Chương 253: Có Yêu đan (1)
Vũ Phong
04/05/2022
Núi non chập chùng liên miên, đại thụ khắp nơi trên đất.
Hoàng hôn, có ánh nắng chiều như thể mây hồng quẩn quanh đỉnh núi. Trời quang mây tạnh, mơ hồ có tiếng thú gào truyền tới.
Man thú tọa kỵ phi hành hạ xuống, không có cách nào tiến thêm vào dãy núi phía trước. Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Nham lướt xuống.
- Chúng ta đã đến, đây chính là Yêu La sơn!
Tất cả thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn, ánh mắt đều căng thẳng mà chờ mong.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, rốt cục mọi người cũng đã tới được Yêu La sơn rồi. Lần này nếu có thể săn được một vài Man Yêu thú cường đại thì đến lúc đó có thể làm rạng danh Linh Cổ Thôn không ít.
- Dường như có rất nhiều Man Yêu thú.
Tô Thiên Tước đứng ở bên cạnh Tô Dật, cơ thể nho nhỏ ngẩng cái đầu lên, đôi mắt nhỏ lóe sáng linh động.
- Chuẩn bị tìm nơi đặt chân dưới chân núi thôi, ngày mai sẽ lên núi săn thú!
Thượng Quan Hề Vi nói, quả đoán kinh nghiệm, không tính suốt đêm lên núi, buổi tối có thể nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, sơ ý một chút thì không phải là săn thú, mà là trở thành con mồi của rất nhiều Man Yêu thú trên núi này.
Ngày hôm nay người đi ra ngoài cùng nàng khá nhiều nên nàng không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, khi về phải dẫn về toàn bộ.
Mọi người không có ý kiến, buổi tối xác thực là hơi nguy hiểm chút.
Đoàn người lập tức tìm vị trí, từ trên cao nhìn xuống, phạm vi nhìn rộng mở, dự định sáng sớm hôm sau bắt đầu lên núi săn bắn.
Sau khi làm xong tất cả thì mặt trời đã lặng ở phía tây, màn đêm buông xuống.
Lửa trại bùng lên, mọi người ngồi quanh lại, lên kế hoạch ngày mai xem sẽ săn bắn thế nào.
- Không phải là tất cả Man Yêu thú đều được, có một vài con Man Yêu thú tuy cấp bậc không thấp nhưng thịt lại cứng rắn, luộc lên cũng không thay đổi gì, thịt của loại Man Yêu thú “Địa Nham Tích” đều không thể ăn.
- Còn cả các loại Man Yêu thú “Xú Yêu Minh Thử”, thịt hôi chua, căn bản là không thể ăn được.
- Như thế, chỉ có Bát Bảo Linh Thỏ, Độc Giác Xích Ngưu, Tam Giác Tật Phong Dương, các loại Man Yêu thú đó mới là lựa chọn tốt nhất, thịt tươi mới.
Một đám thiếu niên thiếu nữ ngồi vây quanh, Tô Dật từ trong miệng bọn họ biết được không ít kiến thức săn bắn. Không phải thịt của tất cả Man Yêu thú đều có thể ăn, cần phải lựa chọn.
Ừng ực
Tô Thiên Tước ngồi một bên nghe, không nhịn được là nuốt nước miếng.
- Con gà này sao lại tham ăn như thế chứ!
Thượng Quan Tú tò mò nhìn Tô Thiên Tước, lần đầu tiên nhìn thấy một con gà tham ăn như thế.
- Ếch ngồi đáy giếng, ca không phải gà...
Tô Thiên Tước trừng mắt nhìn Thượng Quan Tú, lại không dám nói mình là khổng tước, rất ủy khuất. Người của thôn này ăn Man Yêu thú mà lớn lên, nhỡ đâu lại muốn ăn khổng tước thì sẽ gặp phiền phức lớn.
- Dịch Túc, bên ngoài như thế nào vậy?
Có một cô thiếu nữ lấy dũng khí, con mắt lóe lên hỏi Tô Dật. Trong lòng nghĩ tới bên ngoài, muốn biết về thế giới bên ngoài.
- Bên ngoài rất lớn, có núi lớn, hồ nước đại dương mênh mông, rốt cuộc có bao nhiêu, có cường giả nói cả đời cũng không thể tìm hiểu hết được.
- Bên ngoài có nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, phồn hoa náo nhiệt...
Tô Dật mỉm cười kể một vài tình huống bên ngoài cho mọi người nghe.
Nghe lời nói của Tô Dật, tất cả mọi người đều hơi mơ ước.
Thượng Quan Hề Vi không nói gì, chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng trong màn đên đen ngòm, con ngươi của nàng đặc biệt sáng ngời, nhìn vào Tô Dật.
- Những người ở phía ngoài đều lợi hại giống ngươi, đều có thiên tư và thiên phú như ngươi sao?
Thượng Quan Tú hỏi.
Tô Dật do dự một chút, khẽ cười khổ, mắt nhìn ánh mắt ân cần lúc này của mọi người, nói:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thế giới bên ngoài thiên tư của võ giả chia thành rất nhiều loại.
- Chuyện này ta biết, trong thôn cùng Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, từ nhỏ đều kiểm tra thiên tư của chúng ta, Hề Vi tỷ, Thần Phong ca cũng đều có thiên tư Vương phẩm đỉnh, ta cũng có Vương phẩm!
