Chương 225: Ngôi làng kinh khủng (1)
Vũ Phong
04/05/2022
Lúc này không biết vì sao, trên quảng trường gà bay chó sủa.
Một đống trẻ con vây quanh Tô Thiên Tước, chặn nó ở giữa, nhao nhao tò mò muốn bắt được Tô Thiên Tước.
Vốn dĩ Tô Thiên Tước muốn đi trộm thịt để ăn lại thành ra bị một đống trẻ con xấu xa quây lại, nhảy lên nhảy xuống nhưng đám trẻ nhỏ mới sinh không sợ cọp chặn đường, suýt chút nữa đã bị bứt lên lông, vất vả lắm mới thoát thân được.
- Người đâu cứu mạng...
Tô Thiên Tức rất bất đắc dĩ, đôi cánh không có chút lông nào vẫy vẫy về phía Tô Dật, sợ hãi đống trẻ nhỏ xấu xa.
Một màn này cũng là cho cả quảng trường cảm thấy bối dối.
Một con gà biết nói chuyện, đây chí ít cũng là cường giả yêu thú cấp bậc Yêu Huyền cảnh! Nhưng con gà này nhìn qua thì không giống lắm...
Tô Thiên Tước chạy trốn tới bên người Tô Dật, cụp đuôi không nói gì, cũng rất bất đắc dĩ.
- Nhãi con, đàng hoàng chút cho ta!
Một đống trẻ nhỏ xấu xa không bỏ qua, đuổi theo Tô Thiên Tước. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc nói đuổi cho một đống trẻ con chạy tán loạn.
- Cho ta ăn chút đi, thơm quá!
Nhìn thịt quay trong tay Tô Dật, Tô Thiên Tước lại không hề khách khí mà dứt khoát đoạt lấy, ngay cả rượu ngon cũng không bỏ qua. Thượng Quan Thanh Minh ở bên cạnh cũng há mồm trợn mắt.
- Đây thật là một con gà sao...
Thượng Quan Thanh Minh cũng hơi sửng sốt, rất nghi hoặc.
- Thần Phong ca cũng tới rồi!
Trong đám người có người cao giọng hoan hô, một thiếu niên khí chất như kiếm, mặc áo bào trắng tới, chính là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong.
- Thần Phong ca!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ xúm lại, thân là thủ lĩnh của những người trẻ tuổi trong Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong có lực hiệu triệu tuyệt đối trong đám trẻ tuổi.
Thượng Quan Thần Phong mỉm cười, chào hỏi mọi người và hành lễ với trưởng thôn và trưởng lão có mặt.
Tô Dật cũng nhìn thấy Thượng Quan Thần Phong, nhưng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi lập tức tiếp tục gặp thịt quay, uống rượu bách quả, ngồi đó vô cùng sảng khoái.
- Ăn ngon, ăn quá ngon, đây là rượu gì thế sao ngon vậy, đừng có cướp của ta, bên cạnh còn đó!
Tô Thiên Tước ôm miếng thịt lớn cùng một vò rượu bằng cánh, bá chiếm, ai tới cũng không động vào được. Dáng vẻ đó khiến người ta không nhịn cười được.
Mọi người bốn phía đều rất tò mò, âm thầm quan sát.
Nhưng không có ai dám lên cướp đoạt với Tô Thiên Tước.
Dù sao ai thèm đoạt đồ ăn với một con gà, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.
- Mọi người hãy nghe ta nói hai câu!
Bỗng dưng, trên thạch đài cao nhất trên quảng trường truyền tới tiếng nói của trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã, du dương lọt vào tai, vang rõ trong tai mỗi người có mặt ở đó.
Tô Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã đứng trên thạch đài, mắt nhìn thôn dân ở bốn phía, mắt mang ý cười nói:
- Lần đọ sức mười năm mới có một lần này, ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta đã thắng, đáng để chúc mừng, mặt khác...
Đang nói thì hơi dừng lại chút, trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Dật.
Theo ánh mắt của trưởng thôn, ánh mắt của toàn thôn cũng lập tức lần lượt nhìn vào Tô Dật.
Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật cười, nói:
- Ngày hôm nay, Linh Cổ Thôn ta có một vị khách quý tới, là Dịch Túc, tới từ bên ngoài, ít nhiều nhờ hắn tương trợ thì Hề Vi mới có thể an toàn trở về, cũng nhờ hắn, ván đầu tiên chúng ta mới có thể thắng lợi, ở đây, lão thân đại diện cho Linh Cổ Thôn, đa tạ!
- Không dám nhận!
Tô Dật đứng dậy, không dám vô lễ trước mặt lão thái thái dáng vẻ hiền lành này.
- Nghe nói Dịch Túc này rất mạnh, đánh bại Hùng Liệt đó!
