Chương 1437: Ra khỏi thành
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Hắn không khỏi ai oán nhìn Lăng Hàn, nguyên lai một thân gia sản của mình đều bị Lăng Hàn bán.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng hắn nửa điểm cũng không dám hiển lộ, đùa giỡn, người ta là hậu nhân của Sáng Thế Cảnh, hắn liều cha được sao. Đương nhiên, nếu như hậu trường của hắn còn có thể cứng rắn hơn một chút, vậy hắn nhất định sẽ lộ ra nguyên hình, lập tức trở mặt với Lăng Hàn.
Hắn chính là người như vậy.
Triệu Khổ cũng ra tay, mua lại vài món Thần khí vốn thuộc về mình, có thể được hắn thu gom, những Thần Khí này đều không bình thường. Chỉ là Cô Thiếu Vân cạnh tranh Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm thất bại, tự nhiên ghi hận Triệu Khổ, cố ý tăng giá, để Triệu Khổ tổn thất nặng nề.
Hắn sắp muốn khóc, rõ ràng là Thần Khí của hắn, nhưng còn phải ra giá cao mua về. Đồng thời, hắn cũng hận Cô Thiếu Vân đến nghiến răng, thề nhất định phải để tên kia đẹp đẽ, lại dám đối phó hắn.
Buổi đấu giá kéo thời gian rất dài, sau năm ngày mới kết thúc, Lăng Hàn thu hoạch tràn đầy, chẳng những nhận được Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, còn có rất nhiều Thần Thiết cấp chín.
Hắn đi kết toán, nhưng chỉ trả 70 triệu Chân Nguyên Thạch mà thôi, bởi vì hắn bán đấu giá đan dược cùng Thần Khí hơn bốn tỷ, nếu không phải hắn còn mua rất nhiều Thần Thiết, kỳ thực còn có thể thu vào rất nhiều Chân Nguyên Thạch.
- Tư Đồ Lâm đúng không?
Lúc Lăng Hàn đi ra, chỉ thấy một thanh niên đứng ở trước mặt của hắn, vóc người thon dài, con mắt cực nhỏ, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Hắn là Cô Thiếu Vân.
Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi, lại không cho Lăng Hàn cơ hội nói chuyện chút nào.
Sắc mặt Lăng Hàn không khỏi quái lạ, cừu hận này lại bị Tư Đồ Lâm lôi đi, hắn nên xông lên giải thích một chút sao?
Quên đi.
- Ha ha ha ha!
Triệu Khổ cười to, thầm nghĩ ngày sau Cô Thiếu Vân phát hiện mình náo loạn một cái ô long, trên mặt sẽ là vẻ mặt gì, cái này nghĩ một hồi liền để hắn cười đến đau bụng.
Lăng Hàn mang theo Thiên Phượng Thần Nữ rời đi, hắn đương nhiên sẽ không lưu ý sau đó Cô Thiếu Vân tìm Tư Đồ Lâm phiền phức.
Trở lại khách sạn, bọn họ hơi chuẩn bị, liền dự định rời đi, đi tới Đại Doanh Thành, sau đó bọn họ sẽ rời Vân Đính Tinh, về Hợp Ninh Tinh. Trăm năm kỳ hạn đến, Lăng Hàn sẽ về đây, tới Tinh Sa Vũ Viện của Tứ Phương tinh vực, gặp gỡ thiên kiêu chân chính của Thần giới một lần.
- Ta không thể theo các ngươi rời đi.
Lệ Nhược Đồng cắn môi.
- Gia tộc đã phái người trông coi ở cửa thành, nếu ta ra khỏi thành, chắc chắn sẽ bắt ta về.
Lăng Hàn không khỏi cười to nói:
- Không sao, nếu như ta muốn dẫn người rời đi, ai có thể ngăn cản?
Lệ Nhược Đồng tự nhiên không tin, tuy Lăng Hàn rất mạnh, nhưng dù sao chỉ là tiểu cực vị sơ kỳ, coi như ngươi là thiên tài Thập Tinh, cũng chỉ có thể ngang hàng đại cực vị hậu kỳ, nhưng Lệ gia nắm giữ Lão tổ đại viên mãn, càng là thiên tài Tứ Tinh!
Đây là nghiền ép tuyệt đối.
Nhưng đây là ân sư của tình lang, cho dù trong lòng nàng không tin nữa cũng không dám nghi vấn.
Chỉ là nàng rất nhanh phát hiện, những người khác cũng mỉm cười dịu dàng, tựa hồ tràn ngập tự tin với Lăng Hàn.
Chuyện gì thế này?
Nàng biết Lăng Hàn rất yêu nghiệt, nhưng các ngươi sùng bái nam nhân này cũng quá mù quáng a?
