Chương 226: Ngôi làng kinh khủng (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Trong đám người ở bốn phía có người khe khẽ bàn luận, tràn ngập sự hiếu kỳ, rất nhiều ánh mắt đều tò mò đánh giá Tô Dật.
- Được rồi, mọi người tiếp tục náo nhiệt đi.
Thượng Quan Trình Nhã nói.
- Dịch Túc hiền chất, nào, chúng ta uống với nhau một chén.
Thượng Quan Thanh Minh lần nữa tới bên cạnh Tô Dật, uống rượu với Tô Dật.
- Dịch Túc tiểu huynh đệ, nhất định đừng nên khách khí, uống nhiều một chút,
Lập tức có rất nhiều thôn dân tiến lên, nhiệt tình tiếp đãi Tô Dật.
Thịnh tình không thể chối từ, Tô Dật cũng không cần khách khí, uống hết rượu mọi người mời.
Một vài thiếu niên cũng tò mò tiến lên chào hỏi với Tô Dật.
Thậm chí có một vài thiếu nữ gan lớn cũng đều tiến tới góp mặt, tính cách ngay thẳng, vừa nói chuyện với Tô Dật vừa tò mò với tất cả mọi chuyện bên ngoài.
Cõ lẽ là đã uống không ít rượu bách quả, Tô Dật cũng từng bước thả lỏng, nhập nhóm cùng một vài thanh niên.
Ồ...
- Vậy mới tốt chứ, không tệ đâu!
Một lát sau, giữa quảng trường truyền ra tiếng reo hò ồn ào náo động, có tiếng bình bịch trầm thấp lập tức truyền ra.
Tô Dật ngẩng đầu lên nhìn, trên quảng trường rậm rạp chằng chịt thân ảnh đã tạo thành một vòng tròn lớn, bên trong có hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ nhau, tầm mười hai mười ba tuổi đang kịch liệt quyết đấu.
Hai thiếu niên này không lớn lắm nhưng thực lực tu vi cũng không tầm thường. Ngươi tới ta đi, uy thế nhưu hổ, như thế long tranh hổ đấu.
Trong tiệc chào mừng kiểu này những người trẻ tuổi khiêu chiến với nhau cũng là phong tục truyền thống, xem như là kiểm duyệt thực lực của bản thân, người thắng cũng có thể được trong thôn khen thưởng!
Ánh mắt của Thượng Quan Nham nhìn theo ánh mắt Tô Dật, nói bên tai Tô Dật:
- Nếu ngươi có hứng thú thì cũng có lên sân thử một chút.
- Ta thì quên đi.
Tô Dật cười, nhưng lại hơi cảm thấy hứng thú với hai thiếu niên đang giao thủ trong sân.
Nhìn khí tức trên người của hai thiếu niên cùng với chiêu số xuất thủ, công pháp tu luyện cùng vũ kỹ đều không tầm thường. Ngôi làng như thế ngoại đào nguyên này rốt cục có lai lịch ra sao càng ngày càng làm cho Tô Dật tò mò.
Khi đang nói chuyện, hai người thiếu niên giữa sân đã phân ra thắng bại.
Hai người này kỳ thực cũng không thua kém nhau bao nhiêu, biểu hiện đều rất không tầm thường, những trưởng giả trong thôn cũng đang không ngừng tán thưởng.
Lập tức lại có thiếu niên lên sân khấu.
Lần này là một nam một nữ, biểu hiện cũng rất xuất chúng, sau mấy chục hồi hợp, thiếu nữ hơn một chút.
Tô Dật vừa xem vừa không quên nhậu nhẹt.
Tô Thiên Tước càng ăn như hổ đói, cái bụng nho nhỏ tựa như không đáy, có thể chứa được vô số thịt quay cùng rất nhiều rượu bách quả.
Giữa sân tiếp tục có thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi quyết đấu, bầu không khí cũng từng bước nóng tới mức cao nhất. Tiếng hoan hô tiếng reo hò không dứt. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc cũng xúm tới đó.
Tô Dật cũng càng ngày càng khiếp sợ, thôn này quá kinh khủng, những thiếu niên thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, nhưng thiên tư thiên phú đều không đơn giản.
Lại một vòng quyết đấu trôi qua, hai người thiếu niên bất phân thắng bại, sàn sàn như nhau.
Sau khi hai thiếu niên này đi lên sân, phía dưới còn có không ít thiếu niên đang nóng lòng muốn thử, hứng thú vang dội.
Đột nhiên, trong đám người, một thanh niên bất phàm đi lên giữa sân.
Thiếu niên này dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, quần áo trường sam, thân hình thon dài, khuôn mặt cũng có chút tuấn lãng, đặc biệt là đôi tròng mắt lóe lên tinh quang.
- Là Minh Hậu ca!
Thượng Quan Minh Hậu!
Khi mắt nhìn thiếu niên này đi lên sân, không ít trưởng giả trong thôn có mặt cũng đều có chút kinh ngạc.
