Chương 252: Không phục! (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Tô Dật biết Linh Cổ Thôn này có tổ huấn, mọi người không được đi ra ngoài, nhưng nếu đổi lại là mình thì sợ là khó có thể làm được.
Không biết trong Linh Cổ Thôn, Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc tại sao lại có tổ huấn giống nhau như vậy.
Ánh mắt của Thượng Quan Hề Vi lóe lên, hơi do dự chút rồi trả lời Tô Dật:
- Ta từng vô tình nghe được bà nội nói với Cực Vi trưởng lão, hình như là bởi vì tiền bối phải tránh một kẻ thù cực kỳ lợi hại nên vẫn luôn ẩn núp, nếu bọn ta đi ra ngoài sẽ gây ra đại họa sát thân!
Ánh mắt của Tô Dật hơi động, nếu như đây là thật, kẻ thù của Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc sợ là không biết sẽ mạnh tới mức nào.
Từ tình huống của Linh Cổ Thôn thì sợ là tiền bối của Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc chắc chắn đều là cường giả đáng sợ.
Người làm họ phải ẩn thân chạy trốn có thực lực thế nào, có thể đoán được chút ít.
- Sau lần tỷ thí này, trong thôn sẽ đồng ý với điều kiện ban đầu ta nói, đến lúc đó ta sẽ tiễn ngươi rời khởi đây.
Thượng Quan Hề Vi cho rằng Tô Dật muốn rời đi rồi, trong con ngươi ảm đạm ánh sáng.
Tô Dật không nói gì, chỉ hơi cười cười, cũng không biết nên nói cái gì.
Không phải là Tô Dật muốn rời khỏi thôn này, ngược lại, nếu có thể, Tô Dật thật sự không muốn rời đi.
Mặc dù mới vào thôn không lâu nhưng hai ngày qua, tất cả những gì Tô Dật cảm nhận được trong thôn đều vô cùng thân thiết.
Thôn này thuần phác thiện lương, các lão nhân từ thiện, bọn nhỏ luôn luôn tươi cười, tất cả làm trong lòng Tô Dật cảm động, có kích động muốn được ở lại.
Nhưng Tô Dật biết rõ, thương thế của ông nội còn chưa biết ra sao rồi, còn có vài chuyện cần tính toán, bản thân mình còn chưa làm xong.
Hổ Diên trưởng lão trở lại Liệp Hổ bộ lạc, trong ánh mắt chờ mong của rất nhiều tộc nhân bộ lạc thì thần sắc khó coi, có vẻ xám xịt.
- Mối thù này không thể cứ bỏ qua như vậy được, Liệp Hổ bộ lạc ta tuyệt không thể cam chịu!
Hoàng hôn, trong Liệp Hổ bộ lạc có không ít thiếu niên xúm lại với nhau, mỗi người đều mang sắc mặt giận dữ không ngừng.
- Hổ Độc, Hổ Mạch ca ca và Hổ Dược ca ca cũng không phải đối thủ, chúng ta cũng chẳng có cách nào, nên làm sao bây giờ?
Có thiếu niên vây quanh mộtt hiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi ở giữa, có vẻ rất bất đắc dĩ. Hổ Mạch Hổ Dược cũng không phải là đối thủ, lấy tu vi thực lực của bọn họ thì có thể làm gì được?
- Hừ, Linh Cổ Thôn quá không biết xấu hổ, thật sự cho rằng không có cách nào chỉnh bọn họ sao?
Thiếu niên tên là Hổ Độc cười lạnh một cái, có vẻ rất tự tin nói:
- Tính toán thời gian thì Linh Cổ Thôn phải có người đi Yêu La sơn rồi!
- Hổ Độc, sợ là chúng ta không phải là đối thủ đâu!
Có thiếu niên lo lắng, biết người của Linh Cổ Thôn đi Yêu La sơn thì có thể làm được gì chứ? Đừng nói là Dịch Túc ngoại lai, cho dù là một số người của Linh Cổ Thôn bây giờ, bọn họ cũng không địch nổi.
Hổ Mạch Hổ Dược đều bị thương nặng, Hổ Trì ca thì đang bế quan chuẩn bị cho cuộc đọ sức mấy ngày sao, đã không còn ai có thể dẫn đầu đánh một trận với Linh Cổ Thôn nữa.
- Tam gia gia ngày hôm nay cũng bị thua thiệt, mối thù này nhất định phải tính, cho dù chúng ta không địch lại, chẳng lẽ còn không có cách nào khác hay sao.
Hổ Độc dường như đã sớm có dự định, có vẻ rất tự tin, nói:
- Có gan thì theo ta tới Yêu La sơn, ta cam đoan lần này sẽ làm cho đám Linh Cổ Thôn phải quỳ xuống xin tha!
- Được, ta đi!
- Ta cũng đi!
Do dự một hồi, thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau, lập tức có người nhấc tay.
Nếu như thật có thể đối phó với người của Linh Cổ Thôn, vậy sau này địa vị trong bộ lạc sẽ khác.
- Hùng Liệt ca, đã xác định được, tiểu tử tên là Dịch Túc đó chắc chắn đã đi Yêu La sơn!
Trong Man Hùng bộ lạc, một thiếu niên hồi báo với Hùng Liệt. Gã xác định tin tức, thiếu niên gọi là Dịch Túc lúc này đã đi Yêu La sơn.
