm vạn cân. Hai bên dung hợp, thỏa mãn đạt tới hai trăm vạn cân.
Thông Mạch Cảnh cực hạn thứ hai!
Lăng Hàn cũng không vội đi trùng kích Hoán Huyết Cảnh. Bây giờ hắn còn chưa có thể dung hợp hoàn mỹ hai loại lực lượng này.
Dù sao đã chậm nhiều ngày như vậy, cũng không thiếu gì mấy ngày. Cơ sở nhất định phải vững chắc.
Đối với hắn, loại Đại Tông Sư võ đạo mà nói, dung hợp lực lượng tất nhiên là chuyện nhỏ. Chỉ hai ngày mà thôi, hắn lại dung hợp hoàn mỹ hai loại lực lượng với nhau.
Lực lượng hai trăm hai mươi vạn cân!
Lăng Hàn rất hài lòng đối với mình. Đây tuyệt đối không kém hơn Hồng Thiên Bộ.
Chỉ là đều nói Hồng Thiên Bộ Bộ ở Thông Mạch Cảnh nắm giữ lực hai trăm vạn cân. Rốt cuộc có phải là con số làm tròn hay không? Có lẽ, đối phương có thể là hai trăm mười vạn, thậm chí cũng đạt tới hai trăm hai mươi vạn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.