Thượng Quan Tú hào hứng nói.
- Ặc...
Hoàng hôn, có ánh nắng chiều như thể mây hồng quẩn quanh đỉnh núi. Trời quang mây tạnh, mơ hồ có tiếng thú gào truyền tới.
Man thú tọa kỵ phi hành hạ xuống, không có cách nào tiến thêm vào dãy núi phía trước. Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Nham lướt xuống.
- Chúng ta đã đến, đây chính là Yêu La sơn!
Tất cả thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn, ánh mắt đều căng thẳng mà chờ mong.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, rốt cục mọi người cũng đã tới được Yêu La sơn rồi. Lần này nếu có thể săn được một vài Man Yêu thú cường đại thì đến lúc đó có thể làm rạng danh Linh Cổ Thôn không ít.
- Dường như có rất nhiều Man Yêu thú.
Tô Thiên Tước đứng ở bên cạnh Tô Dật, cơ thể nho nhỏ ngẩng cái đầu lên, đôi mắt nhỏ lóe sáng linh động.
- Chuẩn bị tìm nơi đặt chân dưới chân núi thôi, ngày mai sẽ lên núi săn thú!
Thượng Quan Hề Vi nói, quả đoán kinh nghiệm, không tính suốt đêm lên núi, buổi tối có thể nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, sơ ý một chút thì không phải là săn thú, mà là trở thành con mồi của rất nhiều Man Yêu thú trên núi này.
Ngày hôm nay người đi ra ngoài cùng nàng khá nhiều nên nàng không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, khi về phải dẫn về toàn bộ.
Mọi người không có ý kiến, buổi tối xác thực là hơi nguy hiểm chút.
Đoàn người lập tức tìm vị trí, từ trên cao nhìn xuống, phạm vi nhìn rộng mở, dự định sáng sớm hôm sau bắt đầu lên núi săn bắn.
Sau khi làm xong tất cả thì mặt trời đã lặng ở phía tây, màn đêm buông xuống.
Lửa trại bùng lên, mọi người ngồi quanh lại, lên kế hoạch ngày mai xem sẽ săn bắn thế nào.
- Không phải là tất cả Man Yêu thú đều được, có một vài con Man Yêu thú tuy cấp bậc không thấp nhưng thịt lại cứng rắn, luộc lên cũng không thay đổi gì, thịt của loại Man Yêu thú “Địa Nham Tích” đều không thể ăn.
- Còn cả các loại Man Yêu thú “Xú Yêu Minh Thử”, thịt hôi chua, căn bản là không thể ăn được.
- Như thế, chỉ có Bát Bảo Linh Thỏ, Độc Giác Xích Ngưu, Tam Giác Tật Phong Dương, các loại Man Yêu thú đó mới là lựa chọn tốt nhất, thịt tươi mới.
Một đám thiếu niên thiếu nữ ngồi vây quanh, Tô Dật từ trong miệng bọn họ biết được không ít kiến thức săn bắn. Không phải thịt của tất cả Man Yêu thú đều có thể ăn, cần phải lựa chọn.
Ừng ực
Tô Thiên Tước ngồi một bên nghe, không nhịn được là nuốt nước miếng.
- Con gà này sao lại tham ăn như thế chứ!
Thượng Quan Tú tò mò nhìn Tô Thiên Tước, lần đầu tiên nhìn thấy một con gà tham ăn như thế.
- Ếch ngồi đáy giếng, ca không phải gà...
Tô Thiên Tước trừng mắt nhìn Thượng Quan Tú, lại không dám nói mình là khổng tước, rất ủy khuất. Người của thôn này ăn Man Yêu thú mà lớn lên, nhỡ đâu lại muốn ăn khổng tước thì sẽ gặp phiền phức lớn.
- Dịch Túc, bên ngoài như thế nào vậy?
Có một cô thiếu nữ lấy dũng khí, con mắt lóe lên hỏi Tô Dật. Trong lòng nghĩ tới bên ngoài, muốn biết về thế giới bên ngoài.
- Bên ngoài rất lớn, có núi lớn, hồ nước đại dương mênh mông, rốt cuộc có bao nhiêu, có cường giả nói cả đời cũng không thể tìm hiểu hết được.
- Bên ngoài có nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, phồn hoa náo nhiệt...
Tô Dật mỉm cười kể một vài tình huống bên ngoài cho mọi người nghe.
Nghe lời nói của Tô Dật, tất cả mọi người đều hơi mơ ước.
Thượng Quan Hề Vi không nói gì, chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng trong màn đên đen ngòm, con ngươi của nàng đặc biệt sáng ngời, nhìn vào Tô Dật.
- Những người ở phía ngoài đều lợi hại giống ngươi, đều có thiên tư và thiên phú như ngươi sao?
Thượng Quan Tú hỏi.
Tô Dật do dự một chút, khẽ cười khổ, mắt nhìn ánh mắt ân cần lúc này của mọi người, nói:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thế giới bên ngoài thiên tư của võ giả chia thành rất nhiều loại.
- Chuyện này ta biết, trong thôn cùng Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, từ nhỏ đều kiểm tra thiên tư của chúng ta, Hề Vi tỷ, Thần Phong ca cũng đều có thiên tư Vương phẩm đỉnh, ta cũng có Vương phẩm!
Thượng Quan Tú hào hứng nói.
- Ặc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.