- Tốt, mối thù này nhất định phải tính!
Song quyền của Hùng Liệt nắm chặt, còn chưa nguôi giận.
Không biết trong Linh Cổ Thôn, Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc tại sao lại có tổ huấn giống nhau như vậy.
Ánh mắt của Thượng Quan Hề Vi lóe lên, hơi do dự chút rồi trả lời Tô Dật:
- Ta từng vô tình nghe được bà nội nói với Cực Vi trưởng lão, hình như là bởi vì tiền bối phải tránh một kẻ thù cực kỳ lợi hại nên vẫn luôn ẩn núp, nếu bọn ta đi ra ngoài sẽ gây ra đại họa sát thân!
Ánh mắt của Tô Dật hơi động, nếu như đây là thật, kẻ thù của Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc sợ là không biết sẽ mạnh tới mức nào.
Từ tình huống của Linh Cổ Thôn thì sợ là tiền bối của Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc chắc chắn đều là cường giả đáng sợ.
Người làm họ phải ẩn thân chạy trốn có thực lực thế nào, có thể đoán được chút ít.
- Sau lần tỷ thí này, trong thôn sẽ đồng ý với điều kiện ban đầu ta nói, đến lúc đó ta sẽ tiễn ngươi rời khởi đây.
Thượng Quan Hề Vi cho rằng Tô Dật muốn rời đi rồi, trong con ngươi ảm đạm ánh sáng.
Tô Dật không nói gì, chỉ hơi cười cười, cũng không biết nên nói cái gì.
Không phải là Tô Dật muốn rời khỏi thôn này, ngược lại, nếu có thể, Tô Dật thật sự không muốn rời đi.
Mặc dù mới vào thôn không lâu nhưng hai ngày qua, tất cả những gì Tô Dật cảm nhận được trong thôn đều vô cùng thân thiết.
Thôn này thuần phác thiện lương, các lão nhân từ thiện, bọn nhỏ luôn luôn tươi cười, tất cả làm trong lòng Tô Dật cảm động, có kích động muốn được ở lại.
Nhưng Tô Dật biết rõ, thương thế của ông nội còn chưa biết ra sao rồi, còn có vài chuyện cần tính toán, bản thân mình còn chưa làm xong.
Hổ Diên trưởng lão trở lại Liệp Hổ bộ lạc, trong ánh mắt chờ mong của rất nhiều tộc nhân bộ lạc thì thần sắc khó coi, có vẻ xám xịt.
- Mối thù này không thể cứ bỏ qua như vậy được, Liệp Hổ bộ lạc ta tuyệt không thể cam chịu!
Hoàng hôn, trong Liệp Hổ bộ lạc có không ít thiếu niên xúm lại với nhau, mỗi người đều mang sắc mặt giận dữ không ngừng.
- Hổ Độc, Hổ Mạch ca ca và Hổ Dược ca ca cũng không phải đối thủ, chúng ta cũng chẳng có cách nào, nên làm sao bây giờ?
Có thiếu niên vây quanh mộtt hiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi ở giữa, có vẻ rất bất đắc dĩ. Hổ Mạch Hổ Dược cũng không phải là đối thủ, lấy tu vi thực lực của bọn họ thì có thể làm gì được?
- Hừ, Linh Cổ Thôn quá không biết xấu hổ, thật sự cho rằng không có cách nào chỉnh bọn họ sao?
Thiếu niên tên là Hổ Độc cười lạnh một cái, có vẻ rất tự tin nói:
- Tính toán thời gian thì Linh Cổ Thôn phải có người đi Yêu La sơn rồi!
- Hổ Độc, sợ là chúng ta không phải là đối thủ đâu!
Có thiếu niên lo lắng, biết người của Linh Cổ Thôn đi Yêu La sơn thì có thể làm được gì chứ? Đừng nói là Dịch Túc ngoại lai, cho dù là một số người của Linh Cổ Thôn bây giờ, bọn họ cũng không địch nổi.
Hổ Mạch Hổ Dược đều bị thương nặng, Hổ Trì ca thì đang bế quan chuẩn bị cho cuộc đọ sức mấy ngày sao, đã không còn ai có thể dẫn đầu đánh một trận với Linh Cổ Thôn nữa.
- Tam gia gia ngày hôm nay cũng bị thua thiệt, mối thù này nhất định phải tính, cho dù chúng ta không địch lại, chẳng lẽ còn không có cách nào khác hay sao.
Hổ Độc dường như đã sớm có dự định, có vẻ rất tự tin, nói:
- Có gan thì theo ta tới Yêu La sơn, ta cam đoan lần này sẽ làm cho đám Linh Cổ Thôn phải quỳ xuống xin tha!
- Được, ta đi!
- Ta cũng đi!
Do dự một hồi, thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau, lập tức có người nhấc tay.
Nếu như thật có thể đối phó với người của Linh Cổ Thôn, vậy sau này địa vị trong bộ lạc sẽ khác.
- Hùng Liệt ca, đã xác định được, tiểu tử tên là Dịch Túc đó chắc chắn đã đi Yêu La sơn!
Trong Man Hùng bộ lạc, một thiếu niên hồi báo với Hùng Liệt. Gã xác định tin tức, thiếu niên gọi là Dịch Túc lúc này đã đi Yêu La sơn.
- Tốt, mối thù này nhất định phải tính!
Song quyền của Hùng Liệt nắm chặt, còn chưa nguôi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.