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Cũng nên để Cửu Yêu cùng Nhược Đồng tiến vào Hắc Tháp.
Hắn vung tay lên, mang tất cả mọi người vào Hắc Tháp.
Nhất thời, người chưa từng vào Hắc Tháp đều khiếp sợ, đây chính là không gian Thần Khí a!
Lăng Hàn dẫn tất cả mọi người tới dưới Luân Hồi Thụ nói:
- Các ngươi trước tiên ở nơi này tìm hiểu, chờ trở lại Đại Doanh Thành, ta sẽ tiếp các ngươi ra.
- Cũng được!
Phong Phá Vân gật đầu.
- Địa Long Tông chiến một trận, ta tích lũy lượng lớn võ đạo tâm đắc, đang cần cẩn thận tìm hiểu một phen.
- Ừm!
Mộ Dung Thanh cũng gật đầu.
Lệ Nhược Đồng đã chấn kinh đến nói không ra lời, mà năng lực thích ứng của Cửu Yêu thì cực kỳ đáng sợ, đã ngồi xếp bằng ở dưới Luân Hồi Thụ bắt đầu tìm hiểu, Vô Tương Thánh Nhân cùng Tu La Ma Đế thì đã sớm ngồi ở nơi này, đang bế quan khổ tu, cũng không có bị kinh động.
Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ ra Hắc Tháp, hiện tại Thiên Phượng Thần Nữ gặp phải bình cảnh Tinh Thần Cảnh, không phải một mực tìm hiểu liền có thể vượt qua, chỉ cần đốn ngộ liền linh quang hiện ra.
Bởi vậy, nàng vẫn quyết định đi lại ở trong thiên địa, thưởng thức nhân sinh, tích lũy cảm ngộ.
Hai người sóng vai, đi về phía ngoài thành.
Bọn họ hiển nhiên bị ba gia tộc lớn nhìn chằm chằm, đi tới cửa thành thì gặp phải kiểm tra nghiêm khắc, bởi vì Thần linh có thể thu nhỏ thân thể lại, giấu ở trong ống tay áo, nhân cơ hội bị mang ra thành cũng rất bình thường.
Nhưng Lăng Hàn là Tinh Thần Cảnh, ai dám đi tới soát người, Thiên Phượng Thần Nữ là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, tương tự không thể làm nhục.
Bởi vậy, cho dù nơi này có Tinh Thần Cảnh tọa trấn, cũng chỉ dùng thần thức nhìn quét mấy lần, xác định trên người Lăng Hàn và Thiên Phượng Thần Nữ không có khí tức khác, lúc này mới cho đi.
- Ngươi đoán, chút nữa chúng ta có thể gặp phải truy sát hay không?
Lăng Hàn ghé vào bên tai Thiên Phượng Thần Nữ nói.
- Đó là tất nhiên.
Thiên Phượng Thần Nữ nói.
Trên người Lăng Hàn còn có lượng lớn Chân Nguyên Thạch, còn có Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, trước ở trong thành mọi người còn có chút kiêng kỵ, nhưng chỉ cần vừa ra thành, vậy khẳng định là đầu trâu mặt ngựa nào cũng sẽ đi ra.
- Nói không chừng, không thể làm gì khác hơn là đại khai sát giới!
Trong ánh mắt của Lăng Hàn nhảy qua một đạo sát khí.
Ra khỏi thành không tới một nén hương, liền thấy giữa bầu trời xẹt qua một bóng người, chặn lại đường đi của bọn họ.
Đây là một người da xanh.
Không cần phải nói, đây nhất định là người của Tư Đồ gia, hơn nữa Lăng Hàn còn từng thấy, chính là Tư Đồ Kiến Viễn.
- Các hạ, ngươi thân là cường giả Tinh Thần Cảnh, nhưng giả mạo tiểu bối tộc ta, không cảm thấy quá mức sao?
Tư Đồ Kiến Viễn từ tốn nói, trên hai tay có thần văn phát sáng, đang ấp ủ đại chiêu.
Lăng Hàn rất bình tĩnh nói:
- Ta có nói qua mình là người của Tư Đồ gia sao? Người khác hiểu lầm, kia là chuyện của người khác, ta không có nghĩa vụ đi sửa sai lầm của người khác.
- Hừ, mặc ngươi lưỡi nở hoa sen, ngày hôm nay lão phu cũng phải bắt ngươi!
Tư Đồ Kiến Viễn đột nhiên nhảy lên, giết tới Lăng Hàn.
Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tụ Phong Thành cũng không chỉ hắn là Tinh Thần Cảnh, người mơ ước của cải trên người Lăng Hàn nhiều lắm, nếu như hắn không nhanh tiêu diệt Lăng Hàn, vậy sẽ rất phiền phức.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng hắn nửa điểm cũng không dám hiển lộ, đùa giỡn, người ta là hậu nhân của Sáng Thế Cảnh, hắn liều cha được sao. Đương nhiên, nếu như hậu trường của hắn còn có thể cứng rắn hơn một chút, vậy hắn nhất định sẽ lộ ra nguyên hình, lập tức trở mặt với Lăng Hàn.
Hắn chính là người như vậy.
Triệu Khổ cũng ra tay, mua lại vài món Thần khí vốn thuộc về mình, có thể được hắn thu gom, những Thần Khí này đều không bình thường. Chỉ là Cô Thiếu Vân cạnh tranh Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm thất bại, tự nhiên ghi hận Triệu Khổ, cố ý tăng giá, để Triệu Khổ tổn thất nặng nề.
Hắn sắp muốn khóc, rõ ràng là Thần Khí của hắn, nhưng còn phải ra giá cao mua về. Đồng thời, hắn cũng hận Cô Thiếu Vân đến nghiến răng, thề nhất định phải để tên kia đẹp đẽ, lại dám đối phó hắn.
Buổi đấu giá kéo thời gian rất dài, sau năm ngày mới kết thúc, Lăng Hàn thu hoạch tràn đầy, chẳng những nhận được Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, còn có rất nhiều Thần Thiết cấp chín.
Hắn đi kết toán, nhưng chỉ trả 70 triệu Chân Nguyên Thạch mà thôi, bởi vì hắn bán đấu giá đan dược cùng Thần Khí hơn bốn tỷ, nếu không phải hắn còn mua rất nhiều Thần Thiết, kỳ thực còn có thể thu vào rất nhiều Chân Nguyên Thạch.
- Tư Đồ Lâm đúng không?
Lúc Lăng Hàn đi ra, chỉ thấy một thanh niên đứng ở trước mặt của hắn, vóc người thon dài, con mắt cực nhỏ, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Hắn là Cô Thiếu Vân.
Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi, lại không cho Lăng Hàn cơ hội nói chuyện chút nào.
Sắc mặt Lăng Hàn không khỏi quái lạ, cừu hận này lại bị Tư Đồ Lâm lôi đi, hắn nên xông lên giải thích một chút sao?
Quên đi.
- Ha ha ha ha!
Triệu Khổ cười to, thầm nghĩ ngày sau Cô Thiếu Vân phát hiện mình náo loạn một cái ô long, trên mặt sẽ là vẻ mặt gì, cái này nghĩ một hồi liền để hắn cười đến đau bụng.
Lăng Hàn mang theo Thiên Phượng Thần Nữ rời đi, hắn đương nhiên sẽ không lưu ý sau đó Cô Thiếu Vân tìm Tư Đồ Lâm phiền phức.
Trở lại khách sạn, bọn họ hơi chuẩn bị, liền dự định rời đi, đi tới Đại Doanh Thành, sau đó bọn họ sẽ rời Vân Đính Tinh, về Hợp Ninh Tinh. Trăm năm kỳ hạn đến, Lăng Hàn sẽ về đây, tới Tinh Sa Vũ Viện của Tứ Phương tinh vực, gặp gỡ thiên kiêu chân chính của Thần giới một lần.
- Ta không thể theo các ngươi rời đi.
Lệ Nhược Đồng cắn môi.
- Gia tộc đã phái người trông coi ở cửa thành, nếu ta ra khỏi thành, chắc chắn sẽ bắt ta về.
Lăng Hàn không khỏi cười to nói:
- Không sao, nếu như ta muốn dẫn người rời đi, ai có thể ngăn cản?
Lệ Nhược Đồng tự nhiên không tin, tuy Lăng Hàn rất mạnh, nhưng dù sao chỉ là tiểu cực vị sơ kỳ, coi như ngươi là thiên tài Thập Tinh, cũng chỉ có thể ngang hàng đại cực vị hậu kỳ, nhưng Lệ gia nắm giữ Lão tổ đại viên mãn, càng là thiên tài Tứ Tinh!
Đây là nghiền ép tuyệt đối.
Nhưng đây là ân sư của tình lang, cho dù trong lòng nàng không tin nữa cũng không dám nghi vấn.
Chỉ là nàng rất nhanh phát hiện, những người khác cũng mỉm cười dịu dàng, tựa hồ tràn ngập tự tin với Lăng Hàn.
Chuyện gì thế này?
Nàng biết Lăng Hàn rất yêu nghiệt, nhưng các ngươi sùng bái nam nhân này cũng quá mù quáng a?