- Tuổi tác dường như không lớn! Lại có thể đánh bại Hùng Liệt sao?
...
Một đống trẻ con vây quanh Tô Thiên Tước, chặn nó ở giữa, nhao nhao tò mò muốn bắt được Tô Thiên Tước.
Vốn dĩ Tô Thiên Tước muốn đi trộm thịt để ăn lại thành ra bị một đống trẻ con xấu xa quây lại, nhảy lên nhảy xuống nhưng đám trẻ nhỏ mới sinh không sợ cọp chặn đường, suýt chút nữa đã bị bứt lên lông, vất vả lắm mới thoát thân được.
- Người đâu cứu mạng...
Tô Thiên Tức rất bất đắc dĩ, đôi cánh không có chút lông nào vẫy vẫy về phía Tô Dật, sợ hãi đống trẻ nhỏ xấu xa.
Một màn này cũng là cho cả quảng trường cảm thấy bối dối.
Một con gà biết nói chuyện, đây chí ít cũng là cường giả yêu thú cấp bậc Yêu Huyền cảnh! Nhưng con gà này nhìn qua thì không giống lắm...
Tô Thiên Tước chạy trốn tới bên người Tô Dật, cụp đuôi không nói gì, cũng rất bất đắc dĩ.
- Nhãi con, đàng hoàng chút cho ta!
Một đống trẻ nhỏ xấu xa không bỏ qua, đuổi theo Tô Thiên Tước. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc nói đuổi cho một đống trẻ con chạy tán loạn.
- Cho ta ăn chút đi, thơm quá!
Nhìn thịt quay trong tay Tô Dật, Tô Thiên Tước lại không hề khách khí mà dứt khoát đoạt lấy, ngay cả rượu ngon cũng không bỏ qua. Thượng Quan Thanh Minh ở bên cạnh cũng há mồm trợn mắt.
- Đây thật là một con gà sao...
Thượng Quan Thanh Minh cũng hơi sửng sốt, rất nghi hoặc.
- Thần Phong ca cũng tới rồi!
Trong đám người có người cao giọng hoan hô, một thiếu niên khí chất như kiếm, mặc áo bào trắng tới, chính là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong.
- Thần Phong ca!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ xúm lại, thân là thủ lĩnh của những người trẻ tuổi trong Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong có lực hiệu triệu tuyệt đối trong đám trẻ tuổi.
Thượng Quan Thần Phong mỉm cười, chào hỏi mọi người và hành lễ với trưởng thôn và trưởng lão có mặt.
Tô Dật cũng nhìn thấy Thượng Quan Thần Phong, nhưng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi lập tức tiếp tục gặp thịt quay, uống rượu bách quả, ngồi đó vô cùng sảng khoái.
- Ăn ngon, ăn quá ngon, đây là rượu gì thế sao ngon vậy, đừng có cướp của ta, bên cạnh còn đó!
Tô Thiên Tước ôm miếng thịt lớn cùng một vò rượu bằng cánh, bá chiếm, ai tới cũng không động vào được. Dáng vẻ đó khiến người ta không nhịn cười được.
Mọi người bốn phía đều rất tò mò, âm thầm quan sát.
Nhưng không có ai dám lên cướp đoạt với Tô Thiên Tước.
Dù sao ai thèm đoạt đồ ăn với một con gà, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.
- Mọi người hãy nghe ta nói hai câu!
Bỗng dưng, trên thạch đài cao nhất trên quảng trường truyền tới tiếng nói của trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã, du dương lọt vào tai, vang rõ trong tai mỗi người có mặt ở đó.
Tô Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã đứng trên thạch đài, mắt nhìn thôn dân ở bốn phía, mắt mang ý cười nói:
- Lần đọ sức mười năm mới có một lần này, ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta đã thắng, đáng để chúc mừng, mặt khác...
Đang nói thì hơi dừng lại chút, trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Dật.
Theo ánh mắt của trưởng thôn, ánh mắt của toàn thôn cũng lập tức lần lượt nhìn vào Tô Dật.
Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật cười, nói:
- Ngày hôm nay, Linh Cổ Thôn ta có một vị khách quý tới, là Dịch Túc, tới từ bên ngoài, ít nhiều nhờ hắn tương trợ thì Hề Vi mới có thể an toàn trở về, cũng nhờ hắn, ván đầu tiên chúng ta mới có thể thắng lợi, ở đây, lão thân đại diện cho Linh Cổ Thôn, đa tạ!
- Không dám nhận!
Tô Dật đứng dậy, không dám vô lễ trước mặt lão thái thái dáng vẻ hiền lành này.
- Nghe nói Dịch Túc này rất mạnh, đánh bại Hùng Liệt đó!
- Tuổi tác dường như không lớn! Lại có thể đánh bại Hùng Liệt sao?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.