Bốn phía vốn có một vài thiếu niên nam nữ nhao nhao muốn thử nhưng cũng nhất thời lui về phía sau.
- Được rồi, mọi người tiếp tục náo nhiệt đi.
Thượng Quan Trình Nhã nói.
- Dịch Túc hiền chất, nào, chúng ta uống với nhau một chén.
Thượng Quan Thanh Minh lần nữa tới bên cạnh Tô Dật, uống rượu với Tô Dật.
- Dịch Túc tiểu huynh đệ, nhất định đừng nên khách khí, uống nhiều một chút,
Lập tức có rất nhiều thôn dân tiến lên, nhiệt tình tiếp đãi Tô Dật.
Thịnh tình không thể chối từ, Tô Dật cũng không cần khách khí, uống hết rượu mọi người mời.
Một vài thiếu niên cũng tò mò tiến lên chào hỏi với Tô Dật.
Thậm chí có một vài thiếu nữ gan lớn cũng đều tiến tới góp mặt, tính cách ngay thẳng, vừa nói chuyện với Tô Dật vừa tò mò với tất cả mọi chuyện bên ngoài.
Cõ lẽ là đã uống không ít rượu bách quả, Tô Dật cũng từng bước thả lỏng, nhập nhóm cùng một vài thanh niên.
Ồ...
- Vậy mới tốt chứ, không tệ đâu!
Một lát sau, giữa quảng trường truyền ra tiếng reo hò ồn ào náo động, có tiếng bình bịch trầm thấp lập tức truyền ra.
Tô Dật ngẩng đầu lên nhìn, trên quảng trường rậm rạp chằng chịt thân ảnh đã tạo thành một vòng tròn lớn, bên trong có hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ nhau, tầm mười hai mười ba tuổi đang kịch liệt quyết đấu.
Hai thiếu niên này không lớn lắm nhưng thực lực tu vi cũng không tầm thường. Ngươi tới ta đi, uy thế nhưu hổ, như thế long tranh hổ đấu.
Trong tiệc chào mừng kiểu này những người trẻ tuổi khiêu chiến với nhau cũng là phong tục truyền thống, xem như là kiểm duyệt thực lực của bản thân, người thắng cũng có thể được trong thôn khen thưởng!
Ánh mắt của Thượng Quan Nham nhìn theo ánh mắt Tô Dật, nói bên tai Tô Dật:
- Nếu ngươi có hứng thú thì cũng có lên sân thử một chút.
- Ta thì quên đi.
Tô Dật cười, nhưng lại hơi cảm thấy hứng thú với hai thiếu niên đang giao thủ trong sân.
Nhìn khí tức trên người của hai thiếu niên cùng với chiêu số xuất thủ, công pháp tu luyện cùng vũ kỹ đều không tầm thường. Ngôi làng như thế ngoại đào nguyên này rốt cục có lai lịch ra sao càng ngày càng làm cho Tô Dật tò mò.
Khi đang nói chuyện, hai người thiếu niên giữa sân đã phân ra thắng bại.
Hai người này kỳ thực cũng không thua kém nhau bao nhiêu, biểu hiện đều rất không tầm thường, những trưởng giả trong thôn cũng đang không ngừng tán thưởng.
Lập tức lại có thiếu niên lên sân khấu.
Lần này là một nam một nữ, biểu hiện cũng rất xuất chúng, sau mấy chục hồi hợp, thiếu nữ hơn một chút.
Tô Dật vừa xem vừa không quên nhậu nhẹt.
Tô Thiên Tước càng ăn như hổ đói, cái bụng nho nhỏ tựa như không đáy, có thể chứa được vô số thịt quay cùng rất nhiều rượu bách quả.
Giữa sân tiếp tục có thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi quyết đấu, bầu không khí cũng từng bước nóng tới mức cao nhất. Tiếng hoan hô tiếng reo hò không dứt. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc cũng xúm tới đó.
Tô Dật cũng càng ngày càng khiếp sợ, thôn này quá kinh khủng, những thiếu niên thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, nhưng thiên tư thiên phú đều không đơn giản.
Lại một vòng quyết đấu trôi qua, hai người thiếu niên bất phân thắng bại, sàn sàn như nhau.
Sau khi hai thiếu niên này đi lên sân, phía dưới còn có không ít thiếu niên đang nóng lòng muốn thử, hứng thú vang dội.
Đột nhiên, trong đám người, một thanh niên bất phàm đi lên giữa sân.
Thiếu niên này dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, quần áo trường sam, thân hình thon dài, khuôn mặt cũng có chút tuấn lãng, đặc biệt là đôi tròng mắt lóe lên tinh quang.
- Là Minh Hậu ca!
Thượng Quan Minh Hậu!
Khi mắt nhìn thiếu niên này đi lên sân, không ít trưởng giả trong thôn có mặt cũng đều có chút kinh ngạc.
Bốn phía vốn có một vài thiếu niên nam nữ nhao nhao muốn thử nhưng cũng nhất thời lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.