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Cũng nên để Cửu Yêu cùng Nhược Đồng tiến vào Hắc Tháp.
Hắn vung tay lên, mang tất cả mọi người vào Hắc Tháp.
Nhất thời, người chưa từng vào Hắc Tháp đều khiếp sợ, đây chính là không gian Thần Khí a!
Lăng Hàn dẫn tất cả mọi người tới dưới Luân Hồi Thụ nói:
- Các ngươi trước tiên ở nơi này tìm hiểu, chờ trở lại Đại Doanh Thành, ta sẽ tiếp các ngươi ra.
- Cũng được!
Phong Phá Vân gật đầu.
- Địa Long Tông chiến một trận, ta tích lũy lượng lớn võ đạo tâm đắc, đang cần cẩn thận tìm hiểu một phen.
- Ừm!
Mộ Dung Thanh cũng gật đầu.
Lệ Nhược Đồng đã chấn kinh đến nói không ra lời, mà năng lực thích ứng của Cửu Yêu thì cực kỳ đáng sợ, đã ngồi xếp bằng ở dưới Luân Hồi Thụ bắt đầu tìm hiểu, Vô Tương Thánh Nhân cùng Tu La Ma Đế thì đã sớm ngồi ở nơi này, đang bế quan khổ tu, cũng không có bị kinh động.
Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ ra Hắc Tháp, hiện tại Thiên Phượng Thần Nữ gặp phải bình cảnh Tinh Thần Cảnh, không phải một mực tìm hiểu liền có thể vượt qua, chỉ cần đốn ngộ liền linh quang hiện ra.
Bởi vậy, nàng vẫn quyết định đi lại ở trong thiên địa, thưởng thức nhân sinh, tích lũy cảm ngộ.
Hai người sóng vai, đi về phía ngoài thành.
Bọn họ hiển nhiên bị ba gia tộc lớn nhìn chằm chằm, đi tới cửa thành thì gặp phải kiểm tra nghiêm khắc, bởi vì Thần linh có thể thu nhỏ thân thể lại, giấu ở trong ống tay áo, nhân cơ hội bị mang ra thành cũng rất bình thường.
Nhưng Lăng Hàn là Tinh Thần Cảnh, ai dám đi tới soát người, Thiên Phượng Thần Nữ là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, tương tự không thể làm nhục.
Bởi vậy, cho dù nơi này có Tinh Thần Cảnh tọa trấn, cũng chỉ dùng thần thức nhìn quét mấy lần, xác định trên người Lăng Hàn và Thiên Phượng Thần Nữ không có khí tức khác, lúc này mới cho đi.
- Ngươi đoán, chút nữa chúng ta có thể gặp phải truy sát hay không?
Lăng Hàn ghé vào bên tai Thiên Phượng Thần Nữ nói.
- Đó là tất nhiên.
Thiên Phượng Thần Nữ nói.
Trên người Lăng Hàn còn có lượng lớn Chân Nguyên Thạch, còn có Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, trước ở trong thành mọi người còn có chút kiêng kỵ, nhưng chỉ cần vừa ra thành, vậy khẳng định là đầu trâu mặt ngựa nào cũng sẽ đi ra.
- Nói không chừng, không thể làm gì khác hơn là đại khai sát giới!
Trong ánh mắt của Lăng Hàn nhảy qua một đạo sát khí.
Ra khỏi thành không tới một nén hương, liền thấy giữa bầu trời xẹt qua một bóng người, chặn lại đường đi của bọn họ.
Đây là một người da xanh.
Không cần phải nói, đây nhất định là người của Tư Đồ gia, hơn nữa Lăng Hàn còn từng thấy, chính là Tư Đồ Kiến Viễn.
- Các hạ, ngươi thân là cường giả Tinh Thần Cảnh, nhưng giả mạo tiểu bối tộc ta, không cảm thấy quá mức sao?
Tư Đồ Kiến Viễn từ tốn nói, trên hai tay có thần văn phát sáng, đang ấp ủ đại chiêu.
Lăng Hàn rất bình tĩnh nói:
- Ta có nói qua mình là người của Tư Đồ gia sao? Người khác hiểu lầm, kia là chuyện của người khác, ta không có nghĩa vụ đi sửa sai lầm của người khác.
- Hừ, mặc ngươi lưỡi nở hoa sen, ngày hôm nay lão phu cũng phải bắt ngươi!
Tư Đồ Kiến Viễn đột nhiên nhảy lên, giết tới Lăng Hàn.
Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tụ Phong Thành cũng không chỉ hắn là Tinh Thần Cảnh, người mơ ước của cải trên người Lăng Hàn nhiều lắm, nếu như hắn không nhanh tiêu diệt Lăng Hàn, vậy sẽ rất phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.